Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 144: Anh chưa bao giờ tin tôi.




- À, phải. Anh từng nói rằng, tôi ngay đến tự nhận là người của anh, cũng không xứng. Tôi chỉ là một con chó cái bên cạnh anh mà thôi.

- Ô, thì ra anh lại muốn quan hệ và có con, với một con chó cái giống như tôi sao? Phải nói đây là tư duy, của một người có đầu óc, hay là một kẻ bệnh hoạn đây?

- Một con người với một con chó giao hợp với nhau, con sinh ra sẽ giống người hay giống chó? Anh đã từng nghĩ đến chưa?

Buông thêm vài lời cợt nhả Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San lại khúc khích cười.

Nhưng đó lại chẳng phải một nụ cười đắc thắng, hay vui vẻ.

Tất cả những lời lẽ cay độc, mà hắn dùng để sỉ nhục cô trước kia.

Giờ đây, lại trở thành một thứ vũ khí lợi hại.

Để Đới Hạnh San quay lại tấn công Khâu Kính Hựu.

Giá như lúc trước, hắn không chà đạp lên cả thân xác, lẫn nhân phẩm của cô.

Thì ngày hôm nay, Khâu Kính Hựu cũng sẽ không bị chất vấn ngược lại.

Mà bản thân hắn lại không có tư cách, để phản bác như thế này.

Nhìn vào đôi mắt ngập nước của Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu thấy được một sự tuyệt vọng tới tận cùng.

Trước kia, cho dù hắn có tống ba mẹ cô vào tù.

Thì đôi mắt của Đới Hạnh San, cũng không trở nên sắc lạnh, khi nhìn Khâu Kính Hựu như vậy.

Có lẽ hắn sai rồi!

Khâu Kính Hựu thật sự sai rồi!

Đáng lẽ ra hắn không nên chà đạp, sỉ nhục người con gái mình yêu như vậy.

Bây giờ, mới biết hối hận, liệu có còn kịp nữa không?

Nhưng cho dù có thế nào, Khâu Kính Hựu cũng tuyệt đối không để Đới Hạnh San, mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi thế giới này.

Thế là hắn vội vàng quỳ gối xuống dưới sàn nhà.

- Hạnh San, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi! Trước đây, tôi không nên hành hạ, sỉ nhục em. Cũng là vì bị thù hận che mờ lý trí, nên tôi mới đẩy ba mẹ của em vào trong tù.

- Nhưng tôi chưa bao giờ muốn bọn họ chết.

Trước kia, cô không phải chưa từng nhìn thấy, dáng vẻ khi quỳ gối trước mặt người khác của Khâu Kính Hựu.

Hồi hắn còn ở nhà họ Đới, mỗi lần Khâu Kính Hựu phạm lỗi, ba mẹ Đới Hạnh San đều bắt hắn ra ngoài sân quỳ.

Nhưng để mà quỳ gối cầu xin Đới Hạnh San.

Thì đây là lần đầu tiên Khâu Kính Hựu làm như vậy.

Dựa vào thân phận của hắn hiện tại.

Có thể thấy mẹ con Đới Hạnh San phải quan trọng, hơn cả sinh mạng của Khâu Kính Hựu.

Thì mới có thể khiến hắn vứt bỏ cả sự kiêu ngạo thường ngày, để mà quỳ xuống cầu xin cô.

Lần đầu tiên, Khâu Kính Hựu có đủ can đảm, để ở trước mặt Đới Hạnh San gọi cô là “em”.

Chứ không phải là “cô” giống như lúc trước.

- Bây giờ, em muốn tôi làm gì. Tôi cũng đều nghe theo sự sắp xếp của em. Chỉ xin em đừng làm chuyện dại dột, và hãy sinh hai đứa nhỏ trong bụng ra.

Nhưng thật đáng tiếc!

Cho dù hắn có quỳ gối cầu xin Đới Hạnh San, thì cũng chẳng thể khiến cho cô mủi lòng.

Khâu Kính Hựu chính là người khiến cô cùng một lúc, mất đi hai người thân ruột thịt.

Biến Đới Hạnh San trở thành một đứa mồ côi, không cha, không mẹ.

Khiến cô ngay đến việc gặp mặt người thân, cũng trở nên khó khăn.

Khiến Đới Hạnh San trong suốt hơn một năm qua.

Không ngày nào có thể vui vẻ.

Bây giờ, lại vọng tưởng, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi, thì cô sẽ tha thứ cho hắn sao?

Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.

Đới Hạnh San muốn Khâu Kính Hựu cũng phải giống như cô.

Cả đời này đều phải sống trong đau khổ, dằn vặt.

Chỉ có như vậy thì khi Đới Hạnh San xuống âm phủ.

Nếu có gặp lại ba mẹ của mình, thì họ mới thôi oán trách cô.

- Bây giờ, ba mẹ tôi chết rồi, anh muốn nói gì mà không được? Cho dù anh có muốn ba mẹ tôi chết hay không, thì nguyên nhân dẫn đến cái chết của họ, vẫn bắt nguồn từ anh.

- Giống như anh nói. Cái chết của ba mẹ tôi, không thể khiến cho mẹ ruột của anh sống lại.

- Vậy bây giờ anh quỳ xuống cầu xin tôi, có thể khiến cho ba mẹ tôi sống lại được hay không?

- Tôi đã từng phải quỳ gối, cầu xin anh biết bao nhiêu lần, anh còn nhớ hay không? Có thể anh không nhớ, nhưng từng chuyện... từng chuyện một. Tôi đều ghi nhớ rất rõ.

- Nhưng mỗi một lần, cho dù tôi có khóc lóc van xin như thế nào, thì đổi lại vẫn chỉ là sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh.

- Anh chưa bao giờ tin tôi!

- À, chỉ có duy nhất một lần anh đồng ý, đối với lời cầu xin của tôi. Nhưng lần đó tôi phải bò ở trên sàn nhà đến dưới chân anh, giống như một con chó.

- Sau này, anh dễ dàng đáp ứng những yêu cầu của tôi. Chẳng qua là vì tôi đang mang trong mình, hai đứa con của anh mà thôi, đúng không?

Đới Hạnh San đưa tay lên gạt đi, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Cố gắng nắm chặt khẩu súng trong tay, rồi lại tiếp tục chỉ trích Khâu Kính Hựu.

- Anh chỉ biết chỉ trích, rồi sử dụng bạo lực đối với người khác. Mà chưa khi nào chịu nhìn nhận, rằng mọi chuyện xảy ra trong ngôi biệt thự này. Đều bắt nguồn từ anh mà ra.

- Nếu như không phải anh đưa Châu Tinh Sa, đến sống ở trong ngôi biệt thự này. Thì sẽ không có chuyện tôi bị bắt cóc. Người đàn ông tên Trần Thân kia, cũng sẽ không vì cứu tôi mà mất mạng.

- Cũng sẽ không có chuyện, anh hiểu nhầm rằng tôi và Khắc Phong cùng nhau bỏ trốn. Để rồi làm anh ấy bị bỏng, rút gân chân của anh ấy. Khiến anh ấy phải mổ mắt, để cắt bỏ phần da thịt bị hoại tử, và cuối cùng là ép anh ấy đến phát điên.

Âm lượng của cô qua mỗi lời nói, lại tăng lên một chút.

Cuối cùng, liền hét thẳng vào mặt hắn.

Đới Hạnh San bây giờ, cũng không còn gọi Châu Tinh Sa, bằng hai từ “Tiểu thư” nữa.

Một khi cô không sợ Khâu Kính Hựu nữa.

Thì Châu Tinh Sa cũng chẳng là gì, mà Đới Hạnh San phải nể cả.

Cô càng không phải Hầu gái của ai nữa.

Cho nên, cũng chẳng có lý do gì, để phải xưng hô với Châu Tinh Sa như vậy nữa.

Uổng cho Đới Hạnh San, trước đây còn cảm thấy tội lỗi, khi nghĩ rằng bản thân là người thứ ba, chen vào giữa Châu Tinh Sa và Khâu Kính Hựu.

Không ngờ, Châu Tinh Sa cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.

Vì ghen tuông mà hết cho người làm nhục cô.

Lại bỏ thuốc kích dục vào trong ly sữa, để hãm hại Đới Hạnh San lần nữa.

- Ngay từ đầu, mọi chuyện rõ ràng là do anh sai. Là do anh ngu ngốc, nên mới mắc bẫy của Châu Tinh Sa. Nhưng tại sao lại cứ thích đổ lỗi cho người khác?

- Tại sao anh lại ích kỷ như vậy? Anh không yêu tôi, nhưng lại không muốn tôi dành tình cảm, cho bất kỳ người đàn ông khác. Tại sao lại cứ phải như vậy?

Không phải, Khâu Kính Hựu rõ ràng là yêu cô.

Nếu như không phải vì yêu Đới Hạnh San, thì hắn đã không cố chấp muốn giữ cô ở bên cạnh mình.

Mặc dù giữa Khâu Kính Hựu và ba mẹ cô, có một mối thù rất sâu đậm.

Nếu không phải vì yêu Đới Hạnh San, thì sao hắn phải ghen tuông, khi thấy cô thân mật với người đàn ông khác?

Nếu không phải vì yêu Đới Hạnh San, thì Khâu Kính Hựu đã không phải đau khổ, giống như bây giờ.

Càng không phải yếu đuối đến mức, quỳ xuống cầu xin cô đừng tự tử.

Và nếu không phải vì yêu Đới Hạnh San, thì sao hắn lại muốn có con với cô?

Rồi còn nhất quyết muốn giữ hai đứa trẻ kia.

Trong khi cô một hai đòi bỏ chúng nó?

Tình cảm của hắn dành cho Đới Hạnh San, có thể nói là đã sớm vượt qua cả chữ “yêu”.

Chỉ là với tình cảnh éo le giữa Khâu Kính Hựu và cô.

Hắn không thể đường đường, chính chính, đứng trước mặt Đới Hạnh San, và thẳng thắn nói ba từ “anh yêu em” mà thôi.

Nhưng ở bên cạnh nhau lâu như vậy.

Chẳng lẽ Khâu Kính Hựu không nói.

Đới Hạnh San cũng không tự nhìn ra được, là hắn có tình cảm với cô hay sao?

Chỉ là... nếu như bây giờ Khâu Kính Hựu, thừa nhận rằng hắn yêu Đới Hạnh San.

Liệu có thể cứu vãn được tình cảnh trước mắt?

Liệu tình yêu của Khâu Kính Hựu, trong mắt Đới Hạnh San bây giờ có còn quan trọng.

Đủ để cô giữ lại hai đứa bé trong bụng hay không?

Nhưng cho dù bây giờ, chuyện hắn bày tỏ tình cảm với Đới Hạnh San, có còn ý nghĩa gì hay không.

Thì Khâu Kính Hựu vẫn muốn một lần sống thật, với những cảm xúc trong lòng mình.

Nếu như bây giờ mà còn không nói.

Hắn sợ bản thân sẽ không còn cơ hội để nói với cô, rằng hắn thật sự rất yêu Đới Hạnh San nữa.

Khâu Kính Hựu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Lần này, hắn lấy hết can đảm, để nhìn vào đôi mắt của Đới Hạnh San, để bộc bạch những suy tư trong lòng mình.

- Không, Hạnh San... tôi yêu em! Cả cuộc đời của tôi, chỉ yêu một mình em! Bởi vì quá yêu em, cho nên lúc trước tôi mới cảm thấy khó chịu, khi nhìn thấy em gần gũi với người đàn ông khác. Rồi làm ra nhiều hành động thô lỗ đối với em.

- Chuyện tôi hành hạ Đường Khắc Phong, cũng là tôi sai! Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi!

- Bây giờ, cho dù em muốn tôi phải dùng tính mạng của mình, để bù đắp cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra, tôi cũng cam lòng.

- Chỉ cầu xin em đừng tự làm tổn hại bản thân mình, và hãy để cho con của chúng ta, có cơ hội nhìn thấy ánh sáng của thế giới này.

Giọng nói của Khâu Kính Hựu mỗi lúc một nhỏ đi.

Cuối cùng, thật sự đã không kìm lòng được, mà khóc trước mặt cô.

Bất ngờ nghe hắn nói rằng hắn yêu mình.

Đới Hạnh San lặng người nhìn Khâu Kính Hựu.

Khuôn mặt vừa được lau đi những giọt nước mắt.

Bây giờ, đã tiếp tục ướt đẫm thứ nước mặn đắng.

Người đàn ông này, vài ngày trước còn nói cô, hãy coi như lời hẹn ước giữa bọn họ từ 10 năm trước.

Chỉ giống như một giấc mơ.

Thế mà ngày hôm nay, lại mở miệng nói rằng, bản thân yêu cô rất nhiều!

Lời này của Khâu Kính Hựu, có tin được không?

Không! Lời này của Khâu Kính Hựu, nhất định là giả.

Hắn lại đang muốn lừa cô.

Khâu Kính Hựu căn bản không yêu cô.

Hắn chỉ đang cố tình nói như thế, để Đới Hạnh San mềm lòng, mà sinh hai đứa bé trong bụng ra cho hắn.

Rồi Khâu Kính Hựu sẽ tự tay bóp chết chúng nó.

Nhằm mục đích khiến cho Đới Hạnh San phải đau khổ thêm lần nữa.

Tất cả những chuyện hắn làm, đối với Đới Hạnh San từ trước đến giờ.

Đều chỉ nhằm một mục đích duy nhất.

Đó là làm cho cô phải đau khổ, để trả thù thay cho mẹ ruột của hắn.

Mà cho dù Khâu Kính Hựu có thật sự. yêu Đới Hạnh San thì sao chứ?

Chuyện này bây giờ, đối với cô mà nói, cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bởi vì, cô sẽ không bao giờ chấp nhận ở bên cạnh, và sinh con cho người đàn ông, đã gián tiếp cướp đi sinh mệnh của ba mẹ cô.

- Bởi vì anh yêu tôi! ên tôi phải có nghĩa vụ, sinh con cho kẻ đã từng chà đạp, sỉ nhục tôi và ba mẹ của tôi sao?

- Yêu con gái của người đã hại chết mẹ ruột của mình. Anh có cảm thấy tình yêu của anh, rẻ rách lắm hay không?

- Đây đều là những lời, mà anh từng nói với tôi, anh còn nhớ không? Bây giờ, tôi trả lại tất cả cho anh.

Đới Hạnh San vẫn còn nhớ rất rõ.

Hôm đó, Khâu Kính Hựu nói chuyện điện thoại với đám bạn của hắn.

Nhưng vẫn bắt cô quỳ ở dưới sàn nhà, thỏa mãn thú tính của hắn.

Khi Hứa Phúc lên tiếng nói đỡ cho Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu chẳng những không nghe, mà còn nói cô là loại con gái không biết xấu hổ.

Thế mà bây giờ, hắn còn có gan dám mở miệng nói yêu cô sao?

- Anh nói cả cuộc đời chỉ yêu một mình tôi. Mà anh lại đối xử với tôi một cách tàn tệ. Chà đạp lên cả thân xác lẫn lòng tự tôn của tôi. Coi tôi còn thua cả mấy con chó cưng, mà anh đang nuôi như thế sao?

- Khâu Kính Hựu, cái kiểu “yêu” của anh. Thật khiến người khác sợ hãi. Tôi cảm thấy ghê tởm, cả thứ tình yêu rẻ mạt mà anh dành cho tôi, lẫn nhân cách con người của anh.

- Đừng nhắc đến bốn từ “con của chúng ta”. Anh không xứng.

- Anh còn nhớ cái lần, Chu Thời Cảnh tới đây tìm tôi. Anh đã rất tức giận, khi biết tôi lén nhờ anh ta sắp xếp chỗ ở cho Đường Khắc Phong. Nên đã dùng roi da đánh vào lưng của tôi ba cái không?

- Sau đó, anh lại sợ vết thương của tôi sẽ để lại sẹo. Nên đã kêu người làm mỗi ngày, đều đặn thoa thuốc trị sẹo cho tôi.

- Cho đến bây giờ, vết thương ở trên lưng của tôi cũng đã không còn để lại sẹo nữa.

Nói đến đây, Đới Hạnh San lại kích động đến mức, lớn tiếng chỉ trích Khâu Kính Hựu.

- Vết thương trên da thịt có thể chữa lành, và không để lại sẹo. Còn vết thương trong lòng của tôi, anh nói xem phải chữa lành bằng cách nào?

Đới Hạnh San dần mất kiểm soát, dùng một ngón trỏ liên tục gõ vào bên ngực trái, ẩn phía sau lớp áo ngủ bằng lụa.

- Chính là ở chỗ này. Sâu bên trong là nơi mà anh, đã để lại vô số những vết sẹo. Mà vết sẹo nào cũng rất sâu. Vĩnh viễn cũng chẳng thể chữa lành được nữa.

- Vậy anh kêu tôi lấy gì tha thứ cho anh? Kêu tôi dựa vào cái gì mà phải sinh con cho anh?

- Loại người giống như anh, cho dù có phải quỳ ở đây cả đời. Thì cũng là cái giá mà anh đáng phải trả, cho những tổn thương mà anh đã gây ra, cho tôi và những người khác.

- Anh căn bản không xứng đáng, nhận được sự tha thứ của tôi hay bất cứ ai.

- Muốn chết sao? Không! Nếu để anh cứ thế này mà chết đi, chẳng phải là quá hời cho anh sao?

- Tôi muốn anh phải tiếp tục sống, để giả giá cho những chuyện xấu xa, mất nhân tính mà lúc trước anh đã từng làm.

- Tôi đã nói rồi mà, anh không xứng làm cha của các con tôi. Cho nên, tôi sẽ đem chúng nó cùng đi. Để anh phải sống một mình trong dằn vặt, đau khổ cả đời.

Bấy giờ, Khâu Kính Hựu cúi thấp đầu xuống.

Im lặng nghe cô chì chiết, mà không dám nói thêm một câu nào nữa.

Giọt nước mắt trượt dài ở hai bên gò má, chầm chậm thấm vào khoé miệng.

Khiến hắn cảm nhận được mùi vị mặn đắng.

Nghe Đới Hạnh San nói, cộng với việc nhớ lại những chuyện, mà hắn đã làm với cô.

Khâu Kính Hựu mới chợt nhận ra.

Những tổn thương mà hắn đã gây ra cho Đới Hạnh San, thực sự quá lớn!

Nó đã tạo ra những vết thương lòng trong cô.

Mà không cách nào có thể xoá mờ.

Chính Khâu Kính Hựu còn không thể tha thứ cho bản thân.

Chứ đừng nói đến chuyện cầu xin, sự tha thứ từ Đới Hạnh San.

Nhưng khi hắn kịp nhận ra, rằng bản thân tồi tệ đến mức nào, thì cũng đã quá muộn!

Khâu Kính Hựu đã không còn con đường nào để quay lại nữa rồi.

- À, nhưng vẫn còn một cách, để tôi có thể đồng ý sinh hai đứa con này ra cho anh.

Hắn giật mình vội vàng ngẩng đầu, trong mắt loé lên tia hi vọng, vội vàng nói.

- Là cách gì? Em nói đi! Chỉ cần em chịu sinh hai đứa nhỏ ra. Em kêu tôi làm gì cũng được.

Đới Hạnh San lạnh lùng nhìn Khâu Kính Hựu.

Cố ý nhấn mạnh từng từ.

- Trừ khi... anh làm được cho ba mẹ tôi sống lại.