Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 145: Đừng mà... cầu xin em!




Chỉ trừ khi hắn làm cho ba mẹ cô sống lại.

Thì Đới Hạnh San mới chịu sinh hai đứa bé trong bụng ra?

Rõ ràng cô biết, cho dù Khâu Kính Hựu có giàu có và tài giỏi đến đâu.

Thì cũng không có khả năng làm người chết sống lại.

Nhưng Đới Hạnh San lại cố tình đưa ra một yêu cầu.

Mà biết rõ là hắn không thể làm được.

Có phải ý của cô chính là, cho dù Khâu Kính Hựu có làm bất cứ chuyện gì.

Cầu xin Đới Hạnh San thế nào.

Bù đắp cho cô ra sao.

Thì Đới Hạnh San cũng vĩnh viễn, không bao giờ tha thứ cho hắn hay không?

Khâu Kính Hựu nhìn chằm chằm vào chiếc bụng đã lớn của cô.

Rồi lại nhìn khẩu súng quen thuộc của mình, đang nằm trong tay Đới Hạnh San.

Trong lòng thầm nghĩ, cho dù cô có tha thứ cho hắn hay không.

Thì hai đứa nhỏ trong bụng Đới Hạnh San, vẫn nhất định phải được sinh ra.

Hiện tại, thù giết mẹ coi như đã trả xong.

Không có cô bên cạnh, Khâu Kính Hựu sống trên đời này, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn và Đới Hạnh San, có sống thì cùng sống.

Mà chết thì cũng phải cùng chết.

Khâu Kính Hựu dùng hai tay vuốt sạch nước mắt trên mặt, rồi từ từ đứng dậy.

Cô nhìn theo hành động của hắn.

Trong lúc còn đang nghi hoặc, không biết Khâu Kính Hựu muốn làm gì.

Thì hắn không một lời báo trước, rất nhanh đã lao đến tóm được bàn tay, đang cầm súng của Đới Hạnh San.

Một tay Khâu Kính Hựu giữ chặt cổ tay Đới Hạnh San.

Tay còn lại cố gắng muốn cướp lấy khẩu súng, mang một màu đen huyền bí trên tay cô.

- Mau đưa súng cho tôi!

Đới Hạnh San có chút kinh ngạc, trước hành động bộc phát của hắn.

Mất mấy giây mới định hình được, chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

Cô bắt đầu hốt hoảng.

Nhưng bây giờ, như thể đang coi khẩu súng trong tay giống như mạng.

Nhất quyết không chịu khuất phục, mà ra sức giật khẩu súng về phía mình.

- Khâu Kính Hựu, buông tay!

- Tuyệt đối không buông! Có chết thì chúng ta cùng chết!

Chuyện đã đi đến bước đường như ngày hôm nay.

Mà Khâu Kính Hựu vẫn không thể nhường Đới Hạnh San lần này, giống như 10 năm trước sao?

- Khâu Kính Hựu, tôi bảo anh buông tay.

Hai người giằng co quyết liệt.

Ai cũng muốn cướp được khẩu súng, không ai chịu nhường ai.

- Em không được phép chết. Nếu như chưa có sự cho phép của tôi.

Ngón trỏ của cô từ đầu đến cuối vẫn đặt ở chỗ tay cò.

Trong lúc hai người giằng co, Đới Hạnh San đã bất cẩn bóp cò.

Mà nòng súng lúc này vẫn chĩa về phía Khâu Kính Hựu.

“Đoàng” một tiếng!

Cả hai người đều không kịp nhìn thấy đường đi của viên đạn.

Thì nó đã xuyên qua hai lớp áo, ghim sâu vào trong da thịt.

Nơi nối liền giữa cánh tay trái, và bả vai của người đàn ông.

Tiếng súng cùng cảnh tượng trước mắt, làm cho Đới Hạnh San bị giật mình.

Luống cuống thả tay ra, nhìn Khâu Kính Hựu bằng vẻ mặt sợ hãi.

Hai người đăng giằng co, mà Đới Hạnh San lại bất ngờ buông tay.

Khiến cho Khâu Kính Hựu mất đà lùi lại phía sau, lảo đảo ngã xuống dưới sàn.

Cây súng cũng theo đó mà bị văng vào một góc.

Đám người Hàm Minh đứng bên ngoài phòng.

Nghe thấy tiếng súng vang lên, đều kinh ngạc nhìn nhau.

Rồi vì sự an toàn tính mạng của cậu chủ.

Mà chưa được sự cho phép của Khâu Kính Hựu, đã vội vàng mở cửa bước vào trong phòng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, đám người Ngô Cẩn không khỏi kinh hãi.

Khi người trúng đạn không phải là Đới Hạnh San, mà lại là Khâu Kính Hựu.

Nhìn thấy máu tươi từ miệng vết thương, trên người Khâu Kính Hựu chảy ra.

Đang càng ngày càng thấm đẫm, hai lớp áo trên người hắn.

Hàm Minh chỉ kịp nhìn Đới Hạnh San trong chớp nhoáng.

Rồi cùng một tên Vệ sĩ khác vội vàng chạy lại, đỡ Khâu Kính Hựu đứng dậy.

- Thiếu gia, để tôi đưa cậu đi bệnh viện.

Vết thương do súng đạn gây ra vô cùng nguy hiểm.

Cho dù Bác sĩ riêng của Khâu Kính Hựu có giỏi cỡ nào.

Thì cũng không thể bằng, trang thiết bị y tế hiện đại ở trong bệnh viện.

Đới Hạnh San nãy giờ vẫn, đứng bất động giống như một khúc gỗ.

Nhìn chằm chằm vào vết thương, đang không ngừng chảy máu của Khâu Kính Hựu.

Nãy giờ cầm súng, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm hắn bị thương.

Lần đầu tiên dùng súng làm người khác bị thương.

Cho dù người đó, có là người mà Đới Hạnh San hận thấu xương, thì vẫn khiến cho cô phải run rẩy sợ hãi.

Đến khi cơ thể có phản ứng, nhìn thấy mọi ánh mắt của người làm, đều đổ về phía mình.

Nghĩ rằng bọn họ đang coi cô giống như một tội phạm.

Đới Hạnh San liền vội vàng giải thích.

- Tôi không cố tình. Là do anh ta muốn cướp súng.

Sắc mặt Khâu Kính Hựu càng ngày, càng nhợt nhạt, do mất máu quá nhiều.

Hắn cố gắng gồng mình kiềm chế cơn đau.

Bàn tay run rẩy chỉ về phía Đới Hạnh San, khó khăn nói ra từng từ.

- Bắt cô ấy lại.

Cô nghe thấy mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu, thì lập tức lộ ra vẻ mặt hốt hoảng.

Vội vàng chạy đến vơ lấy khẩu súng, vừa mới bay vào một góc.

Chĩa nòng súng về phía đám người Hàm Minh.

- Không ai được đến gần.

Bị Khâu Kính Hựu giam cầm. suốt hơn một năm trời là quá đủ rồi.

Bây giờ, Đới Hạnh San thà chết, chứ cũng tuyệt đối không để hắn, giam cầm cô lần nữa đâu.

Bàn tay run run cầm súng, chĩa vào những người còn lại.

Rồi Đới Hạnh San bất ngờ tự dí đầu súng vào bên thái dương, thái độ vô cùng cứng rắn.

- Các người ai dám tiến thêm một bước. Tôi sẽ lập tức tự tử.

Một vài Vệ sĩ nghe lệnh của Khâu Kính Hựu.

Vốn muốn tiến lên để bắt giữ Đới Hạnh San.

Nhưng khi nghe thấy lời đe dọa của cô.

Mọi người nhìn nhau rồi không ai dám manh động.

Bởi vì, căn phòng này không hề có hệ thống cách âm.

Mà vừa rồi,?Đới Hạnh San lại nói lớn tiếng như vậy.

Người bên ngoài đương nhiên đều nghe thấy.

Cho nên, bọn họ cũng không khó hiểu.

Khi nhìn thấy hành động không nghe lời của cô.

Nhưng đám người Hàm Minh lại vô cùng kinh ngạc.

Khi nhìn thấy Đới Hạnh San đem tính mạng của mình ra, để uy hiếp bọn họ.

Ngô Cẩn cho rằng nguyên nhân sâu xa, dẫn đến cái chết của vợ chồng Đới Mộ Hàn.

Một phần cũng là lỗi của ông.

Cho nên, bây giờ chẳng còn mặt mũi nào, để mà lên tiếng khuyên nhủ Đới Hạnh San.

Nhưng đối diện với lời đe dọa của cô.

Khâu Kính Hựu dường như cũng không sợ nữa, ngược lại bình tĩnh nói.

- Cứ xông lên cho tôi. Cho dù không xông lên, cô ấy cũng vẫn sẽ tự tử.

Đám Vệ sĩ nghe vậy lập tức tiến lên.

Đới Hạnh San hoảng loạn lùi ra ngoài ban công.

Nhưng dường như đám người kia không có ý định tha cho cô, vẫn tiếp tục áp sát.

Mặc cho máu tươi từ miệng vết thương, chảy ra mỗi lúc một nhiều.

Khâu Kính Hựu vẫn không chịu đến bệnh viện, mà để Hàm Minh đỡ hắn đi về phía Đới Hạnh San.

- Hạnh San, hai đứa nhỏ cũng là con của em. Hơn nữa, chúng nó còn đã thành hình người cả rồi.

- Lần trước, chúng ta cùng nhau xem thước phim của các con. Chúng nó thật sự rất đáng yêu!

- Em thật sự muốn tước đoạt quyền được sinh ra đời, của chính hai đứa con ruột của mình hay sao?

Khâu Kính Hựu thều thào nói.

Dường như cơ thể chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Cũng chẳng biết bản thân có thể chống đỡ được thêm bao lâu.

Đới Hạnh San bị bọn họ, dồn sát vào thành lan can bên ngoài ban công.

Cô ngẩng đầu nhìn Khâu Kính Hựu, bằng đôi mắt chứa đựng sự tuyệt vọng đến tận cùng.

Nước mắt vẫn cứ tuôn ra, làm ướt đẫm hai hàng mi đen láy.

- Khâu Kính Hựu, vừa rồi tôi còn tưởng anh đã biết mình sai ở đâu, và sẽ thay đổi bản thân. Nhưng thật không ngờ, anh vẫn muốn dùng vũ lực để cưỡng chế tôi. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.

- Nếu sinh chúng nó ra, mà để chúng nó biết được bản thân, có một người ba cầm thú giống như anh. Thì tôi thả đem chúng nó cùng rời khỏi thế gian này.

- Để chúng nó sớm được đi đầu thai, chuyển kiếp, vào một gia đình tốt đẹp hơn. Chứ không phải sinh ra đã mang tiếng, là con của một kẻ sát nhân.

Bàn tay nắm chắc khẩu súng.

Trong lòng Đới Hạnh San cũng đã hạ quyết tâm, sẽ đem theo hai đứa nhỏ trong bụng, cùng rời khỏi thế giới này.

- Khâu Kính Hựu, nếu như có kiếp sau. Tôi vĩnh viễn cũng không mong gặp lại anh.

Lời nói của cô bây giờ, còn có sức tàn phá mãnh liệt hơn cả viên đạn, đang ghim sâu vào trong bả vai của Khâu Kính Hựu.

Như muốn phá tan trái tim, vẫn còn đập trong lồng ngực của hắn.

Khiến cho nó vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.

Không ngờ, sự hận thù trong lòng Đới Hạnh San đối với Khâu Kính Hựu, lại sâu đậm đến như vậy.

Khiến cho cô đến kiếp sau, cũng không muốn gặp lại hắn.

Nhưng cho dù kiếp này, có đau khổ vì yêu Đới Hạnh San đến như thế nào.

Thì Khâu Kính Hựu vẫn mong đời đời, kiếp kiếp, đều có thể được gặp lại cô.

Nhìn thấy động thái chuẩn bị nổ súng của Đới Hạnh San.

Hắn hoảng loạn gạt tay Hàm Minh ra, vội vàng tiến lên vài bước.

Ra sức lắc mạnh đầu, hai mắt đỏ ngầu.

- Đừng mà... cầu xin em! Hãy ở lại với tôi đi mà.

Bây giờ, cho dù bộ dạng của Khâu Kính Hựu,có thê thảm cỡ nào.

Thì cũng không thể khiến cô hồi tâm, chuyển ý.

Cuối cùng thì Đới Hạnh San cũng nhìn rõ được, bộ mặt thật của hắn.

Khâu Kính Hựu chỉ muốn giữ hai đứa bé trong bụng cô.

Nên mới hạ mình xuống nước xin lỗi Đới Hạnh San.

Sự sống chết của cô trong mắt hắn.

Từ đầu đến cuối, đâu có quan trọng.

Đới Hạnh San bị Khâu Kính Hựu lừa dối như thế là quá đủ rồi.

Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tin lời hắn lần nữa đâu.

Đới Hạnh San chậm rãi nhắm mắt lại.

Cố gắng tận hưởng những giây cuối cùng được hít thở, trước khi cô vĩnh viễn rời khỏi nơi này.

Nhưng ngay vào lúc, Khâu Kính Hựu tưởng chừng như Đới Hạnh San, sắp cùng hắn âm dương cách biệt.

Thì sau khi Đới Hạnh San bóp cò, lại phát hiện súng trong tay đã hết đạn.

Cô lập tức bỏ súng xuống, rồi nhìn Khâu Kính Hựu bằng vẻ mặt hoang mang, lo sợ.

Bây giờ súng đã hết đạn, còn bản thân cũng đã bị ép đến đường cùng.

Chẳng lẽ Đới Hạnh San lại phải ngoan ngoãn, khoanh tay chịu trói hay sao?

Sau khi phát hiện viên đạn vừa rồi, bắn vào người hắn, là viên đạn cuối cùng của khẩu súng, mà Khâu Kính Hựu thường dùng.

Hắn mới có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Khôi phục lại được dáng vẻ điềm tĩnh, rồi từng bước tiến về phía Đới Hạnh San.

- Đới Hạnh San, em hết đường chạy rồi. Còn không mau ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi tôi?

Hai tay cô bám chặt vào lan can phía sau lưng.

Phía trước một màn sương che phủ.

Vừa rồi, Khâu Kính Hựu còn nói tất cả mọi chuyện đều là lỗi của hắn.

Thế mà bây giờ, lại muốn ép Đới Hạnh San phải quỳ gối xin lỗi hắn sao?

Cô nhìn hắn bằng cặp mắt sắc như lưỡi dao, mạnh miệng nói.

- Khâu Kính Hựu, cho dù có phải chết. Tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận, ngoan ngoãn làm một con chó, ở bên cạnh anh lần nữa đâu.

Dứt lời, Đới Hạnh San lập tức xoay người, chèo qua lan can ban công rồi nhảy xuống.

Bởi vì, đây là hành động bộc phát, không một lời báo trước.

Khiến Khâu Kính Hựu trở tay không kịp.

Tuy không thể ngăn cản việc cô trèo qua lan can.

Nhưng may sao, khi hắn bàng hoàng chạy đến.

Vào thời khắc Đới Hạnh San sắp sửa rơi xuống, hắn cũng đã kịp bắt được tay của cô.

Vừa rồi, khi còn ở trên ban công.

Đới Hạnh San nghĩ bản thân bây giờ chẳng còn gì.

Cũng không sợ hãi cái chết nữa.

Nhưng khi cả người lơ lửng giữa không trung.

Cô mới bắt đầu có cảm giác sợ hãi, khi phát hiện cái chết đang gần kề.

Phòng ngủ của Khâu Kính Hựu ở lầu sáu.

Phía dưới nơi Đới Hạnh San nhảy xuống, là nền gạch trong biệt thự.

Cơ thể mà rơi xuống đó, thì không chỉ chắc chắn sẽ chết.

Mà còn thịt nát, xương tan.

Trong lúc cô đang sợ hãi, khi biết bản thân không còn cơ hội sống sót.

Thì liền cảm nhận được có bàn tay ai đó, đang nắm chặt cổ tay của Đới Hạnh San, giữ lại giữa không trung.

Cô giật mình nhìn lên, thì phát hiện Khâu Kính Hựu với khuôn mặt trắng bệnh.

Cứ như toàn bộ lượng máu trong người đều đã bị rút sạch

Một giọt cũng không còn.

Máu tươi đã thấm đẫm một mảng lớn áo vest màu xanh dương.

Hắn nhăn mặt vì phải chống chọi với cảm giác đau đớn, từ miệng vết thương truyền tới dây thần kinh trung ương.

Nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Đới Hạnh San.

Như thể cho dù sức lực cạn kiệt, cũng phải kéo cô lên cho bằng được.