Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 159: Chúng ta còn phải kết hôn nữa.




Mặc dù sau khi về tới căn cứ, Bác sĩ đã kiểm tra và nói rằng Đới Hạnh San, chỉ là vì kích động quá mức mà ngất đi.

Ngủ qua một đêm sẽ tỉnh lại.

Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn không hết lo lắng, mà đã ngồi bên cạnh Đới Hạnh San suốt một đêm.

Không dám chợp mắt dù chỉ một chút.

Cô còn chưa tỉnh lại.

Kêu Khâu Kính Hựu làm sao có thể yên tâm mà đi ngủ?

Hơn nữa, hắn cũng sợ nếu như bản thân đi ngủ.

Khi Đới Hạnh San tỉnh lại, Khâu Kính Hựu lại không biết.

Tỉnh lại thấy bản thân ở một nơi xa lạ, mà đôi mắt lại không nhìn thấy gì.

Hắn lo là cô sẽ bị dọa sợ.

Còn đám Bác sĩ bị bắt về.

Sau khi kiểm tra cho Đới Hạnh San xong.

Khâu Kính Hựu cũng không định thả họ đi.

Mà muốn bọn họ phải ở lại đây, cho tới khi Đới Hạnh San thuận lợi sinh hai đứa nhỏ trong bụng ra.

Thậm chí, trong lúc trong lòng nóng như lửa đốt.

Vì lo lắng cho tình hình của mẹ con cô.

Khâu Kính Hựu còn đe dọa bọn họ rằng, nếu như đến khi trời sáng mà Đới Hạnh San vẫn không tỉnh lại, thì hắn sẽ lấy mạng tất cả bọn họ.

Lúc Khâu Kính Hựu về đến căn cứ, thì đám Vệ sĩ của hắn cũng vừa về tới.

Hoá ra, nhóm người đêm hôm đi cướp trại tạm giam, cũng là người của Khâu Kính Hựu.

Tuy bình thường, Khâu Kính Hựu hay đem đám người Hàm Minh ra trút giận, mỗi lúc không vui.

Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn là người sống có tình nghĩa.

Khâu Kính Hựu đã thoát khỏi tay Cảnh sát.

Sao có thể để Vệ sĩ của hắn tiếp tục bị tạm giam?

Dù sao, bây giờ Khâu Kính Hựu cũng đã trở thành tội phạm bị truy nã.

Thêm một tội nữa cũng có sao?

Trận hỗn chiến ngày hôm qua, không chỉ có đám Cảnh sát, mà người của hắn cũng bị thương không ít.

Cũng may là vẫn có thể chạy thoát.

Mà chẳng biết có phải do mẹ Khâu Kính Hựu phù hộ hay không.

Nhưng kể từ khi xuất viện, hắn làm chuyện gì cũng thuận lợi như ý muốn.

Sáng sớm hôm sau, Đới Hạnh San nằm trên giường, chăn ấm, đệm êm từ từ tỉnh lại.

Hơi cử động muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai cổ tay của mình, như có thứ gì đó kìm chặt.

Khi Đới Hạnh San động đậy, liền nghe thấy những tiếng leng keng.

Hoá ra, đêm qua khi đưa cô về đây.

Khâu Kính Hựu đã cho người, dùng dây xích khoá hai tay của Đới Hạnh San lại.

Một đầu của sợi xích cột vào con tiện bằng gỗ ở đầu giường.

Lúc này, Khâu Kính Hựu vẫn ngồi trên giường bên cạnh cô.

Nhìn thấy Đới Hạnh San tỉnh lại, liền không giấu được sự vui mừng.

Vội vàng vươn tay nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô.

- Hạnh San, em tỉnh rồi sao? Thật tốt quá rồi!

Bởi vì không nhìn thấy gì, nên Đới Hạnh San không biết bản thân, đang ở trong chính căn phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.

Không nhìn thấy trên người hắn bây giờ, đang mặc một chiếc áo choàng ngủ màu xám, thay cho bộ vest hôm qua.

Càng không biết trong phòng lúc này, không phải chỉ có hai người.

Mà còn có một đám đàn em cùng Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu, đang đứng xếp hàng ngay ngắn, đồng loạt nhìn về phía Đới Hạnh San.

Nghe thấy giọng nói của Khâu Kính Hựu.

Những lời mà hắn nói vào đêm qua, lập tức hiện lên trong tâm trí cô.

Đới Hạnh San lập tức rút tay ra khỏi tay của Khâu Kính Hựu.

Ra sức vùng vẫy khi phát hiện bản thân bị khoá hai tay.

Tức giận đến nhăn nhó mặt mày.

- Khâu Kính Hựu, mau thả tôi ra! Chu Thời Cảnh và những người đi theo anh ấy đâu? Anh đã làm gì họ rồi?

Chiếc dây xích này là hắn đặc biệt cho người thiết kế riêng cho cô.

Đảm bảo khi cử động, cổ tay của Đới Hạnh San cũng sẽ không bị xích sắt làm bị thương, hay gây cho cô cảm giác đau đớn.

Ngay từ sau khi thoát khỏi đám Cảnh sát.

Trong đầu Khâu Kính Hựu đã có suy nghĩ, là nếu như để cô rơi vào trong tay hắn lần nữa.

Khâu Kính Hựu nhất định sẽ trói buộc Đới Hạnh San, ở bên cạnh mình lần này là mãi mãi.

Thật ra, hắn cũng không muốn xích cô lại như thế này đâu.

Nhưng nếu như không làm như vậy.

Khâu Kính Hựu sợ Đới Hạnh San sẽ tự làm hại đến bản thân, và hai đứa con của hắn.

Bây giờ, Khâu Kính Hựu đã bị liệt dương.

Cũng không biết khi nào mới khỏi.

Hai đứa nhỏ trong bụng Đới Hạnh San bây giờ, chính là hy vọng duy nhất của hắn.

Khâu Kính Hựu tuyệt đối không thể để Đới Hạnh San giết hại, chính con ruột của hắn và cô.

Nhìn thấy cô vừa mới tỉnh lại, câu đầu tiên đã hỏi về tình hình của đám người Chu Thời Cảnh.

Vẻ mặt của Khâu Kính Hựu lập tức lạnh đi.

Nụ cười trên môi cũng theo đó vụt tắt.

Mặc dù trong lòng có chút khó chịu.

Nhưng lại sợ nếu như Đới Hạnh San cứ kích động như thế này, rồi tiếp tục ngất đi.

Thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cả ba mẹ con.

Cho nên, cuối cùng dù bị Đới Hạnh San lạnh lùng cự tuyệt.

Nhưng Khâu Kính Hựu cũng không lỡ nổi nóng với cô.

Thế là hắn một lần nữa lại giữ lấy tay Đới Hạnh San.

Tránh cho cô tiếp tục vùng vẫy, hòng muốn xiềng xích.

- Ngoan, đừng nháo nữa. Tóm lại, em chỉ muốn được gặp bọn họ thôi chứ gì?

- Được rồi! Tôi kêu người đưa bọn họ đến đây là được chứ gì?

Khâu Kính Hựu vừa nói dứt lời, thì liền thấy Đới Hạnh San tuy không nói gì.

Nhưng cũng không còn tiếp tục phản kháng nữa.

Khâu Kính Hựu mới tạm thời yên tâm.

Cũng không nhìn đám đàn em, mà chỉ dùng một ngón tay ra hiệu.

Bọn họ đã lập tức hiểu ý.

Một vài người mở cửa bước ra ngoài.

Không lâu sau thì dẫn ba người Chu Thời Cảnh, Định Thành và Trần Chính, trong bộ dạng bị còng tay vào trong phòng.

Bọn họ bị đàn em của Khâu Kính Hựu đạp vào cẳng chân một cái, lập tức ngoan ngoãn quỳ gối xuống dưới sàn nhà trước mặt hắn.

Nếu không phải đêm qua Khâu Kính Hựu để Bác sĩ xử lý vết thương, do đạn bắn trúng ở tay của Định Thành.

Chỉ e là bây giờ anh ta đã mất mạng, vì chảy quá nhiều máu rồi.

Chu Thời Cảnh cố gắng kiềm chế cơn đau, do đầu gối bị đập mạnh xuống dưới sàn nhà.

Ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt anh ta không giấu nổi sự nhợt nhạt.

Vì đêm qua vừa phải dầm mưa, vết thương trên trán lại mất máu quá nhiều, nên Chu Thời Cảnh đã phát sốt.

Nhìn thấy Đới Hạnh San cũng bị trói chặt ở trên giường, anh ta vô cùng đau lòng.

Nhưng bản thân bây giờ cũng bị còng tay.

Bộ dạng yếu ớt như con cá sắp chết.

Chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên cô.

- Hạnh San...

Định Thành có vẻ vẫn còn khá nhiều sức.

Vẫn còn có thể lớn tiếng nói với Khâu Kính Hựu.

- Khâu Kính Hựu, mau thả bọn tao ra!

Sự kích động của Định Thành không chỉ thể hiện qua lời nói, mà còn bộc lộ qua hành động.

Nhưng khi anh ta muốn đứng dậy, thì lại bị người của Khâu Kính Hựu ấn mạnh bả vai, ép quỳ xuống như cũ.

Mặc dù không nhìn thấy gì.

Nhưng khi đám người Chu Thời Cảnh bị ép quỳ gối xuống dưới sàn nhà.

Từ trong miệng của bọn họ phát ra những tiếng kêu, thể hiện sự đau đớn.

Khiến Đới Hạnh San không khỏi lo lắng.

- Khâu Kính Hựu, anh đã làm gì bọn họ rồi? Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao? Họ không liên quan gì đến chuyện giữa hai chúng ta.

- Mau thả họ ra đi. Đừng có sai càng thêm sai.

Vừa mới bình tĩnh không được bao lâu.

Cô lại bắt đầu không chịu ngồi yên.

Khiến sợi dây xích lại phát ra những tiếng kêu leng keng.

Khâu Kính Hựu còn chưa kịp lên tiếng, thì lại tiếp tục nhận được sự chất vấn đến từ Chu Thời Cảnh.

- Thằng khốn! Mày nói mày yêu Hạnh San, mà mày xích cô ấy giống như nô lệ thế này sao?

Khâu Kính Hựu bị những câu hỏi dồn dập của bọn họ, làm cho xoay vòng vòng.

Bây giờ, mới nhìn đám người đang quỳ gối dưới sàn nhà kia mà đáp.

- Hôm qua, bị ăn một viên đạn, mà mày vẫn còn sức để mạnh miệng như thế sao?

- Biết thế, hôm qua tao đã chẳng kêu Bác sĩ gắp viên đạn ra cho mày. Để mày chết quách đi cho xong.

Khâu Kính Hựu là đang muốn nói đến vết thương trên tay của Định Thành.

Nhưng Đới Hạnh San bởi vì không nhìn thấy, liền càng thêm lo lắng.

Không biết có phải Chu Thời Cảnh đã bị trúng đạn rồi không?

- Nhưng mà không sao. Bây giờ, dùng dao rạch nát vết thương của mày, rút cạn máu trong cơ thể của mày. Thì cái việc khiến mày chết dần, chết mòn. Nào phải chuyện gì khó khăn, đúng không?

Giọng điệu của Khâu Kính Hựu vô cùng bình thản.

Nhưng mỗi lời nói thoát ra từ miệng của hắn.

Đều khiến Đới Hạnh San và đám người Chu Thời Cảnh, sợ đến tái xanh mặt mày.

Kết thúc câu trả lời dành cho Định Thành.

Khâu Kính Hựu còn không quên khuyến mãi cho anh ta, một nụ cười lành lạnh.

Rồi mới nhìn qua Chu Thời Cảnh, kẻ khiến hắn căm ghét nhất, trong số những người ở đây.

- Tại sao tao lại phải xích cô ấy như thế này? Tất cả đều là lỗi của mày.

- Nếu như không phải do mày cả gan dám động vào tao, thì bây giờ Hạnh San cũng không bị đối xử như thế này.

- Mày đã biết mày ngu ở đâu chưa?

Khâu Kính Hựu lại quay sang, dịu dàng vươn tay vuốt tóc Đới Hạnh San.

Nhưng lại nói ra những lời, khiến cô phải cảm thấy run sợ.

- Bởi vì tao yêu Hạnh San, nên mới phải xích cô ấy lại như thế này. Vừa để Hạnh San không thể làm hại đến các con của tao. Cũng là để cô ấy vĩnh viễn ở lại bên cạnh tao.

Thấy Đới Hạnh San trưng ra vẻ mặt bất mãn, cố ý nghiêng đầu né tránh bàn tay hắn chạm vào.

Khâu Kính Hựu có chút không cam tâm, nhưng vẫn miễn cưỡng thu tay về.

Lại quay ra nhìn ba người đàn ông, đang quỳ gối trước mặt mình, buông lời đe dọa.

- Khi tao không hỏi đến, thì tốt nhất chúng mày nên ngậm chặt miệng lại. Nếu không, cẩn thận tao cho người khâu cái miệng của chúng mày lại đấy.

Cuối cùng, Khâu Kính Hựu đương nhiên, làm sao có thể không có câu trả lời, cho người phụ nữ của hắn chứ?

- Em yên tâm! Tôi chưa làm gì bọn họ cả. Chẳng qua là hôm qua, anh Cảnh sát Định Thành này, dùng súng bắn người của tôi. Mấy thằng em của tôi nó hơi nóng tính, nên đã tặng cho cậu ta một viên đạn vào cánh tay.

- Nhưng em cũng không cần phải lo lắng. Tôi đã kêu người xử lý vết thương cho cậu ta rồi.

- Còn về phần của Viện trưởng Chu đáng kính của chúng ta! Đêm qua, em không thấy bộ dạng của cậu ta kích động thế nào đâu.

- Cậu ta giống như phát điên, muốn lao lên định giết chết tôi. Người của tôi cũng là lỡ chân đạp vào đầu cậu ta.

- Kết quả, đầu của cậu ta đập mạnh xuống mặt đường, lõm xuống một mảng lớn, chảy rất nhiều máu! May mà không vỡ đầu.

Khâu Kính Hựu vừa nói, vừa bật cười khanh khách.

Giống như đang nhắc đến chuyện gì đó rất vui vẻ.

Bộ dạng của hắn lúc này, trông rất giống một kẻ điên.

Khiến người khác nhìn vào, liền có cảm giác sống lưng lạnh toát.

- Chỉ tiếc rằng hai mắt của em, bây giờ không nhìn thấy gì. Nên không thấy được bộ dạng của Chu Thời Cảnh, giống hệt như một con chó. Đêm qua quỳ dưới mưa xin lỗi tôi. Cầu xin tôi buông tha cho em.

- Nhưng mà không sao hết. Bởi vì, tôi đã cho người quay video lại rồi. Đợi đến khi hai mắt của em lấy lại được thị lực. Tôi sẽ cho em xem.

Đới Hạnh San đối với mỗi lời mà Khâu Kính Hựu nói ra bây giờ.

Càng nghe càng cảm thấy đau lòng.

Cô tự cảm thấy bản thân mình, đúng thật là sao chổi.

Bất kể là người nào ở cạnh cô, đều không có được một cuộc sống tốt đẹp.

Từ Đới Hoà Văn trở thành người thực vật.

Ba mẹ Đới Hạnh San bị tống vào tù.

Rồi ngay cả khi ba mẹ cô chết lúc nào.

Đới Hạnh San cũng không hề hay biết.

Đến chuyện Đường Khắc Phong vì bảo vệ cô, mà bị Khâu Kính Hựu cho người rút gân chân.

Phải phẫu thuật cắt bỏ phần mô bị hoại tử ở mặt.

Cuối cùng là bị ép đến phát điên.

Người làm trong nhà của Khâu Kính Hựu, chỉ vì cô dậy muộn mà bị phạt quỳ dưới trời nắng to, suốt mấy tiếng đồng hồ.

Cũng chỉ vì Đới Hạnh San biến mất khỏi biệt thự, mà một số người bị Khâu Kính Hựu hạ lệnh chặt mất một ngón tay.

Đến bây giờ, ngay cả đám người Chu Thời Cảnh cũng bị cô làm liên lụy.

Càng nghĩ, Đới Hạnh San lại càng cảm thấy có lỗi với bọn họ.

Nước mắt không tự chủ được, mà một lần nữa tràn ra ngoài.

Nhưng Khâu Kính Hựu nào có để ý đến cảm nhận của cô.

Vẫn cố tình nói ra những lời, như đang xát muối vào vết thương trong lòng Đới Hạnh San.

- Tôi chính là đợi em tỉnh lại, để hỏi ý kiến của em. Xem là tôi nên xử lý đám người này như thế nào.

- Còn em nói... sao bọn họ có thể không liên quan đến chuyện giữa hai chúng ta?

Nói đến đây, nụ cười trên môi của Khâu Kính Hựu một lần nữa biến mất.

Khiến biểu cảm trên mặt lại phảng phất sự lạnh lùng.

- Chính bọn họ là người đã chia rẽ hai chúng ta. Nếu không phải là Chu Thời Cảnh cho người nói với em, chuyện ba mẹ em đã chết. Thì em sẽ không kích động tới mức, dùng súng bắn tôi bị thương.

- Như vậy, tôi sẽ không bị liệt nửa người, mất khả năng sinh con bằng phương pháp tự nhiên. Mà em cũng sẽ không bị rơi vào tình trạng chết lâm sàng. Chẳng những khiến cho hai mắt của em bị mất thị lực, mà còn khiến cho con của chúng ta, có nguy cơ bị mắc các căn bệnh dị tật bẩm sinh, chết yểu, sinh non...

- Nếu không phải tại bọn họ, thì em cũng sẽ không đối xử với tôi giống như bây giờ.

Hắn phải khó khăn lắm, mới có thể khiến Đới Hạnh San ngoan ngoãn phục tùng, theo mọi mệnh lệnh của mình.

Thế mà người của Chu Thời Cảnh chỉ nói có mấy lời, ở trước mặt cô.

Đã thành công đạp đổ tất cả mọi thứ, mà Khâu Kính Hựu vất vả tạo dựng.

Kêu hắn làm sao có thể không hận Chu Thời Cảnh?

Làm sao có thể dễ dàng tha cho anh ta?

- Thậm chí, chỉ một tháng trước. Chu Thời Cảnh còn đe dọa, nói sẽ khiến tôi phải lãnh mức án phạt, không tử hình thì cũng phải là chung thân.

- Rồi còn cố tình chọc điên tôi. Khi nói rằng đợi đến khi tôi ngồi tù rồi, thì nó sẽ chiếm đoạt trái tim của em.

- Gần nhất là đêm qua, nó còn có ý định muốn giết chết tôi.

- Vậy em nói xem, đám người này có phải rất đáng chết hay không?

Giá như bây giờ hai mắt của Đới Hạnh San có thể nhìn thấy.

Thì có lẽ cô đã thấy được sự căm phẫn, hiện lên trong đôi mắt của Khâu Kính Hựu.

Như muốn dùng một cái nhìn, để kết liễu mạng sống của đám người Chu Thời Cảnh.

- Hạnh San, em biết không? Nếu không phải vì em, tôi đã cho đám người này chết lâu rồi!

Hiện tại, ba mẹ Đới Hạnh San đã chết.

Khâu Kính Hựu đương nhiên phải giữ lại mạng sống, cho đám người Định Thành.

Để lợi dụng bọn họ, ép buộc cô ở bên cạnh hắn.

- Hạnh San, em có còn nhớ cái lần tôi cho người bắt em và Đường Khắc Phong về, tôi đã nói gì với em hay không?

- Tôi nói rằng nếu như em còn dám có ý nghĩ rời khỏi tôi. Thì người bị rút gân chân sau Đường Khắc Phong sẽ là em, và người nhà của em, nhớ không?

Vừa nói, Khâu Kính Hựu lại vươn tay nắm lấy tay Đới Hạnh San, dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của cô.

- Nhưng tôi yêu em nhiều như vậy! Chỉ đành em ba roi, tôi đã cảm thấy xót. Thì sao tôi lại lỡ rút gân chân của em chứ, đúng không nào?

- Chẳng bằng... như thế này đi. Tôi cho người rút gân chân của Chu Thời Cảnh. Để nó cũng phải nếm trải cảm giác, mà Đường Khắc Phong đã từng trải qua, thế nào?

- Tôi thấy Chu Thời Cảnh có vẻ cũng rất thích em! Để thằng khốn này thay em chịu phạt, chắc nó cũng sẽ nguyện ý.

Nói thế rồi, Khâu Kính Hựu còn không quên quay ra hỏi Chu Thời Cảnh.

- Tao nói có đúng không?

Nghe thấy từng lời, từng lời thoát ra từ miệng của hắn.

Chu Thời Cảnh thật sự bị chọc cho, giống như Định Thành lúc vừa rồi, phẫn nộ đến mất kiểm soát.

Đôi mắt của Chu Thời Cảnh ngập ngụa một màu đỏ tươi, giống như màu máu.

Kích động muốn đứng lên.

Nhưng kết quả, cũng bị đàn em của Khâu Kính Hựu cưỡng chế, ép anh ta phải giữ nguyên tư thế cũ.

- Mày muốn làm gì tao cũng được, nhưng hãy thả Hạnh San ra.

Đới Hạnh San lúc này, cũng phẫn nộ không kém.

Vốn muốn tát cho Khâu Kính Hựu một cái.

Nhưng bởi vì dây xích quá ngắn, mà cô lại không nhìn thấy gì.

Nên đến cuối cùng, chỉ có thể vùng vẫy trong sự bất lực.

- Lý do vì sao tôi lại cầm súng bắn anh, chúng ta đều hiểu rất rõ. Bớt đổ tội cho người khác đi.

- Thả tôi và bọn họ ra. Đừng có u mê không chịu tỉnh ngộ nữa. Cảnh sát sớm muộn gì cũng tìm được đến đây thôi. Anh nghĩ bản thân có thể trốn mãi được sao?

- Tôi cảnh cáo anh! Nếu anh dám động đến họ. Cho dù có chết, tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh.

Kể cả là khi nghe Khâu Kính Hựu nói.

Chu Thời Cảnh từng dùng cô để khiêu khích hắn.

Hôm qua, anh ta còn muốn giết Khâu Kính Hựu.

Nhưng Đới Hạnh San chẳng mảy may quan tâm.

Chỉ tập trung vào việc chất vấn Khâu Kính Hựu.

Trong lòng cô bây giờ, thật sự rất lo lắng, cho vết thương của Định Thành và Chu Thời Cảnh.

Bọn họ bị thương như vậy.

Nếu còn bị Khâu Kính Hựu tiếp tục hành hạ, thì sao có thể chịu nổi?

Một Đường Khắc Phong bị rút gân chân là quá đủ rồi!

Đới Hạnh San thật sự không muốn có thêm một người.

Vì cô mà bị bức đến mức phát điên giống như anh ta.

- Trốn? Ai nói với tôi là tôi trốn đám Cảnh sát kia? Tôi đâu có trốn bọn họ. Là bọn họ đang trốn tôi đấy chứ.

Khâu Kính Hựu bây giờ, cứ giống như một pho tượng đá không có tri giác vậy.

Cho dù ai có nói thế nào, cũng không thể lay chuyển được suy nghĩ của hắn.

- Em xem, chỉ có cái việc đưa em rời khỏi bệnh viện thôi, mà cũng phải chia ra hai đoàn người, nhằm mục đích tránh tai mắt của tôi.

- Làm gì mà phải huy động nhiều người như vậy? Tôi đáng sợ vậy sao?

- Phải khó khăn lắm tôi mới bắt được các người về đây. Bây giờ, các người lại muốn tôi thả các người đi. Cái gì mà nói nghe dễ dàng như vậy?

- Hơn nữa, Hạnh San... em quên rồi sao? Chúng ta còn phải kết hôn nữa.