Hai ngày Đới Hạnh San hôn mê, là hai ngày Chu Thời Cảnh không tài nào chợp mắt được.
Mặc dù anh ta mới đắc cử, ị trí Viện trưởng Viện kiểm sát.
Ở cơ quan có rất nhiều việc đợi Chu Thời Cảnh xử lý.
Nhưng anh ta cứ một mực đòi ở lại bệnh viện, chờ đến khi Đới Hạnh San tỉnh lại.
Ai khuyên cũng không được.
Còn ở bên phía của Khâu Kính Hựu.
Khâu Phu nhân vì lo lắng cho hắn, mà ngày đêm túc trực bên ngoài phòng bệnh, cứ khóc suốt thôi.
Có những lúc Khâu Phu nhân mệt lả đến ngất đi.
Khâu Thừa Ký lại phải vội vàng bế bà ấy đi cấp cứu.
Bởi vì, không có bằng chứng phạm tội.
Nên Ngô Cẩn cùng Bác sĩ riêng của Khâu Kính Hựu được thả về.
Còn đám Vệ sĩ lại bị bắt tạm giam.
Vào cái hôm Khâu Kính Hựu cùng Đới Hạnh San nhập viện.
Cảnh sát cũng đến khám xét biệt thự của hắn, rồi đưa Đường Khắc Phong đi.
Còn Thư Quyên theo mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu.
Đã bị Vệ sĩ của hắn hành hạ cho đến chết, từ trước khi Đới Hạnh San biết tin mình đã mang thai.
Thời gian này, Ngô Cẩn cũng túc trực ở trong bệnh viện.
Nhằm mục đích hỗ trợ vợ chồng Khâu Thừa Ký, cũng như chờ đợi Khâu Kính Hựu tỉnh lại.
Thỉnh thoảng, ông cũng ngó qua xem Đới Hạnh San đã tỉnh lại hay chưa.
Nhìn đôi nam nữ nằm hôn mê trong phòng bệnh.
Trong lòng Ngô Cẩn cũng khó tránh khỏi dằn vặt.
Bởi vì, ông cũng góp phần gây ra tình cảnh của ngày hôm nay.
Đến ngày thứ ba, khi Y tá vào phòng thay bình thuốc vận mạch cho Khâu Kính Hựu.
Thì liền phát hiện ngón tay của hắn hơi động đậy.
Y tá lập tức chạy ra ngoài gọi Bác sĩ đến xem xét tình hình.
Vợ chồng Khâu Thừa Ký cùng đám bạn của Khâu Kính Hựu, biết được hắn đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Thì tức khắc vây kín khu vực có tấm kính, nhìn vào bên trong căn phòng mà Khâu Kính Hựu đang nằm.
Người nào, người nấy đều hy vọng, Khâu Kính Hựu có thể tỉnh lại.
Sau khi Bác sĩ đến kiểm tra tình hình, đồng thời tiến hành các biện pháp sơ cứu cho Khâu Kính Hựu.
Thì rốt cuộc hắn cũng đã tỉnh lại một cách ngoạn mục.
Tận mắt nhìn thấy Khâu Kính Hựu tỉnh lại.
Mọi người đều hết sức vui mừng.
Riêng Khâu Phu nhân còn xúc động đến bật khóc.
Tuy rằng Khâu Kính Hựu đã tỉnh lại.
Nhưng tạm thời vẫn chưa thể nói chuyện được.
Cũng vẫn còn phải thở máy.
Tay chân cũng vẫn chưa thể cử động được.
Bác sĩ lại tiến hành đặt Khâu Kính Hựu lên giường đẩy, đưa đến khoa chuẩn đoán hình ảnh, để tiến hành chụp CT não.
Sau khi có kết quả chiếu chụp, Bác sĩ thông báo rằng Khâu Kính Hựu không để lại di chứng ở đầu, sau khi bị chết lâm sàng.
Nhưng vẫn phải ở trong phòng điều trị tích cực, để điều trị cho đến hồi phục hoàn toàn.
Bởi vì, phòng bệnh của Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu, cùng nằm trong một dãy phòng ốc, ở khoa điều trị tích cực.
Cho nên, rất nhanh Chu Thời Cảnh đã biết chuyện, Khâu Kính Hựu đã tỉnh lại.
Nhưng bởi vì biết rõ là Khâu Kính Hựu hiện tại đã không còn hôn mê nữa, nhưng vẫn phải cách ly trong phòng điều trị tích cực.
Cho nên, mặc dù trong lòng vẫn rất căm phẫn, đối với những chuyện mà Khâu Kính Hựu, đã làm với Đới Hạnh San.
Nhưng Chu Thời Cảnh cũng không đi tìm hắn gây rối.
Chu Thời Cảnh vẫn theo thói quen, đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn Đới Hạnh San, vẫn đang nằm im, giống như người ngủ say.
Bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, tròng mắt lại hiện lên tơ máu.
Chu Thời Cảnh nghẹn ngào nhỏ giọng nói một câu.
- Kẻ khiến em thành ra nông nỗi này đã tỉnh lại. Tại sao em vẫn còn chưa tỉnh?
Kể từ khi tỉnh lại, và lấy lại được ý thức.
Nằm trong phòng mà đôi mắt của Khâu Kính Hựu, lúc nào cũng nhìn về phía ô kính.
Nơi mà ba mẹ cùng người quen của hắn, đang đứng nhìn hắn.
Dường như, Khâu Kính Hựu muốn thông qua ánh mắt, nói với mọi người rằng Hạnh San của hắn đâu?
Cô ấy hiện tại thế nào rồi?
Khâu Kính Hựu đã ngủ bao lâu rồi?
Chẳng thể mở miệng hỏi ai, tay chân cũng chẳng thể cử động được, để ngay lập tức chạy đi tìm Đới Hạnh San.
Khiến trong lòng Khâu Kính Hựu vô cùng bức bách, thiếu điều muốn phát điên.
Nhớ lại cảnh tượng cuối cùng diễn ra, trước khi hắn nhập viện.
Khâu Kính Hựu càng thêm phát hoảng.
Đới Hạnh San hận hắn như vậy.
Nhất quyết muốn thoát khỏi Khâu Kính Hựu như vậy.
Có phải là đã nhân lúc hắn hôn mê, mà trốn mất rồi hay không?
Hay là Đới Hạnh San đã tự tử tiếp rồi?
Hàng vạn câu hỏi cứ chạy loạn trong đầu.
Khiến Khâu Kính Hựu ra sức cựa quậy thân mình, muốn ngồi dậy nhưng vô ích.
Bác sĩ thấy hắn kích động, thì vội vàng giữ tay Khâu Kính Hựu lại.
Ra sức khuyên nhủ hắn phải giữ một tinh thần thoải mái, để không ảnh hưởng đến quá trình điều trị.
Ngày thứ ba sau khi tỉnh lại, Khâu Kính Hựu được rút nội khí quản, tự hô hấp trong tình trạng nhịp thở ổn định.
Nhìn thấy ông bà Khâu, cùng đám bạn của mình tiến vào trong phòng điều trị tích cực, để chuẩn bị đỡ Khâu Kính Hựu đến phòng hồi phục tích cực.
Hắn vội vàng tóm lấy tay Đàm Đại, kích động mà hỏi.
- Hạnh San đâu?
Trông thấy bộ dạng gấp gáp, muốn hỏi về Đới Hạnh San của Khâu Kính Hựu.
Đám người Đàm Đại không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Không phải Khâu Kính Hựu từng nói, không có tình cảm với Đới Hạnh San hay sao?
Hắn hận Đới Hạnh San như vậy.
Tại sao khi vừa được rút ống thở.
Câu đầu tiên lại hỏi về Đới Hạnh San, mà không phải là nói chuyện với ông bà Khâu?
Đừng nói cách quan tâm này của Khâu Kính Hựu, là cách quan tâm dành cho một nô lệ đấy.
Mặc dù cảm thấy rất khó hiểu, về thái độ của Khâu Kính Hựu.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn.
Đàm Đại cũng nhanh chóng trả lời.
- Hạnh San cũng bị chết lâm sàng, rồi hôn mê sâu giống mày. Có điều, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Hôn mê sâu chưa tỉnh?
Nghe thấy câu trả lời của Đàm Đại.
Khâu Kính Hựu gần như chết lặng.
Chẳng phải Đới Hạnh San chỉ bị ngất thôi sao?
Cô đang mang thai.
Nếu như tâm lý căng thẳng quá mức, sẽ dẫn đến tình trạng ngất xỉu.
Nhưng chẳng phải những lần trước.
Đới Hạnh San chỉ ngất một lúc, rồi lại tự tỉnh dậy hay sao?
Tại sao lần này, lại bị rơi vào tình trạng chết lâm sàng giống Khâu Kính Hựu?
Khâu Phu nhân vì lo lắng cho con trai, mà suốt mấy đêm đều mất ngủ.
Cả người phờ phạt hẳn đi.
Nay nhìn thấy con trai đã không cần phải thở máy nữa, có thể được chuyển đến phòng hồi phục tích cực.
Bà vừa mừng lại vừa xúc động.
- Kính Hựu, nói cho mẹ nghe. Là ai đã làm con bị thương?
Đối diện với sự lo lắng của Khâu Phu nhân dành cho mình.
Nhưng Khâu Kính Hựu dường như lại chẳng quan tâm.
Cũng không buồn trả lời câu hỏi của bà.
Hắn vội vã muốn xuống giường để đi tìm Đới Hạnh San.
Nhưng lại phát hiện hai chân tê cứng, không cách nào cử động được.
Dường như cũng đã mất cảm giác.
Khâu Kính Hựu thử cố dùng hai tay, nhấc chân của mình xuống giường, nhưng vô ích.
Lúc này, hắn nhìn đôi chân của mình bằng vẻ mặt hoang mang tột độ.
- Chân của tôi...
Mọi động thái của Khâu Kính Hựu bây giờ, mọi người đều trông thấy.
Mặc dù không biết nguyên nhân thật sự, dẫn đến việc hai chân của Khâu Kính Hựu, không thể cử động được là gì.
Nhưng Tạ Luân vẫn lên tiếng trấn an hắn.
- Chắc là do mày nằm trên giường lâu quá, nên hai chân tạm thời bị tê đó thôi. Để tao nắn bóp cho mày thử xem sao.
Tạ Luân tiến lên phía trước, đang định bóp chân cho Khâu Kính Hựu.
Nhưng một trong số các Bác sĩ có mặt trong phòng lại nói.
- Hay là để chúng tôi kiểm tra qua cho Khâu tổng?
Nhưng ngay lúc này, Khâu Kính Hựu lại dường như không quan tâm đến, lý do tại sao hai chân của mình, không thể cử động nữa. Mà vội vã nói.
- Tìm cho tôi một chiếc xe lăn đến đây. Tôi muốn đi gặp Hạnh San ngay bây giờ.
Mọi người nhìn thấy thái độ quyết liệt của hắn, thì không ai dám ngăn cản.
Đàm Đại nhanh trí nhờ đám Bác sĩ, đem một chiếc xe lăn tới.
Rồi đám bạn của Khâu Kính Hựu, thay ông bà Khâu đỡ hắn ngồi lên xe lăn.
Nhưng Khâu Kính Hựu vừa được đẩy ra ngoài, thì lại chạm mặt đám Cảnh sát.
Ban đầu, bọn họ còn tưởng đám người Trương Lục, tính đưa Khâu Kính Hựu đến phòng hồi phục tích cực, nên không ai dám cản được.
Nhưng không ngờ, đám bạn của Khâu Kính Hựu, lại đưa hắn đến phòng bệnh, nơi mà Đới Hạnh San đang nằm.
Lúc này, Chu Thời Cảnh không có mặt ở đấy, mà chỉ có Vệ sĩ của anh ta.
Người của Chu Thời Cảnh nhìn thấy Khâu Kính Hựu, xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Đới Hạnh San.
Thì cũng không ai dám ngăn cản.
Bởi vì tấm kính ở cửa phòng bệnh, được thiết kế ở vị trí trên cao.
Nên Đàm Đại cùng Hứa Phúc phải đỡ Khâu Kính Hựu đứng dậy, thì hắn mới có thể nhìn thấy, người đang nằm trong phòng.
Nhìn thấy Đới Hạnh San với khuôn mặt tái nhợt, nằm im không một chút nhúc nhích trên giường bệnh.
Vẫn còn phải thở máy.
Trái tim của Khâu Kính Hựu, lại giống như có ai đó dùng lưỡi dao sắc bén, liên tục rạch hết đường này đến đường khác.
Khiến máu tươi phủ kín tâm can.
Cảm giác này, phải nói là đau đớn không thể tả.
Khiến đôi đồng tử của Khâu Kính Hựu lại đỏ lên gay gắt.
- Tại sao Hạnh San cũng bị rơi vào tình trạng chết lâm sàng giống tao?
Hắn đột nhiên mở miệng hỏi hai thằng bạn bên cạnh.
Trong khi đôi mắt có chứa tơ máu, vẫn nhìn người con gái đang nằm một mình, ở trong phòng bệnh không rời.
Nhìn thấy Khâu Kính Hựu, lo lắng cho Đới Hạnh San tới mức này.
Mọi người đều nhìn ra được, rằng hắn đã có tình cảm với cô.
Có phải vì như thế, nên Khâu Kính Hựu mới muốn Đới Hạnh San, sinh con cho hắn hay không?
- Bác sĩ nói nguyên nhân có thể là do nhịp tim của dừng lại đột ngột, do hoạt động thể chất quá mức, hay do căng thẳng quá mức, làm ảnh hưởng xấu đến việc tuần hoàn máu cho tim.
- Cũng có thể là do hô hấp bị tắc nghẽn, bị sốc tâm lý.
Đàm Đại nhìn Hứa Phúc, rồi trầm giọng thuật lại những lời mà Bác sĩ đã nói.
Biết được nguyên nhân, dẫn đến việc Đới Hạnh San bị hôn mê.
Khâu Kính Hựu cũng đã nhận định được rằng, lý do mà cô phải nằm với hàng tá máy móc, quấn quanh cơ thể ở trong kia, đều là do hắn hại.
Lẽ ra, hôm ấy Khâu Kính Hựu không nên cãi nhau với Đới Hạnh San.
Không nên nói chuyện ba mẹ cô chết là đáng.
Càng không nên ép cô phải quỳ xuống xin lỗi hắn.
Như vậy, Đới Hạnh San cũng sẽ không bị dồn vào bước đường cùng.
Cũng sẽ không nhảy lầu tự tử.
Sẽ không vì kích động quá mức mà ngất đi.
Để rồi bây giờ, nằm ở đây trong tình trạng như thế này.
Có lẽ ông trời muốn Khâu Kính Hựu phải trả giá.
Vì những tổn thương đã gây ra cho Đới Hạnh San.
Nên mới để hắn tỉnh lại trước, trong tình trạng ý thức hoàn toàn bình thường.
Để hắn phải dằn vặt, khi nhìn thấy Đới Hạnh San, vẫn còn hôn mê như thế này.
Nhìn vào phần bụng vẫn còn nhô cao của Đới Hạnh San.
Ít nhất, Khâu Kính Hựu cảm thấy bản thân được an ủi.
Khi hai đứa con của cô và hắn vẫn còn sống.
Sau khi đi vệ sinh, Chu Thời Cảnh quay lại phòng bệnh của Đới Hạnh San.
Nhìn thấy người thân của Khâu Kính Hựu, vây kín bên ngoài căn phòng.
Dù không nhìn thấy mặt người đàn ông, mặc bộ quần áo bệnh nhân.
Nhưng Chu Thời Cảnh vẫn có thể dễ dàng, đoán ra người đó là ai.
Nhìn thấy Khâu Kính Hựu bây giờ, đã có thể xuống giường.
Cũng không cần phải dùng đến máy thở nữa.
Nhưng người anh ta yêu vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Sự tức giận trong lòng Chu Thời Cảnh lập tức bốc phát.
Anh ta rất nhanh đã lao đến.
Dùng một bàn tay đặt lên vai Khâu Kính Hựu.
Kéo hắn xoay người lại đối diện với mình, rồi lớn tiếng chất vấn.
- Ai cho phép cậu đến đây? Cậu cút ngay cho tôi!
Lúc này, ông bà Khâu cùng đám bạn của Khâu Kính Hựu.
Không chú ý đến Đới Hạnh San, thì cũng là lo lắng cho tình trạng sức khỏe của con trai, thằng bạn của bọn họ.
Chẳng ai để ý đến Chu Thời Cảnh, đã xuất hiện ở phía sau lưng Khâu Kính Hựu từ bao giờ.
Bây giờ, hai chân của Khâu Kính Hựu đã không thể tự đứng vững được.
Khi Đàm Đại và Hứa Phúc không để ý.
Chu Thời Cảnh chỉ cần kéo mạnh một cái, cơ thể của Khâu Kính Hựu giống như không xương, cứ thế ngã xuống dưới sàn nhà.
Khi bọn họ nghe thấy giọng nói của Chu Thời Cảnh.
Quay lại thì đã không còn kịp để đỡ Khâu Kính Hựu.
Khâu Kính Hựu ngẩng đầu nhìn lên, không khó để nhận ra người vừa làm mình ngã là Chu Thời Cảnh.
Thấy Khâu Kính Hựu đập mông xuống sàn nhà.
Hai người bạn của hắn trợn tròn mắt nhìn Chu Thời Cảnh, bằng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Rồi vội đỡ Khâu Kính Hựu đứng dậy, ngồi xuống xe lăn.
Thấy con trai của mình, chỉ vừa mới được rút máy thở.
Cơ thể vẫn còn rất yếu, thậm chí còn không thể tự đứng lên được.
Đã bị Chu Thời Cảnh làm cho, té nhào xuống dưới sàn nhà.
Khâu Phu nhân vô cùng lo lắng.
- Kính Hựu, con có sao không?
Rồi bà quay lại lớn tiếng chỉ trích Chu Thời Cảnh.
- Này, cậu có bị bệnh không? Tại sao cậu dám đẩy ngã con trai tôi? Nếu tính mạng của Kính Hựu nhà tôi, mà có gặp bất trắc gì. Thì cậu nhắm có đền nổi không hả?
Cuối cùng thì Chu Thời Cảnh cũng lộ bộ mặt thật.
Chứ không còn là dáng vẻ hoà nhã, giống như khi đến biệt thự của Khâu Kính Hựu nữa.
- Bệnh viện này là của cậu hay sao? Tại sao cậu có thể ở đây, mà tôi lại không thể? Cậu nghĩ cậu có tư cách đuổi tôi hay sao?
Không cho phép Khâu Kính Hựu ở đây.
Nghĩa là Chu Thời Cảnh biết Đới Hạnh San nằm trong căn phòng này.
Xem ra, chuyện anh ta lợi dụng chức quyền, xúi giục Thủ tướng Quốc Vụ Viện ra chỉ thị, bắt giữ Nhậm Thương cùng Thất Đằng.
Là muốn đánh phủ đầu Khâu Kính Hựu đây mà.
Tính thừa nước đục thả câu.
Nhân lúc hắn nằm im một chỗ.
Để chiếm thiện cảm trong mắt Đới Hạnh San hay sao?
- Vậy nếu như Hạnh San của tôi, mãi mãi cũng không tỉnh lại được nữa. Bà có dám để con trai bà, dùng tính mạng của cậu ta, để đền bù cho cuộc đời của cô ấy hay không?
Bị hai người cùng lúc công kích.
Nhưng Chu Thời Cảnh chẳng những không bị lép vế, mà còn càng hung hăng hơn.
- Đúng, bệnh viện này không phải là của tôi. Nhưng hiện tại, tôi là người giám hộ duy nhất của Hạnh San.
- Tất cả là tại cậu! Cho nên, Hạnh San mới phải nằm hôn mê ở trong kia. Cậu không có tư cách đến đây gặp mặt cô ấy. Bây giờ, cậu mau đem theo người nhà của cậu, biến khỏi dây ngay cho tôi.
Nghe qua lời nói của Chu Thời Cảnh.
Trong lòng Khâu Kính Hựu cũng đã bắt đầu sôi máu.
Nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, để mà nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng.
- Hạnh San của cậu? Hạnh San nào là của cậu? Hạnh San là Hầu gái của tôi. Là người phụ nữ của Khâu Kính Hựu này. Trong bụng của cô ấy, bây giờ đang mang giọt máu của tôi.
Trong lúc cùng Chu Thời Cảnh đối chọi gay gắt.
Khâu Kính Hựu cũng không ngại, thừa nhận trước mặt bao nhiêu người, rằng hai đứa bé trong bụng của Đới Hạnh San là con của hắn.
- Còn nữa, cậu nói hiện tại bản thân, là người giám hộ duy nhất của Hạnh San. Vậy cậu có bằng chứng gì, chứng minh lời cậu nói là thật hay không?
Nghe thấy Khâu Kính Hựu đến giờ phút này, còn dám mở miệng nhắc đến hai đứa bé trong bụng Đới Hạnh San.
Cũng như nhận định cô là người phụ nữ của hắn.
Sắc mặt của Chu Thời Cảnh lạnh thêm vài phần.
Rất nhanh đã phản bác lại ngay.
- Hầu gái của cậu? Người phụ nữ của cậu? Tất cả những thân phận này, đều là cậu bắt ép Hạnh San phải làm. Cô ấy chưa bao giờ muốn làm người của cậu.
- Ngay cả chuyện về hai đứa bé trong bụng Hạnh San. Cũng là cậu dùng tính mạng của người nhà họ Đới, để ép Hạnh San phải sinh chúng nó ra.
- Hiện tại, ba mẹ của Hạnh San đã mất, em trai của Hạnh San thì cũng đã trở thành người thực vật. Hạnh San cũng đã từng nói, ba mẹ cô ấy mất rồi. Thì đừng nói là Thiếu gia. Cậu chẳng là cái thá gì trong mắt cô ấy cả.
- Chỉ có tôi là người luôn túc trực bên cạnh Hạnh San, suốt gần một tuần nay. Tôi đương nhiên có đủ quyền hạn, để trở thành người giám hộ duy nhất của cô ấy, trong thời gian Hạnh San tạm thời mất hành vi dân sự.
- Cậu quên là trước khi Hạnh San nhảy lầu, cô ấy đã nói gì rồi hay sao? Hạnh San nói nếu như có kiếp sau, cô ấy cũng không mong gặp lại cậu.
- Điều đó chứng tỏ, sau khi Hạnh San tỉnh lại. Cô ấy cũng không muốn nhìn thấy cậu, xuất hiện trước mặt cô ấy.
- Cho nên, cậu tốt nhất nên cút về phòng của mình đi, và đừng bao giờ bén mảng, đến gần phòng bệnh của Hạnh San nữa.
- Đừng để đến lúc tôi mất kiên nhẫn. Không biết sẽ làm gì cậu đâu.