Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 151: Con yêu cô ấy.




Nghe thấy thông báo của Bác sĩ, ai nấy đều hết sức bàng hoàng.

Ngay cả một người trời không sợ, đất cũng không sợ, giống như Khâu Kính Hựu.

Giờ phút này, không phải chỉ có nửa thân dưới, mà cả cơ thể giống như đã đông cứng cả lại.

Không ai nghĩ chỉ một viên đạn, cắm vào vai của Khâu Kính Hựu.

Lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế.

Hai chân bị liệt không thể đi lại được.

Cũng không thể đáp ứng chuyện chăn gối.

Càng không thể sinh con theo phương pháp tự nhiên.

Vậy, Khâu Kính Hựu có khác gì một kẻ phế vật?

Đây có phải là bước đầu, cho việc hắn phải trả giá.

Vì trước kia đã đối xử tệ với Đới Hạnh San hay không?

Mặc dù, nhất thời khó lòng chấp nhận được, chuyện khủng khiếp như thế này.

Nhưng Khâu Kính Hựu cũng không khóc.

Càng không có động thái làm loạn.

Hắn là đàn ông, là Chủ tịch của một Tập đoàn lớn, là ông trùm một bang hội trong thế giới ngầm.

Không thể cứ hở ra là khóc.

Hở ra là hành xử giống như một đứa trẻ.

Con trai vừa tỉnh lại chưa được bao lâu, lại phải đối mặt với chuyện này.

Khiến Khâu Phu nhân nhất thời lại bị sốc.

Khâu Thừa Ký đứng phía sau, thấy cơ thể của vợ mình không ngừng run rẩy, như chỉ trực ngã.

Liền vội vàng vươn tay, ôm bà ấy vào trong lòng.

- Bác sĩ... có phải là đã có sự nhầm lẫn gì ở đây, đúng không? Không phải hồi sáng, Bác sĩ kiểm tra, nói rằng con trai tôi không bị di chứng, chấn thương ở đầu hay sao?

- Tại sao bây giờ, Bác sĩ lại nói nó bị tổn thương thần kinh ngoại vi, bị liệt nửa người. Rồi còn mất khả năng sinh con, theo phương pháp tự nhiên?

Bà Khâu nhìn người Bác sĩ, với vẻ mặt ngập tràn sự hy vọng.

Bà ấy thật sự mong ông ta sẽ nói rằng, đúng là bọn họ đã nhầm lẫn kết quả xét nghiệm, của Khâu Kính Hựu với bệnh nhân khác.

Nhưng chút hy vọng mong manh của Khâu Phu nhân, rất nhanh đã bị người đàn ông, mặc chiếc áo blouse trắng của bệnh viện chặt đứt.

- Chúng tôi quả thực cũng rất mong, đây là một sự nhầm lẫn. Nhưng lần này, để tránh xảy ra sai sót. Chúng tôi đã phân tích lại rất nhiều lần, và chắc chắn rằng kết quả xét nghiệm lần này, là hoàn toàn chính xác.

- Nguyên nhân dẫn đến việc, nửa thân dưới của Khâu tổng bị liệt, hoàn toàn không liên quan đến hệ thần kinh trung ương. Mà là do phần liên kết giữa dây thần kinh, đi từ tuỷ sống đến chi dưới bị tổn thương.

Liên tiếp phải chịu đựng những cú sốc cực lớn.

Khiến bà Khâu khó lòng mà chịu đựng được thêm đả kích lần này.

Huyết áp của Khâu Phu nhân bất ngờ tăng lên đột ngột.

Kéo theo đó là cảm giác hoa mắt, chóng mặt, đau tức ngực, khó thở.

Khiến bà Khâu phải dùng một tay ôm ngực, mà thở hổn hển.

Lúc này, Khâu Kính Hựu mới chú ý đến chuyện ba mẹ nuôi của hắn, bỏ hết mọi việc ở Thiên Tân, để đến đây túc trực ở trong bệnh viện, vào những ngày này.

Nhìn thấy Khâu Phu nhân, vì lo lắng cho hắn, mà huyết áp lại tăng lên đột ngột.

Khâu Kính Hựu có chút hoảng, vội vàng hỏi han.

- Mẹ, mẹ có sao không?

Mặc dù, bà Khâu chỉ là mẹ nuôi của Khâu Kính Hựu.

Nhưng tính tình của bà ấy khá dễ gần.

Khiến đám bạn của hắn, cũng đã sớm coi bà ấy, giống như người mẹ thứ hai của mình.

Nhìn thấy tình trạng sức khỏe. của Khâu Phu nhân không được ổn định.

Đám người Trương Lục cũng rất lo lắng.

Hứa Phúc vội vàng cùng Khâu Thừa Ký đỡ bà Khâu, đến chỗ có ghế sofa trong phòng mà ngồi xuống.

Để Bác sĩ tiến hành sơ cứu cho bà ấy.

Mặc dù biết rõ, Khâu Phu nhân có tiền sử về bệnh cao huyết áp.

Nhưng mỗi lần, bệnh tình của bà ấy tài phát, là Khâu Thừa Ký vẫn không khỏi lo lắng.

Sau khi Bác sĩ tiến hành sơ cứu, nhìn thấy nhịp hô hấp của Khâu Phu nhân dần bình ổn trở lại.

Mọi người mới yên tâm được một chút.

Đàm Đại lại quay ra hỏi Bác sĩ.

- Bác sĩ, vậy tình trạng liệt nửa người của Kính Hựu, có chữa khỏi được không?

- May thay, Khâu tổng bị liệt thể mềm chứ không phải thể cứng. Lại chưa phải là bị liệt vĩnh viễn. Chúng tôi tin nếu kiên trì trị liệu. Khâu tổng chắc chắn có khả năng, bình phục lại như cũ.

Bác sĩ sau khi nói qua về tình hình của Khâu Kính Hựu, thì cũng rời khỏi phòng.

Nghe nói tình trạng bại liệt của Khâu Kính Hựu, vẫn còn khả năng có thể chữa khỏi hoàn toàn.

Mọi người cũng nhanh chóng lấy lại được tinh thần, bớt cảm thấy bi quan hơn.

- Này, Hựu. Rốt cuộc thì mày làm sao mà lại bị trúng đạn?

Dường như vẫn còn thắc mắc về chuyện này.

Tạ Luân lại lên tiếng hỏi.

Trương Lục thấy thế cũng phụ họa theo.

- Phải đấy. Mày nói xem, đứa nào dám dùng súng làm mày bị thương? Để bọn tao xử.

Hứa Phúc quét mắt qua đám Cảnh sát, nãy giờ vẫn đứng ở trong phòng.

Chắc bọn họ sợ Khâu Kính Hựu cùng đám bạn của hắn, lại tính kế làm chuyện xấu.

Cho nên, từ lúc Khâu Kính Hựu được ra khỏi phòng điều trị tích cực.

Đám Cảnh sát này nửa bước cũng không rời khỏi hắn.

Thấy Trương Lục lỡ lời.

Hứa Phúc liền huých tay vào lưng anh ta.

Được Hứa Phúc đánh tiếng, Trương Lục cũng ý thức được lời nói của bản thân, trong hoàn cảnh này là không nên.

Liền nhìn đám Cảnh sát cười cười.

- Tôi chỉ đang đùa thôi.

Khâu Kính Hựu như thế, cũng không nói là vết thương ở bả vai của hắn, là do Đới Hạnh San gây ra.

Bởi vì, một khi để ba mẹ nuôi của Khâu Kính Hựu biết được chuyện này.

Chỉ e là bọn họ sẽ ghét bỏ Đới Hạnh San, khi biết cô chính là nguyên nhân, dẫn đến việc hắn tạm thời bị liệt nửa người.

Đới Hạnh San bị Khâu Kính Hựu làm khổ nhiều rồi.

Bây giờ, hắn không muốn để mẹ của các con hắn, lại bị người khác chỉ trích nữa.

- Bị kẻ muốn giết tao gây ra. Tạm thời, tao cũng không rõ kẻ đứng sau chuyện này là ai.

Khâu Kính Hựu nói sao, thì đám bạn của hắn nghe vậy.

Cũng không có hỏi nhiều.

Có mặt ông bà Khâu ở đây, bọn họ cũng không tiện nhắc đến chuyện về Đới Hạnh San.

...

Đám bạn của Khâu Kính Hựu, mặc dù rất trọng tình bạn với hắn.

Nhưng bọn họ suy cho cùng, cũng còn công việc của mình.

Không thể nào túc trực, ở bên cạnh hắn cả ngày lẫn đêm được.

Đến tối, chỉ còn ông bà Khâu cùng Ngô Cẩn ở lại bệnh viện, chăm sóc Khâu Kính Hựu.

Suốt cả một ngày dài, đám Cảnh sát vẫn thay phiên nhau, canh chừng Khâu Kính Hựu.

Không khi nào chịu rời đi.

Lúc bấy giờ, có cả Khâu Phu nhân ở trong phòng.

Khâu Thừa Ký kê ghế, ngồi bên cạnh giường bệnh của Khâu Kính Hựu.

Còn bà Khâu cũng ngồi cách đó không xa.

Khâu Thừa Ký chăm chú nhìn gương mặt của cậu con trai.

Thái độ vô cùng bình tĩnh mà nói.

- Kính Hựu, bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi. Đã tự độc lập về tài chính, và cũng đã biết suy nghĩ, cũng như tự làm chủ được hành vi của bản thân.

- Hôm nay, ba muốn nói chuyện với con giống như hai thằng đàn ông.

Khâu Kính Hựu biết ông Khâu, sắp sửa muốn nói đến chuyện gì.

Nhưng bộ dạng của hắn vẫn rất bình tĩnh.

Không có một chút nào tỏ ra lúng túng.

Những chuyện khủng khiếp hơn, Khâu Kính Hựu cũng đã trải qua hết rồi.

Thì cái chuyện phải đối mặt với Khâu Thừa Ký, có gì đáng sợ hãi?

Hơn nữa, chuyện đã đi tới bước đường như ngày hôm nay.

Ông bà Khâu cũng đã biết được quá nửa sự thật rồi.

Cho dù, hắn có muốn tiếp tục giấu, thì cũng không được nữa.

- Vâng, con đang nghe ba nói đây.

- Con thích con bé Hạnh San đó?

Chuyện này xảy ra, là nằm ngoài sức tưởng tượng của Khâu Thừa Ký.

Ban đầu, khi nghe Chu Thời Cảnh nói Khâu Kính Hựu hành hạ Đới Hạnh San.

Rồi còn ép cô sinh con cho hắn.

Ông chỉ nghĩ là do Khâu Kính Hựu hận người nhà họ Đới.

Nên muốn trả thù bằng cách hủy hoại Đới Hạnh San.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy con trai của mình lo lắng cho cô như vậy.

Khâu Thừa Ký mới chợt nhận ra, mọi chuyện không hề đơn giản, giống như ông đã nghĩ.

- Không, con yêu cô ấy.

Đến ngày hôm nay, Khâu Kính Hựu đã có thể nhận định rõ ràng.

Tất cả những cảm xúc chất chứa trong lòng mình, dành cho Đới Hạnh San.

Rốt cuộc bắt nguồn từ đâu mà ra.

Phải! Hắn yêu Đới Hạnh San!

Khâu Kính Hựu cũng không muốn, phải tiếp tục lừa người, dối mình nữa.

Hắn còn muốn dành lại Đới Hạnh San từ tay Chu Thời Cảnh.

Hơn nữa, nếu như bây giờ Khâu Kính Hựu còn tiếp tục chối cãi.

Chẳng lẽ lại lấy lý do, rằng hắn muốn kéo Đới Hạnh San về phía mình.

Để tiếp tục trả thù bằng cách dày vò, hành hạ cô hay sao?

- Yêu người ta. Tại sao lại hành hạ người ta?

- Con thừa nhận con là một kẻ ích kỷ. Nhưng đấy là cách duy nhất, để giữ cô ấy ở bên cạnh con.

Ngay từ khi bắt đầu, Khâu Kính Hựu đã không nghĩ ra, bất kỳ một cách nào khác, để giữ Đới Hạnh San ở bên cạnh mình.

Ngoài việc vịn vào cái cớ, ba mẹ cô là người đã hại chết mẹ ruột của hắn, để giam cầm cô ở bên cạnh mình.

- Hạnh San đối với con, chính là đúng người, nhưng sai ở hoàn cảnh sống, cũng như sai luôn cả cách yêu.

Thật ra, đối với chuyện này.

Cho dù ông Khâu có muốn trách Khâu Kính Hựu thì cũng không được.

Bởi vì, cảm xúc của con người chính là thứ duy nhất, mà không ai có thể kiểm soát được.

Hơn nữa, dù muốn hay không thì hiện tại, Đới Hạnh San cũng đã mang thai con của Khâu Kính Hựu.

Khâu Thừa Ký còn có thể nói gì?

- Con có còn nhớ ba từng nói rằng, nếu như dính vào ma tuý, thì đừng bao giờ gọi ta là ba nữa hay không?

- Con chưa bao giờ quên chuyện đó, và con cũng chưa từng động đến ma tuý. Còn những thứ khác, con phải xin lỗi ba.

Kể từ ngày rời khỏi nhà họ Đới.

Ý nghĩ phải trả thù cho mẹ ruột của hắn, ở trong lòng Khâu Kính Hựu chưa bao giờ bị lãng quên.

Hắn muốn mau chóng, khiến vợ chồng Đới Mộ Hàn phải trả giá, cho những chuyện mà bọn họ đã làm đối với mẹ con hắn.

Nhưng lại không muốn mang tiếng là dựa hơi nhà họ Khâu.

Càng không muốn liên lụy đến hai người, đã cho Khâu Kính Hựu một gia đình thứ hai đầy trọn vẹn.

Vậy thì chỉ có một con đường, đó là làm ăn phi pháp.

- Con biết tất cả những chuyện con làm đều là sai trái. Nhưng nếu thời gian quay ngược trở lại, con vẫn sẽ làm như vậy.

Có một kiểu người, biết sai, nhận sai, biết xin lỗi.

Nhưng không bao giờ chịu sửa sai.

Và Khâu Kính Hựu chính là như vậy.

Nếu có cơ hội làm lại một lần nữa.

Có lẽ Khâu Kính Hựu cũng sẽ không thay đổi, cách cư xử với Đới Hạnh San.

- Ba, mẹ, sau này nếu như con không thể ở bên cạnh hai người nữa. Thì con mong ba mẹ có thể chăm sóc lẫn nhau, và tha thứ cho con vì tội bất hiếu.

- Con cũng hy vọng sắp tới, cho dù con có làm bất cứ chuyện gì. Thì cũng mong ba mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con.

Tính cách của Khâu Phu nhân trước giờ, vẫn rất dễ kích động.

Nghe Khâu Kính Hựu nói những lời kia.

Bà ấy cũng hiểu hắn đang muốn nói đến những chuyện tiêu cực, có thể sẽ xảy ra trong tương lai gần.

Liền vội vàng xen vào, cuộc đối thoại giữa hai cha con họ.

- Kính Hựu, con đang nói gì vậy? Ba mẹ chỉ có mỗi mình con là đứa con duy nhất. Cho dù con có làm bất cứ chuyện gì, thì mẹ cũng sẽ không bao giờ để những chuyện không may, tiếp tục xảy ra với con đâu.

Ở đây bây giờ, chỉ có Khâu Phu nhân là mất kiểm soát.

Còn hai cha con Khâu Thừa Ký vẫn rất bình tĩnh.

Cũng không ai nói thẳng ra, chuyện Khâu Kính Hựu giết người hay buôn lậu.

Khi có mặt đám Cảnh sát ở trong phòng.

Bởi vì, bọn họ biết nếu làm như thế.

Sẽ càng gây bất lợi cho Khâu Kính Hựu.

- Đối với những chuyện con đã, đang và sẽ làm. Con chấp nhận trả giá bằng cả mạng sống?

Khâu Thừa Ký không định khuyên nhủ con trai nên biết hối cải, chủ động ra đầu thú.

Mà lại đặt ra cho Khâu Kính Hựu thêm một câu hỏi.

Khâu Kính Hựu nhìn người cha nuôi của mình, trong mắt tràn đầy sự kiên định, nghiêm túc đáp.

- Con chấp nhận.

Sở dĩ, Khâu Thừa Ký không khuyên can, cũng không nổi nóng với Khâu Kính Hựu.

Là bởi vì, một người làm chuyện trái với luân thường, đạo lý, nhưng không biết bản thân mình đã sai.

Thì còn có hy vọng đả thông tư tưởng.

Chứ còn đối với một người, rõ ràng đã tự ý thức được, những việc mình làm là sai trái, nhưng vẫn cố tình làm.

Thì không ai có thể, lay chuyển được suy nghĩ của người đó.

Hơn nữa, nếu như tất cả những tội danh mà Chu Thời Cảnh, đổ lên đầu Khâu Kính Hựu là thật.

Thì việc muốn được nhận mức án chung thân, thay vì tử hình cũng còn khó.

Chứ đừng nói là còn đường làm lại cuộc đời.

Nếu đã là như vậy, thôi thì cứ để Khâu Kính Hựu, tận dụng quãng thời gian còn lại, để làm chuyện mà hắn muốn làm.

- Kính Hựu, tuy con không phải do ba mẹ sinh ra. Nhưng ta và mẹ con lúc nào cũng coi con, giống như con ruột.

- Bây giờ con đã khôn lớn, cũng đã biết tự làm chủ hành vi của mình. Ta đương nhiên tôn trọng lựa chọn của con.

- Nhưng con phải hứa với ba, là sau này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không được phép giết người nữa.

Từ “nữa” được Khâu Thừa Ký giảm âm lượng.

Giống như vẫn không muốn đám Cảnh sát nghe thấy, lại có thêm cơ sở để khẳng định, rằng Khâu Kính Hựu từng giết người.

- Chuyện này thì con không thể hứa với ba được. Con chỉ có thể nói, là nếu như bọn họ không ép con đến đường cùng, thì con sẽ không để diễn ra cảnh có người phải đổ máu.

Kể từ khi Đới Hạnh San mang thai.

Khâu Kính Hựu chẳng những không còn giết người nữa, mà còn lệnh cho đàn em cũng phải làm theo hắn.

Khâu Kính Hựu chẳng qua là muốn tích đức, cho hai đứa bé trong bụng Đới Hạnh San.

Nhưng nếu bọn họ cứ muốn dồn hắn đến chân tường.

Thì Khâu Kính Hựu đương nhiên, cũng sẽ không bao giờ chịu nhịn nhục.

- Không được. Con phải hứa với mẹ, là cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con nhất định cũng phải bình an sống tiếp.

Về phần của Khâu Phu nhân, bà không có tâm trạng nghĩ đến người ngoài.

Bà chỉ lo lắng cho sự an toàn của con trai mà thôi.

Khâu Thừa Ký sợ để bà Khâu nói thêm một lúc nữa.

Chẳng những không giúp gì được cho Khâu Kính Hựu, mà sẽ lại lên cơn tăng huyết áp giống như ban sáng.

Cho nên, liền đứng dậy, xoay người đi về phía vợ mình đang ngồi.

Dùng hai tay ôm lấy bờ vai của Khâu Phu nhân, cẩn thận đỡ bà đứng dậy khỏi ghế.

- Được rồi. Cũng không còn sớm nữa. Con nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Để cho thằng bé nghỉ ngơi. Chúng ta cũng mau đi ngủ thôi. Có chuyện gì để mai nói tiếp.

Bởi vì phòng hồi phục tích cực mà Khâu Kính Hựu đang nằm là phòng hạng sang, có tới hai chiếc giường.

Nên người nhà có thể nằm nghỉ, ở một chiếc giường trong phòng.

Bất ngờ bị lôi dậy khỏi ghế sofa, rồi lại bị kéo đến bên giường ấn ngồi xuống.

Khâu Phu nhân có vẻ không hài lòng, miệng lại làu bàu.

- Này, tôi chưa nói xong kia mà.

- Tôi đã bảo là để mai nói tiếp rồi mà. Bà sắp lên chức bà nội rồi đấy. Đừng có ương bướng.

Tuy Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu không phải vợ chồng.

Nhưng hai đứa bé trong bụng cô, vẫn mang dòng máu của hắn.

Khâu Thừa Ký đương nhiên, vẫn sẽ công nhận chúng nó là con cháu Khâu gia.

Sau khi để vợ mình nằm xuống giường.

Ông Khâu cũng không quên quay lại nhắc nhở Khâu Kính Hựu.

- Con cũng nằm xuống nghỉ ngơi đi. Bác sĩ nói chân của con, vẫn còn hy vọng hồi phục lại như cũ. Thì chắc chắn sớm muộn gì, con cũng đi lại được bình thường. Không có gì phải lo lắng hết.

- Trước mắt, con cứ phải hồi phục sức khỏe đã. Rồi muốn làm gì thì làm.

Vợ chồng Khâu Thừa Ký không lâu thì chìm vào giấc ngủ.

Bấy giờ, Khâu Kính Hựu mới nhìn qua đám Cảnh sát.

Thông qua đám bạn của mình, hắn cũng đã biết được đám người mặc cảnh phục này, ở đây nhằm mục đích giam lỏng Khâu Kính Hựu.

Cũng không định nói gì, Khâu Kính Hựu rất nhanh thu lại tầm nhìn, trong phút chốc rơi vào trầm tư.

Trong đầu hắn lại xoẹt qua hình ảnh, Đới Hạnh San vì muốn thoát khỏi hắn, mà không chút do dự bóp cò sún, muốn tự kết thúc sinh mạng của mình.

Rồi lại không chút chần chừ, mà nhảy lầu tự tử.

Cũng không biết sau khi tỉnh lại.

Đới Hạnh San có còn tìm cách, để đem hai đứa nhỏ trong bụng, cùng rời khỏi thế giới này nữa không.

Nhưng điều khiến cho Khâu Kính Hựu sợ hãi nhất lúc này.

Là chuyện Đới Hạnh San sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, người đàn ông mặc trên người bộ do bệnh nhân, ngồi bó gối trên chiếc giường trải ga trắng muốt.

Khi hắn gục mặt xuống, lập tức lộ ra bộ dạng yếu đuối đến rơi lệ.

Từ cổ họng phát ra thanh âm nghẹn ngào rất nhỏ.

- Hạnh San, cầu xin em hãy mau tỉnh lại! Đừng tiếp tục dày vò tôi bằng cách này, có được không?

...

Ngày hôm sau, đám người Trương Lục lại vào trong bệnh viện thăm Khâu Kính Hựu.

Còn đem theo rất nhiều trái cây, sữa, nước ngọt cùng bánh kẹo.

Viên Trọng vừa mở miệng, câu đầu tiên đã nhắc đến Đới Hạnh San.

- Hựu, mày biết chuyện Chu Thời Cảnh làm thủ tục, chuyển viện cho Đới Hạnh San chưa?