Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 143: Mau đưa súng cho tôi!




Đây là lần đầu tiên, từ khi bọn họ gặp lại.

Khâu Kính Hựu đến gần mà cô dám né tránh.

Nhưng những lời mà Đới Hạnh San nói ra lúc này, mới khiến nội tâm của hắn dậy sóng.

Cô vừa nói gì?

Sau ngày hôm nay, Đới Hạnh San không ở trong ngôi biệt thự này nữa sao?

Ăn ở với nhau suốt hơn một năm trời.

Bụng cũng đã có con của Khâu Kính Hựu rồi.

Thế mà bây giờ cô lại muốn rời khỏi hắn sao?

Không... không thể nào!

Khâu Kính Hựu tuyệt đối sẽ không bao giờ, để Đới Hạnh San rời khỏi ngôi biệt thự này.

Rời khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Làm sao Khâu Kính Hựu có thể sống nổi, nếu như không có cô ở bên cạnh?

- Không ở trong ngôi biệt thự này nữa. Vậy cô muốn đi đâu? Cô nghĩ chỉ dựa vào chuyện ba mẹ cô đã chết, và Đới Hoà Văn biến mất. Thì tôi sẽ mềm lòng mà thả cô đi sao? Cô nghĩ khi chưa có sự cho phép của tôi, thì cô có thể dễ dàng rời khỏi đây hay sao?

- Giết người thì phải đền mạng, đó là chuyện hiển nhiên. Cho dù có phải là tôi hại chết ba mẹ cô hay không, thì cũng là bọn họ đáng phải chết. Tôi giữ lại mạng cho bọn họ đến tận bây giờ, đã là quá nhân từ rồi.

- Thử hỏi xem, trên đời này có ai tốt như tôi không? Còn trả tiền viện phí cho con trai, của người đã hại chết mẹ ruột của tôi.

- Cái chết của ba mẹ cô, có khiến mẹ tôi sống lại được hay sao?

Chuyện đã đi đến bước đường như ngày hôm nay.

Nhưng hắn vẫn nghĩ rằng bản thân mình đúng, chứ không bao giờ có chuyện sai.

Vợ chồng Đới Mộ Hàn chẳng phải là hai kẻ, rất đáng chết hay sao?

- Tất cả là tại nhà họ Đới các người, nên tôi mới thành ra bộ dạng như bây giờ. Tôi bắt các người trả giá thì có gì là sai?

- Mạng sống của ba mẹ cô, có thể là đủ đền mạng cho mẹ của tôi. Nhưng còn cuộc đời của tôi thì sao? Cô là con gái của vợ chồng Đới Mộ Hàn. Cho nên, ngay cả khi bọn họ chết đi rồi. Cô vẫn phải có nghĩa vụ trả nợ cho tôi.

Nghe thấy những lời mà Khâu Kính Hựu nói.

Mặc dù nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhưng khoé miệng của Đới Hạnh San lại lộ ra một nụ cười.

Cười đến đau lòng.

Hoá ra, ngay cả khi ba mẹ của cô mất đi rồi.

Hắn vẫn không nghĩ rằng bản thân đã sai.

Mà còn nghĩ là ba mẹ của Đới Hạnh San đáng phải chết.

Vậy ắt hẳn việc Khâu Kính Hựu dày vò, hành hạ, chà đạp, sỉ nhục Đới Hạnh San từ trước đến giờ.

Hắn cũng chẳng bao giờ cảm thấy có lỗi với cô đi?

- Khâu Kính Hựu, anh nên nhớ rằng người hại chết mẹ ruột của anh, là ba mẹ tôi chứ không phải tôi. Đúng là ba mẹ tôi có tội, khi đã hại chết mẹ ruột của anh. Nhưng họ cũng đã trả giá bằng cả tính mạng.

- Còn tôi, tôi chẳng nợ anh bất cứ điều gì cả. Nếu có thì việc suốt hơn một năm nay tôi hầu hạ anh, giống như một nô lệ, cũng đã đủ để trả hết nợ cho anh rồi.

- Lúc mà mẹ anh mất, anh cũng đã mười bốn tuổi. Khi ấy, anh đã là một cá thể độc lập, có ý thức. Cho nên, việc sống như thế nào là do bản thân anh quyết định.

- Nếu như anh không muốn trở thành người xấu, thì không ai có thể bắt ép được anh. Càng không ai có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm, cho sự lựa chọn của anh. Và cũng đừng đổ lỗi do tạo hoá.

Đới Hạnh San còn nhớ, trong giấc mơ của mình khi còn ở Trùng Khánh.

Bạch Vô Thường có nói với cô rằng: “đừng lấy lý do là vì tạo hoá của bản thân không tốt. Mà làm ra những chuyện mất hết nhân tính.”

Trước kia, chỉ vì chuyện Khâu Kính Hựu bị ảnh hưởng tâm lý, từ sau chuyện Nhâm Tẫn Xuân chết.

Mà cô luôn có cảm giác mắc nợ mẹ con hắn.

Và Đới Hạnh San cũng đã từng nghĩ rằng, bản thân phải có trách nhiệm, thay ba mẹ mình bù đắp cho những tổn thương, những mất mát trong lòng Khâu Kính Hựu.

Nhưng kể từ giây phút nghe tin ba mẹ cô mất.

Đới Hạnh San mới ý thức được một chuyện rằng, món nợ kia cũng đã đi theo ba mẹ cô.

Bây giờ, Đới Hạnh San chẳng còn mắc nợ Khâu Kính Hựu, bất cứ chuyện gì cả.

Cô đã từng vì chuyện Khâu Kính Hựu bị ảnh hưởng tâm lý, mà cảm thấy đau lòng.

Nhưng bây giờ, Đới Hạnh San cùng một lúc mất đi hai người thân ruột thịt.

Trở thành đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ.

Hắn lại chẳng có chút nào, cảm thấy xót thương cho cô.

Bây giờ, nếu như Đới Hạnh San còn ngoan ngoãn ở bên cạnh, kẻ đã gián tiếp hại chết ba mẹ của mình.

Thì cô đúng là một đứa con gái chẳng ra gì.

- Mạng của mẹ anh là mạng. Còn mạng sống của ba mẹ tôi thì không sao? Anh biết đau lòng, khi mẹ ruột của anh bị người khác hại chết. Vậy anh nghĩ tôi là một khúc gỗ, không có cảm xúc của con người hay sao?

Bao nhiêu ấm ức, tích tụ trong lòng suốt hơn một năm qua.

Hôm nay, dường như đều được Đới Hạnh San, ở trước mặt Khâu Kính Hựu nói ra hết.

- Anh hận ba mẹ của tôi! Vì năm xưa họ đã dùng địa vị xã hội, để ép chết mẹ ruột của anh.

- Vậy anh thử nhìn lại bản thân bây giờ mà xem. Trông có tàn độc khác gì ba mẹ tôi, của 10 năm về trước hay không?

- À không, anh không giống họ. Bởi vì anh còn tàn ác hơn ba mẹ của tôi gấp trăm ngàn lần.

- Từ buôn lậu, rửa tiền, giết người, mua trinh, tra tấn người khác bằng những loại cực hình giống như trên phim. Lợi dụng quyền lực, cho người hành hạ ba mẹ tôi, giam cầm tôi, ép tôi trở thành nô lệ tình dục của anh. Sử dụng bạo lực tình dục đối với tôi. Cho đến chuyện làm nhục con gái nhà người ta, rồi không chịu trách nhiệm...

- Có việc làm nào của anh, không phải việc làm vô nhân tính, giống hệt một tên súc sinh?

- Anh vốn không phải con người, mà chính là một con quỷ đội lốt người.

- Anh và ba mẹ của tôi, vốn là cùng một loại người. Chẳng qua, do năm xưa anh không có tiền bạc, và quyền lực giống như gia đình tôi. Nên anh mới căm ghét, những người giống như ba mẹ tôi mà thôi. Tôi nói có đúng không?

Lần trước, cha con Mao Uẩn Hương đến đây tìm hắn, nói về chuyện cô ta bị làm nhục ở trong hộp đêm.

Vô tình lại để Đới Hạnh San nghe thấy.

Cô liền hiểu nhầm rằng Mao Uẩn Hương, là do Khâu Kính Hựu làm nhục.

- Tôi biết một tên điên giống như anh, đâu dễ gì để cho tôi rời khỏi ngôi biệt thự này.

- Nhưng dường như anh lại quên mất một điều, rằng đâu nhất thiết thể xác của tôi phải ra khỏi ngôi biệt thự này, thì mới được coi là thoát khỏi anh.

Vừa nói, Đới Hạnh San vừa đưa tay ra kéo cánh cửa gỗ, của ở chiếc tủ đặt cạnh đầu giường.

Cầm lấy khẩu súng lục của hắn được đặt ở bên trong.

Kể từ khi Đới Hạnh San dọn đến ở trong căn biệt thự này, cho tới khi cô mang thai.

Ngoại trừ Đới Hạnh San ra, Khâu Kính Hựu không cho phép bất cứ ai, dọn dẹp phòng ngủ của hắn.

Sau khi cô mang thai, mọi đồ đạc trong phòng vẫn được giữ nguyên.

Chỉ thêm vào một số đồ dùng cá nhân của cô, và tủ sách của hắn.

Cho nên, mọi vật dụng cá nhân của Khâu Kính Hựu để ở đâu.

Đới Hạnh San là người biết rõ nhất.

Đây là lần đầu tiên, từ khi sinh ra đến bây giờ, cô cầm súng trong tay.

Ít nhiều, cũng vẫn không thể tránh khỏi run rẩy.

Mà vào thời khắc nhìn thấy Đới Hạnh San, cầm lấy khẩu súng lục của hắn.

Khâu Kính Hựu thật sự phát hoảng.

Hắn bỏ qua chuyện Đới Hạnh San, mắng hắn là một tên súc sinh, một kẻ điên, hay một con quỷ.

Càng không có tâm trí nào để giải thích, chuyện liên quan đến Mao Uẩn Hương.

Khâu Kính Hựu bây giờ, chỉ sợ Đới Hạnh San kích động quá mức, sẽ tự làm tổn hại bản thân và con của bọn họ.

- Hạnh San, cô muốn làm gì?

Khâu Kính Hựu vốn muốn lao đến, cướp lấy khẩu súng trong tay Đới Hạnh San.

Nhưng chỉ vừa tiến lên vài bước, thì hai tay Đới Hạnh San đã nắm chặt khẩu súng, chĩa lòng súng về phía hắn, như chỉ trực để bóp cò.

- Đứng lại! Nếu anh dám bước thêm một bước nữa, thì hoặc là tôi chết, hoặc là cả hai người chúng ta cùng chết.

Lần thứ hai bị cô uy hiếp.

Nhưng một kẻ kiêu ngạo, trước giờ chưa từng nhún nhường trước bất kỳ ai giống như Khâu Kính Hựu.

Giờ phút này, lại vì sự an toàn tính mạng của Đới Hạnh San, mà phải miễn cưỡng thỏa hiệp.

Không dám đứng thêm một bước nào nữa.

Kể từ khi quen nhau đến nay.

Cả cô và hắn đều chưa từng nghĩ đến.

Sẽ có một ngày, Đới Hạnh San chĩa mũi súng vào Khâu Kính Hựu như thế này.

Dường như nhớ đến hai đứa bé trong bụng.

Đới Hạnh San lại lạnh lùng cười.

- À, không phải chỉ có hai chúng ta. Mà nếu như anh dám đến gần tôi, thì cả bốn người chúng ta sẽ cùng chết.

Cứng rắn không được, thì hắn buộc phải dùng biện pháp mềm mỏng.

Bây giờ, đối với Khâu Kính Hựu mà nói.

Sự an toàn tính mạng của mẹ con cô, phải được đặt lên hàng đầu.

Mọi tôn nghiêm của hắn, đều bị Khâu Kính Hựu ném qua một bên.

Hạ giọng khuyên nhủ Đới Hạnh San.

- Được, tôi không đến gần cô. Hạnh San, cô bỏ súng xuống trước đi. Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, có được không?

Hắn bây giờ, ngay cả việc nuốt xuống dịch vị trong miệng, dường như cũng trở nên khó khăn.

Vì sợ làm cô cảm thấy không vừa mắt.

Khâu Kính Hựu không sợ Đới Hạnh San bắn hắn.

Khâu Kính Hựu chỉ sợ cô sẽ tự sát.

- Anh đi vào trong.

Hắn nhượng bộ trước Đới Hạnh San.

Nhưng cô bây giờ, hoàn toàn không nghe theo lời nói của Khâu Kính Hựu nữa.

Hai tay Đới Hạnh San vẫn nắm chặt khẩu súng, lạnh giọng ra lệnh.

Hắn nhìn về phía bộ bàn ghế đặt ở giữa căn phòng.

Không biết tiếp theo cô muốn làm gì.

Khưng vẫn phải nghe theo lời của Đới Hạnh San, mà đi chuyển ra xa khỏi lối ra vào ban công.

Đợi Khâu Kính Hựu đi vào trong.

Đới Hạnh San một lần nữa, quay lại đứng bên cạnh lối ra vào ban công.

Một tay vẫn cầm súng chĩa vào người hắn, tay còn lại mở cánh cửa kính ra.

- Khâu Kính Hựu, anh có biết điều tôi hối hận nhất, ở thời điểm hiện tại là gì hay không? Điều tôi hối hận nhất là đã từng yêu anh, và dành cả thanh xuân của mình cho một kẻ như anh.

- Nếu như ngay từ đầu, tôi không có tình cảm với anh, thì tôi đã có thể không chút do dự, mà xuống tay giết chết anh. Như vậy, ba mẹ tôi cũng sẽ không chết.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại.

Xô chắc chắn sẽ không bao giờ, trao trái tim của mình cho hắn, thêm bất cứ một lần nào nữa.

Cảm giác chính tai nghe được người mình yêu, lại nói hối hận vì đã từng yêu mình, thật sự rất đau khổ.

Nó khiến trái tim của Khâu Kính Hựu, như muốn vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.

Trước giờ, hắn thường xuyên nhục mạ Đới Hạnh San.

Nhưng lại dùng quyền lực ép cô, chỉ có thể im lặng cam chịu, không có quyền phản bác.

Từ khi bọn họ gặp lại, Khâu Kính Hựu cũng chưa khi nào, chịu lắng nghe tiếng lòng của Đới Hạnh San.

Cho nên lần này, hắn quyết định im lặng.

Để cho cô thoải mái, trút hết tất cả những uất ức, mà Đới Hạnh San đã phải gánh chịu bấy lâu nay, lên người của Khâu Kính Hựu.

Hay nói đúng hơn, bây giờ súng đang nằm trong tay cô.

Hắn căn bản không dám lớn lối như thường ngày nữa.

Đới Hạnh San đột nhiên đưa tay đặt lên chiếc bụng bầu, đã được hơn 5 tháng của mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

- Thời gian qua, anh đối xử tốt với tôi như vậy. Là vì anh rất muốn có hai đứa nhỏ trong bụng tôi, có đúng không?

- Vậy thì để tôi nói cho anh biết. Kể từ giây phút này trở đi, sự sống chết của hai đứa nhỏ trong bụng tôi, sẽ không phải do anh quyết định nữa. Mà là do tôi quyết định.

- Tôi muốn chúng nó sống, thì chúng nó được sống. Còn tôi muốn chúng nó chết, thì chúng nó nhất định phải chết.

- Loại người tàn nhẫn giống như anh, thì không xứng làm cha của các con tôi.

- Cho nên, tôi sẽ đưa chúng nó cùng xuống địa phủ, đoàn tụ cùng với ông bà ngoại của chúng. Để anh phải sống trong đau khổ, dằn vặt cả đời.

- Đó chính là cái giá phải trả, cho những gì mà anh đã gây ra cho gia đình tôi.

- Tôi nguyền rủa anh sau này tuyệt tử, tuyệt tôn. Sống cô độc một mình cả đời.

Nghe cô nói muốn đem theo hai đứa nhỏ, rời khỏi thế gian này.

Bỏ lại Khâu Kính Hựu cô độc một mình.

Sự hoảng sợ trong hắn đã đạt đến cực hạn.

Không có cách nào che giấu.

Khâu Kính Hựu đã từng, phải tận mắt chứng kiến mẹ ruột của mình, chết đi trong sự bất lực của hắn.

Chỉ một lần như thế, đã khiến tâm lý của Khâu Kính Hựu, bị tàn phá một cách nặng nề.

Bây giờ, lại bảo hắn một lần nữa, phải tuyệt vọng nhìn người con gái mình yêu, đem theo hai đứa con chưa chào đời của mình, đi xuống dưới cửu tuyền.

Thử hỏi, làm sao Khâu Kính Hựu có thể sống nổi?

Hơn nữa, hắn cũng chỉ muốn có con cùng Đới Hạnh San mà thôi.

Nếu như con của cô và Khâu Kính Hựu chết đi.

Thì thật sự giống như lời Đới Hạnh San nói, hắn sẽ phải chịu cảnh tuyệt tử, tuyệt tôn.

Đôi mắt của người đàn ông ngày thường đen sâu.

Gần như bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Ngày hôm nay lại đỏ hoe như muốn khóc đến nơi.

- Đừng... Hạnh San... nghe lời tôi. Mau đưa súng cho tôi! Hạnh San của tôi rất ngoan! Hạnh San của tôi luôn nghe lời tôi. Hạnh San của tôi cũng sẽ không bao giờ, đối xử với tôi như vậy, có phải không?

Hắn đưa hai tay ra phía trước, cùng với giọng nói vô cùng trầm ấm.

Như đang muốn xoa dịu Đới Hạnh San, để cô có thể bình tĩnh trở lại.

Nhưng ngay lúc này, chính Khâu Kính Hựu lại không thể giữ được sự bình tĩnh.

Tinh thần bấn loạn đến cùng cực.

Chính hắn cũng biết, rốt cuộc bản thân bây giờ đang nói gì.

Nghe thấy lời kia của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San ngay lập tức bật cười, như một kẻ điên.

Rồi lại bất ngờ nhìn hắn mà đanh giọng.

- Hạnh San của anh? Anh nghĩ Đới Hạnh San tôi bây giờ, còn là của Khâu Kính Hựu anh sao? Không! Sai rồi!

- Kể từ khi ba mẹ tôi mất đi, thì Đới Hạnh San này cũng đã không còn là của anh nữa.

- Trước đây, tôi chấp nhận quỳ gối làm một con chó, cho anh tuỳ tiện sai khiến. Chỉ vì lo sợ anh sẽ làm hại đến người nhà tôi.

- Bây giờ, ba mẹ tôi đã mất rồi. Hoà Văn cũng không còn ở chỗ anh nữa. Vậy thử nói xem, anh là cái thá gì?

- Hai từ “Thiếu gia” dùng để gọi anh. Tôi đã gọi đến phát tởm rồi! Sau này, cũng sẽ không bao giờ gọi nữa.