Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 148: Giấy thì làm sao có thể gói được lửa?




Chu Thời Cảnh lúc này, dường như đã đem toàn bộ lời nhắc nhở của Vệ sĩ bên mình.

Là phải chú ý đến hình tượng của bản thân.

Giữ vững cái ghế Viện trưởng Viện kiểm sát.

Để còn đòi lại công bằng cho Đới Hạnh San.

Ném ra sau đầu.

Toàn bộ những nỗi ấm ức, tích tụ trong lòng Đới Hạnh San suốt hơn một năm qua.

Chẳng thể giãi bày cùng ai.

Đều được Chu Thời Cảnh, ở trước mặt bao nhiêu người nói ra hết.

Nhìn thấy Chu Thời Cảnh lại vì Đới Hạnh San, mà một lần nữa mất kiểm soát.

Nhưng Định Thành cùng đám Vệ sĩ lần này.

Lại chẳng có một ai đứng ra ngăn cản anh ta.

Bởi vì, những lời mà Chu Thời Cảnh vừa nói ra, nửa từ cũng không sai.

Cái gì cũng có giới hạn của nó.

Sự nhẫn nhịn cũng vậy.

Nếu cứ để sự căm phẫn của Chu Thời Cảnh, dồn nén trong lòng, mỗi ngày một nhiều hơn.

Bọn họ sợ anh ta sẽ phát điên mất.

Hơn nữa, đám người kia là người thân, bạn bè của Khâu Kính Hựu.

Bọn họ cũng cần phải biết được, bộ mặt thật của Khâu Kính Hựu.

Để mà khuyên ngăn, dạy dỗ lại hắn.

Nhưng khi nghe những lời mà Chu Thời Cảnh nói.

Khâu Phu nhân lại một mực không chịu tin đó là sự thật.

- Cậu đừng có mà vu oan cho con trai tôi. Kính Hựu nhà tôi rất tốt! Thằng bé thậm chí, còn không để bụng chuyện Đới Hạnh San, là con gái của người đã hại chết mẹ ruột của nó. Mà rộng lòng thu nhận cô ta làm Hầu gái trong nhà.

Vợ chồng Khâu Thừa Ký, thông qua những lời chỉ trích của Chu Thời Cảnh, dành cho Khâu Kính Hựu lúc vừa rồi.

Dường như, cũng đã nhớ ra cô gái tên “Hạnh San”, người đang cùng con trai của bọn họ, ở trong phòng cấp cứu là ai.

- Kính Hựu nhà tôi, tuyệt đối không phải người mà cậu đã nói.

Khâu Phu nhân đáp trả những lời buộc tội của Chu Thời Cảnh, dành cho con trai mình bằng thái độ vô cùng quyết liệt.

Khâu Kính Hựu trước giờ ở trong mắt ông bà Khâu, luôn là một đứa con trai có hiếu.

Một doanh nhân tài giỏi, thành đạt, lịch lãm và tốt bụng.

Chỉ dựa vào một mình Chu Thời Cảnh.

Lao có thể đạp đổ hình tượng của Khâu Kính Hựu, trong mắt Khâu Phu nhân?

Mà đám người Trương Lục khi nghe thấy, Chu Thời Cảnh lên tiếng vạch tội của Khâu Kính Hựu, thì cũng không mấy ngạc nhiên.

Bởi vì, những lời mà anh ta nói, có một số chuyện đám bạn của Khâu Kính Hựu biết rất rõ.

Nhưng Đàm Đại lúc này, lại cố tình chen vào, cuộc đối thoại giữa Chu Thời Cảnh và Khâu Phu nhân.

Chỉ để chất vấn anh ta về một chuyện.

- Cậu cố tình cài người vào trong biệt thự của Kính Hựu đúng không? Nếu không, tại sao cậu lại biết những chuyện, xảy ra trong biệt thự của Kính Hựu?

Nếu không phải Chu Thời Cảnh, cài người vào trong biệt thự của Khâu Kính Hựu, thì cũng là mua chuộc người làm trong đó.

Bằng không, làm sao anh ta có thể biết rõ những chuyện xảy ra, ở trong biệt thự của Khâu Kính Hựu, một cách tường tận như thế?

Cố tình cho người theo dõi mọi động tĩnh, diễn ra ở trong biệt thự của Khâu Kính Hựu.

Lại lo lắng cho Đới Hạnh San tới mức, tự làm bản thân mình bị thương.

Chu Thời Cảnh này, có khi nào là tình địch của Khâu Kính Hựu.

Muốn cướp Đới Hạnh San từ tay thằng bạn của bọn họ không đây?

Có điều... tuy nói đám người Trương Lục không mấy ngạc nhiên, khi nghe Chu Thời Cảnh kể về, những chuyện mà Khâu Kính Hựu đã làm, đối với Đới Hạnh San.

Nhưng đám bạn của Khâu Kính Hựu, vừa rồi còn xì xầm bàn tán, kinh ngạc khi biết được chuyện Đới Hạnh San nhảy lầu tự tử.

Đới Hạnh San trước giờ, vẫn rất ngoan ngoãn, nghe lời Khâu Kính Hựu.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà khiến Đới Hạnh San có suy nghĩ, nhảy lầu tự tử như vậy?

Chu Thời Cảnh biết được nhiều chuyện như vậy.

Có khi nào anh ta cũng biết rõ nguyên nhân, của việc Khâu Kính Hựu bị trúng đạn hay không?

- Chuyện đã đi đến bước đường như ngày hôm nay, mà bà vẫn còn nghĩ Khâu Kính Hựu là người tốt hay sao?

- Nếu như Khâu Kính Hựu không làm gì Hạnh San của tôi, thì tại sao ngày hôm nay, cô ấy lại phải nằm trong kia?

Chu Thời Cảnh đã giận lại càng thêm phẫn nộ.

Khi thấy bản thân đã nói đến như vậy rồi.

Mà Khâu Phu nhân vẫn mù quáng tin tưởng, và bênh vực cho Khâu Kính Hựu.

Anh ta cao giọng chỉ trích Khâu Phu nhân.

Còn không quên dùng ngón trỏ, chỉ thẳng vào cửa phòng cấp cứu, vẫn còn đang đóng kín.

- Nếu Khâu Kính Hựu không ép Hạnh San sinh con cho hắn. Thì bà thử nói xem, hai đứa bé trong bụng cô ấy là con của ai? Hay bà nghĩ đó là con của tôi?

- Mà cũng đúng thôi. Phải khó khăn lắm Khâu Kính Hựu mới được một gia tộc danh giá, như Khâu gia các người nhận nuôi. Làm sao hắn ta có thể, để cho ông bà biết những chuyện xấu xa, mà hắn ta đã làm.

- Ông bà ở Thiên Tân, Khâu Kính Hựu ở Bắc Kinh. Đã bao giờ ông bà thật sự quan tâm, đến những chuyện hắn làm hay chưa. Để mà biết được Khâu Kính Hựu, đã làm ra bao nhiêu chuyện trái luân thường, đạo lý?

- À, hay là vợ chồng ông bà không sinh được con, mãi mới xin được một đứa con nuôi là Khâu Kính Hựu. Nên mặc dù biết hết tất cả, những chuyện phạm pháp mà hắn ta đã làm. Nhưng vẫn cố tình nhắm mắt làm ngơ, bao che cho con trai của mình?

Khâu Thừa Ký nãy giờ im lặng, để cho Chu Thời Cảnh nói.

Nhưng khi nghe anh ta nhắc đến chuyện. vợ chồng ông không sinh được con.

Vô tình chạm vào nỗi đau trong lòng của hai vợ chồng.

Cúi xuống, lại nhìn thấy Khâu Phu nhân vì kích động, mà đưa tay lên ôm ngực, vì cảm giác khó thở.

Khâu Thừa Ký vô cùng lo lắng.

Trước tiên, vẫn là quan tâm, hỏi han tình hình sức khỏe của vợ mình.

- Bà nó có sao không? Bà bình tĩnh lại đi.

Ông vừa nói, vừa dùng tay vuốt lưng cho Khâu Phu nhân.

Đến khi nhận thấy tình hình của vợ mình dần ổn định lại.

Lửa giận trong lòng Khâu Thừa Ký, mới bắt đầu bộc phát ra ngoài.

Ông trực tiếp nhìn Chu Thời Cảnh mà lớn tiếng nói.

- Cậu đừng có mà ăn không nói có. Vợ chồng chúng tôi, hoàn toàn không biết mấy năm nay, Kính Hựu nhà tôi ở bên ngoài đã làm những gì. Càng không có chuyện chúng tôi bao che, cho con trai mình làm chuyện phạm pháp.

- Cậu nói chúng tôi bao che cho con trai của mình. Vậy cậu có bằng chứng gì không? Nếu không có, tôi hoàn toàn có thể kiện cậu vì tội vu khống đấy.

- Hơn nữa, vợ chồng chúng tôi chắc cũng đáng tuổi cha mẹ, chú thím của cậu. Mà cậu lại dùng thái độ vô lễ như vậy, để ăn nói với chúng tôi sao? Cậu có tí giáo dục nào không vậy?

Để có thể ngồi vào vị trí Viện trưởng Viện kiểm sát.

Chu Thời Cảnh đương nhiên cũng đã từng được đi du học.

Được đào tạo về khả năng lập luận và phản biện.

Đương nhiên, cũng không dễ gì chịu thua, trước những lời chất vấn của Khâu Thừa Ký.

- Cứ cho là ông bà không biết ,những chuyện mà Khâu Kính Hựu đã làm, đối với Hạnh San của tôi đi.

- Nhưng trước khi hỏi tôi có giáo hay dục không. Thì phải hỏi Khâu Kính Hựu của ông bà, có tí giáo dục nào không?

Chu Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn Khâu Phu nhân, cố tình lặp lại lời mà bà ấy vừa mới nói.

- Bà vừa nói Khâu Kính Hựu tốt bụng. Là vì không để bụng chuyện Hạnh San, là con gái của nhà họ Đới. Mà vẫn rộng lượng thu nhận Hạnh San làm Hầu gái, đúng không? Nhưng bà sai rồi!

- Chuyện Khâu Kính Hựu nói thu nhận Hạnh San, làm Hầu gái trong nhà. Chẳng qua chỉ là một cái cớ, để qua mặt người ngoài.

- Còn trên thực tế, hắn ta đã dùng người thân của Hạnh San, để ép buộc cô ấy trở thành nô lệ của mình. Chà đạp lên cả thân xác lẫn tôn nghiêm của cô ấy.

Lúc đầu, khi nghe Tiểu Thiên thuật lại.

Về những chuyện khủng khiếp, mà Đới Hạnh San đã phải một mình gánh chịu, ở trong biệt thự của Khâu Kính Hựu.

Chu Thời Cảnh đã phẫn nộ đến mức, điên cuồng đập phá đồ đạc, trong biệt thự của mình.

Và cho đến bây giờ, khi nhắc lại những chuyện xảy ra đối với Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh vẫn không tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

Anh ta không ngờ, người con gái mà anh ta yêu.

Lại phải chịu đựng sự giày vò, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Khổ sở hơn cả cái chết đến như vậy.

- Nếu không, bà nghĩ xem. Tại sao Hạnh San lại đồng ý, trở thành Hầu gái của kẻ, đã đẩy ba mẹ của mình vào trong tù? Ở Bắc Kinh thiếu gì nơi tuyển Hầu gái. Tại sao Hạnh San phải lựa chọn, sống chung với người như Khâu Kính Hựu?

- Nếu Khâu Kính Hựu thật sự tốt bụng, và đủ sự bao dung giống như lời bà nói. Thì hắn đã không quay lại trả thù, bằng cách khiến cho nhà họ Đới phá sản, tống vợ chồng Đới Mộ Hàn vào trong tù. Mặc dù, mẹ ruột của Khâu Kính Hựu, đã chết cách đây hơn 10 năm.

- Khâu Kính Hựu thực chất, là một con cáo thành tinh, rất giỏi giấu đuôi. Ở bên ngoài thì vào vai một người đàn ông lịch lãm, nho nhã. Về đến nhà thì lập tức biến thành một con quỷ. Ra sức như muốn rút cạn sự sống của Hạnh San.

- Con trai yêu quý của ông bà, thật sự khiến người khác cảm thấy kinh tởm.

Sau khi phản bác lại lời nói của vợ chồng Khâu Thừa Ký.

Chu Thời Cảnh cũng không quên trả lời, cho câu hỏi của Đại Đàm.

- Giấy thì làm sao có thể gói được lửa? Các người nghĩ những chuyện xấu xa, mà Khâu Kính Hựu đã làm, có thể che giấu được mãi hay sao?

- Nếu Khâu Kính Hựu không làm chuyện gì, trái với luân thường, đạo Đức. Thì cho dù tôi có cài người, vào trong biệt thự của hắn ta. Cũng chẳng thu hoạch được gì.

- Và nếu như Khâu Kính Hựu không làm điều gì khuất tất. Thì cần gì phải sợ người khác, cho người giám sát mọi nhất cử, nhất động của hắn ta, phải không?

Chu Thời Cảnh vừa nói dứt lời.

Thì cũng là lúc, Bác sĩ đẩy giường bệnh có lắp bánh xe, mà Đới Hạnh San đang nằm bất động phía trên, ra khỏi phòng cấp cứu.

Nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, miệng phải thở oxy.

Cứ giống như không còn một chút sự sống nào, của Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh lại có cảm giác, trái tim mình đau thắt, cứ như muốn ngừng đập đến nơi.

Càng như vậy, sự căm hận của anh ta, đối với Khâu Kính Hựu càng thêm sâu sắc.

Trước khi chạy theo chiếc giường đẩy của Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh còn không quên, lạnh lùng buông lời nhắc nhở, đối với vợ chồng Khâu Thừa Ký.

Cũng như đám bạn của Khâu Kính Hựu.

- Lời tôi nói, các người có tin hay không. Không quan trọng. Và chuyện các người có bao che, cho Khâu Kính Hựu hay không. Lại càng chẳng quan trọng.

- Nhưng tôi muốn nhắc nhở các người một chuyện. Đó là nếu như Khâu Kính Hựu có thể may mắn tỉnh lại, và ở trong trạng thái ý thức bình thường. Thì các người hãy chuẩn bị sẵn tinh thần, chờ đến ngày hắn ta phải ra hầu toà đi.

Chu Thời Cảnh rời khỏi.

Định Thành cùng đám Vệ sĩ cũng đi theo.

Bỏ lại đám người kia, trong bộ dạng câm nín.

Chẳng thể phản bác được gì nữa.

Nghe thấy Chu Thời Cảnh đề cập đến chuyện, Khâu Kính Hựu sau khi tỉnh lại, sẽ phải ra hầu toà.

Khâu Phu nhân sợ hãi đến mức, toàn thân đều run lên bần bật.

Một bàn tay bấu chặt lấy tay của chồng mình, ngẩng đầu nhìn Khâu Thừa Ký bằng cặp mắt ngập nước.

Miệng mếu máo giống như một đứa bé.

- Ông à! Kính Hựu nhà mình... nếu đúng giống như lời cậu ta nói. Liệu thằng bé có phải ngồi tù không ông?

Thật ra, sau khi càng nghe những lời mà Chu Thời Cảnh nói.

Suy nghĩ ban đầu của vợ chồng Khâu Thừa Ký, đã bị lung lay.

Ngẫm lại, bọn họ cảm thấy lời mà Chu Thời Cảnh nói, cũng không phải không có lý.

Nếu đặt vào hoàn cảnh của vợ chồng ông bà Khâu, hay thậm chí là đám bạn của Khâu Kính Hựu.

Cũng chẳng ai có thể bao dung đến mức, cưu mang con gái của người, đã hại chết mẹ ruột của mình.

Cho nên, Khâu Phu nhân mới lại càng sợ.

Bà ấy chỉ có một mình Khâu Kính Hựu là đứa con duy nhất.

Nếu hắn mà có xảy ra chuyện gì nữa.

Khâu Phu nhân sợ rằng bản thân cũng sẽ không sống nổi.

Con của Khâu Phu nhân, thì cũng là con của Khâu Thừa Ký.

Mặc dù, trong lòng ông cũng đang rất rối loạn, khi nghe thấy lời mà Chu Thời Cảnh nói.

Nhưng bên ngoài, Khâu Thừa Ký vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, nhẹ giọng an ủi vợ mình.

- Bà bình tĩnh nghe tôi nói này. Ở đời sống chết có số, phú quý do trời.

- Trước mắt, cứ phải hy vọng Kính Hựu tỉnh lại đã, rồi mới tính tiếp. Ở trên thế gian này, ngoại trừ cái chết ra, thì mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.

- Kính Hựu tốt xấu gì cũng là con của chúng ta. Cho dù tương lai có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì chúng ta cũng sẽ cùng con đối mặt.

Nếu quả đúng như lời Chu Thời Cảnh vừa nói.

Khâu Kính Hựu vì chuyện này mà phải đi tù.

Thì một phần lỗi chính là thuộc về Khâu Thừa Ký.

Cho dù Khâu Kính Hựu chỉ là con nuôi của ông.

Nhưng Khâu Thừa Ký đã nhận nuôi hắn, để hắn mang họ của ông.

Thì phải có trách nhiệm nuôi dạy hắn nên người.

Lơ là việc dạy dỗ Khâu Kính Hựu.

Để hắn trở thành một con người không có nhân cách, không có đạo Đức.

Đương nhiên là lỗi của Khâu Thừa Ký ông.

Năm đó, khi Khâu Thừa Ký nhận nuôi Khâu Kính Hựu, hắn đã được mười bốn tuổi.

Nhận thức đã có, nhưng vẫn ở trong giai đoạn trưởng thành.

Cần phải có người uốn nắn, thì mới có thể không bị lệch lạc về tư tưởng.

Nhưng thay vì kèm cặp, dạy dỗ Khâu Kính Hựu, trở thành một con người đàng hoàng, tử tế.

Thì Khâu Thừa Ký lại để hắn, một mình đến Bắc Kinh.

Tự tạo dựng sự nghiệp của riêng mình.

Cũng chỉ vì Khâu Kính Hựu có tính tự lập rất cao.

Được nhận nuôi không bao lâu.

Thì liền đưa ra đề nghị muốn đến Bắc Kinh, tự mình tạo dựng sự nghiệp.

Khâu Thừa Ký thấy con trai biết tự phấn đấu, không ỷ lại vào gia thế của nhà họ Khâu, thì cũng vui vẻ chấp thuận.

Mặc dù, trong lòng rất không muốn phải xa con.

Mà ngay tại thời điểm đó, Khâu Thừa Ký không hề hay biết, những chuyện xảy ra trong quá khứ của Khâu Kính Hựu.

Chỉ đến khi vụ án năm đó vỡ lở.

Thì ông mới biết rằng ngay từ đầu.

Khâu Kính Hựu đã có ý nghĩ, nhất định sẽ hủy hoại nhà họ Đới.

Để trả thù cho cái chết của mẹ ruột.

Một đứa trẻ, nếu đã để nó bị ám ảnh, về những chuyện kinh hoàng trong quá khứ.

Mà không được quan tâm, dăn dạy đến nơi, đến chốn.

Thì sẽ rất dễ tha hoá.

Khâu Thừa Ký thật sự cảm thấy hổ thẹn, đối với vong linh của Nhâm Tẫn Xuân ở trên trời.

Khi đã không dạy dỗ được Khâu Kính Hựu, trở thành một người lương thiện.

Nhưng bây giờ, mới biết bản thân đã triệt để sai lầm, thì cũng đã quá muộn.

Chuyện mà Khâu Thừa Ký có thể làm.

Chỉ là dùng quãng thời gian ở hiện tại và tương lai, để bù đắp và sửa chữa những sai lầm trong quá khứ.

Chứ không thể nào thay đổi được quá khứ.

Không bao lâu thì Khâu Kính Hựu cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Nhìn cậu con trai bình thường vẫn rất lẻo mép.

Luôn chọc cho Khâu Phu nhân phải bật cười.

Vậy mà giờ đây, lại nằm im không một chút nhúc nhích.

Cho dù hắn có sai trái thế nào, Khâu Phu nhân cũng thật sự không lỡ, trách mắng Khâu Kính Hựu.

Khâu Phu nhân lúc này lại không kìm được nước mắt.

Được Khâu Thừa Ký đỡ, đi theo bên cạnh giường đẩy của Khâu Kính Hựu, nghẹn ngào nói.

- Hựu ơi! Sao con lại thành ra như thế này hả con?

Dựa vào địa vị của Chu Thời Cảnh bây giờ.

Đám bạn của Khâu Kính Hựu cũng biết.

Những lời mà anh ta vừa nói ra.

Không phải chỉ đơn giản, đang muốn hù dọa bọn họ thôi đâu.

Xem ra, đám người Trương Lục phải thay Khâu Kính Hựu, chuẩn bị một chút, rước khi hắn tỉnh lại rồi.

Cho dù tương lai có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Bọn họ cũng tuyệt đối, không để Khâu Kính Hựu một mình đối mặt.

Đã gọi nhau là anh em, thì sướng khổ gì đều phải sát cánh cùng nhau.

Có thể đối với người ngoài, nhất là đối với phụ nữ.

Bọn họ là những thằng đểu cáng.

Nhưng đối với anh em, bọn họ sống rất tình nghĩa.

Đám người Trương Lục tiếp bước vợ chồng Khâu Thừa Ký, đưa Khâu Kính Hựu đến phòng điều trị tích cực.

Nhưng khi nhìn thấy đám Cảnh sát, không đi theo Chu Thời Cảnh, mà lại đi theo bên cạnh giường đẩy của Khâu Kính Hựu.

Tạ Luân có chút khó hiểu, bèn lên tiếng hỏi.

- Này, sao các anh không đi theo bảo vệ Chu Thời Cảnh, mà lại đi theo chúng tôi?

Nghe thấy câu hỏi của Tạ Luân.

Đám Cảnh sát vẫn không dừng lại hành động, bám theo giường đẩy Khâu Kính Hựu.

Một người trong số đó lên tiếng trả lời.

- Chúng tôi có mặt ở đây, không phải là để bảo vệ Viện trưởng Chu. Mà là để giám sát tình hình của cậu Khâu Kính Hựu.

- Đợi đến khi cậu ta tỉnh lại, cũng như lấy lại được trạng thái tỉnh táo, thì sẽ đưa về Cục Cảnh sát, để tiến hành thẩm vấn, lấy lời khai.

- Bởi vì, cậu ta có liên quan đến nhiều hoạt động phạm tội, như buôn lậu, rửa tiền, giết người...

Nghe thấy lời của viên Cảnh sát kia nói.

Lần này, không chỉ có một mình Khâu Phu nhân, mà cả hai vợ chồng Khâu Thừa Ký đều kinh hãi.

Đến mức tay chân đều bủn rủn.

Dường như, muốn ngã quỵ xuống dưới sàn nhà.

Không nghĩ đến con trai của bọn họ, không chỉ hành hạ con gái nhà người ta.

Mà còn dính líu, đến nhiều hoạt động phạm tội khác.

Nhưng giống như Khâu Thừa Ký vừa nói với vợ mình.

Là ở trên đời này, ngoại trừ cái chết ra.

Thì bất kể là chuyện gì cũng có cách giải quyết.

Người đàn ông giống như Khâu Thừa Ký, nhất định đã phải trải qua rất nhiều sóng gió, đúc kết được nhiều kinh nghiệm.

Thì đến tận lúc này, mới có thể vẫn che giấu được cảm xúc trong lòng, mà cố bình tĩnh để an ủi vợ mình.

Bước đi của ông Khâu cố gắng vững vàng, để không kéo theo vợ mình ngã xuống dưới sàn nhà.

- Không sao. Chuyện còn chưa tra rõ. Bà không cần quá lo lắng.

Nhìn vẻ mặt có chút hoang mang, của đám người Trương Lục.

Viên Cảnh sát lại nói thêm.

- Có phải vừa rồi các cậu thắc mắc, là tại sao không nhìn thấy Vệ sĩ của cậu Khâu Kính Hựu ở đây, đúng không?

- Đó là bởi vì tất cả bọn họ, cùng với Quản gia và Bác sĩ riêng của cậu Khâu Kính Hựu, đã được đưa về Cục Cảnh sát để lấy lời khai rồi.

Đám bạn của Khâu Kính Hựu chẳng có chút nào cảm thấy kinh ngạc.

Khi nghe Cảnh sát nói thằng bạn của bọn họ, có dính líu đến nhiều hoạt động phạm pháp.

Bởi vì, cái việc bọn họ tham gia vào hoạt động đấu giá trinh tiết.

Đem phụ nữ ra làm thú vui tiêu khiển.

Nó không chỉ là một hành vi phạm pháp.

Mà còn hạ thấp giá trị của phụ nữ.

Chẳng qua là Khâu Kính Hựu có quen biết, với nhiều người trong chính phủ.

Có hắn bảo kê, nên bọn họ mới không bị Cảnh sát sờ gáy mà thôi.

Khâu Kính Hựu có tay trong, ở trong bộ máy nhà nước.

Mà người của hắn vẫn bị Cảnh sát bế đi.

Mà thời gian trước, Thất Đằng và Nhậm Thương bị bắt tạm giam.

Sự kiện này, còn được đưa lên phương tiện thông tin đại chúng.

Chẳng cần Khâu Kính Hựu nói, đám bạn của hắn cũng biết.

Xem ra, ngay từ khi bắt đầu tranh cử vị trí Viện trưởng Viện kiểm sát.

Chu Thời Cảnh đã nung nấu ý định, kéo Khâu Kính Hựu xuống nước rồi.

Hiện tại, trong số đám người ở đây.

Chỉ có Hứa Phúc là vẫn còn rất bình tĩnh, mà quay sang nói nhỏ vào tai Vệ sĩ của mình.

Kêu cậu ta đi thăm dò tình hình bên phía Cục Cảnh sát.

Không còn quan tâm đến đám Cảnh sát kia nữa.

Đám người Trương Lục cùng ông bà Khâu, cố gắng không suy nghĩ tiêu cực.

Mà tập trung vào việc, đưa Khâu Kính Hựu đến khoa điều trị tích cực.

Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San, được đưa vào hai căn phòng khác nhau.

Ở đó có lắp đặt hệ thống máy thở, cũng như máy móc, phục vụ cho việc trị liệu cho người bệnh.

Đồng thời, có Bác sĩ chăm sóc.

Nên người nhà không được phép vào, mà chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát người bệnh, thông qua tấm kính trong suốt.

...

Kể từ lúc Đới Hạnh San được đưa đến phòng điều trị tích cực.

Chu Thời Cảnh đã đứng ở bên ngoài, nhìn cô suốt mấy tiếng đồng hồ.

Một bước cũng không rời.

Cho đến khi trời tối, Định Thành gợi ý kêu Chu Thời Cảnh cùng đi ăn.

Nhưng anh ta vẫn một mực không chịu rời đi.

Nhìn thấy Đới Hạnh San ở trong bộ đồ bệnh nhân, nằm trên giường bệnh, phải dùng đến máy thở.

Còn bị hệ thống dây truyền, máy móc quấn quanh cơ thể.

Trong lòng Chu Thời Cảnh lại tự dằn vặt bản thân mình.

Đới Hạnh San thành ra như ngày hôm nay.

Tất cả đều là lỗi của Chu Thời Cảnh.

Nếu như, không bởi vì anh ta muốn thu thập, bằng chứng phạm tội của Khâu Kính Hựu.

Nếu như... Chu Thời Cảnh đưa Đới Hạnh San rời khỏi Khâu Kính Hựu sớm hơn.

Thì ngày hôm nay, cô đã không phải nằm ở đây.

Trong tình trạng hôn mê sâu như thế này.

Chu Thời Cảnh ở bệnh viện cả nửa ngày trời.

Định Thành cũng ở lại theo.

Mặc dù Chu Thời Cảnh đã có Vệ sĩ bên cạnh.

Nhưng với tình trạng tâm lý, không ổn định của anh ta bây giờ.

Định Thành thật sự không yên tâm rời đi.

Với lại, hôm nay Định Thành cũng chẳng có nhiệm vụ gì.

Thôi thì trốn việc một hôm vậy.

Định Thành ra ngoài ăn tối, trở về còn không quên mua đồ ăn cho Chu Thời Cảnh, cùng Vệ sĩ của anh ta.

- Tôi có mua cơm cho ông này. Ăn đi không lại đau dạ dày vì đói bụng.

Hai mắt của Chu Thời Cảnh vẫn dán lên, gương mặt xanh xao của người trong phòng bệnh.

Hoàn toàn không nhìn hộp cơm, trong tay Định Thành lấy một cái, đã thẳng thừng từ chối.

- Tôi không muốn ăn.

Định Thành biết Chu Thời Cảnh hiện tại.

Có lẽ là rất lo lắng cho Đới Hạnh San.

Căn bản không nuốt trôi thứ gì.

Nhưng Định Thành cũng không thể, để người bạn thân nhất của mình.

Vì Đới Hạnh San mà cứ không ăn, không uống như thế này được.

- Tôi biết ông rất lo lắng cho Đới Tiểu thư. Nhưng ông cũng cần phải nhớ, là hiện tại ông là chỗ dựa duy nhất của Đới Tiểu thư. Ngoài ông ra, cô ấy chẳng còn ai nữa cả.

- Nếu ông cứ như thế này. Một khi ông đổ bệnh, thì ai sẽ là người chăm sóc Đới Tiểu thư, và chờ đến lúc cô ấy tỉnh lại đây?

- Nghe lời tôi. Cho dù không muốn ăn, cũng cố ăn một chút đi. Đừng để xảy ra tình trạng Đới Tiểu thư chưa tỉnh, thì ông đã phải nằm viện rồi.

Chu Thời Cảnh cảm thấy lời nói của Định Thành rất có lý.

Ba mẹ Đới Hạnh San vừa mới qua đời.

Em trai cô thì cũng đã trở thành người thực vật.

Bây giờ, ngoại trừ Chu Thời Cảnh.

Đới Hạnh San chẳng còn ai để dựa vào.

Chu Thời Cảnh nhất định phải mạnh mẽ lên.

Để còn làm chỗ dựa tinh thần cho Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh lại đưa hai tay lên vuốt mặt.

Khi anh ta quay ra nhìn Định Thành.

Người bạn tốt này của Chu Thời Cảnh lại nhìn thấy, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của anh ta.

Chu Thời Cảnh tiếp nhận hộp cơm từ tay Định Thành.

Mệt mỏi đi tới hàng ghế đối diện phòng bệnh mà ngồi xuống.

Anh ta chậm rãi mở hộp cơm.

Bên trong toàn là những món ăn đắt tiền.

Nhìn qua liền biết hộp cơm này, là từ một nhà hàng 5 sao nào đó mà ra.

Chu Thời Cảnh cầm muỗng múc một ít cơm trắng bỏ vào trong miệng.

Rõ ràng là cơm trắng không có vị gì.

Thế mà khi cho vào trong miệng Chu Thời Cảnh.

Chẳng hiểu sao anh ta lại cảm nhận được, một mùi vị đắng chát.

Mỗi một hành động dùng hai hàm răng, nghiền nát thức ăn trong miệng.

Là Chu Thời Cảnh lại có cảm giác, giống như anh ta đang từng chút, từng chút một.

Gặm nhấm những nỗi đau đớn, chất chứa trong lòng lúc này.

Nước mắt của người đàn ông, cứ thế không tự chủ được mà rơi xuống.

Một giọt, hai giọt, rồi rất nhiều giọt nước trong suốt, rơi vào trong hộp cơm trên tay anh ta.

Nhưng Chu Thời Cảnh dường như không hề để ý, đến hình tượng của bản thân lúc này.

Mà vẫn điên cuồng múc từng thìa thức ăn, bỏ vào trong miệng.

Nhét đến phồng cả hai bên má.

Cổ họng nghẹn đắng.

Ngay đến việc nuốt xuống thức ăn, đối với Chu Thời Cảnh bây giờ, cũng là một việc hết sức khó khăn.

Anh ta chưa bao giờ yếu đuối, nhu nhược giống như ngày hôm nay.

Nếu Đới Hạnh San cả đời này đều không thể tỉnh lại được nữa.

Thì Chu Thời Cảnh cũng không biết bản thân, có thể kiên cường, chống chọi được bao lâu.

Định Thành cùng đám Vệ sĩ nhìn thấy cảnh này.

Trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.

Chu Thời Cảnh trước giờ vốn là người ôn hoà, nho nhã.

Hầu như rất hiếm khi nhìn thấy anh ta, nổi nóng với người khác.

Cũng như tức giận đến mất kiểm soát.

Chu Thời Cảnh càng không phải là kiểu người, thích dùng quyền lực để chèn ép người khác.

Thế mà hôm nay, anh ta lại vì Đới Hạnh San.

Mà chẳng những không thể khống chế được bản thân.

Còn lớn tiếng chỉ trích Khâu Kính Hựu ở trước mặt bao nhiêu người.

Hơn nữa, còn vì muốn cứu Đới Hạnh San, thoát khỏi xiềng xích của Khâu Kính Hựu.

Mà nhất quyết dành cho bằng được, cái ghế Viện trưởng Viện kiểm sát.

Người nào hiểu chuyện đều có thể nhìn ra.

Ở trong lòng Chu Thời Cảnh, Đới Hạnh San đã chiếm được một vị trí rất quan trọng.

Những người đàn ông hở ra là khóc, hở ra là rơi nước mắt.

Thật chẳng đáng nhắc đến làm gì.

Nhưng một người đàn ông bình thường, mạnh mẽ giống như Chu Thời Cảnh.

Mà cũng có ngày phải yếu đuối và bất lực, đến rơi cả nước mắt.

C hỉ vì một người con gái như thế này.

Điều đó chứng tỏ là Chu Thời Cảnh, thật sự đã yêu Đới Hạnh San.

Hơn nữa, còn là yêu rất sâu đậm.

Định Thành biết Chu Thời Cảnh đơn phương Đới Hạnh San, từ thời còn đi học.

Cô cũng được xem là mối tình đầu của Chu Thời Cảnh.

Và cũng là cô gái đầu tiên mà anh ta, dành một sự quan tâm đặc biệt đến mức.

Vì lo lắng cho Đới Hạnh San, mà thành ra bộ đang như thế này.

Không đành lòng cứ nhìn Chu Thời Cảnh, ở trong tình trạng mất kiểm soát như thế này.

Định Thành rảo bước đi tới, ngồi xuống mặt ghế trống bên cạnh anh ta.

Vươn tay, giữ lấy bàn tay đang cầm muỗng của Chu Thời Cảnh.

Nhưng trông thấy bộ dạng đau đớn của anh ta.

Định Thành cũng không lỡ nổi nóng với Chu Thời Cảnh.

Chỉ đành tiếp tục nhẹ nhàng khuyên giải.

- Ông bình tĩnh lại đi. Tôi biết Đới Tiểu thư là một cô gái tốt! Mà một người tốt như cô ấy, ông trời chắc chắn không triệt đường sống của Đới Tiểu thư đâu.

- Chẳng phải Đới Tiểu thư vừa từ chết lâm sàng. Bây giờ, đã có nhịp tim trở lại rồi hay sao?

- Tôi tin chắc rằng Đới Tiểu thư nhất định sẽ tỉnh lại. Chuyện quan trọng bây giờ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Cho nên ông nhất định phải phấn chấn lên. Phải tin tưởng rằng Đới Tiểu thư chắc chắn sẽ tỉnh lại. Chứ bây giờ ông cứ suy nghĩ tiêu cực, cũng có làm cho Đới Tiểu thư tỉnh lại được đâu, có đúng không?

- Đứng trước hoàn cảnh khắc nghiệt. Chúng ta càng phải kiên cường đối mặt với nó. Tuyệt đối không được để nó đánh gục.

Nghe thấy những lời an ủi của người bạn thân thiết.

Sự bức bối và bế tắc trong lòng Chu Thời Cảnh, dường như cũng được giải tỏa phần nào.

Đới Hạnh San là một cô gái lương thiện và trong sáng nhất.

Trong số những người con gái, mà Chu Thời Cảnh đã từng được gặp.

Nếu như ông trời có mắt, nhất định sẽ không để một cô gái tốt giống như cô, phải ra đi một cách oan uổng và vô nghĩa như vậy.

Định Thành nói đúng!

Chu Thời Cảnh không được bi quan như thế này.

Anh ta phải có lòng tin rằng Đới Hạnh San nhất định sẽ tỉnh lại.

Chu Thời Cảnh nhất định phải kiên cường, để còn sát cánh bên cạnh Đới Hạnh San.

Cùng cô đối mặt với hiện thực.

Cùng nhau chiến thắng hiện thực khốc liệt.

Chu Thời Cảnh đưa tay lên, lau sạch những giọt nước mắt trên mặt.

Anh ta sẽ không khóc nữa.