Hai đầu gối bị đập mạnh xuống dưới mặt đường, vừa cứng lại vừa lạnh.
Cảm giác đau đớn khiến từng dây thần kinh của Chu Thời Cảnh, giống như muốn tê liệt.
Hai tai bị nước mưa làm cho ù đi, cả người ướt sũng.
Chỉ khi cảm nhận được sự đau đớn dội thẳng vào đại não.
Chu Thời Cảnh mới ý thức được bản thân mình thật sự hồ đồ.
Tại sao anh ta lại phải quỳ gối xin lỗi Khâu Kính Hựu?
Trong khi từ đầu đến cuối, hắn mới là người sai kia chứ?
Tại sao Chu Thời Cảnh đường đường là Viện trưởng Viện kiểm sát, mà lại đi quỳ gối trước mặt một tên tội phạm, giết người không gớm tay kia chứ?
Và quan trọng hơn hết, là tại sao anh ta lại dễ dàng để bị lừa như vậy?
Nếu như Khâu Kính Hựu thật sự muốn trả tự do cho Đới Hạnh San, thì đã chẳng chặn đường để cướp người như thế này.
Nhưng vừa rồi, Chu Thời Cảnh thật sự rất lo lắng cho Đới Hạnh San.
Sợ cô sẽ lại bị Khâu Kính Hựu bắt giữ, rồi giam cầm thêm một lần nữa.
Sự lo lắng cho Đới Hạnh San đã bủa vây lý trí.
Khiến Chu Thời Cảnh nhất thời đã không thể suy nghĩ thấu đáo.
Cứ thế mắc bẫy của Khâu Kính Hựu.
Rồi bây giờ, còn bị đàn em của hắn khống chế.
Nhưng cho dù biết bây giờ bản thân, hoàn toàn không có khả năng thắng được Khâu Kính Hựu, đem Đới Hạnh San an toàn trở về biệt thự của mình.
Nhưng Chu Thời Cảnh cũng không cho phép bản thân, đầu hàng một cách dễ dàng.
Chu Thời Cảnh cuộn chặt hai lòng bàn tay thành nắm đấm, như muốn dồn hết toàn bộ sự căm phẫn trong lòng, vào lòng bàn tay của mình.
Khuôn mặt của Chu Thời Cảnh bị nước mưa làm cho ướt đẫm, thoát lên một vẻ lạnh lùng dọa người.
Đôi mắt như muốn hoá thành lưỡi dao sắc nhọn, nhìn chằm chằm vào Khâu Kính Hựu, với một sự căm ghét nổi lên nơi đáy mắt.
Chu Thời Cảnh cố gắng gồng mình vùng vẫy, như muốn thoát ra khỏi sự khống chế, của hai người đàn ông bên cạnh, mà lao đến bóp chết Khâu Kính Hựu.
Cùng với tiếng thét của Chu Thời Cảnh, là một tia sét loé sáng trên bầu trời đêm đen khịt.
- Khâu Kính Hựu... tao liều mạng với mày...!
Nhưng cho dù thân thể của anh ta có cường tráng đến đâu, cũng không cách nào thoát được khỏi sự khống chế, của đàn em dưới quyền Khâu Kính Hựu.
Khâu Kính Hựu chỉ cần dùng một ánh mắt.
Duy Phương đứng bên ngoài xe hơi, lập tức hiểu ý.
Mà dùng một chân mang giày da đen bóng, đạp lên trên đầu của Chu Thời Cảnh, ép sát khuôn mặt anh ta xuống mặt đường.
Khâu Kính Hựu mở một hộp xì gà, rút một điếu ngậm vào trong miệng, tự mình châm lửa cho đầu còn lại của điếu thuốc bốc cháy.
Chỉ rít một hơi thuốc, Khâu Kính Hựu lại hờ hững ném điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở, lên người của Chu Thời Cảnh.
Nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng.
- Dựa vào một mình mày mà muốn giết tao? Mơ tưởng.
Định Thành ngồi trong xe nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vừa đau lòng cho Chu Thời Cảnh, lại vừa căm hận Khâu Kính Hựu đến thấu xương.
Nhất thời không kiềm chế được cảm xúc.
Khiến Định Thành quên mất Đới Hạnh San đang ngồi ở ghế sau, mà lại còn đang mang thai.
Định Thành cho hạ cửa kính xuống, dùng súng liên tục xả đạn ra bên ngoài.
Thành công bắn trúng vào ngực của một tên đàn em, dưới quyền của Khâu Kính Hựu.
Nhưng ngay sau đó, Định Thành cũng phải ăn một viên đạn, vào cánh tay đang cầm súng của mình.
Khiến khẩu súng trong tay rơi xuống mặt sàn trong xe hơi.
Hàng loạt tiếng súng vang lên, khiến tâm lý của Đới Hạnh San bị kích động.
Cô hoảng loạn dùng hai tay bịt tai lại, thu mình vào một góc trong xe hơi.
Ít ai biết. Lần trước, cô cầm súng vô tình làm Khâu Kính Hựu bị thương, suýt nữa mất mạng.
Đã gây ra nỗi ám ảnh trong tâm trí của Đới Hạnh San.
Sau khi tỉnh lại ở trong bệnh viện.
Nhiều đêm liền, cô đều mơ thấy cảnh tượng bản thân, dùng súng bắn vào người Khâu Kính Hựu.
Giật mình tỉnh lại trong trạng thái, toàn thân đầm đìa mồ hôi.
Dù ở trong căn phòng yên tĩnh ở bệnh viện.
Đới Hạnh San vẫn nghe thấy bên tai mình, văng vẳng tiếng súng nổ.
Bây giờ, thật sự lại nghe thấy tiếng súng, giống như thời điểm hơn một tháng trước.
Khiến Đới Hạnh San không tránh khỏi hoảng sợ.
Bắt đầu có cảm giác tức ngực, khó thở.
Mà tiếng súng cũng khiến đám đàn em của Khâu Kính Hựu, càng đề cao cảnh giác.
Một đám người tụ lại che chắn xung quanh xe của hắn.
Tài xế ngồi bên cạnh Định Thành, nhìn thấy anh ta bị thương, thì cũng cầm súng bắn trả đám xã hội đen bên ngoài.
Đám Cảnh sát ngồi trong những chiếc xe còn lại, bây giờ cũng không còn là bù nhìn.
Mà đồng loạt hạ cửa xe xuống, cầm súng triệt hạ từng tên đàn em của Khâu Kính Hựu.
Nhưng người của Khâu Kính Hựu cũng không phải kẻ ngu.
Bọn họ sử dụng xe hơi làm lá chắn, bắn trả quyết liệt.
Nhưng vẫn tránh đả động đến vị trí Đới Hạnh San đang ngồi.
Nhưng ngay khi hai bên đang bắn nhau dữ dội, thì Duy Phương lại bất ngờ thu chân về.
Để một tên đàn em túm tóc Chu Thời Cảnh, kéo anh ta đứng dậy.
Khi Chu Thời Cảnh bị ép đứng thẳng người lên.
Phần trán lộ rõ vết thương toét máu, do bị đập mạnh xuống mặt đường.
Một bên má cũng xuất hiện những vết trầy xước, do cọ xát với những viên đá li ti trên mặt đường.
Hết bị đạp vào đầu, tắm nước mưa, lại bị mất nhiều máu.
Khiến khuôn mặt của Chu Thời Cảnh dần trở nên nhợt nhạt.
Như thể chỉ cần đàn em của Khâu Kính Hựu thả tay ra, thì Chu Thời Cảnh sẽ lập tức ngã quỵ.
Với vô số lớp người bảo vệ, đám Cảnh sát cho dù có bắn xa cỡ nào, cũng chẳng thể đả thương tới chỗ Duy Phương đang đứng.
Chứ đừng nói là động được vào Khâu Kính Hựu.
Duy Phương cầm súng dí vào bên thái dương của Chu Thời Cảnh.
Buộc đám người đang bắn nhau dữ dội kia phải dừng lại.
Mà số người bên phe của Khâu Kính Hựu đông như quân Nguyên.
Còn phía Cảnh sát chỉ có vài người.
Cho dù có tiếp tục chống trả, thì cũng chẳng có cách nào thắng nổi.
Sau khi đám người bên phía Định Thành buông vũ khí đầu hàng.
Tất cả bọn họ đều bị tịch thu hết hung khí, lôi ra khỏi xe, đến quỳ trước mặt Khâu Kính Hựu.
Những người bị trúng đạn không được cầm máu, khiến nước mưa hoà lẫn với màu đỏ của máu, chảy lênh láng dưới mặt đường.
Sau khi đàn áp được đám người kia.
Đàn em của Khâu Kính Hựu mới bước đến, mở cửa xe nơi Đới Hạnh San đang ngồi.
Chỉ thấy cơ thể của cô co rúm lại một góc, không ngừng run lên bần bật vì sợ.
Hơi thở vô cùng hỗn loạn.
Đăng Hạo chỉ vừa chạm vào cánh tay của Đới Hạnh San, vốn muốn dìu cô sang xe của Khâu Kính Hựu.
Nhưng lại bị Đới Hạnh San trong cơn hoảng loạn đẩy ra.
- Ai vậy? Đừng động vào tôi.
Đám tay chân của Khâu Kính Hựu sợ, bây giờ mà nói rõ danh tính.
Cô sẽ càng phản kháng, mà không chịu đi theo bọn họ.
Cho nên, chỉ đành cứ thế giữ nguyên sự im lặng, rồi hai người nắm lấy hai tay của Đới Hạnh San, kéo cô ra khỏi xe.
Bởi vì biết trong bụng của Đới Hạnh San, hiện đang mang hai đứa con của Khâu Kính Hựu.
Nên không ai trong đám đàn em của hắn, dám có hành động thô lỗ với cô.
Thậm chí, còn có tới ba người cầm ô, che cho Đới Hạnh San tránh bị dính nước mưa.
Không nhận được một lời hồi đáp nào, mà bản thân lại cứ thế bị kéo ra khỏi xe.
Cô có linh cảm đám người này không phải là người của Chu Thời Cảnh, mà là đàn em của Khâu Kính Hựu.
Nghĩ đến chuyện phải đối mặt với người đó.
Đới Hạnh San càng thêm hoảng sợ, ra sức vùng vẫy như muốn bỏ chạy.
Từng giọt nước mắt mặn chát, lại cứ thế làm ướt đẫm gương mặt xanh xao.
- Các người buông tôi ra! Tôi không muốn đi theo các người.
Nhưng một người đàn ông khỏe mạnh giống như Chu Thời Cảnh, còn không chống lại được hai tên đàn em của Khâu Kính Hựu.
Thì một thai phụ với chút sức lực yếu ớt giống như Đới Hạnh San.
Sao có thể là đối thủ của đám người Đăng Hạo?
Mặc cho cô cố gắng dùng hết sức lực bình sinh, ra sức phản kháng thế nào, thì đám người kia vẫn không chịu buông tha cho cô.
Chu Thời Cảnh lúc này, lại bị ép quỳ gối dưới mặt đường như lúc ban đầu.
Nhìn thấy Đới Hạnh San bị người của Khâu Kính Hựu bắt đi.
Chu Thời Cảnh gần như muốn phát điên.
Cố gắng vùng vẫy, hòng muốn chạy đến cứu Đới Hạnh San.
Nhưng mọi hành động của anh ta lúc này, đều chỉ là dư thừa.
Đới Hạnh San rất nhanh được đưa lên xe hơi, ngồi vào vị trí bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Ngay lúc này, mọi sự chú ý của Khâu Kính Hựu, đều đổ dồn lên người Đới Hạnh San.
Hơn một tháng không gặp, hắn ngày nào cũng nhớ, và mong mỏi được gặp cô.
Thiếu điều muốn phát điên.
Lúc nghe tin Đới Hạnh San đã tỉnh lại, sau nửa tháng hôn mê.
Khâu Kính Hựu chính là người cảm thấy hạnh phúc nhất.
Mừng đến rơi cả nước mắt.
Nhưng hắn cũng rất lo lắng, cho tình trạng đôi mắt của cô.
Chỉ sợ Đới Hạnh San vĩnh viễn không bao giờ, có thể nhìn thấy gương mặt của Khâu Kính Hựu nữa.
Nhưng mà Bác sĩ cũng đã nói, rằng đôi mắt của cô sẽ lấy lại được thị lực, trong vòng ba tháng sau khi phẫu thuật.
Nên sự lo lắng trong lòng Khâu Kính Hựu, mới có thể thuyên giảm.
Nếu như sau ba tháng, mà Đới Hạnh San vẫn không thể lấy lại được thị lực.
Thì Khâu Kính Hựu sẽ tìm Bác sĩ giỏi nhất, đến chữa mắt cho cô.
Tới khi cô có thể nhìn thấy hắn mới thôi.
Chỉ hơn một tháng không gặp, mà Khâu Kính Hựu ngỡ như hắn và Đới Hạnh San, đã xa nhau cả một thập kỷ.
Bụng bầu của Đới Hạnh San bây giờ, cũng đã lớn lên rất nhiều.
Nhìn vào dáng vẻ gầy gò, xanh xao của Đới Hạnh San.
Hắn thầm trách Chu Thời Cảnh, chăm sóc cô không được chu đáo.
Khâu Kính Hựu vội vàng vươn tay, nắm lấy cổ tay của Đới Hạnh San.
Vốn muốn ôm người vào trong lòng, nhưng lại bị cô đẩy ra.
Đới Hạnh San đưa hai tay lên sờ soạng trước người Khâu Kính Hựu, thành công túm được vạt áo vest đen của hắn.
Khuôn mặt của cô vốn dĩ nhợt nhạt.
Bây giờ, lại bị nước mắt làm cho ướt đẫm, càng trở nên yếu đuối, đáng thương hơn bao giờ hết.
Đôi mắt vì không nhìn thấy gì, mà càng lộ rõ sự vô hồn.
Viền mắt đỏ hoe do khóc quá nhiều.
Nhưng trái ngược với dáng vẻ nhu nhược của bản thân hiện giờ.
Hai lòng bàn tay Đới Hạnh San bấu lấy vạt áo của Khâu Kính Hựu, càng ngày càng gắt gao siết chặt.
Cô vừa khóc nức nở, vừa lớn tiếng chỉ trích Khâu Kính Hựu.
- Thời Cảnh đâu? Anh đã làm gì anh ấy rồi?
Tuy không thể nhìn thấy người trước mặt.
Nhưng chỉ cần thông qua một cái nắm tay, là Đới Hạnh San có thể dễ dàng đoán được, người đang ở trước mặt cô chính là hắn.
Ở Khâu Kính Hựu luôn có một cái gì đó, khác với những người đàn ông, mà Đới Hạnh San đã từng gặp qua.
Cho nên, cô căn bản không cần phải nhìn thấy.
Nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được, Khâu Kính Hựu đang ở rất gần.
Hơn nữa, Chu Thời Cảnh vừa nói chuyện với hắn không bao lâu, thì Đới Hạnh San đã bị người lạ bắt sang một chiếc xe khác.
Người ở trước mặt cô bây giờ, nếu không phải Khâu Kính Hựu thì còn có thể là ai?
Hắn và Đới Hạnh San chỉ vừa mới gặp lại.
Cô vừa mở miệng, câu đầu tiên đã vội chất vấn Khâu Kính Hựu, về người đàn ông khác.
Lại thêm hai từ “anh ấy”.
Khiến dáng vẻ dịu dàng hiếm thấy dành cho Đới Hạnh San, lập tức bị thay thế bằng vẻ mặt lành lạnh.
Hắn tự hỏi rằng, đã khi nào cô ở trước mặt người khác, thân mật nhắc đến Khâu Kính Hựu bằng hai từ “anh ấy” chưa?
- Chu Thời Cảnh dám ngang nhiên cướp em từ trong tay tôi. Vậy em thử nói xem, tôi nên làm gì thằng khốn đó đây?
Khâu Kính Hựu dùng một bàn tay, đeo chiếc nhẫn được làm bằng chất liệu vàng trắng, trạm khắc hình đầu rồng, nhẹ nhàng vuốt tóc Đới Hạnh San.
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn bất ngờ dùng lực giữ chặt phần sau đầu của cô, kéo khuôn mặt của Đới Hạnh San sát về phía mình.
- Nếu em còn dám nhắc đến Chu Thời Cảnh trước mặt tôi.Có tin tôi cho người đập chết thằng khốn đó không?
Chỉ là... Đới Hạnh San bây giờ, đã không còn là một con thỏ nhỏ, luôn ngoan ngoãn quấn lấy chân của Khâu Kính Hựu, giống như ngày trước nữa.
Chu Thời Cảnh sống chết như thế nào không rõ.
Kêu cô làm sao có thể, không tiếp tục chất vấn Khâu Kính Hựu, để hỏi rõ về tình hình của Chu Thời Cảnh lúc này?
Đới Hạnh San vừa ấm ức, lại vừa tức giận.
Liên tục dùng hai tay đánh mạnh vào ngực Khâu Kính Hựu, khóc lóc kêu gào.
- Thả anh ấy ra. Tôi không cho phép anh làm tổn hại đến Thời Cảnh.
- Hơn nữa, tôi là tôi, là một người bình thường. Chứ không còn là một món đồ vật trong tay của anh, hay bất cứ ai nữa.
- Chuyện của chúng ta đã kết thúc, kể từ khi ba mẹ tôi mất rồi. Anh nên tự cảm thấy may mắn, vì tôi đã không kiện anh, về những chuyện mà anh đã làm.
- Tôi khuyên anh tốt nhất nên tự động ra đầu thú đi. Đừng tiếp tục làm hại người vô tội, sai càng thêm sai nữa.
Cô cứ như thế hành hạ thân thể của Khâu Kính Hựu.
Như muốn trút hết những nỗi ấm ức, tích tụ trong lòng mình bấy lâu nay.
Nếu Đới Hạnh San bây giờ, không thể kiểm soát được hành động của bản thân.
Thì Khâu Kính Hựu cũng không khá hơn.
Hai tay hắn ghì chặt cánh tay của cô.
Như muốn Đới Hạnh San cho dù không nhìn thấy gì.
Cũng có thể cảm nhận được, là hiện tại Khâu Kính Hựu đã phẫn nộ cỡ nào.
- Cái gì? Em nói tôi nên tự động đi đầu thú? Tôi giết nhiều người như vậy! Bây giờ mà ra pháp luật, chắc chắn chỉ có con đường chết.
- Đới Hạnh San, em đừng quên hồi nhỏ em từng hứa, lớn lên sẽ chỉ gả cho một mình tôi.
- Vậy mà bây giờ, em lại muốn chồng của em phải lãnh mức án không tử hình, thì cũng phải ngồi nhà đá đến hết đời hay sao?
- Đới Hạnh San, em muốn tôi chết đến thế sao? Em muốn tôi chết... muốn tôi chết... đến thế sao?
Khâu Kính Hựu cứ thế nắm chặt hai cánh tay Đới Hạnh San, đem cơ thể của cô ra sức lắc qua, lắc lại.
Trong khi Đới Hạnh San vẫn đang không ngừng bật khóc lức nở.
Cảm giác bản thân sắp bị rút cạn toàn bộ sự sống.
Cũng không biết Khâu Kính Hựu bây giờ, là không thể phân biệt giữa đúng và sai, thiện và ác.
Biết pháp phạm pháp.
Hay là cố chấp không muốn thừa nhận bản thân đã sai nữa.
- Tôi nói cho em biết. Chuyện giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu. Đừng quên, trong bụng của em vẫn đang mang thai con của tôi. Tôi nói chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc, thì mãi mãi cũng không thể kết thúc.
- Em càng muốn bảo vệ Chu Thời Cảnh. Tôi càng không để tên khốn đó có thể sống yên.
- Còn chuyện tôi giết người. Đều là do bọn họ đáng chết! Tôi không sai... tôi không bao giờ sai...! Bọn họ mới là người sai! Em hiểu chưa?
Trong cơn hoảng loạn, hắn lại đem cơ thể của Đới Hạnh San, ghì chặt trong lòng.
Như sợ chỉ cần có một chút sơ hở, cô sẽ lập tức tan biến.
- Hạnh San, em là người phụ nữ của tôi. Em vĩnh viễn cũng chỉ có thể, thuộc quyền sở hữu của một mình tôi. Ai cũng không thể thay đổi được chuyện này.
Nước mắt của Đới Hạnh San rất nhanh, đã thấm ướt một mảng lớn, chiếc áo vest trên người của Khâu Kính Hựu.
Bàn tay của cô nếu không đánh vào ngực hắn, thì lại luồn xuống dưới cánh tay của Khâu Kính Hựu, đấm bùm bụp vào tấm lưng dài rộng của người đàn ông.
- Không... tôi không phải là Hạnh San của anh. Hạnh San của hơn 10 năm về trước, đã sớm bị anh giết chết rồi!
- Giết người thì phải đền mạng. Ba mẹ tôi đã phải dùng tính mạng, để trả giá cho việc đã hại chết mẹ anh, thì anh cũng phải như thế.
- Đây là chuyện mà anh tự làm, tự chịu. Không thể trách ai.
- Hơn nữa, chúng ta chưa từng kết hôn. Anh căn bản không phải chồng của tôi.
Khâu Kính Hựu đến lúc này, vẫn ngoan cố không chịu nhận sai.
Đôi mắt bủa vây đều là màu máu, ra sức lắc mạnh đầu.
- Không... không phải như thế. Em là Hạnh San của tôi! Là người phụ nữ của Khâu Kính Hựu tôi.
- Hạnh San Tiểu thư mãi mãi cũng sẽ không chết! Hạnh San Tiểu thư luôn sống ở trong lòng của tôi.
- Tôi nói rồi! Những kẻ mà tôi giết, đều là những kẻ đáng chết! Cho nên, tôi không có nghĩa vụ phải trả giá, cho mạng sống của bọn họ.
Rồi hắn lại kéo Đới Hạnh San ngồi thẳng người lên, mặt đối mặt với Khâu Kính Hựu.
Dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.
- Chẳng phải lúc trước, em trách tôi đã quên mất hẹn ước giữa chúng ta hay sao?
- Nhưng sự thật thì tôi chưa bao giờ quên, lời hứa sẽ cưới em làm vợ của tôi. Lời hẹn ước năm đó, tôi lúc nào cũng để trong lòng.
- Lần trước, em nói ba mẹ của em chết rồi, thì món nợ đối với cái chết của mẹ tôi, cũng đã đi theo bọn họ. Nếu vậy, giữa chúng ta coi như hết nợ.
- Đi, theo tôi về nhà. Để tôi có cơ hội thực hiện lời hứa với em. Chúng ta sẽ kết hôn, cùng nhau chào đón hai đứa nhỏ trong bụng em chào đời. Sống hạnh phúc bên nhau tới già.
- Nhanh thôi. Rồi tôi sẽ trở thành chồng của em.
Mặc dù biết rõ, nếu như Khâu Kính Hựu cố chấp kết hôn với Đới Hạnh San.
Thì oan hồn của mẹ hắn tìm về trong những giấc mơ, rất có thể dày vò hắn đến chết.
Nhưng nếu như không có Đới Hạnh San ở bên cạnh.
Chỉ sợ Khâu Kính Hựu cũng sẽ bị, những nỗi nhớ thương dành cho cô, từng chút một bào mòn cơ thể của hắn đến chết.
Hơn nữa, mẹ của Khâu Kính Hựu đã chết lâu lắm rồi!
Bây giờ, chỉ có Đới Hạnh San mới là người bằng xương, bằng thịt, có thể ở bên cạnh hắn.
Khâu Kính Hựu tuyệt đối không thể để mất cô thêm lần nữa!
Hắn cũng tin tưởng tình yêu mà bản thân dành cho Đới Hạnh San, có thể chiến thắng tất cả.