Tên đàn em thông qua gương chiếu hậu, nhìn đại ca của mình cùng Đới Hạnh San cãi cọ qua lại, thì không giấu nổi kinh ngạc.
Không ngờ, trên đời này lại tồn tại một người phụ nữ, dám cả gan đánh Khâu Kính Hựu.
Chất vấn hắn, rồi còn khuyên Khâu Kính Hựu, nên ra đầu thú trước pháp luật.
Thế mà, Khâu Kính Hựu chẳng những không định lấy mạng Đới Hạnh San.
Mà còn đưa ra đề nghị kết hôn với cô.
Trước giờ, phụ nữ vây quanh đại ca của bọn họ rất nhiều.
Nhưng chưa từng thấy Khâu Kính Hựu đề cập đến chuyện kết hôn, với bất kỳ cô gái nào cả.
Người phụ nữ này, thật sự không lâu nữa sẽ trở thành chị dâu, của bọn họ hay sao?
Nghe thấy Khâu Kính Hựu nói, muốn cùng cô kết hôn.
Cùng cô sống hạnh phúc đến già.
Đới Hạnh San bất giác lặng người đi.
Trong lòng nổi lên một trận giễu cợt.
Đúng là trước đây, ước mơ lớn nhất của cô, chính là được trở thành cô dâu của Khâu Kính Hựu.
Nhưng kể từ khi gặp lại hắn sau 10 năm xa cách.
Bị Khâu Kính Hựu hành hạ trong suốt một năm qua.
Mong ước đó trong lòng Đới Hạnh San.
Sớm đã bị chính tay hắn bóp nát, chẳng còn gì nữa.
Và đến thời điểm hiện tại, hẹn ước giữa cô và Khâu Kính Hựu.
Đối với Đới Hạnh San mà nói, cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Kể từ cái lần, cô và hắn cãi nhau ở trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San còn không chút do dự, mà nhảy lầu tự tử.
Thì cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.
Bây giờ, kêu Đới Hạnh San làm sao có thể kết hôn với người đàn ông, đã gián tiếp khiến cho cô, cùng một lúc mất đi cả cha lẫn mẹ, trở thành một đứa trẻ mồ côi?
Đới Hạnh San mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay Khâu Kính Hựu, lạnh lùng đáp.
- Nếu giữa chúng ta chỉ vì hai đứa nhỏ trong bụng tôi, mà không thể kết thúc. Vậy thì anh cứ dứt khoát cho người mổ bụng của tôi, rồi lấy đi hai đứa con của anh. Như vậy, giữa chúng ta coi như hết nợ, và không còn liên quan gì đến nhau nữa.
- Dù sao ngay từ đầu, anh cũng đã có ý nghĩ, muốn bóp chết hai đứa nhỏ trong bụng tôi. Chỉ nhằm mục đích khiến tôi sống không bằng chết.
- Con của chúng ta, chết sớm hay chết muộn. Đối với anh mà nói, cũng đâu có quan trọng, phải không?
Cả cuộc đời của cô, chưa bao giờ có ý nghĩ tàn nhẫn giống như bây giờ.
Nhưng mà Đới Hạnh San thật sự đã quá mệt mỏi.
Đối với việc luôn bị Khâu Kính Hựu khống chế, như thế này lắm rồi!
Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng, Khâu Kính Hựu lấy con, lấy luôn cả mạng của cô.
Như vậy, Đới Hạnh San cũng không cần phải đau khổ, giống như bây giờ.
- Theo anh, người như thế nào thì được coi là đáng chết? Có phải những người chống đối anh, thì đều đáng chết hay không?
- Nếu vậy, bây giờ tôi đang làm trái ý anh. Có phải tôi cũng rất đáng chết hay không?
Khi nhắc đến chuyện kết hôn, trên đôi môi mềm mại, nhợt nhạt của Đới Hạnh San xuất hiện một nụ cười giễu cợt.
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
- Anh nói tôi kết hôn với anh? Cùng anh sống hạnh phúc đến già? Anh không cảm thấy lời mà anh nói ra, thật sự rất nực cười hay sao?
- Anh muốn kết hôn với con gái của kẻ thù. Chẳng lẽ lại không sợ oan hồn của mẹ anh hiện về, sẽ phẫn nộ mà bóp chết anh sao?
- Làm sao tôi có thể hạnh phúc, khi phải kết hôn với kẻ, đã hại chết ba mẹ tôi. Biến tôi thành một đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ?
- Và quan trọng hơn hết. Làm sao tôi có thể kết hôn, với một kẻ sát nhân. Một kẻ khiến tôi ghê tởm, phát ớn đến tận cổ giống như anh?
- Không... Khâu Kính Hựu... cho dù có phải chết! Tôi cũng không bao giờ đồng ý, gả cho loại người giống như anh.
- Còn Thời Cảnh và những người bên cạnh anh ấy, hãy thả họ ra. Họ không có liên quan gì đến chuyện giữa tôi và anh.
Nghe thấy những lời nói bây giờ của Đới Hạnh San.
Khiến Khâu Kính Hựu vô cùng phẫn nộ.
Rõ ràng cô biết mẹ hắn cùng hai đứa bé kia, chính là điểm yếu chí mạng của Khâu Kính Hựu.
Tại sao Đới Hạnh San phải cố tình nhắc đến bọn họ, bằng những lời lẽ mang tính tiêu cực như vậy?
Cô đây là sợ Khâu Kính Hựu không thể phẫn nộ, tới mức muốn bóp chết cô sao?
Hắn lại kích động mà dùng hai tay, giữ chặt lấy cánh tay của Đới Hạnh San.
Chỉ tiếc là bây giờ, hai mắt của cô nhìn thấy gì.
Nên không thể nhìn thấy đôi mắt của Khâu Kính Hựu vì xúc động mà đỏ hoe, trực trào muốn rơi lệ.
- Đới Hạnh San, em điên rồi sao? Cái thai trong bụng em mới được hơn 6 tháng tuổi. Nếu bây giờ mà mổ bụng lấy con, hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ chết.
- Tại sao vậy? Tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao em lăm lần, bảy lượt muốn giết chết con của chúng ta? Chúng nó cũng là con của em, chứ đâu phải là con của riêng một mình tôi.
Vừa nói, hắn lại vừa lắc mạnh cơ thể của Đới Hạnh San.
Khiến đầu óc của cô ngày càng trở nên choáng váng.
- Đới Hạnh San, là vì tôi yêu em, nên mới muốn em sinh con cho tôi. Mới muốn kết hôn với em.
- Còn chuyện tôi nói muốn tự tay bóp chết con của chúng ta. Chỉ là những lời nói nhất thời trong lúc tức giận, khi biết em muốn bỏ hai đứa bé trong bụng mà thôi.
- Chẳng phải gần nửa năm trước, lúc ở trong bệnh viện. Tôi cũng đã hứa rằng nếu em chịu sinh con ra, thì tôi sẽ không làm hại đến chúng nó hay sao?
- Nếu như tôi muốn em sinh hai đứa nhỏ trong bụng ra, chỉ nhằm mục đích tự tay bóp chết chúng nó. Thì việc gì suốt thời gian qua tôi phải đối xử tốt với em?
- Đới Hạnh San, chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn còn không nhìn ra, rằng tình yêu mà tôi dành cho em, lớn đến mức đã có thể dập tắt được ngọn lửa thù hận, trong lòng tôi hay sao?
Rồi Khâu Kính Hựu lại kéo Đới Hạnh San ôm vào lòng.
Bộ dạng vô cùng hoảng loạn, cứ như đang sợ mất cô.
- Không... em không đáng chết! Em là ngoại lệ duy nhất trong lòng tôi. Cho dù em có làm ra bất cứ chuyện sai trái gì, cũng đều không bao giờ đáng chết.
- Em nói xem? Tôi yêu em như vậy. Làm sao có thể giết em? Kẻ khác muốn lấy mạng của em, còn phải xem tôi có đồng ý không đã.
Tâm lý của Khâu Kính Hựu bây giờ, rõ ràng là không được bình thường.
Giây trước còn cưng chiều ôm Đới Hạnh San vào trong lòng.
Nói cô là ngoại lệ duy nhất trong lòng hắn.
Giây sau lại lập tức kéo Đới Hạnh San ngồi thẳng người lên, phẫn nộ chất vấn.
- Đới Hạnh San, em thật sự quá tàn nhẫn. Tôi không kết hôn cùng em, thì em trách tôi thay lòng, đổi dạ.
- Bây giờ, tôi đã vượt qua hết những rào cản tâm lý, một lòng muốn kết hôn với em. Thì em chẳng những lạnh lùng cự tuyệt, mà còn đem người đã khuất ra để dọa tôi.
- Em hy vọng mẹ tôi hiện về bóp chết tôi lắm sao? Có phải em hận tôi đến mức, phải khiến cho tôi chết đi, thì em mới hài lòng hay không?
Bất chợt, Khâu Kính Hựu lại tỏ ra gắt gỏng với cô, khi nhắc đến ba mẹ của Đới Hạnh San.
- Tôi cũng đã nói với em rồi. Tôi không phải là người hại chết ba mẹ em. Không thể nào có chuyện bọn họ cùng nhau tự tử được. Mà nếu như bọn họ có ý định tự tử, thì bọn họ đã làm từ khi mới vào trong tù rồi.
- Chẳng phải, lần trước khi chúng ta gọi điện thoại cho ba mẹ em, thái độ của bọn họ vẫn rất bình thường hay sao?
Hắn vừa nói dứt lời, thì trong đầu cô cũng đã sắp xếp đầy đủ, những lời cần phải nói với Khâu Kính Hựu.
Cũng không biết từ khi nào, Đới Hạnh San lại trở nên mạnh mẽ đến thế.
Có thể cùng hắn đối chọi gay gắt, không một chút nhún nhường.
- Thay vì hỏi tại sao tôi lại tàn nhẫn như vậy. Sao anh không tự hỏi lương tâm của mình đi. Xem là vì cái gì mà tôi trở nên nhẫn tâm như vậy?
- Chẳng phải đều là vì bị anh ép đến đường cùng hay sao?
Cô vừa nói vừa dùng ngón trỏ gõ nhẹ mấy cái, vào bên ngực trái của Khâu Kính Hựu.
- Chỉ cần có thể cắt đứt mọi mối liên quan, với loại cặn bã giống như anh. Tôi có thể bất chấp mọi thứ.
- Đúng, con cũng là con của tôi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện, trong người hai đứa nhỏ trong bụng tôi, chảy dòng máu của anh. Là tôi lại thật sự hy vọng, chúng nó thà rằng không được sinh ra trên đời này còn hơn.
- Nếu hai đứa bé trong bụng tôi được sinh ra đời. Làm sao tôi có thể khiến anh tuyệt tự, tuyệt tôn. Khiến anh sống không bằng chết?
Đới Hạnh San bây giờ, giống như thật sự muốn chọc điên Khâu Kính Hựu.
Để hắn hoàn toàn từ bỏ ý định muốn kết hôn với cô.
- Anh nói ôi muốn anh chết sao? Không, tôi muốn anh phải sống. Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao? Tôi muốn anh phải sống trong sự dằn vặt, dày vò, cô độc cả đời.
- Nhưng mà chết cũng tốt! Anh chết đi, coi như là đền tội, cho những người vô tội, đã phải chết oan dưới tay của anh.
- Mặc dù anh chết ngàn vạn lần cũng không hết tội.
Tiếp tục lại một lần nữa, Khâu Kính Hựu bị Đới Hạnh San lạnh lùng hất tay ra.
- Đến tận bây giờ, anh vẫn còn có gan nói ba mẹ tôi, không phải do anh hại chết sao? Vậy tôi hỏi anh, ba mẹ tôi chết ở đâu?
- Ba mẹ tôi chết ở trong tù. Mà cả hai người họ, đều là do chính tay anh đẩy vào trong tù. Cho dù họ chết vì lý do gì, thì anh nghĩ bản thân có thể thoát khỏi trách nhiệm sao?
- Ba mẹ của tôi, còn không phải là bị anh cho người đánh đập, hành hạ. Không chịu nổi cuộc sống khổ cực ở trong tù, nên mới tự tử hay sao?
- Cho dù hai người đó mang tội với mẹ ruột của anh, thì vẫn là người đã có ơn sinh dưỡng đối với tôi. Tại sao ngay cả khi họ chết đi rồi, mà anh vẫn không buông tha, phải cố tình nói là hai người họ đáng chết?
- Nếu như bây giờ, tôi cũng nói rằng mẹ anh đáng chết. Liệu anh có chịu được không?
Cô yếu ớt đưa một tay lên ôm ngực, cố gắng kiềm chế cảm giác tức ngực, khó thở.
Tránh để bản thân ngã gục ngay lúc này.
Để tiếp tục nói về vấn đề tình yêu, mà Khâu Kính Hựu vừa mới đề cập đến.
- Còn... anh nói rằng anh yêu tôi sao? Không... anh chưa bao giờ yêu tôi! Anh chỉ yêu bản thân mình!
- Anh chỉ biết thỏa mãn thú tính của bản thân, mà chưa từng quan tâm đến cảm nhận của tôi. Anh chẳng qua chỉ coi tôi giống như một món đồ. Thích thì chơi, không thích thì vứt.
- Thậm chí, anh còn từng nói muốn thưởng tôi cho Đường Khắc Phong. Anh quên rồi sao?
Dứt lời, Đới Hạnh San tự mình đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt trên mặt.
Vội vàng quay lưng về phía hắn, để Khâu Kính Hựu không nhìn thấy, vẻ mặt yếu đuối của cô nữa.
Đới Hạnh San vươn tay sờ soạng, muốn tìm nắm cửa xe hơi để mở cửa ra.
Ở bên cạnh Khâu Kính Hựu quá ngột ngạt.
Cô nghĩ mình phải mau chóng rời khỏi đây.
Còn ở lại thêm chút nữa, Đới Hạnh San sợ mình sẽ bị bức đến tắt thở.
- Nếu như anh không có ý định lấy hai đứa nhỏ trong bụng tôi, thì chúng ta xem như hết nợ.
- Thả Thời Cảnh và những người bên cạnh anh ấy ra. Đây coi như là lời thỉnh cầu cuối cùng của tôi với anh.
Từng lời mà cô nói ra, chẳng khác nào hàng ngàn, hàng vạn mũi dao cứa nát tâm can của Khâu Kính Hựu.
Hắn không ngờ Đới Hạnh San thế mà lại độc miệng như vậy.
Chọc điên Khâu Kính Hựu, rồi lại ngang nhiên muốn bỏ chạy?
Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Trong lúc Đới Hạnh San còn loay hoay muốn mở cửa xe, thì đã bị Khâu Kính Hựu tóm lấy cánh tay, ép cô quay người lại đối diện với hắn.
- Tôi đã cho phép em đi chưa? Chuyện hôn sự giữa chúng ta, không do em quyết định.
- Em muốn cầu xin tôi tha cho đám người Chu Thời Cảnh đó, thì ít nhất em cũng phải bỏ ra thứ gì gọi là có thành ý. Nếu chỉ cầu xin suông thì không được đâu.
- Không muốn kết hôn với tôi. Trừ phi là em muốn tất cả những người hôm nay đi theo bảo vệ em, bao gồm cả Chu Thời Cảnh. Đều phải chết.
Mặc dù Khâu Kính Hựu rõ ràng từng có suy nghĩ, rằng sẽ không bao giờ ép buộc Đới Hạnh San phải trở thành vợ của mình.
Bởi vì hôn nhân được tạo dựng dựa trên sự cưỡng ép, sẽ chẳng duy trì được bao lâu.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn Đới Hạnh San bị người đời phỉ nhổ.
Vì cô đã kết hôn với người đàn ông, đẩy ba mẹ của mình vào trong tù.
Nhưng biết làm sao bây giờ?
Khâu Kính Hựu đã bị ép đến đường cùng rồi!
Hiện tại, đây là cách duy nhất để giữ Đới Hạnh San ở bên cạnh hắn.
Chỉ cần một giây còn có thể trói buộc cô ở bên cạnh mình.
Khâu Kính Hựu cũng tuyệt đối không bao giờ buông bỏ.
Hắn ép chặt cơ thể Đới Hạnh San vào thành xe hơi, mặc cho cô ra sức vùng vẫy, rồi lại tiếp tục nói.
- Còn chuyện tôi từng nói muốn thưởng em cho Đường Khắc Phong. Đó chẳng qua là tôi muốn thăm dò, xem có phải là cậu ta có tình cảm với em hay không mà thôi.
- Thế em có biết khi thấy những thằng đàn ông khác, cũng để ý đến em. Trong lòng tôi khó chịu như thế nào không hả?
Rồi Khâu Kính Hựu lại vươn ra tay dài, vén những lọn tóc mai đã bị nước mắt, làm cho dính ướt ra sau mang tai.
Thái độ lập tức lại trở về với vẻ dịu dàng, ân cần.
- Tình yêu mà tôi dành cho em, chỉ bằng những lời nói suông, thì không thể nào chứng minh được.
- Ngoan, theo tôi trở về. Tôi sẽ dùng hành động của mình, để chứng minh cho em thấy. Trên đời này, không có người đàn ông nào yêu em nhiều hơn tôi.
Thấy Khâu Kính Hựu bây giờ, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự của cả một đời người.
Cũng muốn đem tính mạng của người khác ra để ép cô.
Khuôn mặt xinh đẹp vừa được lau khô những giọt nước mắt.
Giờ đây lại ướt đẫm thứ nước mặn chát.
Hai cổ tay bị Khâu Kính Hựu giữ chặt.
Nhưng Đới Hạnh San vẫn ra sức vùng vẫy.
Gào khóc nức nở, trông vô cùng đáng thương.
- Khâu Kính Hựu... anh là một thằng khốn! Anh đem người nhà họ Đới ra, để ép tôi trở thành công cụ tình dục cho anh, suốt một năm qua vẫn chưa đủ hay sao?
- Khiến tôi cùng lúc mất đi cả cha lẫn mẹ. Anh cảm thấy tôi như thế này vẫn chưa đủ đau đớn hay sao? Mà bây giờ, ngay đến chuyện kết hôn. Anh cũng phải mang tính mạng của người khác ra để ép tôi?
- Hức... rốt cuộc thì tôi phải làm thế nào, anh mới chịu buông tha cho cuộc đời của tôi đây?
Khó khăn nói ra thêm vài lời.
Đến lúc này, sức lực trong cơ thể của Đới Hạnh San đã hoàn toàn cạn kiệt.
Cứ thế mà ngất đi.
Từ lúc ở trong xe hơi của Chu Thời Cảnh, là cô đã có cảm giác tức ngực, khó thở rồi.
Có thể cầm cự đến tận giây phút này, cũng đã là một kỳ tích.
Nhìn thấy đôi mắt của Đới Hạnh San đột ngột nhắm lại.
Cơ thể cũng không còn vùng vẫy, phản kháng.
Ngay đến một cử động nhỏ cũng không có.
Khâu Kính Hựu bị dọa cho sững người.
Qua mấy giây, mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn lập tức hốt hoảng, ôm lấy cơ thể lành lạnh của Đới Hạnh San vào trong lòng.
Dùng một tay đặt lên gò má nhợt nhạt, gấp gáp nói.
- Hạnh San, em làm sao vậy? Cho dù em có giận tôi, cũng không nên đùa như vậy. Đừng làm tôi sợ mà.
- Hạnh San... em mau mở mắt ra đi...! Hạnh San...
Sau khi làm đủ mọi cách, mà người trong lòng vẫn không có một chút phản ứng nào.
Khâu Kính Hựu càng thêm hoảng sợ, mà ôm chặt lấy Đới Hạnh San.
- Hạnh San... cầu xin em...! Xin em đừng xảy ra chuyện gì! Đừng bỏ lại tôi một mình trên cõi đời này.
Lần trước, Đới Hạnh San chỉ đơn giản là kích động quá mức mà ngất đi.
Nhưng khi được đưa vào trong bệnh viện, lại bị rơi vào tình trạng chết lâm sàng.
Bây giờ, cô lại ngất đi lần nữa.
Nói Khâu Kính Hựu làm sao có thể không sợ hãi?
Làm sao có thể không sợ mất Đới Hạnh San?
Nhưng bây giờ, dựa vào việc bản thân đang bị Cảnh sát truy nã.
Hắn không thể đưa cô đến bệnh viện.
Chỉ đành kêu đàn em lái xe, đưa bọn họ trở về căn cứ bí mật của bang hội.
Sau khi xe của Khâu Kính Hựu rời khỏi.
Đám người Duy Phương mới đánh ngất toàn bộ, những người bên phe của Chu Thời Cảnh.
Nhưng lại chỉ bắt cóc Chu Thời Cảnh và Định Thành về căn cứ.
Không những thế, bọn họ còn chiếm luôn mấy chiếc xe hơi, vừa được đám người Chu Thời Cảnh sử dụng, để đưa Đới Hạnh San xuất viện.
Đám đàn em theo chỉ thị của Khâu Kính Hựu.
Bắt cóc thêm vài Bác sĩ chuyên khoa Phụ sản, đem về căn cứ để kiểm tra tình hình cho Đới Hạnh San.