- Khâu Kính Hựu, mau buông tay.
Ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Bản thân Đới Hạnh San cũng đang sợ hãi trước cái chết của mình.
Nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu tiếp nhận, sự cứu giúp của Khâu Kính Hựu.
Mà dùng tay còn lại cố gỡ tay hắn ra.
- Không... tôi nói rồi...! Có chết, cũng là chúng ta cùng chết. Nếu em không lên đây... tôi... tôi cũng sẽ nhảy xuống...
Nhịp hô hấp dần suy yếu.
Lời nói của Khâu Kính Hựu, cũng vì thế mà bị đứt quãng.
Tầm nhìn phía trước mờ dần.
Hắn bắt đầu có cảm giác buồn ngủ.
Nhưng khi thấy cô cố gắng muốn gỡ tay mình ra
Khâu Kính Hựu lại dùng hai tay, nắm chặt lấy tay Đới Hạnh San.
Nhất quyết không chịu buông.
Chỉ là bây giờ, cô đang mang thai ở những tháng cuối cùng.
Đã thế còn là mang thai đôi.
Trọng lượng cơ thể, cũng vì thế mà tăng lên rất nhiều, so với lúc chưa mang thai.
Nếu chỉ dựa vào sức lực yếu ớt, của một người đang mất máu quá nhiều giống như Khâu Kính Hựu.
Thì khó lòng mà có thể kéo được Đới Hạnh San lên.
Nhưng ngay vào lúc tầm nhìn trong mắt, bị nước làm cho nhoè đi.
Hắn tuyệt vọng lắc đầu khi những ngón tay của cô, đang dần tuột khỏi tay Khâu Kính Hựu.
Thì đám người Hàm Minh cũng vội vàng lao đến, thành công kéo được Đới Hạnh San lên.
Lúc này, không ai để ý đến ở dưới sân.
Đám Vệ sĩ nhìn thấy cô nhảy lầu tự tử, thì vô cùng kinh ngạc.
Vội vàng đem bể bơi được làm bằng phao ở trong nhà, ra đặt ở phía dưới chỗ Đới Hạnh San nhảy lầu.
Nhằm mục đích để nếu mà cô có rơi xuống, trúng xuống bể bơi bằng phao, thì cơ thể cũng sẽ không bị tổn hại gì nhiều.
Bởi vì, bọn họ biết rõ một khi Đới Hạnh San chết.
Thì cho dù đó là lỗi của ai, Khâu Kính Hựu cũng sẽ trút giận lên người bọn họ.
Nhưng đợi đến khi Vệ sĩ mang được chiếc bể bơi kia ra ngoài, thì người cũng đã được kéo lên.
Sau khi được kéo trở lại trên ban công.
Đới Hạnh San bị hai tên Vệ sĩ giữ chặt.
Sau khi hết cơn hoảng sợ, khi vừa từ chỗ chết trở về.
Đới Hạnh San lại ra sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khống chế, của những người bên cạnh Khâu Kính Hựu.
- Buông tôi ra.
Cô nhìn hắn, cặp mắt loé lên ngọn lửa hận thù.
- Khâu Kính Hựu, tên khốn nhà anh! Tại sao chứ? Tại sao cứ phải là tôi?
- Tại sao ngay đến mạng sống của tôi, mà anh cũng muốn bản thân mình là người quyết định? Tại sao không chịu buông tha cho tôi?
Kéo được Đới Hạnh San lên.
Mặc dù Khâu Kính Hựu cũng đã bớt đi vài phần lo lắng.
Nhưng sức lực gần như đã sắp cạn kiệt.
Khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
Phải dựa vào lực đỡ của Hàm Minh, mới có thể đi tới trước mặt cô.
- Bởi vì em là người của tôi. Không phải tôi cũng đã từng nói rồi hay sao? Thân thể của em thuộc về tôi.
- Chỉ có tôi mới có đủ tư cách làm em bị thương. Ngay cả bản thân em, cũng không có tư cách làm tổn hại chính bản thân mình.
Nước mắt của Đới Hạnh San lại tiếp tục rơi xuống.
Cô nhìn hắn nở nụ cười đắng chát, rồi lại lớn tiếng chất vấn.
- Người của anh? Khâu Kính Hựu, từ trước đến giờ, anh đã bao giờ coi tôi là con người chưa? Hay anh chỉ coi tôi là một con chó bên cạnh anh?
- Khâu Kính Hựu, tôi cũng là một người bình thường kia mà. Tôi cũng có quyền được sống, quyền được tự do, quyền được đối xử bình đẳng, quyền được bảo vệ về nhân phẩm và danh dự kia mà.
- Tại sao anh lỡ tước đoạt tất cả quyền lợi của tôi? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?
- Khâu Kính Hựu, tôi nói cho anh biết. Kể từ ngày hôm nay, tôi đã không còn là con chó của anh nữa. Tôi là tôi, là Đới Hạnh San, có quyền tự quyết định cuộc đời của mình.
- Khâu Kính Hựu, anh là một con quỷ. Là một tên không bằng cầm thú, không có tính người.
- Anh càng không muốn tôi chết. Tôi càng không để cho anh được như ý. Anh nghĩ cho người khống chế tôi thế này, là tôi sẽ không tự tử được hay sao? Ấu trĩ!
Đến giờ phút này, Đới Hạnh San đã không còn một chút nào cảm thấy sợ hãi, khi đối mặt với Khâu Kính Hựu nữa.
Cô cứ thế thoải mái mở miệng mắng chửi hắn.
Như muốn trả đũa, vì trước đây Khâu Kính Hựu, cũng đã từng sỉ nhục Đới Hạnh San rất nhiều lần.
Hàm Minh nhìn vẻ mặt kém sắc của Thiếu gia nhà mình, nhưng vẫn ngoan cố không chịu để cậu ta đưa đến bệnh viện.
Mà một mực muốn ở đây, cùng Đới Hạnh San tranh luận qua lại.
Thì vô cùng lo lắng, cho tình trạng sức khỏe của Khâu Kính Hựu.
Biết được đám Bác sĩ chuyên khoa phụ sản, vẫn còn ở trong biệt thự.
Hàm Minh vội vàng sai người gọi bọn họ đến.
Xem có thể giúp được gì, cho vết thương của Khâu Kính Hựu hay không.
Mà Khâu Kính Hựu nghe qua lời của Đới Hạnh San.
Thì có chút hoang mang.
Không biết cô muốn làm gì tiếp theo.
Hắn biết bây giờ Đới Hạnh San, bất kể là chuyện gì cô cũng dám làm.
- Em nói vậy là ý gì? Em muốn làm gì?
Lần này, đáp lại Khâu Kính Hựu chỉ là sự im lặng của Đới Hạnh San.
Hắn nhìn cô hồi lâu, chỉ thấy Đới Hạnh San nhăn mặt, hai cánh môi mím lại thật chặt.
Ban đầu, Khâu Kính Hựu không nhìn ra điểm bất thường.
Nhưng thấy cô đột nhiên lại im lặng không nói gì nữa, hắn liền cảm thấy lạ.
Một lát sau, hắn mới giật mình khi nghĩ đến điều gì đó.
Vội vàng đến gần rồi dùng tay, bóp chặt cằm nhỏ của Đới Hạnh San, muốn ép cô mở miệng ra.
- Đới Hạnh San, mau mở miệng ra cho tôi! Em muốn cắn lưỡi tự tử hay sao?
Đới Hạnh San vẫn chỉ im lặng ngậm chặt răng môi.
Đầu nhỏ liên tục lắc lắc qua lại.
Cố ý muốn phản kháng hành động cưỡng chế của Khâu Kính Hựu.
Chỉ với chút sức lực yếu ớt còn lại trong cơ thể.
Khiến hắn không cách nào cạy được miệng cô ra.
Khâu Kính Hựu bị Đới Hạnh San chọc đến như sắp phát điên.
Đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn, gân xanh nổi đầy trên mặt.
Hắn gầm lên một tiếng giống như thú dữ.
- Con mẹ nó! Tôi kêu em mở miệng ra. Không được phép cắn lưỡi nữa. Em có nghe thấy không? Người đâu, mau cạy miệng cô ấy ra cho tôi.
Nghe thấy mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu.
Một đám người lao vào ép Đới Hạnh San mở miệng ra.
Khi răng môi của cô được tách mở, hắn lặng người khi nhìn thấy dòng máu, đang chảy ở phiến lưỡi của Đới Hạnh San.
Thật sự không ngờ đến, cô vì muốn rời xa hắn, mà làm quyết liệt đến mức này.
Nhìn thấy Đới Hạnh San, mặc dù bị bao nhiêu người khống chế, nhưng vẫn không chịu khuất phục.
Dường như dáng vẻ yếu đuối trước kia của cô, đã hoàn toàn chết đi.
Khâu Kính Hựu cũng không muốn chất vấn thêm, về chuyện cô nhất định muốn rời xa hắn, bằng việc lựa chọn cái chết hay sao?
Không đành lòng nhìn thấy Đới Hạnh San đau đớn, khi bị Vệ sĩ của hắn bóp chặt xương quai hàm.
Về sau, Khâu Kính Hựu tự nhiên lại đút một ngón trỏ vào trong miệng cô.
Để cho Đới Hạnh San thay vì cắn lưỡi, thì sẽ cắn ngón tay của hắn.
Thật ra, Khâu Kính Hựu vốn có thể kêu người đem đến một thứ gì đó, để nhét vào trong miệng của cô.
Chứ không cần phải để Đới Hạnh San cắn ngón tay của mình.
Hắn làm thế là vì hy vọng nỗi đau về mặt thể xác, có thể lấn át được những cơn đau, cuộn lên từng hồi trong tim mình.
Hơn nữa, suốt hơn một năm qua.
Khâu Kính Hựu biết bản thân đã để người con gái hắn yêu, chịu vô vàn sự đau đớn về mặt thể xác lẫn tinh thần.
Bây giờ, Khâu Kính Hựu để Đới Hạnh San trả đũa lại hắn một chút, thì có làm sao?
Nhưng không ngờ, mặc dù người làm Khâu Kính Hựu bị thương là cô.
Mà Đới Hạnh San lại chẳng có một chút nào, cảm thấy áy náy đối với hắn.
Khi ngón tay Khâu Kính Hựu vừa đút vào trong miệng.
Cô lập tức dùng hai hàm răng cắn thật mạnh, vào khớp ngón tay của hắn.
Đã thế còn lườm Khâu Kính Hựu một cái sắc lạnh.
Như muốn thông qua ánh mắt nói với hắn rằng, Đới Hạnh San nhất định sẽ cắn đến đứt rời ngón tay này của hắn.
Mặc dù hành động tàn nhẫn của cô, đã gây ra cho Khâu Kính Hựu vô vàn đau đớn.
Nhưng hắn lại chỉ gồng mình cam chịu, cắn chặt răng môi.
Nửa từ cũng không kêu.
Mà đám người làm nhìn thấy cảnh này, thì vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ một Khâu Kính Hựu thường ngày, bị xước một cái móng tay thôi, có khi cũng là chuyện lớn.
Thế mà ngày hôm nay, bị Đới Hạnh San cho ăn một viên đạn.
Mà vẫn thản nhiên đút tay vào miệng để cho cô cắn.
Chỉ vì muốn ngăn cản hành động tự tử của cô.
Đám Bác sĩ vừa xuất hiện, nhìn thấy cảnh này thì đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hỏi qua đám người làm mới biết.
Là do Khâu Kính Hựu sợ Đới Hạnh San sẽ cắn lưỡi tự tử, nên mới cố tình để cô cắn ngón tay của mình.
Một người trong số các Bác sĩ, tiến đến bên cạnh Khâu Kính Hựu, chắp tay cúi đầu cung kính nói.
- Thiếu gia, thực chất cậu không cần phải làm như vậy. Bởi vì, việc cô Đới cắn lưỡi không thể nào dẫn đến tử vong.
- Bởi vì, các động mạch lớn đều nằm ở phần gốc và phần sâu trong lưỡi. Nếu như chúng ta cắn lưỡi, thì cùng lắm cũng chỉ dẫn đến việc vỡ mao mạch, chứ không thể nào làm các mạch máu lớn chịu tổn thương.
- Và cho dù mao mạch bị vỡ, thì cũng không thể nào dẫn đến tình trạng chảy máu ồ ạt. Khi cơ thể người không bị mất máu quá nhiều, thì việc cắn lưỡi cũng không thể nào, dễ chết như trong phim đâu ạ.
Bởi vì, không có nhiều kiến thức về y học.
Chỉ thấy trên phim người ta cứ cắn lưỡi, thì liền chết ngay lập tức.
Mà hiện tại, tính mạng của mẹ con Đới Hạnh San, đối với Khâu Kính Hựu quan trọng hơn tất cả.
Cho nên vừa rồi trong lúc rối trí, hắn không nghĩ được gì nhiều, ngoài việc để cô cắn ngón tay của mình.
Nghe Bác sĩ nói vậy.
Khâu Kính Hựu muốn rút tay về.
Nhưng Đới Hạnh San lại cố chấp, cắn chặt tay hắn không buông.
Như thể không cắn nát ngón tay của hắn, thì sẽ không dừng lại.
Hai người, một người ra sức muốn nghiền nát ngón tay của người kia.
Còn một người mặc dù muốn rút tay ra.
Nhưng hiện tại lại không chịu mở miệng nói lấy một lời.
Cuối cùng, Hàm Minh ở một bên nóng lòng không chờ được nữa.
Bèn can thiệp muốn giúp Khâu Kính Hựu rút ngón tay ra ngoài.
- Hạnh San, mau buông ra đi. Cô mà cứ như vậy, thật sự sẽ cắn đứt ngón tay của Thiếu gia mất.
Bỏ mặc ngoài tai lời khuyên nhủ của Hàm Minh.
Đới Hạnh San vẫn ra, sức ngậm chặt ngón tay Khâu Kính Hựu trong miệng, rồi vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, bằng ánh mắt nổi lên tơ máu.
Lúc cô chịu buông tha cho ngón tay của Khâu Kính Hựu.
Thì cũng là lúc Đới Hạnh San kiệt sức, mà lần nữa ngất đi trong vòng tay của hai tên Vệ sĩ.
Ngón tay bị cắn của Khâu Kính Hựu, sau khi rút ra khỏi miệng Đới Hạnh San, vẫn chảy rất nhiều máu.
Vết thương do hàm răng của Đới Hạnh San để lại rất sâu.
Khiến hắn mơ hồ có cảm giác, giống như hàm răng của cô chạm vào, tận khớp xương ngón tay của Khâu Kính Hựu.
Vùng da thịt xung quanh miệng vết thương dần chuyển sang màu tím, bóng nhẫy dịch vị trong miệng Đới Hạnh San, quện với màu máu tươi.
Nhưng lúc này, Khâu Kính Hựu dường như không quan tâm, đến sức khỏe của bản thân mình.
Mà chỉ sợ hãi khi nhìn thấy Đới Hạnh San ngất lịm đi.
- Mau... mau đưa cô ấy đến bệnh viện!
Mặc dù Bác sĩ riêng cũng đang ở đây.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Muốn đưa cô đến bệnh viện, kiểm tra tổng quát một lượt.
Sau khi nói được thêm một câu.
Khâu Kính Hựu cũng do mất máu quá nhiều, mà cũng trực tiếp ngất đi giống như Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu đột ngột ngất đi.
Khiến Hàm Minh trở tay không kịp.
Vội đỡ lấy cơ thể của hắn, mà quỳ sụp xuống sàn nhà bên ngoài ban công, hốt hoảng kêu lên.
- Thiếu gia, cậu tỉnh lại đi.
Bác sĩ vội vàng chạy đến bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Vạch áo của hắn ra, rồi tiến hành sơ cứu vết thương của hắn, bằng việc dán một miếng băng gạt cỡ lớn, lên miệng vết thương để cầm máu.
Sau đó, mọi người khẩn trương đưa Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu đến bệnh viện.
Lần này, Ngô Cẩn cũng theo bọn họ đến bệnh viện.
Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San được đưa vào trong phòng cấp cứu, đã được một lúc rất lâu, mà vẫn chưa thấy ra.
Đám người Hàm Minh ở bên ngoài, lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Bấy giờ, lại thấy một đám người mặc cảnh phục, xuất hiện trong bệnh viện.
Đã thế, còn đi về phía phòng cấp cứu của Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San.
Hàm Minh nhận ra người đi đầu, chính là Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát.
Bởi vì, Hàm Minh thường xuyên đi theo bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Mà người kia là người dưới quyền của tên Cục trưởng Thất Đằng.
Còn Khâu Kính Hựu thì lại có quan hệ mật thiết với Thất Đằng.
Trước kia, còn ra vào phòng làm việc của Cục trưởng Cục Cảnh sát, giống như nhà của mình.
Cho nên, tên Phó Cục trưởng này, Hàm Minh cũng đã giáp mặt mấy lần.
Mặc dù là người dưới trướng của lão già Thất Đằng.
Nhưng tên Phó Cục trưởng Trần Chính này, lại là con người chính trực.
Chẳng qua, trước kia bị Thất Đằng chèn ép, nên chưa có cơ hội phát huy hết năng lực của mình, cống hiến cho đất nước mà thôi.
Trong đầu vừa mới loé lên một nghi vấn, là tại sao Trần Chính lại dẫn theo nhiều người. đến bệnh viện như vậy?
Thì Hàm Minh lại bắt đầu có dự cảm không lành, khi nhìn thấy người đi bên cạnh ông ta, chính là Chu Thời Cảnh.
Phía sau còn có Định Thành, là người của Cục Điều tra hình sự Quốc gia. Cũng là bạn thân của Chu Thời Cảnh.
Trần Chính thẳng một đường, đi tới trước mặt đám người Hàm Minh.
Giơ thẻ ngành của ông ta ra trước mặt bọn họ, rồi nói.
- Xin chào! Chúng tôi là Cảnh sát. Chúng tôi nghi ngờ cậu Khâu Kính Hựu, có liên quan đến một tổ chức buôn lậu xuyên Quốc gia, hoạt động rửa tiền, và những hành vi phạm tội khác.
- Hiện tại, Khâu Kính Hựu chưa thể tỉnh táo để lấy lời khai. Vậy làm phiền các vị hợp tác, theo chúng tôi về Cục Cảnh sát một chuyến, để điều tra làm rõ chuyện này.
Bởi vì, đám người Hàm Minh không bị bắt quả tang ngay trong lúc đang phạm tội.
Cũng không có hành động chống đối người thi hành công vụ.
Nên căn bản không hề bị còng tay áp giải về.
Thậm chí, Trần Chính còn lui sang một bên nhường đường.
Đồng thời, đưa tay ra làm động tác mời.
Không hổ danh là người được Khâu Kính Hựu trọng dụng nhất.
Khi bị mời về Cục Cảnh sát, thái độ của Hàm Minh hoàn toàn khác xa, so với những người còn lại.
Bộ dạng rất bình tĩnh, không một chút nao núng.
Thậm chí, lúc đi ngang qua người của Chu Thời Cảnh.
Cậu ta còn không biết sợ, mà cố ý nói nhỏ vào tai người đàn ông kia.
- Chỉ có tiểu nhân mới chơi trò thừa nước đục thả câu, ném đá giấu tay.
Chu Thời Cảnh hiểu rất rõ, ý tứ trong câu nói của Hàm Minh.
Nhưng lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Trên mặt vẫn là biểu cảm điềm tĩnh như cũ.
Lực lượng Cảnh sát đưa toàn bộ người của Khâu Kính Hựu rời khỏi.
Đứng trước cửa phòng cấp cứu bây giờ, còn lại Chu Thời Cảnh, Định Thành, người của anh ta, và một nhóm Cảnh sát ở lại canh chừng. Chờ thông báo về tình hình sức khỏe của Khâu Kính Hựu.
Đây là lần thứ hai, Chu Thời Cảnh phải đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Hồi hộp chờ đợi người anh ta yêu, một mình đấu tranh giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Ngẩng đầu nhìn bóng đèn màu đỏ vẫn còn sáng rực.
Chu Thời Cảnh lạnh lùng cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm.
Nếu Đới Hạnh San mà có mệnh hệ nào.
Anh ta thề sẽ bắt Khâu Kính Hựu, phải trả một cái giá thật đắt.