Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 156: Người đó đã nói gì với anh?




Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, Chu Thời Cảnh nhất thời bất động, còn quên luôn cả việc trả lời câu hỏi của Đới Hạnh San.

Chính Chu Thời Cảnh cũng không biết, tại sao Khâu Kính Hựu lại có số điện thoại của anh ta.

Nhìn vào tình hình trước mắt, bên phía Khâu Kính Hựu chắc phải có đến cả trăm người.

Còn Chu Thời Cảnh vì không muốn để lộ, quá trình di chuyển của Đới Hạnh San, từ lúc rời khỏi bệnh viện.

Nên ngoài xe của anh ta, chỉ có thêm ba chiếc xe đi theo bảo vệ.

Nếu như thật sự phải nổ súng, thì đúng là hoàn toàn không thể đấu lại Khâu Kính Hựu.

Đã thế, xe của Chu Thời Cảnh còn bị đàn em của Khâu Kính Hựu vây kín.

Cho dù có muốn chạy, căn bản giống như lời Khâu Kính Hựu nói.

Chính là không thể chạy thoát.

Mà Đới Hạnh San lại còn đang mang thai.

Chu Thời Cảnh sợ tiếng súng sẽ làm cô bị giật mình, ảnh hưởng đến tính mạng của cả ba mẹ con.

Vả lại, nếu như hai bên xảy ra hỗn chiến.

Người của Khâu Kính Hựu không may bắn trúng Đới Hạnh San, thì phải làm thế nào?

Nhưng ngay cả khi đã rơi vào đường cùng như thế này.

Chu Thời Cảnh vẫn không muốn, để Đới Hạnh San một lần nữa, rơi vào trong tay Khâu Kính Hựu.

Tiếp tục phải gánh chịu sự dày vò của hắn.

Cứng không được thì phải mềm.

Lần trước gặp nhau, Chu Thời Cảnh còn cùng Khâu Kính Hựu đối chọi gay gắt.

Thế mà giờ phút này, anh ta đường đường là người đứng đầu Viện kiểm sát, lại phải xuống nước khuyên giải Khâu Kính Hựu.

- Coi như tôi cầu xin cậu! Cậu buông tha cho Hạnh San đi, được không?

- Bây giờ, ba mẹ của cô ấy đã mất rồi! Coi như bọn họ đã phải dùng cả mạng sống, để đền tội với mẹ cậu.

- Hạnh San bị cậu hành hạ suốt hơn một năm qua, đã đủ thê thảm lắm rồi! Nếu cậu thật lòng có tình cảm với cô ấy, thì tôi khuyên cậu nên buông bỏ đi. Giải thoát cho cả hai đi.

- Cậu còn định ôm lấy thù hận này đến khi nào? Cố chấp giữ một người không thuộc về mình, ở bên cạnh đến khi nào?

Nghe qua lời nói của Chu Thời Cảnh, toàn thân Đới Hạnh San lập tức run lên bần bật.

Cho dù không nhìn thấy gì, nhưng cô biết rõ Chu Thời Cảnh đang nói chuyện với ai.

Không! Đới Hạnh San không muốn gặp lại người đó.

Càng không muốn rơi vào tay người đó, thêm bất cứ một lần nào nữa.

Suốt một tháng không gặp, mà ngày nào cô cũng phải sống trong đau khổ, dằn vặt.

Bây giờ, mà còn phải đối mặt với người đó.

Cô sợ trái tim yếu đuối của mình, sẽ không chịu nổi mà ngừng đập thêm một lần nữa mất.

Nghe thấy mấy lời của Chu Thời Cảnh, vang lên qua điện thoại.

Khâu Kính Hựu thật sự vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ, một kẻ tháng trước còn tự tin nói, nhất định sẽ khiến hắn phải lãnh mức án, không tử hình thì cũng là chung thân.

Thế mà, hôm nay lại chỉ vì Đới Hạnh San, bằng lòng xuống nước cầu xin Khâu Kính Hựu.

Nhưng kêu hắn phải tha cho Đới Hạnh San thế nào?

Khi Chu Thời Cảnh lại ngang nhiên nói, cô không thuộc về Khâu Kính Hựu hắn?

Nụ cười quỷ dị của Khâu Kính Hựu ẩn ẩn, hiện hiện trong màn đêm.

Cũng không nổi giận, mà ngược lại còn lên tiếng châm chọc Chu Thời Cảnh.

- Có muốn cầu xin thì hãy cầu xin cho tử tế vào. Còn không muốn cầu xin thì thôi. Coi như là coi như thế nào?

- Lần trước, gặp ở bệnh viện, tao thấy mày còn kiêu ngạo lắm kia mà, không phải sao?

- Điều gì đã khiến cho một người, đường đường là Viện trưởng Viện kiểm sát, mà lại đi cầu xin một tên dân thường rồi?

- Trong bụng Hạnh San bây giờ, đang mang hai đứa con của tao. Nếu cô ấy không thuộc về tao, lẽ nào lại thuộc về mày?

- Rõ ràng tao cùng Hạnh San, ngay từ đầu vốn dĩ chính là trời sinh một cặp. Cô ấy sinh ra là để dành cho tao. Thậm chí, cô ấy từ nhỏ đã đồng ý gả cho tao.

- Chính mày là kẻ thứ ba, chen vào phá hoại quan hệ giữa tao và Hạnh San. Nói xem, mày có phải rất đáng chết hay không?

Bầu trời lúc này bất ngờ nổi lên một trận sấm sét.

Những hạt mưa nặng trĩu rất nhanh đổ xuống mặt đường, bên ngoài xe hơi.

Nhìn cơn mưa đêm ngày một lớn dần, làm ướt nhẹp toàn bộ xe hơi như tắm.

Trong đầu Khâu Kính Hựu bất chợt lại nảy ra một ý tưởng.

- Đấy là còn chưa kể, mày dám cài người vào trong biệt thự của tao, phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của tao.

- Nếu không phải tại mày, thì Hạnh San cũng không bắn tao đến mức, cái mạng này suýt nữa cũng đã không còn.

- Nếu không phải do mày cho người nói với Hạnh San, chuyện ba mẹ cô ấy đã mất. Thì làm sao tao lại bị liệt nửa người? Và làm sao Hạnh San phải mất đi thị lực?

- Mày không cảm thấy trong chuyện này, mày là người có lỗi hay sao?

Hắn một lần nữa đưa tay lên đẩy nhẹ gọng kính, thản nhiên nói.

- Tao biết bây giờ, Hạnh San không muốn ở bên cạnh tao.

- Mà tao vốn dĩ cũng không phải người hẹp hòi. Trước giờ, lúc nào tao cũng cho người khác, một cơ hội để chuộc tội.

- Thôi thì... hay là bây giờ như thế này đi. Nếu như mày chịu ở dưới trời mưa như thế này, không cần ô dù hay bất cứ thứ gì che chắn, xuống xe đến trước cửa xe chỗ tao đang ngồi, quỳ xuống xin lỗi và cầu xin tao.

- Tao sẽ suy nghĩ đến chuyện trả lại tự do cho Hạnh San, sau khi hai đứa nhỏ trong bụng cô ấy chào đời.

- Dù sao, Hạnh San cũng là mẹ của các con tao. Tao cũng không muốn cứ mãi cưỡng ép cô ấy ở bên cạnh mình.

- So với đôi chân bị liệt của tao. Một cái quỳ gối xin lỗi, là chuyện mà mày nên làm. Chẳng có gì là quá đáng, phải không?

Nghe thấy yêu cầu của Khâu Kính Hựu.

Chu Thời Cảnh bất giác quay sang nhìn Đới Hạnh San.

Nhìn thấy bộ dạng bấn loạn của Đới Hạnh San.

Trong khi rõ ràng cô không hề nhìn thấy Khâu Kính Hựu.

Cũng đủ biết những ngày tháng ở bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Đã gây ra nỗi ám ảnh trong lòng Đới Hạnh San, lớn đến như thế nào.

Thân là một thằng đàn ông, mà phải quỳ gối cầu xin người khác.

Mà trong khi Chu Thời Cảnh còn là viên chức cấp cao.

Thật sự là một chuyện nhục nhã.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ cần một cái quỳ gối, mà đổi lại cho Đới Hạnh San một đời bình an.

Như vậy, cũng rất xứng đáng.

Với lại, bây giờ đám người Chu Thời Cảnh, đã bị bức đến đường cùng rồi.

Cũng chỉ có cách này, mới mong cứu được Đới Hạnh San, thoát khỏi Khâu Kính Hựu.

Trước giờ, Chu Thời Cảnh chưa từng có cơ hội, làm gì để chứng minh tình yêu dành cho Đới Hạnh San.

Cũng có thể lần này, là ông trời đang cố tình tạo cơ hội.

Để anh ta chứng minh cho Đới Hạnh San thấy, rằng anh ta có thể vì cô, mà lòng tự tôn của mình cũng không cần.

Chu Thời Cảnh nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy bàn tay đang kịch liệt run rẩy, bấu chặt lấy lớp đầm bầu của Đới Hạnh San. Dịu dàng nói.

- Đừng sợ. Không sao đâu. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ bảo vệ mẹ con em.

- Tôi ra ngoài một lát, rồi sẽ quay lại ngay.

Rồi giọng điệu của Chu Thời Cảnh, ngay lập tức trở về với sự nghiêm nghị, khi đáp lời Khâu Kính Hựu.

- Được, tôi đồng ý với cậu!

Sau khi tắt máy, Chu Thời Cảnh cũng lập tức thả tay Đới Hạnh San.

Đồng thời, vươn tay mở cửa xe.

Bởi vì vừa rồi, Chu Thời Cảnh căn bản không mở loa ngoài.

Nên Định Thành và Đới Hạnh San không thể nào đoán được, Khâu Kính Hựu đã nói những gì với anh ta.

Càng không biết Chu Thời Cảnh bây giờ, rốt cuộc là muốn làm gì.

Nhưng cả Định Thành và Đới Hạnh San đều đoán được, những lời mà Khâu Kính Hựu nói với Chu Thời Cảnh, chẳng phải cái gì đó tốt lành.

Nhìn thấy Chu Thời Cảnh chuẩn bị bước xuống xe, mà không hề mang theo ô, cũng không để Vệ sĩ cầm ô xuống xe trước.

Định Thành sốt sắng hỏi.

- Này, ông đi đâu vậy?

Mặc dù đã được Chu Thời Cảnh trấn an, nhưng Đới Hạnh San vẫn không hết hoảng sợ.

Nghe thấy lời của Định Thành, cô đưa hai tay quơ quơ phía trước, cuối cùng vẫn bắt được tay của Chu Thời Cảnh, trước khi anh ta đóng cửa xe lại.

- Người đó đã nói gì với anh? Anh muốn làm gì? Anh không được đi.

Vì không muốn Đới Hạnh San lo lắng, nên Chu Thời Cảnh hoàn toàn không nói cho cô biết, chuyện Khâu Kính Hựu đã thoát khỏi sự khống chế của Cảnh sát.

Nhưng dựa vào việc Chu Thời Cảnh, vừa cầu xin người trong điện thoại, cón nhắc đến cái chết của ba mẹ cô.

Đới Hạnh San cũng đoán được, hẳn là Khâu Kính Hựu đã thoát khỏi sự khống chế của Cảnh sát.

Trước giờ, những người thuận theo Khâu Kính Hựu thì có thể sống, mà chống lại hắn thì chỉ có con đường chết.

Đường Khắc Phong chính là một minh chứng cho chuyện này.

Dựa vào những chuyện Chu Thời Cảnh đã làm đối với Khâu Kính Hựu.

Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Chu Thời Cảnh.

Đới Hạnh San tuyệt đối không thể để Chu Thời Cảnh bởi vì cô, mà gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Cả người vừa bước ra khỏi xe, lập tức bị Đới Hạnh San nắm tay giữ lại.

Chu Thời Cảnh xoay người lại, nhìn sự lo lắng của cô dành cho anh ta.

Mà dù bị dính nước mưa, nhưng trong lòng Chu Thời Cảnh lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Chỉ bao nhiêu đây sự quan tâm của Đới Hạnh San, cũng đủ để Chu Thời Cảnh cảm thấy, sự hy sinh của mình lần này là xứng đáng.

Bỏ qua câu hỏi của Định Thành, anh ta chỉ nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời Đới Hạnh San.

Nhưng câu trả lời này của Chu Thời Cảnh, cũng có thể coi là một câu trả lời dành cho Định Thành.

- Em yên tâm! Tôi chỉ đi nói chuyện với cậu ta một chút thôi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

- Ngoan, ở đây đợi tôi quay lại.

Nói xong, anh ta lại nhẹ nhàng gỡ tay Đới Hạnh San ra.

Mặc cho cô ra sức lắc đầu, cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt của một thai phụ, để giữ chặt lấy cổ tay Chu Thời Cảnh.

- Không... Thời Cảnh, đừng đi. Em hiểu con người đó. Hắn sẽ không bao giờ tha cho anh đâu.

Chu Thời Cảnh cẩn thận đóng cửa xe lại, trong nỗi tuyệt vọng của Đới Hạnh San.

Vừa mới phẫu thuật mắt xong.

Bây giờ vì chảy nước mắt, mà khiến đôi mắt xinh đẹp nảy sinh cảm giác đau rát, vô cùng khó chịu.

Thời tiết ban đêm khá lạnh, lại được thêm một trận mưa lớn.

Chu Thời Cảnh vừa ra ngoài, đã bị nước mưa xối xả đổ xuống đầu, cảm giác toàn thân đều lạnh cóng.

Mặc dù bị người của Khâu Kính Hựu bao vây.

Nhưng khi nhìn thấy Thiếu gia nhà mình không che ô, mà cứ thế bước ra ngoài trời mưa lớn.

Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh vô cùng lo lắng, vội vàng cầm ô bước xuống xe, đến che cho anh ta.

Nhưng lại bị Chu Thời Cảnh gạt qua một bên.

Một vài tên đàn em của Khâu Kính Hựu, lúc này cũng bước xuống xe.

Tần Mạnh yêu cầu được khám xét người của Chu Thời Cảnh, trước khi để anh ta đến gần xe của Khâu Kính Hựu.

Nhằm tránh đi việc Chu Thời Cảnh lại mang theo hung khí, làm Khâu Kính Hựu bị thương.

Lấy được một khẩu súng trên người Chu Thời Cảnh.

Một tên đàn em của Khâu Kính Hựu, còn tịch luôn cả điện thoại của anh ta.

Chu Thời Cảnh đối với đề nghị, của đám đàn em bên cạnh Khâu Kính Hựu, cũng không hề phản đối.

Khâu Kính Hựu nếu không mang thân phận là một doanh nhân thành đạt, người thừa kế sáng giá của nhà họ Khâu.

Thì cũng là một nhân vật, có sức ảnh hưởng trong thế giới ngầm.

Được bảo vệ một cách nghiêm ngặt, cũng là chuyện dễ hiểu.

Mấy phút trôi qua, Đới Hạnh San tự nhiên lại cảm thấy.

Bây giờ, có ngồi trong xe mà khóc lóc, thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Thế là cô vội đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, cố gắng bình tĩnh nói với Định Thành.

- Anh Thành, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra. Anh cũng nhất định phải đưa Thời Cảnh, an toàn rời khỏi đây. Không cần phải lo cho em.

- Người đó sẽ không làm hại em. Nhưng đối với Thời Cảnh thì khác. Nếu để người đó bắt được Thời Cảnh. Hắn sẽ không tha cho anh ấy đâu.

Tuy thời còn học Trung học, Định Thành không học cùng trường với Chu Thời Cảnh, nên không có quen biết với Đới Hạnh San.

Nhưng tiếp xúc với Đới Hạnh San những ngày qua.

Định Thành cũng cảm nhận được, cô là một cô gái lương thiện.

Đới Hạnh San thân thiện đến mức, khiến Định Thành không còn khách sáo, gọi cô là Đới Tiểu thư giống như lúc trước nữa.

- Em nghĩ thằng bạn này của anh, có thể mặc kệ an nguy của em, mà để anh dễ dàng kéo đi hay sao?

Nhìn thấy Chu Thời Cảnh bị người của Khâu Kính Hựu, tịch thu toàn bộ đồ dùng trong người, nhưng lại không có một chút phản kháng.

Định Thành bởi vì không biết Khâu Kính Hựu rốt cuộc, đã nói những gì với Chu Thời Cảnh, mà lại khiến anh ta có hành động kỳ quặc như thế kia.

Trong lòng Định Thành lại càng thêm lo lắng, nhưng vẫn cố muốn an ủi Đới Hạnh San.

- Em vừa mới phẫu thuật mắt, không nên khóc. Nếu không, sẽ làm quá trình lấy lại thị lực bị gián đoạn.

- Bây giờ, anh sẽ gọi về Cục Cảnh sát, để họ cử người đến tiếp ứng. Em yên tâm đi! Sẽ không sao đâu. Anh nhất định sẽ bảo vệ cả em và Thời Cảnh an toàn.

Chu Thời Cảnh chỉ vì không muốn Đới Hạnh San càng thêm lo lắng.

Nên cũng không bảo Định Thành, gọi Cảnh sát đến vây bắt Khâu Kính Hựu.

Nhưng dựa vào tình hình trước mắt.

Định Thành không thể ngồi im chờ chết được.

Nhưng vừa cầm điện thoại lên, nghĩ thế nào Định Thành lại không gọi cho Cảnh sát, mà lặng lẽ gửi đi một tin nhắn.

Mà trong lúc này, Chu Thời Cảnh đã bước đến trước cửa xe nơi Khâu Kính Hựu đang ngồi, chuẩn bị thực hiện giao ước giữa hai người.

Dưới màn mưa, khuôn mặt của Khâu Kính Hựu ẩn hiện sự hào hứng, chờ xem kịch hay trước mắt.

Còn không quên kêu đàn em cầm điện thoại, chuẩn bị quay lại cảnh Chu Thời Cảnh quỳ gối trước mặt hắn.

Mặc dù đã tịch thu toàn bộ vũ khí trong người của Chu Thời Cảnh.

Nhưng đám đàn em vẫn không yên tâm, mà vẫn đứng bảo vệ nghiêm ngặt, bên ngoài chiếc xe hơi mà Khâu Kính Hựu đang ngồi.

Nếu đã quyết định rồi, thì Chu Thời Cảnh cũng chẳng còn gì để do dự.

Anh ta rất nhanh đã quỳ hai gối xuống dưới mặt đường, dưới màn mưa dày đặc.

Trước sự ngỡ ngàng của Định Thành, Vệ sĩ và Cảnh sát đi theo bảo vệ Đới Hạnh San.

- Tôi xin lỗi! Xin lỗi vì đã cài nội gián vào trong biệt thự của cậu, gián tiếp khiến cậu bị liệt nửa người, và có những lời lẽ không phải đối với cậu, lúc còn ở trong bệnh viện.

- Mong cậu hãy tha lỗi cho tôi! Và cầu xin cậu hãy buông tha cho Đới Hạnh San!

Định Thành còn chưa hết kinh ngạc, trước hành động của Chu Thời Cảnh, thì đã nhận được một tin nhắn, từ người của Cục Cảnh sát.

Nội dung tin nhắn đại khái nói rằng, một nửa số Cảnh sát đã được điều đi tiếp ứng, cho đám Cảnh sát phụ trách giăng bẫy, chờ người của Khâu Kính Hựu xuất hiện.

Còn một nửa còn lại, sau khi nhận được tin có người muốn cướp người ở trại tạm giam, nên đã vội vàng đến đó xem xét tình hình.

Xem ra, trước khi đến cướp người.

Khâu Kính Hựu cũng đã có sự chuẩn bị.

Nắm rõ tình hình của đám Cảnh sát.

Nên mới để Định Thành thoải mái gọi người chi viện.

Cũng không biết dưới quyền của Khâu Kính Hựu, có tất cả bao nhiêu người.

Mà có thể cùng một lúc làm loạn ở nhiều nơi như thế?

Nhìn thấy Chu Thời Cảnh, lại ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Khâu Kính Hựu.

Định Thành càng không hiểu.

Rốt cuộc giữa anh ta và Khâu Kính Hựu, đã thỏa thuận giao ước gì.

Mà khiến Chu Thời Cảnh trở nên hèn mọn như thế.

Khâu Kính Hựu ngồi bên trong xe hơi, đạo mạo vắt chéo chân.

Không sợ mưa cũng chẳng sợ gió.

Từ trên cao hạ tầm mắt nhìn xuống, người đang quỳ ở bên ngoài xe hơi.

Bất chợt, nở một nụ cười đầy thỏa mãn.

- Bộ dạng của mày bây giờ, trông mới thật giống một con chó, ngoan ngoãn quỳ phục dưới chân chủ nhân. Làm tao nhớ đến bộ dạng của Đường Khắc Phong, khi tao biết nó cũng có tình ý với Hạnh San.

- Tao thấy bộ dạng này của mày, hợp với mày hơn cái dáng vẻ cao ngạo, khi tao gặp lại mày ở trong bệnh viện.

- Có điều... cả mày và Hạnh San... tao đều không thể tha.

Bên tai vang lên giọng nói, đem theo sự thoá mạ của Khâu Kính Hựu dành cho mình.

Nhưng Chu Thời Cảnh vẫn im lặng không phản bác.

Chỉ khi nghe thấy câu cuối cùng của Khâu Kính Hựu.

Anh ta mới bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghi hoặc hỏi.

- Cậu nói như vậy là có ý gì? Chẳng phải cậu đã đồng ý với tôi rằng, nếu như tôi quỳ gối xin lỗi và cầu xin cậu, thì cậu sẽ tha cho Hạnh San hay sao?

- Bây giờ, mục đích đã đạt được, cậu lại muốn nuốt lời?

Chu Thời Cảnh vốn muốn đứng dậy, chứ không muốn tiếp tục quỳ một cách vô nghĩa nữa.

Nhưng khi hai đầu gối vừa mới rời khỏi mặt đường, thì hai cánh tay của anh ta, lập tức bị đàn em của Khâu Kính Hựu giữ chặt, ấn mạnh bả vai ép quỳ xuống như cũ.

Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh nhìn thấy cảnh này, thì vô cùng bất mãn.

Nhưng còn chưa kịp tiến lên, để giải vây cho cậu chủ của mình, thì đã bị đàn em của Khâu Kính Hựu dí súng vào đầu.

Bốn chiếc xe hộ tống Đới Hạnh San, bây giờ cũng đã bị người của Khâu Kính bao vây tứ phía.

Định Thành cho dù có muốn xuống xe để giải cứu Chu Thời Cảnh, căn bản cũng không thể.

Không hạ cửa xe xuống, làm sao anh ta có thể dùng súng bắn người?

Nhưng nếu như hạ cửa kính xuống, chắc chắn Định Thành sẽ ngay lập tức, bị đàn em của Khâu Kính Hựu khống chế.

- Nuốt lời? Không hề. Là do mày nghe nhầm đấy chứ. Sao lại đổ lỗi cho tao?

Khâu Kính Hựu đối với bộ dạng kích động của Chu Thời Cảnh.

Càng nhìn càng cảm thấy thích mắt.

Mặc kệ Chu Thời Cảnh ở bên ngoài xe hơi, một thân ướt như chuột lột.

Hắn vẫn nhàn nhã ngồi trong xe hơi, ôn tồn giảng giải.

- Vừa rồi, tao nói như thế nào? Tao nói rằng nếu như mày quỳ gối xin lỗi và cầu xin tao, thì tao sẽ suy nghĩ đến việc trả lại tự do cho Hạnh San.

- Nghe cho kỹ. Là sẽ suy nghĩ, chứ tao không hề nói rằng nếu mày quỳ gối cầu xin tao, thì tao sẽ buông tha cho Hạnh San. Hơn nữa, tao cũng không hề nói rằng nếu mày quỳ gối xin lỗi, thì tao sẽ tha tội cho mày.

- Là do mày ngu thôi. Tao không ngờ đường đường là Viện trưởng Viện kiểm sát, lại dễ bị lừa như vậy. Nói mày quỳ thì mày liền quỳ.

- Chẳng phải, tao cũng đã nói rồi hay sao? Tao và Hạnh San, vốn dĩ là trời sinh một cặp.

- Người phụ nữ sinh ra để dành cho tao, thì phải ở bên cạnh tao chứ. Sao có thể ở bên cạnh mày?

- Nếu mày là tao, liệu mày có tha cho một kẻ không chỉ cướp mất người phụ nữ của mày. Mà còn khiến mày bị liệt nửa người, mất khả năng sinh con bằng phương pháp tự nhiên. Rồi còn khiến mày trở thành tội phạm bị truy nã hay không?

- Hơn nữa, cho dù tao có tha cho mày, thì chắc gì mày đã tha cho tao?

- Chẳng lẽ, Hạnh San không nói cho mày biết, rằng tao từng nói là bất luận thằng đàn ông nào, vọng tưởng muốn đem cô ấy rời khỏi tao. Tao đều không tha hay sao?