Bây giờ, Khâu Kính Hựu vừa không có Vệ sĩ bên cạnh, vừa không thể tự đi lại được, còn bị đám Cảnh sát giam lỏng ở đây.
Mà hiện tại mới là sáng sớm.
Hắn căn bản chưa hề ra khỏi phòng bệnh của mình.
Hoàn toàn không biết đến chuyện này.
Nghe thằng bạn nói như thế.
Khâu Kính Hựu không khỏi sửng sốt.
Đới Hạnh San vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Chu Thời Cảnh rốt cuộc đã làm thủ tục, chuyển cô đến bệnh viện nào?
- Tao không hề biết chuyện này. Mày nói đi. Rốt cuộc Chu Thời Cảnh đã đưa Hạnh San và các con tao đi đâu?
Chắc chắn là tên khốn Chu Thời Cảnh đó, không muốn để Khâu Kính Hựu nhìn thấy Đới Hạnh San nữa, nên đã cố tình tách cô và hắn ra.
- Tao cũng không biết. Vừa rồi, bọn tao có đi ngang qua phòng điều trị tích cực của Hạnh San. Thấy người nằm trong đấy là một người khác.
- Ban đầu, bọn tao còn tưởng là Hạnh San đã tỉnh lại, được chuyển qua phòng hồi phục tích cực. Nhưng khi hỏi Y tá mới biết, Chu Thời Cảnh làm thủ tục chuyển viện, cho Đới Hạnh San từ hôm qua. Sáng nay, đã đưa người đi rồi.
Nghe Viên Trọng nói như vậy.
Trong lòng Khâu Kính Hựu càng thêm cồn cào, không yên.
Không được.
Hắn không thể cứ ngồi ở đây.
Phỏng đoán xem Chu Thời Cảnh đã đưa Đới Hạnh San, đến bệnh viện nào được.
Ngay bây giờ, Khâu Kính Hựu phải đi tìm Đới Hạnh San.
Chỉ khi tần mắt nhìn thấy cô vẫn bình an.
Xem thử Đới Hạnh San đã tỉnh lại hay chưa.
Thì hắn mới có thể yên tâm.
Mặc dù, biết rất rõ là hiện tại bản thân chẳng thể đi lại được.
Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn cố dùng hai tay, ôm lấy phần chân của mình.
Cố gắng muốn tụt xuống giường.
Đám bạn của hắn nhìn thấy cảnh này.
Lập tức vội vàng ngăn cản.
- Mày muốn đi đâu?
- Tao phải đi tìm Đới Hạnh San. Tên họ Chu đó là kẻ hai mặt. Chắc chắn chẳng phải loại người tốt đẹp gì.
Biết là bây giờ, cả hai chân của Khâu Kính Hựu đều đã tạm thời bị liệt, không thể đi lại được.
Nên chẳng có ai ủng hộ quyết định này của hắn.
- Chân của mày bây giờ đang bị liệt. Mày tính đi tìm Đới Hạnh San bằng cách nào? Hơn nữa, mày nghĩ đám người kia sẽ dễ dàng, để cho mày rời khỏi bệnh viện hay sao?
Đàm Đại vừa nói, vừa hất hàm về phía đám Cảnh sát.
Nhìn xuống đôi chân dài thẳng, không một chút nhúc nhích của mình.
Khâu Kính Hựu bất chợt cảm thấy bản thân mình, thật sự vô dụng.
Bây giờ, ngay cả việc tự mình đi tìm Đới Hạnh San.
Hắn cũng không làm được.
Dù rằng đã được đám bạn của mình khuyên nhủ.
Cũng biết là hiện tại bản thân không có cách nào, rời khỏi căn phòng này.
Nhưng ý muốn đi tìm Đới Hạnh San, trong lòng Khâu Kính Hựu, vẫn chưa hoàn toàn bị dập tắt.
Khâu Kính Hựu ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt có chút không cam tâm, khó khăn nói ra hai từ.
- Nhưng tao...
Hứa Phúc đứng một bên khoanh tay.
Lại như nhìn thấu suy nghĩ của Khâu Kính Hựu, bèn điềm tĩnh nói.
- Được rồi. Tao sẽ cho người giúp mày điều tra. Xem thử Chu Thời Cảnh đã đưa Đới Hạnh San đến bệnh viện nào.
- Tao không nói Chu Thời Cảnh là người tốt. Nhưng có một chuyện tao biết chắc chắn. Đó là cậu ta sẽ không làm tổn hại đến Hạnh San của mày đâu.
Nếu Chu Thời Cảnh có ý định làm hại Đới Hạnh San.
Thì những ngày qua, anh ta đã không bỏ hết công việc ở Viện kiểm sát.
Để ngày đêm túc trực bên cạnh cô.
- Nhiệm vụ của mày bây giờ, vẫn là nên chú trọng nghỉ ngơi, để sớm hồi phục sức khỏe. Chứ bây giờ, cho dù mày có tìm được Đới Hạnh San, thì cũng lại tiếp tục đấu khẩu với Chu Thời Cảnh, chứ ích gì?
Nghe thấy lời phân tích của Hứa Phúc.
Bấy giờ, Khâu Kính Hựu mới hoàn toàn từ bỏ ý định, đi tìm Đới Hạnh San.
Xong, trong lòng lại bắt đầu dâng lên, một cảm giác nhớ nhung cô đến lạ.
Khâu Kính Hựu nhất định, phải nhanh chóng khắc phục tình trạng bị liệt hai chân.
Để còn dành lại người phụ nữ của mình.
...
Bắc Kinh là thủ đô của Trung Quốc.
Nơi quy tụ không ít các bệnh viện lớn.
Để tránh không cho Khâu Kính Hựu gặp được Đới Hạnh San.
Nên Chu Thời Cảnh đã chuyển cô đến một bệnh viện khác.
Điều kiện của bệnh viện này, hoàn toàn không thua kém bệnh viện, mà Khâu Kính Hựu vẫn còn đang nằm.
Nếu như không phải Chu Thời Cảnh vừa mới nhậm chức.
Ở Viện kiểm sát còn bao nhiêu việc cần anh ta xử lý.
Không thể tự tiện rời khỏi Bắc Kinh.
Thì Chu Thời Cảnh đã sớm, đưa Đới Hạnh San ra nước ngoài chữa trị.
Đồng thời, để cô tránh mặt Khâu Kính Hựu rồi.
Kể từ ngày Đới Hạnh San hôn mê, tính đến hôm nay cũng vừa tròn một tuần.
Nhưng cô vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Chu Thời Cảnh vẫn như thế.
Ngày nào cũng lặng lẽ đứng bên ngoài phòng cách ly, nhìn Đới Hạnh San thông qua ô cửa kính.
- Thiếu gia, tại sao cậu không nhân lúc Đới Tiểu thư chưa tỉnh lại, giải quyết hai đứa bé trong bụng cô ấy?
Người Vệ sĩ thân cận đứng phía sau lưng Chu Thời Cảnh, đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Cậu ta biết Thiếu gia nhà mình, rất yêu Đới Hạnh San.
Chuyện cứu cô thoát khỏi tay Khâu Kính Hựu.
Không phải chỉ vì Chu Thời Cảnh không muốn, để cô tiếp tục bị Khâu Kính Hựu hành hạ.
Mà còn muốn giữ Đới Hạnh San ở bên cạnh mình.
Trở thành người phụ nữ của Chu Thời Cảnh.
Trên đời này, làm gì có người đàn ông nào thích thú, đối với việc nuôi con của tình địch kia chứ?
Bác sĩ cũng nói rồi, chuyện Đới Hạnh San rơi vào tình trạng chết lâm sàng, ảnh hưởng rất nhiều đến hai đứa bé trong bụng.
Vậy tại sao không nhân cơ hội này, bóp chết hai đứa nhỏ kia ngay từ trong bụng?
Đợi đến khi Đới Hạnh San tỉnh lại.
Chẳng phải chỉ cần nói là hai đứa con của cô và Khâu Kính Hựu, bởi vì thiếu hụt oxy mà không giữ được, là xong rồi hay sao?
Nghe thấy lời đề nghị của người Vệ sĩ, đã đi theo mình nhiều năm.
Chu Thời Cảnh bất chợt quay đầu lại, nhìn cậu ta bằng cặp mắt sắc lạnh.
Cần phải biết, là Chu Thời Cảnh rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
Một khi anh ta đã nhìn người khác, bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Điều đó chứng tỏ là Chu Thời Cảnh, rất không hài lòng về người đó.
Mà người Vệ sĩ sau khi bắt gặp, ánh mắt kia của Thiếu gia nhà mình.
Thì liền lập tức giật mình khi ý thức được bản thân đã lỡ lời.
- Cậu nghĩ tôi là loại người nào? Tôi muốn tống Khâu Kính Hựu vào tù, là bởi vì cậu ta đã làm quá nhiều chuyện thất nhân, ác Đức.
- Bây giờ, cậu lại kêu tôi lấy mạng hai đứa bé, vẫn còn ở trong bụng của Hạnh San. Vậy tôi có khác gì so với một kẻ, không bằng cả súc sinh giống như Khâu Kính Hựu?
Ừ, đúng.
Phải nuôi con của tình địch, là chuyện mà chẳng một thằng đàn ông nào cảm thấy thích thú.
Nhưng Chu Thời Cảnh biết rất rõ, anh ta không thể cướp đi sự sống của hai đứa bé, vẫn còn đang ở trong bụng Đới Hạnh San.
Không phải chỉ vì lương tâm không cho phép.
Mà còn nhiều nguyên nhân khác nữa.
- Lúc Đới Hạnh San vẫn còn mang thai. Cô ấy còn có thể sẵn sàng nhảy lầu tự tử, dùng súng chĩa vào đầu chính mình mà bóp cò.
- Vậy cậu thử nói xem, sau khi tỉnh lại nêu Hạnh San biết, con của mình không còn nữa. Cộng thêm cả chuyện ba mẹ cô ấy đã chết, em trai cũng trở thành người thực vật. Và cả chuyện bản thân, từng bị Khâu Kính Hựu hành hạ.
- Liệu Hạnh San có còn muốn sống tiếp nữa hay không?
Có thể đối với Chu Thời Cảnh, sinh mạng của hai đứa bé, mang dòng máu của Khâu Kính Hựu chẳng là gì.
Nhưng mạng sống của Đới Hạnh San lại rất quan trọng.
- Hạnh San đã thành ra bộ dạng như thế này rồi. Cậu còn kêu tôi để Bác sĩ phẫu thuật, loại bỏ hai đứa bé trong bụng cô ấy.
- Lỡ như tính mạng của Hạnh San gặp bất trắc gì. Liệu cậu có gánh nổi trách nhiệm này hay không?
- Hơn nữa, hai đứa trẻ kia không chỉ là con của Khâu Kính Hựu, mà còn là con của Hạnh San. Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép, bất kỳ một người nào, làm tổn hại đến Hạnh San, và những người cô ấy yêu thương.
Bởi vì, người Vệ sĩ này đã đi theo bảo vệ Chu Thời Cảnh nhiều năm.
Cho nên, anh ta cũng không có ý định xử phạt, mà chỉ nhắc nhở để lần sau cậu ta rút kinh nghiệm.
- Nếu cậu còn muốn đi theo tôi, thì từ lần sau đừng đề cập đến, những chuyện tương tự như thế này nữa.
Bị Chu Thời Cảnh nói cho một trận.
Người Vệ sĩ kia xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Nhưng vẫn một bộ chắp tay cung kính, hướng đến Thiếu gia nhà mình mà đáp.
- Là tôi suy nghĩ chưa được thấu đáo. Xin lỗi Thiếu gia! Tôi hứa tuyệt đối không bao giờ tái phạm.
Định Thành sau khi hoàn thành công việc trong ngày của mình.
Lại vào trong bệnh viện, xem Đới Hạnh San đã tỉnh lại hay chưa.
Cũng như động viên tinh thần của Chu Thời Cảnh.
Hai người lại im lặng đứng bên ngoài căn phòng, nhìn người con gái đang nằm thở máy trên giường bệnh.
Trong lòng cảm giác được sự nặng nề.
Về sau, Chu Thời Cảnh lại là người lên tiếng trước.
- Chuyện kia... ông điều tra đến đâu rồi? Có manh mối gì mới không?
Chuyện mà Chu Thời Cảnh đang đề cập đến, chính là việc điều tra về thế lực trong bóng tối của Khâu Kính Hựu.
Cũng như, thu thập đầy đủ bằng chứng phạm tội của hắn.
Lần cuối cùng, đám người Duy Phương đến biệt thự tìm Khâu Kính Hựu, là thời điểm trước khi Tiểu Thiên đến biệt thự của hắn.
Bọn họ chỉ thông qua, những cuộc gọi của Khâu Kính Hựu với đàn em.
Mới biết được hắn cũng nhúng tay vào thế giới ngầm.
Hoàn toàn không biết băng nhóm của Khâu Kính Hựu, ở trong bóng tối là băng nhóm nào.
Cũng không biết trụ sở chính đặt tại đâu.
Dưới quyền của Khâu Kính Hựu có bao nhiêu người.
Càng không nắm được bất kỳ thông tin nào, của một trong số thân tín bên cạnh Khâu Kính Hựu, trong những hoạt động phi pháp.
Bằng chứng phạm tội của Khâu Kính Hựu, mà đám người Chu Thời Cảnh thu thập được, vẫn còn rất ít.
Nếu chỉ dựa vào số bằng chứng đó, e là khó có thể khiến cho Khâu Kính Hựu, phải lãnh mức án cao nhất.
- Tạm thời, vẫn chưa có manh mối gì mới cả. Bên phía Cảnh sát cũng đã cho thẩm vấn, đám Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu. Nhưng bọn họ nửa từ cũng không khai.
- Tôi cứ nghĩ sau khi biết tin Khâu Kính Hựu bị thương, phải nhập viện cấp cứu. Thì đám đàn em của hắn sẽ xuất hiện.
- Nhưng bên phía Cảnh sát đã mai phục, xung quanh bệnh viện cả tuần nay. Lại tuyệt nhiên không nhìn thấy bất cứ kẻ nào khả nghi, đến tìm Khâu Kính Hựu cả.
Nhắc đến chuyện này, Định Thành khó tránh khỏi bất lực thở dài.
Nhưng khi nghĩ đến điều gì đó, trong mắt anh ta lại loé lên một tia hy vọng, nhìn Chu Thời Cảnh mà hỏi.
- Tình hình của Đường Khắc Phong thế nào rồi?
Đường Khắc Phong chính là một manh mối quan trọng, trong vụ án lần này.
Cậu ta đi theo bên cạnh Khâu Kính Hựu nhiều năm.
Chắc chắn biết được không ít chuyện liên quan đến hắn.
Mà Đường Khắc Phong đã bị Khâu Kính Hựu hành hạ đến mức, biến thành một kẻ phế vật.
Nếu như phải ra toà, tin chắc Đường Khắc Phong sẽ không còn bao che, cho những chuyện xấu xa mà Khâu Kính Hựu đã làm nữa.
Chỉ tiếc rằng, hiện tại Đường Khắc Phong đã phát điên.
Chu Thời Cảnh cũng đã thuê Bác sĩ tâm lý, đến tận nhà để điều trị cho Đường Khắc Phong.
Không biết đã có tiến triển gì chưa.
- Cũng chỉ mới bắt đầu điều trị, tạm thời chưa có tiến triển gì. Nhưng tôi tin nhất định trong thời gian tới, cậu ta sẽ khôi phục lại được ý thức.
Càng nghĩ nhiều, Chu Thời Cảnh lại càng thêm ảo não.
- Chúng ta bắt buộc phải thu thập được đầy đủ, bằng chứng phạm tội của Khâu Kính Hựu, trước khi vụ án này được khởi tố.
...
- Khâu Thiếu gia, chúng tôi đã điều tra và biết được. Cậu có liên quan đến nhiều hoạt động phạm tội như giết người, rửa tiền, buôn lậu... và phía sau lưng cậu, có một thế lực không hề nhỏ.
- Hôm nay, tôi đến đây. Là mong cậu có thể hợp tác với chúng tôi, thành thật thú nhận tất cả những chuyện phạm pháp, mà cậu đã làm. Vì ở đây, chúng tôi cũng đã nắm được kha khá, những bằng chứng phạm tội của cậu.
Qua thêm vài ngày, đợi sức khỏe của Khâu Kính Hựu khá hơn.
Đích thân Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát, đã vào trong bệnh viện để tra khảo Khâu Kính Hựu.
Tất cả người thân của hắn đều bị mời ra ngoài.
Trong phòng bệnh lúc này, chỉ còn Khâu Kính Hựu và Trần Chính.
Khâu Kính Hựu ngồi dựa lưng vào thành giường.
Bộ dạng vẫn rất ung dung, không có một chút nào cảm thấy căng thẳng, khi phải đối diện với người của Cục Cảnh sát.
Hắn thừa biết Trần Chính đang nói dối.
Bởi vì, nếu như ông ta nắm được đầy đủ bằng chứng phạm tội của Khâu Kính Hựu.
Rhì việc gì phải mất công đến đây gặng hỏi hắn làm gì?
- Ồ, vậy có thể cho tôi biết. Những bằng chứng phạm tội của tôi, gồm những gì hay không? Và cho tôi một lý do, để tôi phải hợp tác với các vị.
Khâu Kính Hựu không phải một người dễ đối phó.
Bảo sao, Trần Chính lại phải đích thân đến bệnh viện, để thẩm vấn hắn.
- Bằng chứng chính là những cuộc gọi giữa cậu và đàn em, bàn về những chuyện làm ăn phi pháp. Chúng tôi đã có được những đoạn ghi âm đó.
- Còn cả chuyện cậu Đường Khắc Phong bị rút gân chân, trên cơ thể có nhiều thương tích. Và cả cô gái tên Thư Quyên, chết ở dưới mật thất, trong biệt thự của cậu nữa.
- Hiện tại, chúng tôi đã nắm giữ được kha khá, bằng chứng chống lại cậu. Lần này, cậu không thoát được dâu.
- Tôi khuyên cậu nên thành thật thú nhận tất cả, để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.
Đứng trước những lời cáo buộc của người đàn ông trung niên.
Khâu Kính Hựu chẳng những không sợ, mà ngược lại còn để lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
- Thế thì các vị lại hiểu nhầm rồi. Tôi có một người em họ học trường Sân khấu Điện ảnh. Thỉnh thoảng, nó vẫn nhờ tôi tập thoại cùng nó.
- Có lẽ do kịch bản của em họ tôi nhạy cảm quá. Nên đã khiến các vị lầm tưởng, rằng tôi làm chuyện phạm pháp. Đây cũng là sơ suất của tôi. Thành thật xin lỗi rất nhiều!
- Chuyện Đường Khắc Phong bị rút gân chân, chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Đó là do cậu ta, bị người đố kỵ với tôi hãm hại.
- Còn cái chuyện Thư Quyên bị đánh chết. Rõ ràng là tôi chỉ kêu Vệ sĩ của mình, dạy dỗ cô ta một chút thôi. Là bọn họ lỡ tay đánh chết người, làm sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi?
Khâu Kính Hựu xem ra, cũng chẳng nể mặt tên Phó Cục trưởng này gì cả.
Chẳng những không thèm trả lời tử tế, mà còn chỉ trích ngược lại ông ta.
- Các ông cùng với Viện trưởng Viện kiểm sát, chưa được sự cho phép đã tự tiện, xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác.
- Các ông biết pháp nhưng vẫn phạm pháp. Vậy các ông nghĩ, các ông có thể nói được ai?
- Hay các ông nghĩ bản thân là người của chính phủ, nên muốn làm gì cũng được. Và được phép coi thường công dân, giống như chúng tôi?
Trần Chính vốn muốn lên tiếng thanh minh, nhưng lại bị Khâu Kính Hựu chặn họng.
- Ngày nào Chu Thời Cảnh chưa bị cắt chức. Vì tội xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác. Thì đừng mong tôi sẽ hợp tác với các vị.
- À, tôi có thể suy nghĩ đến chuyện hợp tác với các vị. Khi mà cái khoan hồng của pháp luật ông đã đề cập đến, có thể khiến một tử tù được xử trắng án.
- Còn nếu như các ông nghĩ rằng, các ông đã có đầy đủ bằng chứng, để kết tội tôi. Thì cứ việc đem chuyện này ra toà. Tôi chẳng có gì để nói thêm với ông cả.
Dứt lời, Khâu Kính Hựu thản nhiên nằm xuống nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Mà không thèm quan tâm đến người đàn ông kia nữa.
Trông thấy thái độ này của Khâu Kính Hựu.
Trần Chính biết lần này đến đây, sẽ chẳng thu hoạch được gì.
Cho nên, dù muốn hay không thì ông cũng phải đứng dậy.
Nhưng trước khi rời khỏi phòng bệnh.
Trần Chính cũng không quên, nói thêm với Khâu Kính Hựu mấy lời.
- Cậu vẫn còn biết chúng tôi là người của chính phủ sao? Vậy thì cậu nên hiểu rằng, chúng tôi có đủ quyền hạn, để cho người theo dõi hành tung của cậu. Khi chúng tôi nghi ngờ cậu, có liên quan đến những hoạt động phạm tội, đặc biệt nghiêm trọng.
- Hôm nay, có lẽ chúng ta không thể nói chuyện với nhau được. Vậy tôi xin phép ra về! Cậu nghỉ ngơi đi.
- Nhưng tôi vẫn thật lòng hy vọng, cậu sẽ suy nghĩ kỹ, những lời mà tôi vừa nói.
- Và tôi cũng mong là lần sau, chúng ta gặp lại. Cậu sẽ có ý thức tự giác hợp tác với chúng tôi hơn.
- Còn chuyện cậu có làm chuyện phạm pháp hay không. Tôi nghĩ bản thân cậu là người hiểu rõ nhất.
...
Đới Hạnh San nằm hôn mê cả nửa tháng trời.
Cuối cùng kỳ tích cũng đã đến với cô.
Một buổi tối, Chu Thời Cảnh vẫn theo thói quen, đứng quan sát Đới Hạnh San qua ô kính bên ngoài phòng bệnh.
Anh ta đã nhìn thấy cô đột ngột mở mắt.
Chu Thời Cảnh cứ nghĩ do bản thân, mất ngủ thường xuyên trong thời gian này.
Bị hoa mắt nên nhìn nhầm.
Anh ta đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn lại.
Vẫn thấy Đới Hạnh San đang mở mắt, nhìn lên trần nhà.
Để chắc chắn hơn, Chu Thời Cảnh còn cố tình đưa tay lên.
Tự tát vào mặt của mình một cái thật mạnh.
Sau khi khẳng định chuyện này không phải là mơ.
Anh ta mừng rỡ đến cười ra nước mắt.
Nhanh chóng kêu Vệ sĩ đi gọi Bác sĩ đến.
Mặc dù đã mở mắt, có lại được ý thức.
Nhưng trước mắt Đới Hạnh San, lại được bao phủ bằng một mảng màu đen huyền bí.
Cô hoàn toàn không nhìn thấy được gì cả.
Cả cơ thể giống như bị thứ gì đó trói chặt, không thể nhúc nhích.
Đới Hạnh San trộm nghĩ, đây lẽ nào là địa ngục hay sao?