Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 160: Khâu kính hựu, anh có tự cảm thấy bản thân mình bẩn không?




- Nếu bây giờ... tôi thả bọn họ đi. Liệu em có tha thứ, cho tất cả những việc làm, mà tôi đã gây ra hay không?

Hắn đột ngột nghiêng người sát về phía Đới Hạnh San, nhằm mục đích kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Ngón tay thẳng dài chạm vào làn da mềm mại trên mặt cô.

Tỉ mỉ giúp Đới Hạnh San lau đi thứ nước tèm nhem, đang làm gương mặt của cô trở nên xấu xí.

Miệng vẫn không ngừng đặt ra những câu hỏi cho Đới Hạnh San.

- Câu trả lời là không, đúng không? Vậy tại sao tôi lại phải tha cho bọn họ?

Cô vẫn mang theo một thái độ như cũ.

Có một chút sợ hãi, một chút tức giận, pha thêm một chút lạnh lùng, xa cách.

Trực tiếp quay mặt sang hướng khác, né tránh bàn tay Khâu Kính Hựu chạm vào.

Làm cho hắn có một chút hụt hẫng, nhưng vẫn miễn cưỡng thu tay về.

- Dù sao tôi cũng giết nhiều người lắm rồi! Bây giờ, có không giết người, thì cũng chẳng thể thoát khỏi bản án tử hình.

- Vậy thì giết thêm vài người nữa, làm thêm vài chuyện thất Đức nữa, cũng có sao?

Khâu Kính Hựu dùng ngón trỏ và ngón cái, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn vàng trên tay.

Cặp mắt cũng trông có vẻ đang đổ dồn mọi sự chú ý, lên hình đầu rồng của chiếc nhẫn.

Nhưng ngay khi mọi người đều không đoán được, rằng Khâu Kính Hựu lại định toan tính chuyện gì.

Thì hắn lại đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người Chu Thời Cảnh, bằng vẻ mặt thâm sâu, khó lường.

- Chỉ dựa vào ba đứa chúng mày, mà cũng đòi đấu với tao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Một bên ở trong tối, một bên ở ngoài sáng.

Một bên chuyên sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn.

Còn một bên lúc nào cũng chỉ biết lên kế hoạch bắt giữ tội phạm.

Trong khi bọn họ đang phải chật vật, tìm hiểu mọi thứ về Khâu Kính Hựu.

Thì cách thức vận hành ở trong bộ máy nhà nước như thế nào.

Hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Trong khi bọn họ bỏ 10 năm để ngồi trên ghế nhà trường, cắm đầu vào học hàng tá những mớ lý thuyết, mà không biết sau này có áp dụng được vào thực tế hay không.

Thì Khâu Kính Hựu đã có 10 kinh nghiệm để đối phó với Cảnh sát.

Hiểu được cách để tồn tại được ở trong cái xã hội, đầy rẫy những bất công này.

Đương nhiên, hắn phải là người có thế lực lớn như thế nào, thì mới dám cùng một lúc bắt ba viên chức nhà nước về đây.

Cũng như ở trước mặt bọn họ, dám mạnh miệng nói ra những lời như thế này.

Khâu Kính Hựu sớm đã qua cái tuổi của một thanh niên mới lớn, ngông cuồng không biết trời cao, đất dày rồi.

Hắn nếu đã dám nói ra được điều gì, thì tất cũng sẽ làm được điều đó.

Khâu Kính Hựu một lần nữa, lại đặc biệt chú ý đến Chu Thời Cảnh, mà lạnh lùng nói.

- Mày tưởng tao thả cho mày bò lên được cái ghế Viện trưởng kia, thì không có cách để dìm mày xuống hay sao?

- Cái ghế mà mày đang ngồi, chỉ cần có thật nhiều tiền, quyền lực và những mối quan hệ, là có thể dễ dàng mua được.

- Tao thả cho mày lên, mà mày lại lấy oán báo ơn thế sao?

Rồi hắn lại quay sang hỏi Đới Hạnh San một câu, bằng một thái độ cười cợt.

- Hạnh San, em nói... nếu như bây giờ mà Chu Thời Cảnh... vướng vào một vụ án quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên, sử dụng chất ma tuý, rửa tiền... hay thậm chí trở thành kẻ sát nhân giống như tôi.

- Liệu rằng, cái ghế Viện trưởng Viện kiểm sát của cậu ta, còn có thể ngồi vững được nữa hay không?

Làm người tốt mới khó.

Chứ để mà biến một người tốt thành kẻ xấu.

Đối với Khâu Kính Hựu mà nói, lại là chuyện hết đơn giản.

Đám người Chu Thời Cảnh, bây giờ cũng đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đối với những thủ đoạn của Khâu Kính Hựu rồi.

Nếu như Khâu Kính Hựu thật sự tính kế, để Chu Thời Cảnh dính vào những tội danh kia.

Thì Chu Thời Cảnh không chỉ có khả năng bị cắt chức, vướng vào vòng lao lý, mà thanh danh của nhà họ Chu cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Khâu Kính Hựu vừa mới nói dứt lời, Đới Hạnh San lại lập tức lên tiếng đáp trả.

Cô cố gắng dùng chất giọng đanh thép của mình, để che giấu sự bấn loạn trong lòng.

- Khâu Kính Hựu, anh sai rồi! Cảnh sát họ không hề sợ anh. Họ chỉ lo lắng tôi sẽ rơi vào trong tay một tên cặn bã, không có tính người giống như anh. Nên mới phải cố tình chia ra làm hai đội, để nhằm mục đích đánh lạc hướng người của anh mà thôi.

- Ngay cả Chu Thời Cảnh và người của anh ấy, vốn dĩ hoàn toàn có khả năng thoát khỏi người của anh. Nhưng bởi vì sự an toàn của tôi, nên họ mới bị anh bắt giữ.

- Anh tưởng người của cả cái Bắc Kinh này, ai ai cũng đều sợ anh hay sao? Anh có đang tự tin một cách thái quá hay không?

- Anh nghĩ bản thân mình tài giỏi lắm hay sao? Không! Trong mắt tôi, anh căn bản chỉ là một tên súc sinh, bệnh hoạn, biến thái, bất tài, vô dụng và hèn hạ.

- Nếu như anh thật sự có tài, thì đã không phải suốt ngày chỉ biết lấy mạng người ra uy hiếp, để ép buộc người khác phải phục tùng mình giống như một vị vua.

- Nếu như anh không dùng mạng người để uy hiếp, thì anh mãi mãi cũng đấu không lại Cảnh sát.

Chu Thời Cảnh thật sự cảm thấy bất ngờ, trước dáng vẻ hiện tại của Đới Hạnh San.

Anh ta không ngờ một người, vốn mang tính cách hiền lành, nhút nhát.

Trước giờ, chưa từng lớn tiếng với bất kỳ người nào.

Lại có lúc mạnh mẽ và quyết đoán như thế này.

Nhưng như vậy cũng tốt!

Đới Hạnh San phải mạnh mẽ một chút, thì sau này mới không sợ bị người khác bắt nạt.

- Lần trước, anh quỳ gối trước mặt tôi, và nói rằng anh biết bản thân đã sai. Cầu xin tôi tha thứ cho anh!

- Nhưng thực tế, anh chỉ làm những việc đó, để nhằm mục đích muốn tôi giữ lại hai đứa nhỏ trong bụng thôi, có đúng không?

- Sự thật, anh chưa bao giờ biết mình sai ở đâu cả. Cũng chưa bao giờ biết nhìn nhận lại bản thân mình, mà chỉ chăm chăm đổ lỗi cho người khác.

Nếu như Khâu Kính Hựu thật sự đã biết mình sai.

Thì ngày hôm nay hắn đã không xích cô lại, giống một con chó như thế này.

- Ba mẹ tôi chỉ giết một mạng người, mà anh đã đẩy hai người họ vào tù, rồi cho người hành hạ ba mẹ tôi. Cuối cùng là ép chết hai người họ.

- Nhưng bản thân anh giết vô số người, thì lại không có gan chịu trách nhiệm với những việc mình làm, mà chỉ biết trốn chạy giống như một con rùa rụt đầu.

- Anh đúng là một thằng hèn! Con của tôi sinh ra, mà phải thừa hưởng tính cách hèn hạ của anh. Thì tôi chẳng thà bóp chết chúng nó, ngay từ khi chúng nó chưa lọt lòng còn hơn.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, khiến khoé miệng Đới Hạnh San lộ ra một nụ cười mỉa.

- À, tôi biết lý do tại sao hôm qua, một kẻ giết người không ghê tay giống như anh. Lại không dám mổ bụng của tôi, để lấy hai đứa con của anh rồi!

- Đó là bởi vì anh đã hoàn toàn mất đi, khả năng sinh con bằng phương pháp tự nhiên. Nhờ người mang thai hộ thì lại sợ, người khác nói anh là kẻ bất lực.

- Càng sợ rằng sau này, bản thân sẽ tuyệt tự, tuyệt tôn giống như lời tôi nói. Nên mới càng muốn giữ hai đứa bé trong bụng tôi. Tôi nói có đúng không?

- Anh muốn kết hôn với tôi? Thật xin lỗi! Tôi không muốn có một người chồng, cương lên không được giống như anh.

Rõ ràng đám người Tạ Luân nhắc đến chuyện, Khâu Kính Hựu bị liệt dương.

Hắn vẫn còn có thể cười với bọn họ.

Nhưng khi thấy cô lại dám đem chuyện này ra để chế giễu hắn.

Thật sự đã chọc vào lòng tự tôn của Khâu Kính Hựu.

Khiến hắn lập tức phát điên.

Mà không quan tâm đến chuyện, Đới Hạnh San vừa mới tỉnh lại.

Bàn tay dài thẳng của Khâu Kính Hựu đặt ở phần sau gáy của cô, thô lỗ kéo khuôn mặt của Đới Hạnh San sát về phía hắn.

Chu Thời Cảnh nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của Khâu Kính Hựu, thì vô cùng lo lắng cho Đới Hạnh San.

Chỉ sợ Khâu Kính Hựu trong lúc tức giận, sẽ làm hại đến Đới Hạnh San.

- Em vừa nói gì? Có giỏi thì thử lặp lại lần nữa xem?

Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.

Nhưng dựa vào lực của bàn tay Khâu Kính Hựu, đặt ở sau gáy của cô.

Cùng với giọng nói không mấy vui vẻ, và tiếng của hai hàm răng đối phương va vào nhau, kêu ken két.

Không cần ai phải nói, Đới Hạnh San cũng ý thức được rằng, bản thân đã thành công chọc giận Khâu Kính Hựu.

Nhưng cô thế mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục chọc điên hắn.

- Tôi nói rằng tôi không muốn kết hôn, với một người đàn ông bất lực giống như anh.

- Anh có biết vì sao anh lại bị liệt dương không? Đó chính là quả báo mà anh phải nhận, cho tất cả những tội ác mà anh đã gây ra.

- Lời nguyền của tôi ứng nghiệm rồi! Anh nhất định sẽ phải tuyệt tự, tuyệt tôn. Ha... ha...!

Rõ ràng, người phải chịu ảnh hưởng về tinh thần, dẫn đến tâm lý không bình thường, từ sau vụ án mạng của Nhâm Tẫn Xuân.

Không phải chỉ có một mình Khâu Kính Hựu.

Huống hồ, Đới Hạnh San lại đang mang thai.

Tâm lý rất dễ kích động, cũng dễ rơi vào tình trạng trầm cảm.

Bị Khâu Kính Hựu hành hạ cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.

Đến bây giờ, Đới Hạnh San còn chưa bị tâm thần, giống như Đường Khắc Phong.

Thì hệ thần kinh của Đới Hạnh San chắc chắn phải rất tốt!

Thật ra, lúc Đới Hạnh San mới tỉnh lại, sau nửa tháng nằm hôn mê ở trong bệnh viện.

Chu Thời Cảnh chỉ nói với cô, là Khâu Kính Hựu bị liệt nửa người.

Chứ không hề nhắc đến chuyện hắn bị liệt dương, mất khả năng sinh con bằng phương pháp tự nhiên.

Là Định Thành lúc vào bệnh viện thăm Đới Hạnh San, đã đề cập đến chuyện này, trong lúc mỉa mai Khâu Kính Hựu.

Cho nên cô mới biết.

- Đới Hạnh San... em đừng tưởng tôi không lỡ giết em, coi em là ngoại lệ duy nhất trong lòng tôi, thì em muốn nói cái gì cũng được.

Cùng với giọng nói mang theo đầy sự tức giận của Khâu Kính Hựu, là khuôn mặt càng ngày càng lạnh đi.

Bàn tay đặt ở sau gáy của Đới Hạnh San càng thêm siết chặt.

Như muốn bóp phần xương trong tay hắn đến vỡ vụn.

Gây ra cho Đới Hạnh San cảm giác đau đớn, đến nhăn nhó mặt mày.

Đám người Duy Phương và Hàm Minh chứng kiến toàn bộ cảnh này, thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Không nghĩ Đới Hạnh San lại dám nói chuyện với Khâu Kính Hựu, bằng thái độ như vậy.

Rõ ràng là hắn đang rất tức giận.

Nhưng chẳng hiểu trong đầu xoẹt qua ý nghĩ gì, mà khiến cho Khâu Kính Hựu bất giác lại nở một nụ cười quỷ dị.

- Em chê tôi bất lực. Vậy em có tin tôi không cần thân dưới, vẫn có thể dễ dàng khiến em ở dưới thân của tôi, rên rỉ cầu xin hay không?

- Không cần phải tò mò đâu. Vì ngay bây giờ, tôi sẽ chứng minh cho em thấy. Khâu Kính Hựu tôi nói được, làm được.

Vừa nói dứt lời, không cho Đới Hạnh San có cơ hội phản đối.

Khâu Kính Hựu đã ở trước mặt bao nhiêu người, trực tiếp cúi đầu ngậm lấy đôi môi xinh đẹp, của người con gái đang mang thai hai đứa con của hắn.

Đồng thời, hai tay cũng rất nhanh đã mở được một nút cúc áo trên cùng, của chiếc áo lụa trên người Đới Hạnh San.

Cảm nhận được một bên vai áo bị Khâu Kính Hựu kéo trễ xuống.

Đới Hạnh San hốt hoảng vùng vẫy, muốn phản kháng nhưng vô ích.

Hai tay bây giờ đã bị khoá chặt.

Cho dù cô có muốn đẩy Khâu Kính Hựu ra, hay tự mình kéo áo lên thì cũng không thể.

Ngay cả miệng cũng bị Khâu Kính Hựu khống chế, chặn đứng tất cả những thanh âm, muốn thoát ra khỏi cổ họng của Đới Hạnh San.

Đêm qua, khi đưa người về đây.

Khâu Kính Hựu đã kêu hai cô gái ở trong căn cứ bí mật này, thay quần áo cho Đới Hạnh San.

Nếu không phải bản thân bây giờ đang bị liệt, thì hắn đã tự mình thay đồ cho cô.

Nhìn thấy Khâu Kính Hựu nhân cơ hội Đới Hạnh San bị còng tay, mà không biết xấu hổ cưỡng hôn cô, ngay trước mặt bao nhiêu người.

Ba người đàn ông quỳ ở dưới sàn nhà nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều hết sức phẫn nộ.

Chu Thời Cảnh không kiềm chế được lửa giận, đang sục sôi trong lòng.

Ra sức vùng vẫy hòng muốn thoát khỏi sự khống chế, của hai tên đàn em dưới quyền Khâu Kính Hựu.

Đồng thời gào lên.

- Thằng khốn... bỏ Hạnh San ra ngay...! Mày không được phép đối xử với cô ấy như vậy.

Chu Thời Cảnh chỉ vừa mới nói dứt lời, thì đã lập tức ăn một cái tát của Hàm Minh.

- Câm miệng! Thiếu gia nhà tao hỏi đến mày chưa? Có tin là tao khâu cái miệng của mày lại hay không?

Từ cái hôm chạm mặt nhau ở trong bệnh viện.

Hàm Minh đã muốn đấm vào cái bản mặt, của Chu Thời Cảnh mấy cái rồi.

Nhưng ngặt nỗi chưa có cơ hội.

Bây giờ, có một cái cớ hợp tình, hợp lý như vậy.

Sao Hàm Minh có thể bỏ qua?

Duy Phương đứng bên cạnh, trông thấy hành động của Hàm Minh, thì liền cho cậu ta một nút like.

- Anh cũng đang định đánh, mà chú mày nhanh tay quá! Không hổ danh là cánh tay đắc lực của đại ca anh.

Cố hết sức vùng vẫy, cũng không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của Khâu Kính Hựu.

Khiến hai hàng nước mắt của Đới Hạnh San, không tự chủ được lại tuôn trào.

Hắn nói bản thân yêu cô, mà lại muốn cưỡng bức cô như thế này hay sao?

Phụ nữ mang thai, dễ bị rơi vào tình trạng tức ngực, khó thở.

Khi Đới Hạnh San cố gắng há to miệng rộng, để đón nhận dưỡng khí ở trong không gian.

Không ngờ lại tạo điều kiện cho cái lưỡi hư hỏng của Khâu Kính Hựu, thuận lợi tiến vào thăm dò địa hình bên trong khoang miệng của cô.

Nhưng rất nhanh, mùi máu tanh cùng cảm giác tê dại ở vành môi.

Khiến cho Khâu Kính Hựu buộc phải buông tha, cho đôi môi ngọt ngào của Đới Hạnh San.

Hắn dùng một ngón tay chạm vào chỗ bị đau ở môi dưới.

Máu tươi lập tức phủ lên một mảng da thịt ở đầu ngón tay.

Lần trước thì cắn ngón tay của Khâu Kính Hựu.

Lần này lại dám cắn vào môi hắn, trong lúc Khâu Kính Hựu đang hôn môi cô.

Được lắm! Đới Hạnh San càng ngày càng to gan rồi đấy!

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Khâu Kính Hựu lại chẳng tỏ ra tức giận.

Mà ngược lại còn buông thêm mấy lời không biết xấu hổ.

- Hung dữ như vậy sao? Giá như bây giờ, chỗ đó của tôi vẫn còn hoạt động được bình thường, thì có phải là rất kích thích hay không?

Rồi hắn lại quay ra nhìn Chu Thời Cảnh.

Nhưng hoàn toàn không có ý định trách cứ, về chuyện Hàm Minh chưa có lệnh, mà đã tự ý đánh người.

- Người phụ nữ của tao. Tao muốn làm gì, mày cản được không?

Ném cho Chu Thời Cảnh một câu, kèm theo đó là ánh mắt khiêu khích.

Khâu Kính Hựu một lần nữa cúi đầu, từng chút một gặm nhấm phần da thịt, ở vùng cổ và vai của Đới Hạnh San.

Bị ăn một cái bạt tai, có vẻ chẳng nhằm nhò gì đối với Chu Thời Cảnh.

Cảnh tượng trước mắt khiến anh ta không có cách nào bình tĩnh.

Đôi mắt ngập sâu trong màu máu đỏ tươi.

Hận không thể thoát ra khỏi sự khống chế, của hai người đàn ông bên cạnh.

Để ngay lập tức lao đến, đấm chết Khâu Kính Hựu.

- Khâu Kính Hựu... thằng súc sinh...! Hạnh San không phải đồ chơi của mày... mày cưỡng bức cô ấy như vậy, mà cũng xứng tự nhận bản thân yêu Hạnh San sao?

- Mẹ kiếp...! Đừng quên, cô ấy còn đang mang thai con của mày đấy.

Để người khác nhìn thấy cảnh bản thân bị hắn cưỡng bức như thế này.

Đới Hạnh San cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Cô bây giờ, không còn giống như ngày trước.

Để Khâu Kính Hựu mặc sức ở trên người cô, hưởng thụ khoái cảm trước mặt bao nhiêu người nữa.

Đới Hạnh San mặc dù bị khoá chặt hai tay.

Nhưng cơ thể vẫn không ngừng giãy giụa, kịch liệt phản kháng lại hành động điên loạn của Khâu Kính Hựu.

Đồng thời, giận dữ nói.

- Khâu Kính Hựu, ở đây còn có người. Mau buông tôi ra...!

Làm loạn trên cơ thể của cô một hồi, mà phía dưới vẫn chẳng có phản ứng nào, khiến trong lòng Khâu Kính Hựu cực kỳ khó chịu.

Cũng không muốn tiếp tục làm nữa.

Nhưng khi buông tha cho Đới Hạnh San và ngẩng mặt lên.

Hắn chẳng những không để lộ một chút biểu cảm tức giận, mà ngược lại còn nhìn cô buông lời cợt nhả.

- Sao vậy? Chẳng phải trước đây, cái chuyện chúng ta làm tình ở trước mặt bao nhiêu người, là chuyện hết sức bình thường hay sao?

- Bây giờ, em còn giả vờ xấu hổ cái gì? Hay là em đang có ý nghĩ, muốn trở thành vợ của Chu Thời Cảnh, nên mới không muốn thân mật với tôi ở trước mặt nó?

- Nếu em dám nói muốn kết hôn với Chu Thời Cảnh. Tôi sẽ lập tức cho người chặt đứt hai ngón tay, có thể đeo nhẫn cưới của nó. Để tôi xem sau khi bị mất hai ngón tay đó, Chu Thời Cảnh có thể kết hôn với em bằng cách nào.

Đối diện với lời đe dọa của Khâu Kính Hựu, trong lòng Đới Hạnh San lập tức hoảng sợ.

Nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, để tiếp tục chống đối hắn.

- Trước đây, là anh lấy người nhà của tôi ra uy hiếp, ép tôi làm mấy chuyện dơ bẩn đó. Anh nghĩ tôi là cam tâm, tình nguyện sao?

- Anh lên giường với hết người phụ nữ này, đến người phụ nữ khác. Bây giờ, lại nói yêu tôi, và muốn kết hôn với tôi.

- Khâu Kính Hựu, anh có tự cảm thấy bản thân mình bẩn không? Còn tôi thì cảm thấy anh rất bẩn! Cơ thể của anh, từ đầu đến cuối. Chỗ nào cũng bốc lên một mùi hôi thối, mà có xịt bao nhiêu loại nước hoa đắt tiền, cũng không che giấu nổi.

- Anh xem, bản thân anh bẩn như vậy. Tư cách gì mà đòi tôi phải làm vợ của anh?

Nói đến đây, đôi môi mềm mại của Đới Hạnh San, lại vẽ lên một nụ cười nửa miệng.

- Anh có biết cho tới thời điểm hiện tại, điều tôi cảm thấy may mắn nhất là gì hay không?

Khâu Kính Hựu biết những lời mà cô vừa nói ra, cốt chỉ nhằm mục đích khiến hắn tức giận.

Đới Hạnh San càng muốn Khâu Kính Hựu nổi điên, thì hắn lại càng không thể mất bình tĩnh.

Đến lúc này, Khâu Kính Hựu lại cười đùa mà nói.

- Tôi biết. Điều em cảm thấy may mắn nhất, là có được trái tim của tôi. Điều mà bao nhiêu cô gái, của cả Trung Quốc này đều khao khát, phải không?

Bỏ qua thái độ tự mãn của hắn, cô chỉ khẽ lắc đầu, rồi lại tự tin cười nói.

- Không phải. Điều tôi cảm thấy may mắn nhất lúc này, là hai mắt của tôi bị mù, nên mới không cần phải nhìn cái bản mặt đáng ghê tởm của anh.

- Tôi ước gì ngay bây giờ, tai của tôi cũng bị điếc. Để không phải nghe thấy những lời dơ bẩn, thoát ra từ miệng của anh.

Lúc này, một bàn tay của Khâu Kính Hựu, vẫn luôn đặt ở phần sau gáy của Đới Hạnh San, một lần nữa kéo cơ thể cô về phía hắn.

Mặc dù trên môi Khâu Kính Hựu vẫn có nét cười, nhưng cả khuôn mặt lại tỏa ra một loại khí lạnh, bức người đến ngột ngạt.

- Thế sao? Nhưng tôi lại nghe nói rằng em chỉ bị mất thị lực tạm thời, trong vòng ba tháng nữa sẽ có thể lấy lại được thị lực.

- Dù sao, chúng ta cũng sắp trở thành vợ chồng, tương lai sẽ sống bên nhau đến lúc chết. Tôi còn cần sợ em không có cơ hội, để nhìn thấy khuôn mặt của tôi lần nữa hay sao?

- Mà nếu như sau ba tháng nữa, đôi mắt của em vẫn không thể nhìn thấy gì. Thì tôi sẽ tìm những Bác sĩ chuyên khoa mắt tài giỏi trong và ngoài nước, đến chữa trị cho em.

- Một người không chữa được cho em, tôi giết một người. Một trăn người không chữa được cho em, tôi sẽ giết cả một trăm người. Đến khi tìm được người chữa khỏi cho em mới thôi.

- Đến khi hai mắt của em có thể thấy lại ánh sáng. Tôi sẽ để em mỗi giây, mỗi phút đều phải đối diện với khuôn mặt này của tôi. Để kiếp sau khi em đi đầu thai, cũng sẽ không thể nào quên được hình bóng của tôi.