Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 153: Người đó đâu?




Đội ngũ Y - Bác sĩ rất nhanh đã được gọi đến.

Bọn họ trước tiên tiến hành kiểm tra, nhịp hô hấp của Đới Hạnh San.

Sau đó, mới chuyển cô sang giường đẩy.

Đưa sang phòng chiếu chụp, để tiến hành kiểm tra tổng quát một lượt.

Chu Thời Cảnh cùng Vệ sĩ của anh ta, cũng chạy theo bên cạnh Đới Hạnh San.

Cảm xúc vừa mừng lại vừa lo.

Chu Thời Cảnh kích động lên tiếng nói.

- Hạnh San, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi. Tôi là Thời Cảnh đây. Em có nhận ra tôi không?

Tuy tạm thời mở mắt mà không nhìn thấy gì cả.

Nhưng thính giác của Đới Hạnh San vẫn còn rất tốt.

Cô nhận ra giọng nói quen thuộc kia là của Chu Thời Cảnh.

Nếu vậy, đây không phải địa ngục.

Đới Hạnh San vẫn chưa chết.

Vậy đây rốt cuộc là nơi nào?

Tại sao mọi thứ trước mắt Đới Hạnh San lại tối đen như thế này?

Khâu Kính Hựu đâu?

Tại sao cô lại ở cùng Chu Thời Cảnh.

Tỉnh lại chưa được bao lâu, càng suy nghĩ thì Đới Hạnh San lại càng cảm thấy, đầu mình đau như búa bổ.

Không bị cấm khẩu giống như Khâu Kính Hựu, lúc vừa mới thoát khỏi cơn mê.

Mặc dù hiện tại, vẫn còn phải thở oxy.

Nhưng Đới Hạnh San cố gắng mở miệng thì cổ họng vẫn có thể phát ra âm thanh, cho dù là rất nhỏ.

- Đây... đây là đâu...? Sao em không nhìn thấy gì?

Giọng nói của cô tuy rằng rất yếu ớt, cũng rất nhỏ nhẹ.

Nhưng Chu Thời Cảnh ghé sát tai lại, vẫn có thể nghe thấy, Đới Hạnh San đang nói chuyện với anh ta.

Thấy cô rõ ràng đang mở mắt, nhưng lại nói rằng bản thân không nhìn thấy gì.

Chu Thời Cảnh có chút sững sờ, vội nhìn Bác sĩ ở phía đối diện mà hỏi.

- Bác sĩ, chuyện này... tại sao cô ấy lại nói rằng bản thân không nhìn thấy gì? Mắt của cô ấy...?

Bác sĩ?

Lẽ nào, bây giờ Đới Hạnh San đang ở trong bệnh viện sao?

Thảo nào, vừa rồi cô lại có cảm giác cơ thể của mình, như có ai đó nhấc bổng lên rồi lại đặt xuống.

Nhưng tại sao Đới Hạnh San lại ở trong bệnh viện?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao cô không nhớ gì cả?

- Chuyện này... phải đợi đến khi kiểm tra cho cô ấy xong, thì chúng tôi cũng mới có thể biết được.

Bọn họ là Bác sĩ, chứ không phải là thần y.

Đới Hạnh San chỉ vừa mới tỉnh lại.

Bây giờ, đang trên đường đưa đến phòng khám tổng quát.

Chu Thời Cảnh đột ngột hỏi như vậy.

Làm sao bọn họ có thể trả lời được?

Không nhận được một đáp án chính xác cho câu hỏi của mình.

Nhưng Chu Thời Cảnh vẫn quay lại đáp lời của Đới Hạnh San.

- Em đang ở trong bệnh viện. Em đã hôn mê được nửa tháng nay rồi. Tôi thật sự đã rất lo lắng cho em.

- Con... con của em...

Tay chân không thể nhúc nhích, nên cô không có cách nào đặt tay lên bụng.

Để kiểm tra xem bụng bầu của mình có còn hay không.

Đới Hạnh San cũng không hề cảm nhận được, hai đứa nhỏ trong bụng nghịch ngợm.

Dùng chân tác động lên thành bụng của mình, giống như trước khi bị hôn mê.

Mặc dù, nửa tháng trước còn ở trước mặt Khâu Kính Hựu, liều lĩnh mang theo hai đứa bé trong bụng cùng nhảy lầu.

Nhưng khi tỉnh lại sau hôn mê.

Đới Hạnh San lại lo lắng cho hai đứa con của mình, còn hơn cả tình trạng hai mắt không nhìn thấy gì, của bản thân lúc này.

Ba mẹ Đới Hạnh San mất rồi.

Đới Hoà Văn thì ở trong tình trạng hôn mê, không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.

Nếu như đến hai đứa nhỏ cũng không còn.

Vậy Đới Hạnh San sống trên đời này, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

- Em yên tâm. Hai con của em vẫn bình an. Mỗi ngày, Bác sĩ khoa sản đều đến kiểm tra, siêu âm thai nhi trong bụng em.

Biết được hai đứa nhỏ vẫn bình an.

Đới Hạnh San cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn.

Về sau, dường như nhớ ra điều gì đó, cô lại thều thào hỏi.

- Người... người đó đâu?

- Người đó?

Chu Thời Cảnh lập tức nhíu mày, trước câu hỏi của Đới Hạnh San.

Về sau, như ngộ ra được ẩn ý của cô, anh ta lại lạnh nhạt nói.

- Ý em là Khâu Kính Hựu?

Đới Hạnh San im lặng không đáp.

Lại như ngầm thừa nhận suy nghĩ của Chu Thời Cảnh là thật.

Lúc trước, Trần Thân chỉ bị trúng một viên đạn ghim vào bả vai, mà phải mất mạng.

Đới Hạnh San cũng đã dùng súng bắn Khâu Kính Hựu bị thương.

Mà bây giờ, hắn lại không có mặt ở đây.

Lẽ nào, cũng đã chết rồi sao?

Cô cũng không biết lý do tại sao, rõ ràng Khâu Kính Hựu chính là người, gián tiếp hại chết ba mẹ của cô.

Dày vò, hành hạ, chà đạp, sỉ nhục cô suốt hơn một năm trời.

Nhưng hiện tại, Đới Hạnh San vẫn lo lắng cho hắn như vậy.

Có phải cô chỉ là cảm thấy có chút áy náy, khi đã làm Khâu Kính Hựu bị thương hay không?

- Tất cả đều tại Khâu Kính Hựu, nên em mới thành ra bộ dạng như bây giờ. Sao em vẫn còn quan tâm đến cậu ta?

Đới Hạnh San có thể nhịn nhục Khâu Kính Hựu, suốt hơn một năm nay.

Nhưng Chu Thời Cảnh thì không nhịn được nữa.

Anh ta nhẫn nhịn, để Đới Hạnh San tiếp tục ở bên cạnh Khâu Kính Hựu, suốt hơn nửa năm nay đã là quá đủ rồi.

Bây giờ, mỗi lần nhắc đến Khâu Kính Hựu, là Chu Thời Cảnh lại hận không thể ngay lập tức giết chết hắn, để trả thù cho Đới Hạnh San.

- Thời Cảnh...

Chỉ bằng một tiếng gọi nhẹ nhàng như thế.

Mà lại có thể khiến người đàn ông, đang trong cơn phẫn nộ tột cùng, dịu dàng trở lại.

Mặc dù vẫn rất không vui, nhưng anh ta cuối cùng vẫn cho Đới Hạnh San, một câu trả lời mà cô muốn biết.

- Khâu Kính Hựu đang nằm ở bệnh viện khác. Cậu ta cũng rơi vào tình trạng hôn mê giống như em, nhưng đã tỉnh lại vào ngày thứ ba sau khi cấp cứu.

- Di chứng của cậu ta khi rơi vào tình trạng chết lâm sàng, là bị liệt nửa thân dưới.

- Tôi không muốn em nhìn thấy con người đó, nên đã làm thủ tục chuyển em đến bệnh viện này. Em không trách tôi chứ?

Chỉ cần biết được phát súng đó của cô, không cướp đi sinh mạng của Khâu Kính Hựu.

Vậy là Đới Hạnh San yên tâm rồi.

Không gặp cũng tốt!

Hiện tại, Đới Hạnh San cũng không biết phải đối mặt, với con người đó như thế nào.

- Em không trách anh.

Nói đến đây, trong đầu của Đới Hạnh San bất giác lại đặt ra một nghi vấn.

Cho dù Khâu Kính Hựu có hôn mê, thì làm sao đám Vệ sĩ của hắn lại để Chu Thời Cảnh, đưa cô đi dễ dàng như vậy?

Không kịp hỏi Chu Thời Cảnh lần nữa, thì Đới Hạnh San đã được đẩy vào trong khoa Chẩn đoán hình ảnh.

Sau khi kiểm tra tổng quát.

Tuy Đới Hạnh San vẫn phải thở oxy, nhưng lại được đưa đến phòng hồi phục tích cực, thay vì trở lại phòng điều trị tích cực.

Và đương nhiên là Chu Thời Cảnh, có thể vào trong nói chuyện với cô, trong thời gian chờ có kết quả kiểm tra.

- Tại sao anh lại cho người trà trộn, vào trong đám Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu? Anh có biết anh ta là người thế nào hay không?

- Nếu như để anh ta phát hiện, thì anh chắc chắn sẽ gắp rắc rối lớn.

Đới Hạnh San bây giờ vẫn chưa biết.

Chuyện Khâu Kính Hựu đã trở thành đối tượng bị tình nghi, bị Cảnh sát giám sát mọi lúc ở trong bệnh viện.

Cô càng chưa biết chuyện Chu Thời Cảnh bây giờ, đã là Viện trưởng Viện kiểm sát.

Đới Hạnh San thật sự không mong, chỉ vì cô mà Chu Thời Cảnh lại mạo hiểm như vậy.

Khâu Kính Hựu vốn không phải người dễ đối phó.

- Tôi làm tất cả chuyện này đều là vì em. Tôi không muốn em phải tiếp tục, ở bên cạnh Khâu Kính Hựu. Để hắn ta tuỳ ý dày vò, hành hạ.

Thấy Đới Hạnh San lo lắng cho mình.

Chu Thời Cảnh thật sự rất vui.

Chỉ cần một chút quan tâm này của cô thôi.

Cho dù có phải thịt nát, xương tan.

Anh ta cũng cam tâm, tình nguyện.

- Vì em, tôi không sợ gì cả. Xin lỗi em! Vì tôi đã biết chuyện này quá trễ. Muộn như thế này mới có thể cứu em thoát khỏi Khâu Kính Hựu.

- Khiến em chịu nhiều thiệt thòi rồi!

Chu Thời Cảnh dùng hai tay, nắm lấy bàn tay của Đới Hạnh San.

Da thịt lập tức cảm nhận được khí lạnh, từ cơ thể cô truyền vào lòng bàn tay anh ta.

- Nhưng mà em yên tâm. Khâu Kính Hựu bây giờ, đã là tội phạm bị tình nghi. Bị Cảnh sát kiểm soát mọi hoạt động. Sẽ không thể làm gì em được nữa đâu.

- Sau này, tôi sẽ bảo vệ em.

Nghe Chu Thời Cảnh nói Khâu Kính Hựu. đang vướng vào vòng lao lý.

Đới Hạnh San tức khắc lặng người đi.

Cùng một lúc vừa bị liệt nửa người, vừa bị Cảnh sát tra ra những hoạt động phạm tội.

Những chuyện này, rốt cuộc là quả báo Khâu Kính Hựu đáng phải nhận, cho tất cả những tổn thương mà hắn đã gây ra cho gia đình cô.

Hay là do Đới Hạnh San đã hại Khâu Kính Hựu đây?

- Vì sao anh lại biết chuyện em bị Khâu Kính Hựu hành hạ, mà lén cài người vào trong biệt thự của Khâu Kính Hựu?

Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay của Chu Thời Cảnh, giọng nói vẫn yếu ớt như cũ.

- Lần trước ở bệnh viện, tôi đã vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa em và Đường Khắc Phong.

- Thú thật là khi ấy, tôi đã rất tức giận. Không nghĩ sau khi ba mẹ em ngồi tù, em lại phải sống khổ như vậy.

Thấy Đới Hạnh San chủ động thu tay về.

Thái độ dịu dàng mà anh ta dành cho cô, vẫn không có sự thay đổi.

- Nhưng mà không sao hết. Bây giờ, đã có tôi ở bên cạnh em rồi. Sau này, tôi sẽ bù đắp cho em. Sẽ không để em phải chịu khổ nữa.

Nghe thấy lời an ủi của Chu Thời Cảnh.

Đới Hạnh San chỉ biết cười nhạt trong lòng.

Chỉ sợ là có những vết thương, không cách nào có thể bù đắp được.

- Phải rồi. Em trai của em, thằng bé bây giờ thế nào rồi?

Lâu rồi cô chưa được gặp Đới Hoà Văn.

Em trai Đới Hạnh San, có phải lại gầy đi nhiều rồi không?

- Chuyện này thì em không cần lo lắng. Hoà Văn hiện tại đang ở nhà tôi. Tôi đã thuê Chuyên viên điều dưỡng chăm sóc cậu ấy rồi.

- Em nhất định phải mau chóng bình phục, để còn xuất viện đến thăm em trai nữa. Có biết không?

- À, còn có Đường Khắc Phong cũng đang ở chỗ của tôi. Tôi cũng đã thuê Bác sĩ tâm lý, đến điều trị tại nhà cho cậu ấy. Chỉ là... hai chân của Đường Khắc Phong... không thể cứu được nữa.

Nhắc đến Đường Khắc Phong, cô lại không khỏi cảm thấy áy náy.

Là bởi vì Đới Hạnh San, nên cậu ta mới bị Khâu Kính Hựu cho người rút gân chân, bức ép đến phát điên.

Lúc này, Bác sĩ bất ngờ bước vào phòng, trên tay là tập bệnh án của Đới Hạnh San.

Vừa nhìn thấy Bác sĩ xuất hiện, Chu Thời Cảnh lập tức lại trở nên sốt sắng.

- Bác sĩ, tình trạng sức khỏe của cô ấy thế nào rồi?

- Chúng tôi đã kiểm tra, và biết được nguyên nhân dẫn đến tình trạng hai mắt của cô ấy không nhìn thấy, là do bị viêm dây thần kinh thị giác, thiếu máu, và hai mắt bị giãn đồng tử 6 milimét.

- Ngoài vấn đề này ra, thì các cơ quan của cô ấy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả.

Chu Thời Cảnh vốn không có kinh nghiệm về y học.

Nghe đến chuyện Đới Hạnh San bị viêm dây thần kinh thị giác, cùng với việc hai mắt của cô hiện tại không nhìn thấy gì, thì vô cùng lo lắng.

- Bác sĩ... tình trạng này có cách nào chữa được không?

Người đàn ông mặc bộ đồ Bác sĩ, nhẹ nhàng trấn an Chu Thời Cảnh.

- Chuyện này thì cậu không cần lo lắng. Cô ấy chỉ bị mất thị lực tạm thời. Đối với nguyên nhân thiếu máu, chúng ta có thể tiến hành truyền máu cho cô ấy.

- Đối với nguyên nhân viêm dây thần kinh thị giác, có thể điều trị bằng thuốc. Còn đối với việc cô đây bị giãn đồng tử, chúng tôi để nghị làm phẫu thuật cho cô Đới ngay trong hôm nay.

- Nếu tình hình có chuyển biến tích cực, thì trong vòng từ hai tuần đến ba tháng, cô ấy có thể lấy lại được thị lực.

Nghe Bác sĩ nói Đới Hạnh San chỉ bị mù tạm thời.

Chu Thời Cảnh vô cùng vui mừng.

Ít nhất, bệnh tình của cô vẫn còn cách cứu chữa, là anh ta cảm thấy yên tâm rồi.

- Cảm ơn Bác sĩ!

- Nếu như không còn chuyện gì nữa, thì tôi xin phép ra ngoài, cùng mọi người chuẩn bị cho ca phẫu thuật, sẽ diễn ra vào chiều nay.

Vị Bác sĩ kia rời khỏi phòng.

Chu Thời Cảnh tiếp tục quay lại an ủi Đới Hạnh San.

- Em cũng nghe Bác sĩ nói gì rồi đấy. Chuyện em bị mất thị lực chỉ là tạm thời. Vậy nên, em cứ an tâm nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng gì cả.

- Thời gian này, tôi sẽ là đôi mắt của em.

Cô im lặng không nói gì.

Bây giờ, Đới Hạnh San hoàn toàn không quan tâm, đến chuyện mắt của mình có còn cơ hội, được nhìn thấy ánh sáng nữa hay không.

Nhớ đến chuyện ba mẹ cô đã mất, nước mắt của Đới Hạnh San không tự chủ được mà lại tràn ra.

Ba mẹ cô là bị Khâu Kính Hựu hại chết.

Cho nên, dù hắn phải trả giá bằng việc đi tù, và bị liệt nửa người.

Cũng là xứng đáng, đúng không?

Hơn nữa, Khâu Kính Hựu đã làm quá nhiều chuyện xấu xa.

Nếu như còn để hắn ở ngoài vòng pháp luật.

Sợ rằng sẽ có thêm nhiều người vô tội phải chết oan.

Ba mẹ Đới Hạnh San vì hại chết mẹ ruột của Khâu Kính Hựu, mà phải đi tù.

Cho nên, chuyện hắn phải ngồi tù cũng là lẽ đương nhiên.

Chu Thời Cảnh nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt, từ viền mắt của cô chảy ra, lăn xuống hai bên thái dương.

Liền có chút lúng túng.

- Hạnh San, sao em lại khóc? Tôi nói sai điều gì rồi đúng không?

Anh ta vừa nói, vừa dùng ngón tay chặn lại đường đi của dòng nước mặn đắng, trên gương mặt xanh xao của Đới Hạnh San.

- Tôi xin lỗi! Em đừng khóc nữa mà.

Cô cố tình quay mặt vào bên trong, nhằm mục đích muốn né tránh bàn tay của Chu Thời Cảnh.

Cũng để anh ta không thể tiếp tục nhìn thấy, dáng vẻ yếu đuối của cô nữa.

- Không phải lỗi của anh. Em muốn ở một mình. Anh đi ra ngoài đi.

Nhìn thấy Đới Hạnh San ở trong bộ dạng như thế này.

Chu Thời Cảnh thật sự rất đau lòng.

Nhưng ngay lúc này, sự an ủi của anh ta.

Hoàn toàn không có tác dụng chữa lành, vết thương trong lòng Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh bất lực chỉ đành thỏa hiệp với cô.

- Vậy tôi đến cơ quan một lát. Khoảng một tiếng nữa, sẽ quay lại với em. Em nghỉ ngơi đi.

...

Những ngày tiếp theo, sau khi làm phẫu thuật giãn đồng tử.

Đới Hạnh San được rút nội khí quản.

Có điều, cả ngày cô chỉ ở trong phòng bệnh.

Trên gương mặt lúc nào cũng là biểu cảm vô hồn.

Cho dù Chu Thời Cảnh có làm đủ mọi cách.

Cũng chẳng đổi được nụ cười của Đới Hạnh San.

Từ sau lần cô lấy hết can đảm để nhảy lầu.

Ý nghĩ tự tử trong lòng Đới Hạnh San, chưa bao giờ bị dập tắt.

Chỉ là, trước khi rời khỏi thế giới này.

Cô phải đến gặp mặt Đới Hoà Văn lần cuối.

Cũng như lo chu toàn mộ phần của ba mẹ mình.

Có như vậy, Đới Hạnh San mới có thể ra đi thanh thản.

Mà Khâu Kính Hựu ở bên này, cũng đã sớm biết chuyện Đới Hạnh San đã tỉnh lại.

Hắn thật sự rất vui mừng!

Cũng tự giác hợp tác với người của bệnh viện, trong việc điều trị phần cơ thể bị liệt của mình.

Chỉ mong có thể sớm ngày đi lại bình thường, để đến gặp mặt Đới Hạnh San.

...

Qua thêm nửa tháng điều trị vật lý.

Tình trạng liệt hai chân của Khâu Kính Hựu, cũng không có tiến triển gì nhiều.

Mà bây giờ, ngoài việc bị liệt nửa người, thì sức khỏe của hắn đã ổn định trở lại.

Cho nên, phía Cảnh sát quyết định làm thủ tục xuất viện cho Khâu Kính Hựu.

Để đưa hắn về tiếp tục trị liệu ở trại tạm giam.

Cảnh sát cũng có nhiều việc phải làm.

Đâu thể nào cứ túc trực ở bệnh viện, để canh chừng Khâu Kính Hựu mãi được.

Khâu Kính Hựu được đặt ngồi trên xe lăn, để Cảnh sát đẩy ra bãi đỗ xe.

Cảnh sát còn không quên dùng một chiếc khăn, che kín hai tay của Khâu Kính Hựu.

Để người ngoài không nhìn thấy hắn bị còng tay.

Hôm nay, đám bạn của Khâu Kính Hựu cũng đến bệnh viện, để đưa hắn về trại tạm giam.

Khâu Phu nhân được chồng đỡ đi theo phía sau Khâu Kính Hựu.

Chỉ biết khóc vì thương con.

Khâu Thừa Ký bình thường cứng rắn, thế mà hôm nay hai mắt cũng không tránh khỏi đỏ hoe.

khâu Kính Hựu đi chuyến này, cũng chẳng biết còn có ngày về hay không.

Chỉ có hắn lúc này vẻ mặt vẫn rất kiêu ngạo.

Một bộ dạng hờ hững, không chút lo sợ gì cả.

Khâu Kính Hựu được áp giải lên xe Cảnh sát, với hai người đàn ông mặc cảnh phục ngồi hai bên.

Để đưa hắn về trại tạm giam.

Hôm nay, Cục Cảnh sát đã huy động không ít người đi theo hộ tống.

Sau khi xe của Cảnh sát lăn bánh rời khỏi bệnh viện.

Vợ chồng Khâu Thừa Ký cùng đám người Trương Lục, cũng lập tức bám theo phía sau.

Nhưng chỉ vừa đi được mấy cây số, thì trên đường bất ngờ xuất hiện hai hàng xe hơi rất dài.

Đoán chừng phải lên tới mấy chục cái.

Toàn bộ đều là màu đen.

Bất ngờ kẹp đoàn xe của Cảnh sát ở giữa.

Lúc đám Cảnh sát phát hiện ra điểm bất thường.

Thì nhóm người trong những chiếc xe màu đen kia, đã nhanh như chớp đồng loạt hạ cửa kính xuống.

Người bắn thủng lốp xe của Cảnh sát, kẻ thì bắn vỡ cửa kính.

Nhưng bọn họ lại tuyệt nhiên không bắn vỡ, lớp kính của chiếc xe mà Khâu Kính Hựu đang ngồi.

Bất ngờ bị tập kích, đám Cảnh sát theo phản xạ cúi đầu xuống, nhằm né tránh những viên đạn, xuyên qua lớp kính bắn vào trong xe.

Sau đó, cũng dùng súng bắn trả đám người xã hội đen kia.

Đồng thời, gọi điện về Cục Cảnh sát xin chi viện.

Nhìn thấy phía trước xảy ra hỗn chiến.

Vợ chồng ông bà Khâu cùng đám bạn của Khâu Kính Hựu, vội vàng đỗ xe ở bên đường quan sát tình hình.

Những người đi đường nhìn thấy cảnh này, thì vội vàng bỏ chạy.

Ai nấy cũng đều cầu nguyện, bản thân không bị trúng đạn.

- Ông à! Bọn họ bắn nhau như thế kia. Liệu con mình có bị thương không hả ông?

Khâu Phu nhân ngồi trong xe, sợ hãi ôm lấy cánh tay của chồng mình.

Trong lòng có mười phần, thì cả mười phần đều lo lắng cho Khâu Kính Hựu.

- Sống chết có số, phú quý do trời. Bây giờ, cho dù chúng ta chạy lên phía trên. Chẳng những không giúp được gì, mà còn khiến cho bản thân, rất có thể cũng sẽ bị thương.

- Thôi thì... chỉ đành xem số mạng của Kính Hựu vậy.

Khâu Thừa Ký cũng không biết đám người kia, rốt cuộc là đến để cứu người, hay muốn ám sát Khâu Kính Hựu.

Cho nên, trong lòng cũng bất an vô cùng.

Trên bầu trời lúc này, còn xuất hiện mấy chiếc máy bay trực thăng.

Một đám người mặc nguyên một bộ đồ đen, bịt mặt kín mít.

Từ trên cao cầm súng bắn phá những chiếc xe của Cảnh sát.

Đương nhiên, vẫn chừa lại chiếc xe mà Khâu Kính Hựu đang ngồi.

Như thể bọn họ từ trước đã biết rất rõ Khâu Kính Hựu ngồi trong chiếc xe nào.

Hiểu rõ lộ trình của đám Cảnh sát, và đang muốn bảo vệ sự an toàn của Khâu Kính Hựu.

Loại súng mà bọn họ dùng để bắn từ trên cao xuống, thuộc loại súng trường.

Có tầm bắn vào khoảng 400 - 500 mét.

Bắn phát nào trúng phát đấy.

Hai bên giao tranh khốc liệt, thương vong vô số.

Trong lúc hai tên Cảnh sát ngồi bên cạnh đang mải bắn nhau, để bảo vệ Khâu Kính Hựu.

Thì hắn lại ung dung ngồi trong xe, nở một nụ cười quỷ dị.