Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 161: Đều là vì em.




- Xem em kìa! Chúng ta còn chưa kết hôn, mà chưa gì em đã sợ tôi bất lực, không thể thỏa mãn được em rồi sao?

- Yên tâm đi! Bác sĩ nói chuyện thằng nhỏ của tôi không cương lên được, chỉ là tạm thời thôi. Ngay cả đôi chân của tôi cũng vậy.

- Chỉ cần kiên trì trị liệu vật lý, cũng như sử dụng thuốc. Thì tình trạng liệt nửa người của tôi, hoàn toàn có khả năng hồi phục lại như cũ.

- Đợi đến khi hai mắt của em có thể lấy lại được thị lực, hai chân của tôi cũng đi lại được bình thường. Chúng ta nhất định sẽ là một cặp vợ chồng, hoàn hảo nhất trên thế gian.

- Đợi đến khi tôi hồi phục thể lực, nhất định sẽ vì em mà tận lực, để bù đắp cho khoảng thời gian hơn một tháng, chúng ta không được ở gần nhau.

Thái độ của Khâu Kính Hựu dần ôn hoà trở lại.

Bàn tay đặt ở sau gáy của Đới Hạnh San cũng từ từ thả lỏng.

Sau khi buông mấy lời không rõ ý tứ, hắn lại cưng chiều dùng tay vuốt tóc cô.

- Chuyện tôi bị liệt, suy cho cùng một phần lỗi cũng do em. Nói xem, em có phải cũng nên đền bù cho tôi hay không?

Bây giờ, Khâu Kính Hựu mới kéo vai áo của Đới Hạnh San lên, rồi giúp cô cài lại cúc áo.

Trong khi miệng vẫn không ngừng nói chuyện với Đới Hạnh San.

Như chỉ sợ ngày mai, hắn không còn cơ hội để nói với cô những lời này.

- Chuyện em nói tôi từng lên giường với nhiều cô gái, làm cho thân thể của tôi trở nên dơ bẩn. Như vậy... hình như không đúng lắm!

- Nói giống như em. Vậy... nghĩa là những người đã từng kết hôn rồi ly hôn, sẽ không thể kết hôn thêm lần nữa. Chỉ bởi vì họ đã từng ngủ với người vợ cũ, người chồng cũ của mình hay sao?

- Hơn nữa, lúc trước tôi đều chỉ lên giường với những cô gái còn trong trắng. Mà em cũng biết rõ thói quen của tôi rồi đấy. Mỗi lần sau khi quan hệ, tôi đều sẽ tắm rửa rồi mới đi ngủ. Có gì đáng để nói là tôi bẩn kia chứ?

- Vả lại, chúng ta cũng đã từng lên giường với nhau không ít lần. Nếu như thật sự là tôi bẩn, thì cũng sớm đã vấy bẩn em rồi. Em còn có gì phải sợ bẩn nữa kia chứ?

- Em chê tôi bẩn, nhưng tôi lại cảm thấy cơ thể của em rất thích tôi!

Khâu Kính Hựu biết những chuyện như thế này, không nên nói ra ở trước mặt nhiều người.

Nhưng lần này là Đới Hạnh San đề cập đến nó trước.

Nếu như hắn không lên tiếng giải thích rõ ràng, khác nào đang thừa nhận lời cô nói là đúng?

- Tôi biết chuyện tôi từng lên giường với nhiều người phụ nữ, sẽ là một thiệt thòi đối với em. Vì em cũng đã trao lần đầu cho tôi.

- Nhưng tôi cũng là đàn ông, cũng cần phải có những lúc giải quyết nhu cầu. Trước kia, khi chưa gặp lại em, tôi là bất đắc dĩ mới phải tìm những người phụ nữ khác.

- Nhưng tôi dám khẳng định với em rằng, từ sau khi gặp lại em, tôi không còn quan hệ với bất kỳ cô gái nào khác nữa. Lúc trước, cho dù có lên giường với những cô gái khác, nhưng trái tim của tôi vẫn chỉ hướng về một mình em thôi.

Lần trước, Khâu Kính Hựu cho đám bạn làm nhục Châu Tinh Sa, rồi mỉa mai thân thể cô ta dơ bẩn.

Không ngờ, hôm nay lại có mặt mũi, để ở đây nói với Đới Hạnh San, những lời vô liêm sỉ như thế này.

- Còn chuyện lần trước, em nghĩ rằng tôi làm nhục Mao Uẩn Hương. Thật ra, chuyện đó chỉ là hiểu nhầm mà thôi.

- Lần đó, là cô ta bày kế chuốc thuốc kích dục vào rượu. Hòng muốn gài tôi, để tôi phải chịu trách nhiệm với cô ta.

- Tôi chỉ là thấy cô ta thích ngủ với đàn ông, nên kêu Trương Lục đến chơi với cô ta mà thôi.

- Hàm Minh có thể làm chứng, toàn bộ lời tôi nói đều là sự thật.

Đang yên đang lành, lại bị lôi vào chuyện này.

Hàm Minh có chút ngơ ngác, rồi cũng gật đầu lia lịa.

- Phải phải! Thiếu gia không hề cưỡng bức Mao Uẩn Hương, giống như cô đã nghĩ đâu. Trước giờ, ngoài cô ra. Thiếu gia cũng chưa từng đối xử tốt với bất cứ cô gái nào khác.

- Thậm chí, Thiếu gia còn có thể vì cô, mà sẵn sàng từ hôn với Châu Tinh Sa.

Khâu Kính Hựu đối với Hàm Minh mà nói, trước giờ không có gì để chê trách.

Đợi cậu ta nói dứt lời, Khâu Kính Hựu lại tiếp tục lên tiếng.

- Em yên tâm! Sau này, tôi sẽ dùng tất cả những thứ mà tôi có, để bù đắp cho những thiệt thòi mà em đã phải chịu đựng, trong suốt thời gian qua.

- Tôi cũng hứa với em rằng, từ nay về sau em sẽ là người phụ nữ duy nhất của Khâu Kính Hựu tôi.

Đối với tất cả những lời giải thích của hắn từ nãy đến giờ.

Đới Hạnh San cuối cùng lại quyết định, lựa chọn im lặng không phản bác.

Đối với một con người cố chấp, bảo thủ, luôn tự cho mình là đúng giống như Khâu Kính Hựu.

Hắn sẽ không bao giờ chịu tiếp thu lời người khác nói.

Vậy cô có nói nữa thì cũng ích lợi gì chứ?

Nãy giờ, Đới Hạnh San nói với Khâu Kính Hựu nhiều như vậy.

Thật sự mệt rồi!

Không muốn tiếp tục nói nữa.

Khâu Kính Hựu là không hiểu thật, hay cố tình không hiểu?

Vấn đề giữa cô và hắn, sớm đã không còn nằm ở những người phụ nữ vây quanh Khâu Kính Hựu.

Không phải nằm ở chỗ có môn đăng hộ đối hay không.

Cũng không phải bởi vì Khâu Kính Hựu bị liệt, mà Đới Hạnh San tàn nhẫn vứt bỏ hắn.

Cái chết của ba mẹ cô, khiến Đới Hạnh San thức tỉnh nhiều điều.

Cô và Khâu Kính Hựu, vĩnh viễn cũng không thể đi chung trên một con đường.

Hắn dường như vẫn còn ấm ức, vì vừa rồi bị Đới Hạnh San chỉ trích.

Thế là lại tiếp tục nói.

- Em nói tôi dùng mạng người để uy hiếp người khác là hèn hạ. Vậy Chu Thời Cảnh lén cài người vào trong biệt thự của tôi, thì là hành động của một chính nhân quân tử sao?

- Em chưa nghe người ta nói, rằng muốn đối phó với những kẻ hèn hạ, thì buộc phải hèn hạ hơn chúng nó hay sao?

- Tại sao cũng là hèn hạ giống như nhau. Mà em chỉ trích tôi, nhưng lại hết lòng bảo vệ cho nó?

Chuyện khiến cho Khâu Kính Hựu cảm thấy khó chịu nhất, từ hôm qua đến giờ.

Là Đới Hạnh San cứ luôn miệng kêu hắn tha cho Chu Thời Cảnh.

Giống hệt như cái cách mà cô bảo vệ Đường Khắc Phong lúc trước.

- Tôi cũng đã nói với em rồi! ó là tôi không hề trốn chạy, mà tôi vẫn luôn ở đây. Nếu Cảnh sát thật sự tài giỏi, giống như lời em nói. Vậy em kêu bọn họ tới bắt tôi đi.

Còn phải xem đám Cảnh sát kia, có đủ năng lực để bắt Khâu Kính Hựu không đã.

- Nếu đã đem ba mẹ em ra so sánh với tôi. Vậy tôi hỏi em, ba mẹ em có chủ động ra nhận tội trước pháp luật hay không, mà em bắt tôi đi đầu thú?

- Chẳng phải ba mẹ em phạm tội từ 10 năm trước, nhưng 10 năm sau mới bị kết án hay sao? Vậy kêu bọn họ đợi tôi sống thọ trăm tuổi đi, rồi ngồi tù không muộn.

Hắn vừa nói dứt lời, thì một tên đàn em từ bên ngoài, mở cửa bước vào trong phòng.

hanh chân đi tới trước mặt Khâu Kính Hựu, cung kính khom lưng, cúi đầu.

- Đại ca, bữa sáng cho Đới Tiểu thư đã chuẩn bị xong.

Khâu Kính Hựu nghe thấy lời của tên đàn em.

Thái độ lập tức trở nên vui vẻ, còn nhịn không được mà lại nở một nụ cười.

- Phải rồi! Tôi có kêu người chuẩn bị bữa sáng cho mẹ con em đấy.

- Mới có một tháng không gặp, mà trông em gầy đi nhiều rồi đấy. Vẫn là chẳng có ai chăm em tốt bằng tôi.

Cố ý nói thêm mấy lời, như đang chê bai cách chăm sóc của Chu Thời Cảnh.

Sau đó, Khâu Kính Hựu mới quay lại nói với tên đàn em, vừa mới bước vào trong phòng kia.

- Mang vào đây đi.

Tên đàn em lặng lẽ lui ra ngoài.

Khi cánh cửa phòng ngủ mở ra lần nữa, người bước vào trong phòng lại là một cô gái.

Cô gái này là một trong số những nô lệ của Khâu Kính Hựu.

Cô ta bưng khay thức ăn đến bên giường, không quên lén lút đưa mắt nhìn Đới Hạnh San.

Mặc dù, hiện tại Đới Hạnh San đang bị còng tay.

Nhưng nữ nô lệ kia cũng vẫn có thể dễ dàng đoán được, rằng Đới Hạnh San ở trong lòng của Khâu Kính Hựu, phải là người đặc biệt quan trọng.

Bởi vì, trước giờ chỉ thấy phụ nữ phải hầu hạ Khâu Kính Hựu.

Chứ chưa từng có một người nào, được hắn đặc biệt dặn dò bọn họ, chuẩn bị đồ ăn đem lên tận phòng ngủ như thế này.

Hơn nữa, cô ta còn nghe nói rằng Đới Hạnh San, đang mang thai con của Khâu Kính Hựu.

Nếu không quan trọng, thì tại sao Đới Hạnh San có thể mang thai con của hắn.

Trong khi những người phụ nữ bị bắt về đây, sau mỗi lần phục vụ Khâu Kính Hựu, đều phải uống thuốc tránh thai?

Nếu không quan trọng, thì tại sao đêm qua hắn lại vì Đới Hạnh San, mà lớn tiếng quát tháo đám Bác sĩ bị bắt về đây?

Khâu Kính Hựu vươn tay cầm lấy bát cháo đậu xanh ngân nhĩ, dùng muỗng múc một ít cháo, đưa lên miệng cẩn thận thổi nguội.

Sau khi đảm bảo cháo không khiến cho Đới Hạnh San bị bỏng.

Hắn mới từ tốn đưa muỗng cháo đến gần miệng của cô.

- Nào, em ăn thử món cháo đậu xanh ngân nhĩ này đi, xem có hợp khẩu vị hay không?

Đới Hạnh San bây giờ, cứ giống như không nghe thấy lời Khâu Kính Hựu nói.

Miệng không mở, trên gương mặt chỉ là một biểu cảm vô hồn.

Rõ ràng là đang muốn dùng sự im lặng để chống đối với hắn.

Nhưng Khâu Kính Hựu cũng nào phải thằng ngu.

Không khó để hắn nhìn ra được thái độ không hợp tác của cô.

Chỉ là Khâu Kính Hựu lại không vạch trần, mà còn coi như vừa rồi Đới Hạnh San không nghe thấy.

Dùng thái độ ôn hoà, một lần nữa lặp lại lời nói.

- Ngoan, há miệng ra để tôi đút cháo cho em.

Nhưng lần này, đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng của Đới Hạnh San.

Nữ nô lệ không hiểu rõ, về mối quan hệ giữa Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San.

Đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này, liền âm thầm mỉa mai trong lòng.

Cho rằng Đới Hạnh San ỷ sủng sinh kiêu, sướng mà không biết hưởng.

Đã nhắc đến lần thứ hai, mà Đới Hạnh San vẫn không có phản ứng.

Khâu Kính Hựu bắt đầu mất kiên nhẫn, trong lòng vừa khó chịu lại vừa lo lắng.

Chiều hôm qua, cô được Chu Thời Cảnh đưa ra khỏi bệnh viện, chắc là chưa ăn gì.

Cả đêm Đới Hạnh San nằm bất động trên giường, cũng chưa có thứ gì lót dạ.

Nếu như còn tiếp tục nhịn đói nữa.

Khâu Kính Hựu e là tính mạng của cả Đới Hạnh San, và hai đứa nhỏ trong bụng sẽ gặp nguy hiểm.

Mềm mỏng cô không nghe, Khâu Kính Hựu lại buộc phải sử dụng biện pháp cứng rắn.

- Đới Hạnh San, tôi kêu em mở miệng ra để tôi đút cháo. Em có nghe thấy tôi nói gì không? Hay để tôi...

Hắn còn chưa kịp buông lời đe dọa, thì ngữ khí đè nặng của Khâu Kính Hựu, đã buộc Đới Hạnh San phải lên tiếng, cắt ngang lời nói của hắn.

- Nếu như không thể thả chúng tôi đi, thì hay là anh cứ như vậy bóp chết tôi đi. Dù sao ba mẹ tôi cũng chết rồi, tôi sống trên đời này cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

- Bây giờ, mỗi giây trôi qua, tôi chỉ cảm thấy đau đớn, mệt mỏi. Cầu xin anh! Hãy giải thoát cho tôi đi, được không?

Nhìn thấy nước mắt của Đới Hạnh San cứ thế lặng lẽ rơi xuống, trong lòng Khâu Kính Hựu cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Nhưng để Đới Hạnh San chết và để cô rời xa hắn, là hai chuyện Khâu Kính Hựu không thể thỏa hiệp với cô.

Nếu như để Đới Hạnh San chết, thì Khâu Kính Hựu chắc chắn cũng sẽ không thể nào tiếp tục sống.

Rõ ràng kể từ lúc tỉnh lại ở trong bệnh viện, hắn đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ đối xử tệ với Đới Hạnh San nữa.

Nhưng những chuyện Khâu Kính Hựu làm bây giờ, lại chỉ toàn làm cho cô đau.

- Em biết tôi sẽ không bao giờ để em chết mà. Việc gì cứ phải nói như vậy?

Nếu như hắn muốn bóp chết Đới Hạnh San.

Thì một tháng trước đã không liều mạng giữ lấy tay cô, lúc cô nhảy lầu tự tử.

Mặc dù khi ấy, bản thân Khâu Kính Hựu cũng đang bị thương, mất rất nhiều máu.

- Tôi không lỡ giết em, nhưng không có nghĩa là đối với người khác cũng như vậy.

- Bây giờ, nhất quyết là không chịu ăn đúng không? Được, nếu em không ăn. Tôi sẽ cho người rút toàn bộ móng tay, rồi đến móng chân của ba người này.

- Tôi sẽ dày vò bọn họ, cho đến khi em không còn ý nghĩ muốn tuyệt thực, để có thể chết nữa thì mới thôi.

- Mà nếu như em chết, tôi cũng sẽ bắt bọn họ phải chết chung với em.

Nghe thấy lời đe dọa của hắn.

Mọi sự phẫn nộ trong lòng Đới Hạnh San, đối với những việc làm của Khâu Kính Hựu, dường như đã đạt đến đỉnh điểm.

Đới Hạnh San cố hết sức vùng vẫy, nhưng vẫn không cách nào thoát ra khỏi sự khống chế của dây xích.

Mà vẫn chỉ nghe thấy những tiếng kêu leng keng.

Đầu óc như muốn nổ tung, nước mắt tuôn ra không ngừng.

Cô cuối cùng cũng không thể nào nhịn được nữa, mà trực tiếp lớn giọng quát thẳng vào mặt Khâu Kính Hựu.

- Khâu Kính Hựu, anh điên đủ chưa? Đến bao giờ thì anh mới chịu dừng việc, đem tính mạng của người khác ra để uy hiếp tôi đây?

Càng về sau, giọng nói của Đới Hạnh San càng nhỏ.

Nhưng càng để cho hắn thấy rõ được sự nghẹn ngào, trong từng tiếng nức nở của cô.

Cứng rắn không được.

Đới Hạnh San lại muốn dùng sự yếu đuối của mình, để mong có thể lay chuyển suy nghĩ của Khâu Kính Hựu.

- Rốt cuộc thì tôi phải làm thế nào, anh mới chịu buông tha cho tôi đây?

Khâu Kính Hựu bây giờ, cũng giận dữ không kém Đới Hạnh San là mấy.

Hắn mạnh tay đặt bát cháo xuống khay nhỏ trên tay nữ nô lệ, khiến nó phát ra một tiếng “cạch”.

Rồi lập tức dùng hai tay bấu chặt lấy đôi vai gầy của Đới Hạnh San, lớn giọng như sợ cô không thể nghe thấy.

- Em nói tôi điên? Phải, tôi điên rồi! Là bị tình yêu dành cho em bức đến mức phát điên rồi! Mà em nên biết rằng kẻ điên, thì thường không thể làm chủ được hành động của bản thân đâu.

- Em nói tôi điên. Có phải em muốn sự điên loạn của tôi đạt tới đỉnh điểm. Rồi hành hạ đám người này, giống như cái cách tôi hành hạ Đường Khắc Phong ngày trước hay không?

Vừa nói, Khâu Kính Hựu lại vừa điên cuồng lắc mạnh cơ thể của Đới Hạnh San.

- Em nói đi. Có phải hay không...? Có phải như thế hay không, hả...?

- Chẳng phải cả em và Chu Thời Cảnh, đều nói tôi là súc sinh hay sao? Súc sinh thì làm gì có tính người.

- Đừng cố gắng nghĩ cách rời khỏi tôi nữa. Vô ích thôi! Bởi vì, ngay cả khi tôi chết, biến thành ma cũng không bao giờ buông tha cho em đâu.

- Tôi sẽ đi theo em từ đời này sang đời khác, kiếp này sang kiếp khác. Em vĩnh viễn cũng chỉ có thể là người phụ nữ, của Khâu Kính Hựu tôi mà thôi.

Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô, hắn lại nhịn không được mà ôm Đới Hạnh San vào trong lòng, giọng nói không giấu nổi sự hoảng loạn.

- Đừng khóc...! Cầu xin em đừng khóc...! Thấy em khóc như thế này, tôi đau lòng lắm! Có biết không...?

Trần Chính từ lúc bị kéo vào trong phòng đến giờ, vẫn luôn giữ thái độ im lặng.

Bây giờ, mới bất chợt lên tiếng, chứng minh sự tồn tại của mình.

- Khâu Thiếu gia, cậu bây giờ cũng sắp làm ba rồi! Tôi thấy cậu nên có những suy nghĩ chín chắn hơn, chứ đừng có khăng khăng muốn làm theo ý mình như vậy.

- Tôi khuyên cậu nên sớm ngày hối cải, chủ động ra đầu thú trước pháp luật đi. Kẻo sau này báo ứng giáng xuống đầu các con của cậu, thì lại hối hận không kịp.

- Mà nếu như Đới Tiểu thư không muốn ở bên cạnh cậu, thì cậu cũng không nên ép buộc cô ấy. Cậu giam cầm Đới Tiểu thư suốt thời gian qua, là quá đủ rồi.

- Cho dù ba mẹ cô ấy có hại chết mẹ ruột của cậu, thì chuyện đó đã có pháp luật xử lý. Cậu không có quyền ép buộc Đới Tiểu thư như vậy.

- Khâu Thiếu gia, buông bỏ đi. Giải thoát cho cả hai người đi.

Rõ ràng là Trần Chính có ý tốt.

Cũng không hề có ác ý, nguyền rủa hai đứa bé trong bụng Đới Hạnh San.

Nhưng ông ta vốn là một Cảnh sát, tính cách cương trực, không giỏi ăn nói.

Vô tình lại khiến tâm trạng của Khâu Kính Hựu vốn đang vô cùng kích động, lại càng không thể giữ nổi sự bình tĩnh.

Hắn lập tức buông Đới Hạnh San ra, quay lại nhìn Trần Chính vẫn đang quỳ ở dưới sàn nhà, lớn tiếng nói.

- Câm miệng! Tôi cho người đem ông về đây, không phải để nghe ông giảng đạo lý.

- Dám nguyền rủa con của tôi. Ông chán sống rồi sao? Người đâu, lôi lão già này ra ngoài, cắt lưỡi ông ta cho tôi.

- Tôi nói cho ông biết. Nếu các con tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ chôn sống cả nhà của ông.

Giọng nói của người đàn ông kia rất lạ.

Hình như không phải người quen của Đới Hạnh San.

Nhưng dù sao đó cũng là một mạng người.

Mà ông ấy lại biết về những chuyện liên quan đến cô.

Đới Hạnh San không thể làm ngơ, để ông ấy cứ như vậy mà bị người của Khâu Kính Hựu cắt lưỡi.

Thế là lại tiếp tục vì người khác mà đối đầu với hắn.

- Khâu Kính Hựu, anh đây là thấy người ta nói đúng quá, nên muốn cắt lưỡi để bịt miệng người ta hay sao?

- Tôi thấy người kia nói không sai đâu. Chẳng phải anh muốn hai đứa con trong bụng tôi sao? Anh ác như vậy. Chẳng lẽ không sợ báo ứng sẽ giáng xuống đầu, hai đứa bé trong bụng tôi hay sao?

Nhưng Đới Hạnh San chỉ vừa mới nói dứt lời, thì Khâu Kính Hựu lập tức quay đầu.

Một lần nữa vòng tay đặt ở phần sau gáy của cô, kéo cơ thể cô về phía hắn.

Giọng nói cơ hồ càng khiến người ta có cảm giác rét run.

- Em không có tư cách mang sự an toàn của hai đứa nhỏ ra uy hiếp tôi. Em đã từng muốn giết con của tôi, giết con của chúng ta bao nhiêu lần rồi. Em có nhớ hay không?

- Chỉ vừa mới hôm qua thôi, em còn muốn tôi mổ bụng của em, để lấy hai đứa nhỏ ra.

- Em ác với con của chúng ta như vậy. Mà cũng sợ báo ứng sẽ giáng xuống đầu, hai đứa nhỏ trong bụng em sao?

- Hai đứa nhỏ trong bụng em đều là con của tôi. Tôi đương nhiên tuyệt đối sẽ không để chúng nó, xảy ra bất cứ chuyện gì. Tôi sẽ bảo vệ chúng nó theo cách riêng của tôi.

Khâu Kính Hựu đưa tay lên vuốt mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Quay lại nhìn Trần Chính vẫn còn đang quỳ trước mặt mình, một lần nữa lạnh giọng phân phó đàn em.

- Đưa ông ta ra ngoài.

Đới Hạnh San dường như vẫn không muốn để người đàn ông vô tội kia, vì nói đỡ cho cô mà phải bị cắt lưỡi.

Cho nên, lại vội vàng lên tiếng.

- Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì, thì mới chịu tha cho bọn họ?

Khâu Kính Hựu biết bản tính lương thiện của Đới Hạnh San, trước giờ vẫn chưa từng bị mất đi.

Ngay cả khi ba mẹ của cô đã chết.

Đới Hạnh San sẽ không bao giờ có thể làm ngơ, khi thấy người vô tội vì cô mà phải chịu sự dày vò, hành hạ.

Đây vẫn luôn là điểm yếu chí mạng của Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, mà dành cho cô một sự ôn hoà độc nhất.

- Yêu cầu của tôi... thật ra rất đơn giản! Đối với em chỉ có lợi chứ không có hại.

- Yêu cầu thứ nhất là bây giờ em phải ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng. Yêu cầu thứ hai là ngoan ngoãn chờ đến ngày, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của tôi.

- Tất cả những chuyện tôi làm, suy cho cùng cũng đều là vì em. Em phải hiểu rõ điều này.

- Em nói tôi hèn hạ cũng được. Nói tôi bất tài, vô dụng, bệnh hoạn, biến thái, ác độc, hay thậm chí là một tên súc sinh cũng chẳng sao. Chỉ cần em ở bên cạnh tôi là được.

- Chỉ cần có thể giữ em bên cạnh, tôi sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn.

- Tôi thà bị mang tiếng là một thằng hèn, mà có được tất cả những thứ mình muốn. Còn hơn là làm một chính nhân quân tử, mà phải quỳ gối trước mặt người khác, giống như đám người Chu Thời Cảnh kia.

Trong lúc Đới Hạnh San còn đang phân vân, không biết phải chọn lựa thế nào.

Thì Chu Thời Cảnh lại đột ngột lên tiếng, tham gia vào việc chọn lựa của cô.

- Hạnh San, không được đồng ý. Em đã bị Khâu Kính Hựu trói buộc suốt bao nhiêu ngày tháng qua, khó khăn lắm mới thoát ra được. Lẽ nào em muốn để cậu ta giam cầm em cả đời, chỉ vì muốn bảo vệ chúng tôi hay sao?

- Nếu như em chỉ vì muốn giữ lại mạng sống cho tôi, mà chấp nhận kết hôn với tên sát nhân này. Thì cho dù tôi có sống, cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.

- Tôi sẽ phải sống trong sự đau khổ, dằn vặt cả đời. Vì đã không bảo vệ được cho em.

Đới Hạnh San bây giờ, mới bất chợt nghĩ đến Chu Thời Cảnh.

Anh ta đã vì cô, mà làm rất nhiều chuyện!

Thậm chí, chỉ vì muốn Khâu Kính Hựu buông tha cho cô.

Mà Chu Thời Cảnh đã vứt bỏ bộ mặt của một Viện trưởng, chấp nhận quỳ gối cầu xin hắn.

Chu Thời Cảnh cũng là một người tài giỏi.

Nhà họ Chu cũng coi như là có địa vị ở cái đất Bắc Kinh này.

Nhưng để mà muốn đối phó với một người xảo quyệt, giống như Khâu Kính Hựu.

Thì có địa vị, quyền lực và tiền tài thôi chưa đủ.

Bởi vì biết rõ là Chu Thời Cảnh đấu không lại Khâu Kính Hựu.

Nên khi Đường Khắc Phong đưa ra đề nghị, kêu cô hãy cậy nhờ Chu Thời Cảnh bảo vệ ba mẹ của mình.

Đới Hạnh San đã lập tức từ chối.

Một người đàn ông tốt giống như Chu Thời Cảnh.

Đới Hạnh San không thể để anh ta vì cô, mà bị Khâu Kính Hựu dày vò đến chết.

Hơn nữa, bây giờ Đới Hạnh San cũng đã chẳng còn gì để mất nữa.

Cô bây giờ, căn bản chỉ giống như là một cái xác không hồn.

Ở bên cạnh ai cũng không còn quan trọng nữa.

- Thời Cảnh, tâm ý của anh dành cho em. Em không phải không nhìn ra. Nhưng bây giờ, em giống như Khâu Kính Hựu nói, thân thể đã sớm nhơ nhuốc. Em hoàn toàn không xứng đáng, để anh hy sinh bất cứ điều gì cho em nữa đâu.

- Một người đàn ông tốt giống như anh, chắc chắn sẽ tìm được người phụ nữ tốt hơn em cả vạn lần.

- Hứa với em, sau khi rời khỏi đây. Anh nhất định phải sống tốt, và mau chóng tìm một người phụ nữ xứng đáng với anh hơn em, để kết hôn và sinh con, được không?

Nghe Đới Hạnh San nói như thế, Chu Thời Cảnh cũng đoán được trong lòng cô đã có đáp án.

Nhưng anh ta vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện, phải trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu, bị ép phải trở thành vợ của Khâu Kính Hựu.

Chu Thời Cảnh kích động ra sức vùng vẫy, hòng muốn thoát khỏi sự khống chế, của đám đàn em bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, long lanh ánh nước.

Vào thời khắc quan trọng, cuối cùng Chu Thời Cảnh cũng có đủ can đảm, để thổ lộ tình cảm của mình với Đới Hạnh San.

- Không... Hạnh San... tôi yêu em...! Làm sao mà... làm sao mà tôi có thể kết hôn với một người khác, khi trong lòng tôi chỉ chứa đựng một hình bóng duy nhất là em?

- Còn nữa, Hạnh San... em không bẩn. Em không bao giờ bẩn! Em là người phụ nữ trong sáng và thuần khiết nhất, trong số những người phụ nữ mà tôi đã từng gặp qua.