Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 147: Tim của hai người ngừng đập vào cùng một thời điểm.




Đám người Hứa Phúc sau khi nhận được tin, Khâu Kính Hựu bị trúng đạn, đang cấp cứu ở trong bệnh viện.

Thì liền tức tốc chạy đến bệnh viện, xem thằng bạn chí cốt của bọn họ có sao không.

Bởi vì, Khâu Kính Hựu không hề nói cho đám bạn của hắn biết, về chuyện Chu Thời Cảnh là người đứng sau, vụ việc Thất Đằng và Nhậm Thương bị bắt.

Mà Chu Thời Cảnh vừa mới đắc cự, vị trí Viện trưởng Viện kiểm sát, là chuyện mà ai ai cũng biết.

Còn Đới Hạnh San thì đã bị Khâu Kính Hựu, giam cầm trong biệt thự, hơn một năm nay.

Làm gì có nhiều cơ hội tiếp xúc với người bên ngoài.

Cho nên, khi nhìn thấy Chu Thời Cảnh đứng trước cửa phòng cấp cứu.

Đám người Trương Lục còn tưởng, anh ta là người quen của Khâu Kính Hựu.

Khâu Kính Hựu quan hệ rộng mà.

Có khi Chu Thời Cảnh này, cũng là tay trong của hắn, ở trong bộ máy nhà nước cũng nên.

Mà Chu Thời Cảnh nhìn thấy đám người Tạ Luân, cũng đến đứng trước cửa phòng cấp cứu, thì cũng không định nói gì.

Anh ta biết rõ đám người này, là bạn bè của Khâu Kính Hựu.

Bởi vì, trước khi tính kế với hắn.

Chu Thời Cảnh đương nhiên, đã phải cho người điều tra thật kỹ về Khâu Kính Hựu, và những người bên cạnh hắn.

Nhưng khi nhìn thấy một nữ Y tá mở cửa phòng bước ra ngoài, và nghe thấy câu hỏi của Chu Thời Cảnh.

Mới khiến đám bạn của Khâu Kính Hựu ngỡ ngàng.

- Làm phiền cô! Cho tôi hỏi là không biết tình trạng sức khỏe cô gái, ở trong phòng cấp cứu này thế nào rồi?

Anh ta không hỏi đến Khâu Kính Hựu.

Mà chỉ hỏi về tình hình của Đới Hạnh San.

Lẽ nào, Chu Thời Cảnh không phải người quen của Khâu Kính Hựu?

Thiếu gia nhà họ Chu, tân Viện trưởng Viện kiểm sát, lại có quen biết với Đới Hạnh San hay sao?

Nghĩ lại cũng không phải không có lý.

Dù sao trước đây, Đới Hạnh San cũng là Tiểu thư cành vàng, lá ngọc.

Chuyện cô có quen biết, với nhân vật tầm cỡ giống như Chu Thời Cảnh, cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu.

Không để thằng bạn của mình bị lãng quên, Đàm Đại cũng vội vàng hỏi.

- Còn cả người con trai ở trong phòng cấp cứu nữa. Tóm lại, hai người đó thế nào rồi hả cô Y tá xinh đẹp?

Đúng là một tay chơi gái chính hiệu có khác.

Chỉ một lời khen ngợi này của Đàm Đại,.

Có khi lại khiến con gái nhà người ta mất ăn, mất ngủ ba ngày, ba đêm cũng nên.

Được người khác giới dành lời khen tặng.

Nữ Y tá kia xấu hổ đến đỏ cả mặt.

Mặc dù, trong lòng vô cùng phấn khích.

Nhưng dựa vào tình hình của hai bệnh nhân, ở trong phòng cấp cứu kia hiện tại.

Cô ta vẫn phải giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc.

- Tim của cả hai bệnh nhân, đã ngừng đập vào khoảng 15 phút trước, và não cũng đã không còn tín hiệu hoạt động. Nhưng điều đáng nói ở đây, là tim của hai bệnh nhân này, ngừng đập vào cùng một thời điểm.

- Trước đây, chúng tôi chưa từng thấy trường hợp nào như vậy.

Nghe thấy lời nói của Y tá kia, mọi người đều hết sức bàng hoàng.

Nhất là Chu Thời Cảnh.

Lời mà nữ Y tá nói ra, khiến anh ta không dám tin vào tai mình.

Thẫn thờ lùi lại, tay chân đều cảm thấy bủn rủn.

Định Thành lo ngại Chu Thời Cảnh đứng không vững, vội vàng đỡ lấy anh ta từ phía sau.

- Nói vậy... nói vậy nghĩa là bọn họ đã chết rồi sao?

Viên Trọng nhìn qua điệu bộ của Chu Thời Cảnh.

Không rõ anh ta rốt cuộc có quan hệ gì với Đới Hạnh San.

Mà lại tỏ ra kích động, khi nghe tin cô đã chết như vậy.

Rồi để chắc chắn hơn, Viên Trọng cố tình hỏi lại cô Y tá kia.

Lại thấy cô ta khẽ lắc đầu.

- Hai người họ thật ra vẫn chưa chết. Mà là đang rơi vào trạng thái thứ ba, đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết. Khoa học gọi hiện tượng này là cận tử, hoặc chết lâm sàng. Đây là trạng thái kỳ lạ, hiếm gặp ở con người.

- Hiện tại, các Bác sĩ đang tiến hành rung tim và hạ thân nhiệt. Nhưng khả năng cứu sống bệnh nhân là rất mong manh. Người nhà nên chuẩn bị sẵn tâm lý, cho trường hợp xấu nhất.

- Có những trường hợp được cứu sống, nhưng tuổi thọ không kéo dài được lâu. Do sau khi tim ngừng đập, thiếu máu, thiếu oxy kéo dài. Khiến họ mắc phải một số chấn thương sọ não, suy đa cơ quan.

- Một số khác có thể bị mất tri giác, sống đời sống thực vật, liệt, tàn phế...

Sau khi nghe nói Khâu Kính Hựu, và Đới Hạnh San vẫn chưa chết.

Chỉ là đang rơi vào trạng thái chết lâm sàng.

Chẳng ai trong số đám người kia có thể bớt nặng lòng.

Sống mà bị mất tri giác, trở thành người thực vật giống như Đới Hoà Văn.

Thì khác nào đã chết chứ?

Nữ Y tá sau khi giải đáp câu hỏi của Đàm Đại.

Còn cố ý liếc mắt, đưa tình với anh ta một cái, rồi mới luyến tiếc rời khỏi.

Chu Thời Cảnh gạt tay Định Thành ra, chậm rãi đi tới trước bức tường, đang ngăn cách giữa anh ta và Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh đưa tay lên vuốt mặt, chặn đứng những giọt nước mắt đang trực trào rơi xuống.

Rồi dường như không thể kiềm chế được sự kích động.

Anh ta cuộn chặt bàn tay phải thành nắm đấm, liên tục đấm thật mạnh vào bức tường trước mặt.

Nhưng bức tường phía đối diện là vật cứng rắn, vô tri, vô giác.

Hành động như vậy, chỉ khiến tay của Chu Thời Cảnh bị thương mà thôi.

Định Thành cùng Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh nhìn thấy cảnh này.

Thì không thể nào trơ mắt đứng nhìn, mà vội vàng chạy đến ngăn cản anh ta.

- Thời Cảnh, ông bình tĩnh lại đi. Y tá vừa rồi cũng nói rằng, Đới Tiểu thư chưa chết, và những di chứng sau khi chết lâm sàng, chỉ là có khả năng xảy ra, chứ không phải nhất định sẽ xảy ra.

- Ông phải phấn chấn lên. Phải tin tưởng rằng Đới Tiểu thư sẽ bình an, vô sự vượt qua kiếp nạn lần này.

Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh nhìn thấy mu bàn tay của anh ta, xuất hiện những vết trầy xước, rướm máu thì vô cùng lo lắng.

Liền thì thầm to nhỏ vào tai Chu Thời Cảnh.

- Thiếu gia, cậu chỉ vừa mới đắc cử chức Viện trưởng, nên chú ý hình tượng. Không phải cậu nói muốn trả thù cho Đới Tiểu thư hay sao?

Chu Thời Cảnh nhìn người Vệ sĩ bên cạnh, nhìn vào ánh mắt kiên định của cậu ta.

Hơi có một chút suy tư, rồi cũng dần lấy lại được bình tĩnh.

Người Vệ sĩ thân cận thấy Chu Thời Cảnh không còn kích động nữa, thì cũng yên tâm hơn, lại nói.

- Để tôi đưa cậu đi tìm Y tá băng bó vết thương.

Đám người Viên Trọng ngơ ngác, nhìn Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh, đưa anh ta rời đi.

Thật không ngờ, đường đường là một Viện trưởng giống như Chu Thời Cảnh.

Lại vì lo lắng cho Đới Hạnh San, mà không kiểm soát được cảm xúc của mình đến mức này.

Rốt cuộc, giữa Chu Thời Cảnh và Đới Hạnh San có quan hệ gì?

Chu Thời Cảnh rời khỏi, Định Thành cũng đi theo.

Trương Lục bây giờ mới để ý đến đám Cảnh sát, nãy giờ vẫn luôn túc trực ở trước cửa phòng cấp cứu.

Trong lòng nảy sinh nghi hoặc, liền nghiêng đầu thì thầm to nhỏ với đám bạn.

- Này, sao đám Cảnh sát này lại ở đây vậy?

Nghe thấy câu hỏi của thằng bạn.

Đàm Đại cũng mới bắt đầu để ý, đến đám người mặc cảnh phục kia.

Nhưng rất nhanh lại tỏ ra không quan tâm.

- Chắc là Chu Thời Cảnh mới đắc cử chức Viện trưởng. Chính phủ sợ anh ta bị kẻ xấu ám sát, nên phái người đi theo bảo vệ thôi. Mà có phải chuyện của mình đâu mà quan tâm.

Nghe Đàm Đại nói thế, đám bạn của anh ta cũng cho là phải.

Hoàn toàn không có một người nào thắc mắc, là tại sao Cảnh sát được cử đi theo bảo vệ Chu Thời Cảnh, vẫn còn đứng ở đây.

Trong khi anh ta đã đi mất.

- Mà sao tự nhiên thằng Hựu lại trúng đạn nhỉ? Mà không biết trúng đạn kiểu gì, mà nghiêm trọng tới mức, khiến tim ngừng đập nữa chứ.

Đám người Viên Trọng chỉ biết Khâu Kính Hựu bị trúng đạn.

Hoàn toàn không biết viên đạn đó, là do Đới Hạnh San bắn.

Những chuyện xảy ra trong biệt thự của Khâu Kính Hựu, đâu dễ gì lan truyền ra ngoài.

- Còn cả Đới Hạnh San nữa. Tại sao cô ta cũng rơi vào tình trạng chết lâm sàng, giống thằng Hựu vậy?

Gần đây, mỗi lần đám người Hứa Phúc rủ Khâu Kính Hựu đi chơi.

Hắn đều viện lý do bận việc để từ chối.

Bọn họ muốn đến nhà thăm Khâu Kính Hựu, cũng bị hắn ngăn cản.

Cũng phải hơn ba tháng rồi, bọn họ không đến biệt thự của Khâu Kính Hựu.

Nên căn bản cũng không biết chuyện, Đới Hạnh San đang mang thai.

Vừa rồi, là đám bạn của Khâu Kính Hựu không báo trước, mà tự ý đến biệt thự của hắn.

Thông qua người làm mới biết rằng hắn bị trúng đạn, đang cấp cứu ở trong bệnh viện.

Cũng tại người làm lỡ lời, nói Đới Hạnh San nhập viện cùng Khâu Kính Hựu.

Nên đám người Tạ Luân mới biết.

- Còn Vệ sĩ của thằng Hựu đâu hết cả rồi? Sao lại không thấy một mống người nào thế này? Không phải bình thường, Hàm Minh vẫn kè kè, đi theo bên cạnh thằng Hựu hay sao?

Vừa rồi, đám người Hàm Minh rời khỏi bệnh viện, thì đám bạn của Khâu Kính Hựu mới đến.

Cho nên, bọn họ cũng không biết chuyện, người bên cạnh Khâu Kính Hựu, đều bị đưa đến Cục Cảnh sát để lấy lời khai.

- Phải đấy. Chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Mà thôi, trước mắt cứ đợi xem tình hình của thằng Hựu như thế nào. Còn những chuyện khác để tính sau.

Sau khi vết thương được băng bó.

Chu Thời Cảnh cùng người của anh ta, lại tức tốc trở lại bên ngoài phòng cấp cứu.

Hồi hộp chờ đợi kết quả, về tình trạng sức khỏe của Đới Hạnh San.

Hai tiếng tiếp theo trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.

Mỗi một giây trôi qua, đối với đám người bên ngoài.

Chẳng khác nào một loại cực hình.

Hết người này tới người khác, liên tục đi lại trong dãy hành lang.

Vợ chồng Khâu Thừa Ký, sau khi nghe tin con trai bị thương, đang ở trong bệnh viện cấp cứu.

Thì liền bỏ hết mọi chuyện ở Thiên Tân, ngồi máy bay đến Bắc Kinh một chuyến.

Có lẽ do trong suốt quãng đường đến đây, Khâu Phu nhân đã vì lo lắng cho Khâu Kính Hựu, mà khóc rất nhiều.

Cho nên, khi xuất hiện trong bệnh viện, hai mắt của bà ấy đã sưng húp, đỏ hoe.

Bước đi không vững, phải dựa vào lực đỡ của Khâu Thừa Ký, mới không bị té ngã.

Tuy đám người Đàm Đại là bạn của Khâu Kính Hựu ở Bắc Kinh.

Nhưng cũng đã từng đến biệt thự Khâu gia vài lần, cho nên ông bà Khâu cũng biết mặt.

Vừa đến, Khâu Phu nhân đã vội túm lấy cánh tay của Trương Lục, vừa khóc vừa hỏi.

- Cháu à! Tình hình thằng Hựu nhà cô thế nào rồi?

Trông thấy Khâu Phu nhân vì lo lắng cho con trai, mà xúc động đến thành ra bộ dạng như thế này.

Trương Lục thật sự không dám nói với bà ấy, rằng Khâu Kính Hựu đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Mà chỉ qua loa đáp.

- Bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho Kính Hựu. Con nghĩ cậu ấy không sao đâu. Cô cũng đừng quá lo lắng.

Được Trương Lục trấn an, nhưng bà Khâu vẫn không hết lo lắng, lại hỏi.

- Thằng bé ở trong phòng cấp cứu lâu chưa con?

- Dạ hơn hai tiếng rồi cô.

Khâu Phu nhân nghe thấy câu trả lời của Trương Lục, liền thất thần mà dựa vào người Khâu Thừa Ký.

Ngẩng đầu nhìn ông ấy mà kích động hỏi.

- Lâu như vậy. Liệu con của chúng ta có xảy ra chuyện gì không ông?

- Con mình phúc lớn, mạng lớn. Chắc chắn sẽ không sao đâu. Bà đừng có bi quan.

Khâu Thừa Ký vuốt ve cánh tay của vợ mình, như muốn dỗ dành.

Vì không hề sinh con, chỉ có Khâu Kính Hựu là đứa con nuôi duy nhất.

Nên nhìn ông bà Khâu lúc nào cũng giống như vợ chồng son.

- Mà sao thằng Hựu nhà chú lại bị trúng đạn vậy? Các cháu có biết không?

Nghe thấy câu hỏi của Khâu Thừa Ký.

Đám người Hứa Phúc nhìn nhau, rồi lại đồng loạt người đàn ông trung niên mà lắc đầu.

- Bọn con cũng không biết ạ!

Một lát sau, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy đèn phòng cấp cứu vụt tắt.

Bác sĩ vừa mở cửa bước ra ngoài, đã bị đám người vây kín.

Hết người này đến người khác mở miệng đặt câu hỏi.

- Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?

- Bác sĩ, cô gái trong phòng thế nào rồi?

Vị Bác sĩ trên trán đổ đầy mồ hôi.

Cẩn thận tháo khẩu trang, bình tĩnh nói.

- Sau khi tận lực cứu chữa, cả hai bệnh nhân đã có lại nhịp tim và sóng điện não bình thường. Tuy nhiên, tạm thời bệnh nhân vẫn chưa thể tỉnh lại.

- Tạm thời, chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng điều trị tích cực, để tiếp tục tiến hành trị liệu. Nhưng chúng tôi không dám hứa trước, là bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không. Bởi vì, cái này còn phải phụ thuộc vào ý thức của người bệnh.

- Đối với Khâu tổng, chúng tôi đã tiến hành loại bỏ viên đạn, cũng như băng bó vết thương.

- Còn về phần của cô gái kia. Hiện tại, cô ấy đang mang thai đôi. Cho dù có thể tỉnh lại, và hiện tại hai đứa bé trong bụng vẫn còn tim thai. Nhưng cũng có khả năng thai nhi trong bụng sẽ bị nhẹ cân, suy dinh dưỡng, dẫn đến tình trạng sinh non. Hoặc nặng hơn sẽ bị chậm phát triển.

- Sau khi chào đời, hai đứa bé còn phải đối mặt với nguy cơ bị tàn tật, bại não, mù, chậm phát triển... thậm chí là tử vong trong 18 tháng đầu. Đây đều là hệ quả của việc bà bầu bị thiếu hụt oxy.

Đây là bệnh viện mà lúc trước Đới Hoà Văn từng nằm.

Nên Bác sĩ cũng không lạ gì Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San.

Nghe tin Đới Hạnh San mang thai, đám người Hứa Phúc sửng sốt nhìn nhau.

Lẽ nào, Đới Hạnh San đang mang thai con của Khâu Kính Hựu hay sao?

Nhưng chẳng phải Khâu Kính Hựu rất hận nhà họ Đới hay sao?

Tại sao lại để Đới Hạnh San mang thai?

Trong số đám người ở đây bây giờ.

Chắc cũng chỉ có một mình Chu Thời Cảnh, là thật sự lo lắng cho Đới Hạnh San.

Tại sao người con gái mà Chu Thời Cảnh yêu, lại số khổ như vậy?

Em trai thì đã trở thành người thực vật.

Ba mẹ cũng vừa mới mất.

Thế mà Đới Hạnh San lại phải đối mặt với việc, rất có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Mà may mắn nếu Đới Hạnh San có thể tỉnh lại.

Thì việc phải đối mặt với nguy cơ, hai đứa con trong bụng sẽ bị dị tật bẩm sinh, thậm chí là tử vong.

Làm sao mà một cô gái thân cô, thế cô giống như Đới Hạnh San.

Có thể chịu đựng nổi, liên tiếp những cú sốc lớn như vậy?

Mặc dù cảm giác đau đớn, trong lòng của Chu Thời Cảnh bây giờ, như muốn vỡ oà.

Nhưng anh ta vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, để hỏi Bác sĩ thêm một câu.

- Bác sĩ, không biết nguyên nhân dẫn đến tình trạng chết lâm sàng, của cô gái trong đó là gì? Bác sĩ có biết không?

Không phải Tiểu Thiên báo với Chu Thời Cảnh, là Đới Hạnh San chỉ bị ngất thôi sao?

Tại sao khi đưa vào trong bệnh viện, lại biến thành chết lâm sàng, hôn mê sâu?

- Cái này thì cũng khó nói lắm! Nguyên nhân có thể là do nhịp tim của bệnh, nhân dừng lại đột ngột. Do hoạt động thể chất quá mức, hay do căng thẳng quá mức, làm ảnh hưởng xấu đến việc tuần hoàn máu cho tim.

- Cũng có thể là do hô hấp bị tắc nghẽn, bị sốc tâm lý.

- Giống như Khâu tổng, thì là do vết thương bị mất máu quá nhiều, mới rơi vào tình trạng chết lâm sàng.

Nghe Bác sĩ nói rằng Khâu Kính Hựu, không biết có thể tỉnh lại hay không.

Khâu Phu nhân suy sụp, mà vùi vào lòng Khâu Thừa Ký, khóc nấc lên như một đứa trẻ.

Mặc dù Khâu Kính Hựu chỉ là con nuôi của vợ chồng Khâu Thừa Ký.

Nhưng suốt hơn 10 năm nay, ông bà Khâu lúc nào cũng coi hắn như con ruột.

Còn định sau này, sẽ để lại tất cả tài sản của nhà họ Khâu cho hắn.

Bây giờ, nghe tin con trai có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Khâu Phu nhân đau đớn, như có ai đó dùng dao cắt từng khúc ruột.

- Ông à! Tại sao lại như vậy? Có phải con mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa hay không?

- Không có chuyện đó đâu. Chắc chắn không bao giờ có chuyện đó. Không phải tôi nói rồi hay sao? Kính Hựu là phúc tinh của chúng ta. Chắc chắn sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ tỉnh lại.

- Bà đừng có như vậy nữa. Bây giờ, chúng ta phải giữ sức khỏe, để còn chăm con, và chờ đến lúc con mình tỉnh lại.

Nghe tin con trai của mình tạm thời chưa thể tỉnh lại.

Người làm cha giống như Khâu Thừa Ký, đương nhiên cũng rất đau lòng.

Nhưng là một người đàn ông.

Ngay lúc này, ông không cho phép bản thân được bộc lộ sự yếu đuối.

Khâu Thừa Ký nhất định phải kiên cường.

Để còn làm chỗ dựa cho vợ mình, và chăm sóc cho Khâu Kính Hựu trong thời gian này.

Bác sĩ rời khỏi.

Chu Thời Cảnh lúc này, đã không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ.

Mà trực tiếp chỉ trích Khâu Kính Hựu, trước mặt ông bà Khâu, cũng như đám người Hứa Phúc.

- Hạnh San của tôi, thành ra như ngày hôm nay. Tất cả đều là tại Khâu Kính Hựu của các người gây ra! Loại người không bằng cả súc sinh giống như cậu ta. Đáng lẽ ra nên chết đi mới phải.

Mọi người lúc này, đều đổ dồn sự chú ý lên người Chu Thời Cảnh.

Ngay cả Khâu Phu nhân, sau khi nghe lời anh ta nói.

Cũng lập tức nín khóc mà đứng thẳng người lên, xoay người nhìn Chu Thời Cảnh.

- Cậu là ai? Sao cậu dám dùng những lời lẽ cay độc, để miệt thị con trai tôi như vậy?

Khâu Phu nhân kích động, dường như muốn lao lên, túm lấy cổ áo của Chu Thời Cảnh.

Nhưng lại bị Khâu Thừa Ký ngăn cản.

Khâu Thừa Ký dường như đã quên mất, tên của cô con gái nhà họ Đới.

Thời gian trước, cùng Khâu Kính Hựu xuất hiện trên các mặt báo, cũng như phương tiện truyền thông.

Nghe thấy Chu Thời Cảnh sỉ nhục con trai mình.

Tuy chính ông là người, ngăn lại hành động quá kích của vợ mình.

Nhưng cũng không nhịn được mà chất vấn anh ta.

- Cậu nói rõ ra xem, con trai của chúng tôi đã làm gì Hạnh San của cậu. Mà trong lúc Kính Hựu vẫn còn chưa tỉnh.

- Còn chồng chúng tôi thì đang đau lòng như thế này. Cậu còn cố tình buông những lời lẽ khó nghe, với con trai tôi như vậy?

Chu Thời Cảnh nhìn ông bà Khâu, khoé miệng không nhịn được, mà lộ ra một nụ cười cợt nhả.

- Ông bà là ba mẹ nuôi của Khâu Kính Hựu. Mà thật sự không biết con trai mình đã làm những gì, đối với Hạnh San của tôi hay sao?

- Được, nếu các người không biết, thì để tôi nói cho các người biết.

- Khâu Kính Hựu lạm dụng chức quyền, ép Hạnh San của tôi, phải trở thành nô lệ tình dục của hắn. Ngày đêm hành hạ em ấy. Coi em ấy là một con chó, chứ không phải con người.

- Miệng thì nói hận nhà họ Đới,. Nhưng lại ép Hạnh San phải sinh con cho cậu ta. Nói cậu ta không bằng súc sinh, có gì mà oan ức?

- Hơn hai tiếng trước, Hạnh San của tôi ở trong biệt thự của Khâu Kính Hựu, đã nhảy lầu tự tử đấy. Các người có biết không?