- Mang cho tao một cái điện thoại đến đây.
Nghe thấy mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu.
Đám đàn em không biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng không dám nhiều chuyện.
Đợi hai tên đàn em vén rèm trúc lên, Duy Phương mới cẩn thận bước vào bên trong.
Đem chính điện thoại của mình, đưa đến cho Khâu Kính Hựu bằng hai tay, để hắn tuỳ ý sử dụng.
Khâu Kính Hựu đặt ly rượu lên thành hồ bơi, được làm bằng loại đá cao cấp, rồi mới cầm lấy điện thoại của Duy Phương.
Ngón tay cái linh động gõ một dãy số trên màn hình cảm ứng, nhấp vào nút gọi rồi mở loa ngoài.
Qua hai hồi chuông vang lên, cuối cùng cũng có người bắt máy.
Bên kia là giọng nói của Đàm Đại.
- Alo, tôi nghe.
Bởi vì, Khâu Kính Hựu gọi đến bằng số điện thoại lạ, nên Đàm Đại căn bản không biết là hắn gọi đến.
- Tao, Kính Hựu đây. Chúng mày đang ở đâu?
Biết được là Khâu Kính Hựu gọi về, cả ông bà Khâu lẫn đám bạn của hắn, đều vội vàng xúm lại chỗ Đàm Đại.
- Đang ở nhà mày chứ ở đâu. Thế mày đang ở đâu? Mà mày cũng gan nhỉ? Chẳng lẽ mày không sợ đám Cảnh sát, đang giám sát bọn tao hay sao, mà dám gọi về?
Khâu Kính Hựu tiện tay cầm lấy một chiếc nĩa, cắm vào miếng dưa hấu đã được gọt bỏ vỏ, thong thả đưa lên miệng cắn một miếng, vừa nhai với nói.
- Tao ở đâu, có nói chúng mày cũng chẳng biết. Chúng mày chỉ cần biết hiện tại, tao đã an toàn là được.
- Chuyển lời đến ba mẹ tao, là hai người họ không phải lo cho tao đâu. Nếu có việc thì cứ về Thiên Tân đi. Chuyện của tao, tao có thể tự mình giải quyết.
- Còn... nếu như tao sợ Cảnh sát, thì mày nghĩ tao có gan tháo chạy không? Với lại, bây giờ Thất Đằng đang bị tạm giam, Trần Chính thì ở chỗ tao.
- Cục Cảnh sát như rắn mất đâu. Có gì đáng sợ?
Từ lúc ở bên ngoài trở về.
Mặc dù biết rõ Khâu Kính Hựu được người của hắn đón đi.
Nhưng Khâu Phu nhân vẫn không tránh khỏi lo lắng, cho cậu con trai này của mình.
Trốn khỏi Cảnh sát.
Khâu Kính Hựu bây giờ, khác gì tội phạm bị truy nã?
Lỡ như bị đám Cảnh sát bắt lại, cuộc sống chắc chắn sẽ không dễ thở.
Hiện tại, nghe thấy giọng nói của con trai.
Trái tim của bà Khâu vẫn còn đập rất nhanh, khi vừa phải chứng kiến một cảnh tượng bắn nhau đẫm máu.
- Kính Hựu, con đừng có mà chủ quan. Lỡ như con bị đám Cảnh sát bắt lại, thì phải làm thế nào?
- Con đang ở đâu? Chỗ ở có thiếu thốn thứ gì không? Chẳng lẽ con cứ định lẩn trốn mãi hay sao?
Ông bà Khâu chỉ có mình Khâu Kính Hựu là con trai.
Bây giờ, hắn bị đám người kia dồn vào đường cùng như thế kia.
Bảo Khâu Phu nhân làm sao không lo lắng?
Làm sao có thể yên tâm trở về Thiên Tân?
Đối diện với câu hỏi của người mẹ nuôi, Khâu Kính Hựu lại cười giòn.
Cốt là muốn cho bà có thể yên tâm.
- Con nói rồi! Ba mẹ không phải lo lắng cho con đâu. Cảnh sát muốn bắt được con, cũng chẳng phải chuyện đơn giản.
- Con đang ở biệt thự riêng. Không chỉ có đầy đủ tiện nghi, mà còn có người phục vụ. Không có gì là thiếu thốn hết.
- Con cũng không trốn đám Cảnh sát. Con chỉ đang đợi thời cơ chín muồi, đem một số thứ sắp xếp lại như cũ.
Khâu Kính Hựu lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, sớm đã nắm được cách vận hành, của cái thế giới không chút công bằng này.
Có những chuyện, hoàn toàn có thể dùng tiền và quyền lực, để đổi trắng, thay đen.
- Mày nói thế thì bọn tao cũng yên tâm! Mày cũng không phải lo lắng gì đâu. Ngày nào cô chú Khâu còn ở đây, bọn tao sẽ thay mày chăm sóc cô chú ấy.
- Có cần giúp gì thì cứ nói với bọn tao.
Nghe thấy giọng nói của Viên Trọng.
Khâu Kính Hựu đã rơi vào tình cảnh như thế này, mà vẫn rất bình thản, còn có sức để đùa.
- Hiện tại, đang cần chúng mày giúp, ship cho tao mấy em chân dài đến đây đấy.
Tạ Luân nghe hắn nói thế, lập tức nhảy vào châm chọc.
- Sao tao thấy có thằng bảo là cùng Hạnh San tình trong đã tỏ, mặt ngoài còn e? Sắp làm ba trẻ con rồi! Tém tém lại đi.
Trương Lục thấy thế, cũng lên tiếng phụ họa theo.
- Mà súng đạn của mày chẳng hỏng con mẹ nó rồi. Bây giờ, mấy em hot girl có dâng mình đến tận cửa. Mày cũng có chơi được đâu, mà bày đặt tinh tướng.
- Mà mày có nghĩ là do trước kia mày phang nhiều em quá, nên bây giờ mới bị nghiệp quật, triệt luôn đường sản xuất em bé hay không?
- Khổ thân! Có mỗi cái cần câu cơm, mà cũng để làm hỏng.
Hứa Phúc ở một bên nhìn thấy Trương Lục nói những lời, không chỉ chạm vào lòng tự ái của Khâu Kính Hựu, mà còn là những lời không nên nói trước mặt ông bà Khâu.
Anh ta lập tức lạnh giọng nhắc nhở người bạn này của mình.
- Lục, mày không nói, cũng không ai nghĩ mày câm đâu.
Mà Khâu Thừa Ký sau khi nghe thấy mấy lời kia của Trương Lục, thì lại cảm thấy đó là chuyện hết sức bình thường.
Bởi, Khâu Kính Hựu bây giờ cũng đã trưởng thành, là một người đàn ông thực thụ.
Đôi khi, cũng cần tìm chỗ giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trước kia, khi ông Khâu chưa kết hôn với mẹ nuôi của Khâu Kính Hựu.
Ông cũng từng lên giường với gái dịch vụ vài ba lần.
Nên Khâu Thừa Ký hoàn toàn có thể thông cảm được với vấn đề này.
Ông Khâu cảm thấy hiện tại, Khâu Kính Hựu cũng cần phải có người trò chuyện cùng, mới tránh được việc có những suy nghĩ tiêu cực.
Nên liền kiếm cớ kéo Khâu Phu nhân đi.
Để đám người Trương Lục nói chuyện với con trai của mình.
- Được rồi! Con nó đã nói như vậy, thì bà cũng không cần phải lo lắng nữa đâu. Con nó lớn rồi mà.
- Đi, tôi đưa bà lên lầu nghỉ ngơi. Để cho tụi nhỏ nó nói chuyện với nhau.
Sau khi ông bà Khâu rời đi.
Trương Lục cũng biết bản thân đã lỡ lời, vội vàng nói qua điện thoại.
- Hựu, tao xin lỗi! Đáng lẽ tao không nên đùa như vậy. Nhưng mà mày yên tâm! Bác sĩ nói vấn đề đó của mày, vẫn còn khả năng cứu chữa.
- Tao sẽ tìm Bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho mày. Coi như là để chuộc lỗi.
Sau khi nghe thấy mấy lời của đám bạn.
Chẳng những không khiến tâm trạng của Khâu Kính Hựu xấu đi.
Mà ngược lại, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười của hắn.
Người nào đó còn không quên kiêu ngạo nói.
- Chúng mày nghĩ tao sẽ vì chuyện này mà tự ái? Quên mẹ đi! Không có mùa xuân đấy đâu.
- Liệt dương chứ có phải liệt tay hay liệt miệng đâu. Đôi khi, chúng ta không cần lên đỉnh, mà giúp người khác lên đỉnh, cũng coi như là đang làm việc thiện rồi. Cần gì cứ phải có cái đó mới chơi được.
- Tao sẽ biến bản thân trở thành người đàn ông vĩ đại. Dù không cương lên được cũng tuyệt đối không bi quan.
- Với lại, giống như thằng Lục với Bác sĩ cũng đã nói. Tao chỉ bị liệt tạm thời thôi.
- Đợi bố mày lấy lại được uy danh. Lúc đó, không phải tao liệt dương, mà các em sẽ phải liệt giường.
Dù sao, Khâu Kính Hựu cũng chỉ muốn có con với Đới Hạnh San.
Bây giờ, cô lại đang mang thai một cặp song sinh, đều là con của hắn.
Có thể sinh con được nữa hay không.
Đối với Khâu Kính Hựu mà nói, không thật sự quan trọng.
Vả lại, chỗ đó cho dù muốn hay không, thì cũng đã bị liệt rồi.
Lẽ nào, chỉ vì chuyện đó, mà Khâu Kính Hựu cứ mãi sống trong sự bi quan hay sao?
Cho dù bây giờ có tự ti, cũng đâu khiến hắn khỏe khoắn trở lại được như lúc đầu đâu.
Mà cũng chỉ có đám bạn của Khâu Kính Hựu, mới dám đem nỗi đau của hắn ra để mà đùa.
Còn đám đàn em, cũng như hai cô gái bên cạnh Khâu Kính Hựu hiện giờ.
Dù biết được chuyện này, nhưng cũng không ai dám cười cợt.
- Lục, nếu như chỉ vì lúc trước tao ngủ với hết con này tới con khác, mà bị nghiệp quật đến liệt dương. Thì người tiếp theo bị quật chính là mày đấy.
Trương Lục bị hắn trêu chọc lại, liền không còn cảm thấy áy náy đối với Khâu Kính Hựu nữa, mà trái lại còn hùng hổ đáp.
- Giỏi đến đây mà quật. Bố mày đang đợi đây.
Những người giống như Khâu Kính Hựu và đám bạn của hắn.
Nếu mà sợ nghiệp quật, thì đã chẳng nổi danh trong giới thượng lưu về chuyện ăn chơi, phá phách, chịu chi như thế.
Đàm Đại bấy giờ mới lại lên tiếng nói với Hứa Phúc.
- Chơi với thằng Hựu bao nhiêu lâu, mà mày còn không hiểu tính nó hay sao? Cái loại mặt dày như nó, làm gì biết tự ái bao giờ.
- Giờ mà có cho nó cởi truồng chạy nhông nhông ngoài đường, chắc cũng không biết ngại là gì đâu.
Nghe thấy lời nói đùa của Đàm Đại, tất cả đám bạn của Khâu Kính Hựu đều phá lên cười.
Chỉ có Khâu Kính Hựu ở bên này đen mặt, mà đám người ở đầu dây bên kia không ai hay.
- Đùa một chút thì vui, chứ mà đùa nhiều chút thì chúng mày tự chơi với nhau đi. Bố mày nghỉ chơi.
Thấy giọng nói của Khâu Kính Hựu có phần không vui.
Tạ Luân cũng biết ý, vội vàng chuyển chủ đề.
- Thôi, không đùa nữa. Về chuyện của Đới Hạnh San, mày định tính như thế nào? Mày thích người ta, mà người ta cũng đang mang thai con của mày.
- Mày tính để người phụ nữ của mình, ở bên cạnh thằng đàn ông khác như thế mãi à?
Đám người Tạ Luân căn bản vẫn chưa biết, về cái chết của vợ chồng Đới Mộ Hàn.
Đến bây giờ, bọn họ vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.
Khi biết Khâu Kính Hựu thế mà lại yêu con gái, của hai kẻ đã hại chết mẹ ruột của mình.
Đã thế, lại còn có con với Đới Hạnh San nữa chứ.
- Còn Chu Thời Cảnh nữa. Nó ngang nhiên công khai tranh dành phụ nữ với mày như thế. Rồi còn dọa bắt mày phải lãnh mức án tử hình hoặc chung thân. Chẳng lẽ mày định cứ mặc kệ nó nhởn nhơ như thế hay sao?
Ăn được vài miếng trái cây rồi cũng chán.
Khâu Kính Hựu hờ hững ném chiếc nữa trong tay, vào chiếc khay inox bên cạnh.
Nghe thằng bạn nhắc đến Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu lại bất chợt chăm chú nhìn vào ngón tay, bị người nào đó cắn vào hơn một tháng trước.
Đến bây giờ vẫn còn lưu lại dấu vết.
Trong hơn 10 năm trở lại đây, phụ nữ dám cắn Khâu Kính Hựu.
Cũng chỉ có một mình Đới Hạnh San.
Nếu như không có vết cắn này, chắc hắn cũng không biết một Tiểu thư dịu dàng của nhiều năm về trước.
Người phụ nữ luôn ngoan ngoãn, nghe theo sự sắp xếp của hắn, trong suốt hơn một năm qua.
Lại cũng có lúc dữ dằn như vậy.
Để người phụ nữ đang mang trong mình giọt máu của Khâu Kính Hựu, mãi mãi ở bên cạnh thằng đàn ông khác sao?
Không bao giờ hắn để chuyện đó xảy ra.
- Người phụ nữ của tao, các con của tao. Đương nhiên phải sớm đón về bên cạnh tao.
Mỗi lần nhắc đến Chu Thời Cảnh, là biểu cảm trên mặt Khâu Kính Hựu lập tức thay đổi.
Nếu không phải là sự phẫn nộ, thì cũng là vẻ mặt quỷ quyệt, khó lường.
- Còn Chu Thời Cảnh... lần này, nếu không khiến nó thua một cách thảm hại. Tao không mang họ Khâu.
...
Vài ngày sau.
Chu Thời Cảnh cuối cùng cũng làm thủ tục xuất viện, để đưa Đới Hạnh San về nhà chăm sóc.
Khâu Kính Hựu đã thoát khỏi sự khống chế của Cảnh sát.
Chu Thời Cảnh sợ hắn sẽ đến bắt Đới Hạnh San đi.
Để cô ở trong bệnh viện, Chu Thời Cảnh thật sự không yên tâm.
Để đề phòng Khâu Kính Hựu đến cướp người.
Cảnh sát được cử đi hộ tống Đới Hạnh San, trở về biệt thự của Chu Thời Cảnh, đông hơn lần bọn họ áp giải Khâu Kính Hựu về trại tạm giam rất nhiều.
Tuy vậy, vẫn không ngăn cản được việc người của Khâu Kính Hựu đón đường, để mang Đới Hạnh San đi.
Nếu để Đới Hạnh San thuận lợi trở về biệt thự của Chu Thời Cảnh.
Sau này, muốn cướp người e là có rất ít cơ hội.
Cho nên, lần này là cơ hội duy nhất rồi.
Lần này, đám Cảnh sát cũng đã tính sẽ tóm gọn đám người Khâu Kính Hựu, nên cũng chuẩn bị cả máy bay trực thăng.
Người của Khâu Kính Hựu vừa xuất hiện, hai bên đã lao vào bắn nhau quyết liệt, cả ở dưới đất lẫn trên không.
Cảnh tượng này khiến những người qua đường, đều bị dọa cho chết khiếp.
Trời tối, ánh đèn đường màu vàng nhạt đổ xuống mặt đất.
Vài chiếc xe ô tô chạy với vận tốc vừa phải.
Mấy chiếc xe này, mới là xe hộ tống Đới Hạnh San trở về.
Chứ không phải cả đoàn xe dài, xảy ra hỗn chiến với người của Khâu Kính Hựu ban chiều.
Chu Thời Cảnh biết rất rõ, thế nào Khâu Kính Hựu cũng đến cướp người.
Sao có thể để Đới Hạnh San xuất viện, một cách khoa trương như vậy?
Thậm chí, bây giờ những viên Cảnh sát đi theo bảo vệ Đới Hạnh San.
Còn không ai dám mặc Cảnh phục, hay đi xe công vụ.
Chỉ nhằm mục đích tránh tai mắt của Khâu Kính Hựu.
Chỉ là... xe của Chu Thời Cảnh đang di chuyển trên đường, thì bất ngờ có một chiếc Centodieci màu trắng vượt lên phía trước, rồi chặn đầu đoàn xe của anh ta.
Thấy có người cản đường, tài xế vội vàng phanh gấp.
Khiến Chu Thời Cảnh và Đới Hạnh San ngồi ở hàng ghế phía sau, theo phản xạ xô người về phía trước.
- Hạnh San, em có sao không?
Chu Thời Cảnh lo lắng, quay sang xem xét tình hình của Đới Hạnh San.
Thấy cô lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Anh ta mới nghi hoặc nhìn về phía chiếc xe hơi, đang chặn ở đầu xe của mình.
Trong đầu vừa mới xoẹt qua ý nghĩ, rằng chiếc xe kia rất có thể là xe của Khâu Kính Hựu.
Thì điện thoại trong túi quần của Chu Thời Cảnh, lại bất ngờ vang lên một hồi chuông, thông báo có cuộc gọi đến.
Anh ta nhấc điện thoại ra xem, thì nhìn thấy trên màn hình hiển thị một số điện thoại lạ.
Chu Thời Cảnh có chút do dự, rồi cuối cùng vẫn quyết định bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Khâu Kính Hựu.
- Tao không muốn làm Hạnh San bị thương đâu. Cho nên, tao khuyên mày hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi. Mày chạy không thoát đâu.
Hắn vừa nói dứt lời, thì cửa kính phía sau của chiếc Centodieci kia từ từ được hạ xuống.
Dưới ánh đèn đường, Chu Thời Cảnh nhìn thấy rõ Khâu Kính Hựu đang ngồi trong xe, nhìn về phía anh ta bằng khuôn mặt quỷ dị.
Ngón trỏ của Khâu Kính Hựu đưa lên, đẩy nhẹ gọng kính.
Còn không quên nhoèn miệng cười.
Hôm nay, hắn lại còn đeo kính.
Thật sự khác với Khâu Kính Hựu thường ngày.
Người ta thường nói, chiếc kính là thứ phong ấn nhan sắc của một người.
Nhưng đối với Khâu Kính Hựu, khi hắn đeo kính, chẳng những không che giấu khuôn mặt đẹp trai, mà còn khiến cho hắn tăng thêm một loại khí chất của kẻ cầm quyền, ngông cuồng hơn người.
Chỉ tiếc là Đới Hạnh San bây giờ, chẳng thể nhìn thấy dáng vẻ này của Khâu Kính Hựu.
Chu Thời Cảnh còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã nhìn thấy hai đoàn xe hơi rất dài vây kín hai bên xe của anh ta.
Như muốn chặn mọi lối thoát, của những người đang bảo vệ Đới Hạnh San.
Chu Thời Cảnh đã rất thông minh, khi cố tình dùng kế điệu hổ ly sơn, để Cảnh sát đánh lạc hướng người của Khâu Kính Hựu.
Nhưng Khâu Kính Hựu cũng nào phải thằng ngu.
Cảnh sát vừa mới bị thất thủ xong.
Làm sao Chu Thời Cảnh có thể mạo hiểm, công khai để Cảnh sát hộ tống Đới Hạnh San xuất viện như vậy?
Khâu Kính Hựu bị lừa một lần là quá đủ rồi!
Sao có thể để mắc mưu của Chu Thời Cảnh lần nữa?
Nhìn thấy Khâu Kính Hựu ngồi trong chiếc xe hơi màu trắng kia, lại nhìn đoàn xe hơi trải dài, như thiên la, địa võng, áp sát xe của Chu Thời Cảnh.
Định Thành hôm nay cũng đến bệnh viện, cùng người bạn của mình hộ tống Đới Hạnh San, về biệt thự của Chu Thời Cảnh.
Bấy giờ, cũng ngồi ở vị trí ghế phụ, trong chiếc xe nơi Đới Hạnh San ngồi.
Không tránh khỏi hoang mang, hoảng sợ.
Vội quay xuống hỏi Chu Thời Cảnh.
- Bây giờ, phải làm thế nào?
Nghe thấy câu hỏi của Định Thành.
Một người tạm thời không thể nhìn thấy gì như Đới Hạnh San, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Liền nghi ngờ mà cũng đặt một câu hỏi cho Chu Thời Cảnh.
- Thời Cảnh, có chuyện gì vậy?