Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 142: Anh còn muốn lừa gạt tôi đến khi nào nữa?




Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô.

Quản gia vô cùng sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn Đới Hạnh San.

Kể từ sau cái lần bị phạt vả miệng, cô chưa từng dám gọi thẳng tên của Khâu Kính Hựu, thêm bất cứ một lần nào nữa.

Và cho dù có tỏ ra lạnh lùng, xa cách với Ngô Cẩn.

Vì chuyện ông cũng góp phần, khiến cho Khâu Kính Hựu có cơ hội, đẩy ba mẹ của Đới Hạnh San vào trong tù.

Thì cô cũng chưa từng xưng “tôi” với Ngô Cẩn.

Nhưng ngày hôm nay, Đới Hạnh San lại bất ngờ thay đổi cách xưng hô, với cả ông và Khâu Kính Hựu.

Còn dọa sẽ tự tử.

Ngô Cẩn dám chắc có chuyện gì đó đã xảy ra, khiến cho Đới Hạnh San bị kích động.

Nên thái độ của cô, mới thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy.

Và ông cũng biết chắc chắn, đám người Tiểu Chi biết rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Chỉ là không muốn nói với Ngô Cẩn mà thôi.

Không lấy được bất kỳ thông tin gì từ đám người Liên Nhi.

Đối diện với lời đe dọa của Đới Hạnh San.

Quản gia cũng rất sợ, nếu như bây giờ không làm theo ý của cô, thì cô sẽ ngay lập tức làm chuyện dại dột.

Ngô Cẩn một lần nữa nhìn qua đám người Tiểu Thiên, bất lực thở dài.

Rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, lấy điện thoại gọi cho Khâu Kính Hựu.

Hôm nay ở Tập đoàn, Khâu Kính Hựu có một cuộc họp Hội đồng Quản trị, bàn về vấn đề đầu tư vào bất động sản.

Quản gia trùng hợp thế nào, lại gọi đúng vào cái lúc hắn đang họp.

Vốn dĩ trước kia, Khâu Kính Hựu thường có thói quen, tắt nguồn điện thoại trong các cuộc họp.

Nhưng kể từ khi Đới Hạnh San mang thai.

Hắn không yên tâm về mẹ con cô.

Nên điện thoại lúc nào cũng ở trạng thái, sẵn sàng nhận được cuộc gọi.

Phát hiện điện thoại trên mặt bàn, đổ chuông thông báo có cuộc gọi đến.

Nhìn qua màn hình thấy hiện tên người gọi là Ngô Cẩn.

Khâu Kính Hựu ra hiệu cho Giám đốc Kinh doanh đang thuyết trình, tạm thời giữ im lặng.

Rồi trực tiếp nghe điện thoại ngay trong phòng họp.

Thấy hắn bắt máy, Quản gia cũng không vòng vo.

Mà cứ thế thuật lại y nguyên lời mà Đới Hạnh San vừa nói, cho hắn nghe.

Trong giọng nói, vẫn không giấu nổi sự hoang mang, lo lắng.

Mà Khâu Kính Hựu đối với lời Ngô Cẩn nói.

Càng nghe thì sắc mặt càng lạnh đi.

Hắn nghi hoặc không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Khiến Đới Hạnh San hôm nay lại to gan đến vậy.

Chẳng những dám gọi thẳng tên họ của Khâu Kính Hựu.

Cà còn lấy mạng sống của mình ra để đe dọa hắn.

- Được rồi! Tôi sẽ về ngay. Chú trông chừng cô ấy cẩn thận. Đừng để cô ấy tự làm tổn hại đến bản thân, và tính mạng của hai đứa bé trong bụng.

Khâu Kính Hựu chỉ nói mấy lời.

Mà đám người trong Tập đoàn nghe qua, đều không hiểu hai từ “cô ấy” thoát ra từ miệng của hắn, là đang đề cập đến ai.

Lẽ nào, là vị hôn thê của Khâu Kính Hựu?

Cô ta có con với hắn rồi sao?

Sau khi tắt máy, Khâu Kính Hựu mới quay sang dặn dò Giám đốc Điều hành.

- Chiều nay, tôi có một cuộc hẹn với người của bên Tập đoàn Yến Thành, bàn về hợp đồng đầu tư vào dự án địa ốc. Nhưng bây giờ, tôi có việc riêng cần giải quyết, nên cậu hãy thay tôi đến đàm phán với họ.

Nghe thấy lời căn dặn của hắn, Giám đốc Điều hành có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không dám có ý kiến.

Cần phải biết, có những dự án phải đặc biệt quan trọng, thì Khâu Kính Hựu mới phải đích thân ra mặt.

Lần trước, anh ta phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt, thì Tập đoàn Huỳnh thị mới bỏ qua chuyện Khâu Kính Hựu không tới, mà ký vào bản hợp đồng.

Lần này, nếu mà anh ta không thể ký kết thành công hợp đồng với Tập đoàn Yến Thành.

Thì một Giám đốc Điều hành giống như anh ta, ở trong mắt Khâu Kính Hựu chẳng khác nào một kẻ vô dụng.

Nhưng với tình cảnh trước mắt, Giám đốc Điều hành lại không có cách nào thoái thác chuyện này.

Mà chỉ có thể ngoan ngoãn, nghe theo sự sắp xếp của Khâu Kính Hựu.

- Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây đi.

Lời vừa dứt, không cần quan tâm đám người có mặt trong phòng họp, có đồng ý hay không.

Khâu Kính Hựu lập tức đẩy ghế đứng dậy, dẫn theo Trợ lý rời khỏi phòng.

Trên đường trở về biệt thự, ngồi trong xe ô tô.

Khâu Kính Hựu không ngừng đặt ra nghi vấn.

Không biết rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì.

Về tới biệt thự, hắn vẫn giữ thói quen di chuyển, bằng đường cầu thang máy lên lầu trên.

Lúc Khâu Kính Hựu đặt chân vào bên trong phòng ngủ của mình, thì đám người Ngô Cẩn vẫn đang ở trong phòng.

Chỉ có điều, Đới Hạnh San lúc này đã không còn nằm trên giường nữa, mà đang đứng ở trước lối ra vào ban công.

Người làm nhìn thấy Khâu Kính Hựu đã trở về, thì đều đồng loạt cúi đầu chào.

- Thiếu gia...

Biết được hắn đã có mặt trong phòng, nhưng Đới Hạnh San vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng lên tiếng.

- Tôi muốn nói chuyện riêng với Khâu Kính Hựu. Mọi người đều ra ngoài đi.

Chính tai nghe được cô dám gọi thẳng tên của mình.

Khâu Kính Hựu bây giờ mới thật sự cảm thấy bất an trong lòng.

Không hiểu chuyện gì, đã khiến thái độ của Đới Hạnh San thay đổi như vậy.

Nghe thấy lời nói của cô, nhưng đám người Ngô Cẩn chẳng một ai chịu nghe lời.

Bọn họ vẫn một mực cúi đầu, chờ đợi xem ý của Khâu Kính Hựu thế nào.

- Đều ra ngoài cả đi.

Đúng lúc hắn cũng muốn nói chuyện riêng với cô, nên liền đuổi đám người kia ra ngoài.

Sau câu nói của Khâu Kính Hựu, người làm mới đồng loạt rời khỏi phòng.

Hàm Minh lại cẩn thận đóng cửa lại.

Trong phòng lúc này, chỉ còn lại hai người.

Khâu Kính Hựu đứng từ xa, nhìn bóng lưng mảnh mai của Đới Hạnh San, không kiên nhẫn mà hỏi.

- Nói xem, điều gì đã khiến hôm nay cô lại to gan như vậy? Lại dám gọi thẳng tên họ của tôi rồi?

- Ba mẹ tôi mất rồi, đúng không?

Một bàn tay Đới Hạnh San bấu chặt vào cạnh tường.

Sự run rẩy lúc này lại được cô che giấu rất tốt.

Câu hỏi kia của Đới Hạnh San, khiến Khâu Kính Hựu nhất thời im lặng.

Dường như đã có chút căng thẳng.

Nhưng rất nhanh đã thản nhiên đáp.

- Có phải cô lại mơ thấy ác mộng, rồi suy nghĩ lung tung hay không? Chẳng phải mới đêm hôm kia, tôi đã gọi điện cho Quản giáo trại giam. Hắn cũng đã xác nhận rằng ba mẹ cô, hiện tại vẫn đang sống rất tốt hay sao?

Mặc định suy nghĩ của mình là đúng.

Hắn lại bắt đầu lớn tiếng với cô.

- Cô bớt gây phiền phức cho tôi đi, có được không? Chỉ có mỗi cái chuyện này mà cô doạ tự tử, làm tôi từ Tổng Công ty phải tức tốc chạy về đây sao?

- Cô có biết là chiều nay, tôi có một buổi ký kết hợp đồng, rất quan trọng hay không?

- Thái độ của cô bây giờ là như thế nào? Muốn tôi thật sự lấy mạng ba mẹ cô sao?

Khâu Kính Hựu chậm rãi đi về phía ghế sofa trong phòng.

Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, thì Đới Hạnh San bất ngờ quay lại, nhìn hắn bằng đôi mắt mọng nước.

- Tôi đã biết hết toàn bộ sự thật rồi! Anh còn muốn lừa gạt tôi đến khi nào nữa?

- Anh vẫn muốn khẳng định rằng ba mẹ tôi còn sống, phải không? Vậy anh có dám đưa tôi đến trại giam, gặp mặt bọn họ hay không? Không thì gọi FaceTime cũng được.

- Còn nữa, chuyện anh lăm lần, bảy lượt không muốn sửa camera trong bệnh viện. Có phải là vì em trai tôi bây giờ, đã không còn ở trong bệnh viện nữa hay không?

Khâu Kính Hựu sửng sốt nhìn cô.

Nội tâm đã sớm không thể giữ được sự bình tĩnh.

Có thể biết được cả chuyện, Đới Hoà Văn đã biến mất khỏi bệnh viện.

Thì xem ra là Đới Hạnh San đã biết hết tất cả.

Hoàn toàn không phải chỉ vì mơ thấy ác mộng, nên mới kích động như thế này.

- Chuyện này... cô nghe ai nói?

Nếu không phải có người nói, thì cô chắc chắn không thể nào biết được, những chuyện liên quan đến nhà họ Đới.

Suốt mấy ngày đến Trùng Khánh, Khâu Kính Hựu luôn ở bên cạnh Đới Hạnh San.

Cô hầu như cũng không tiếp xúc với người lạ.

Hắn đoán người để lộ chuyện này cho Đới Hạnh San biết, chắc chắn là người trong ngôi biệt thự này.

Để Khâu Kính Hựu tra ra là người nào, trong căn biệt thự này nhiều chuyện.

Thì kết cục của bọn họ, chắc chắn sẽ còn thảm hơn cả Đường Khắc Phong và Thư Quyên ngày trước.

- Ai nói không quan trọng. Quan trọng là họ nói không sai, phải không? Thì ra, trước giờ anh vẫn luôn lừa dối tôi.

Từ chuyện của 10 năm trước đến bây giờ.

Tất cả đều là lừa gạt!

- Mạng sống của ba mẹ tôi, cộng với cuộc đời của tôi đã bị anh phá nát, đã đủ đền mạng cho mẹ ruột của anh chưa?

Đới Hạnh San đau đớn gào lên.

Từ nhỏ đến giờ, cô chưa bao giờ lớn tiếng với Khâu Kính Hựu như vậy.

Bộ dạng của Đới Hạnh San bây giờ.

Thật sự khiến hắn phát hoảng.

- Hạnh San, bình tĩnh nghe tôi giải thích. Trong chuyện này, chắc chắn là có người đã hãm hại ba mẹ cô. Không thể nào có chuyện, hai người họ cùng nhau tự tử được. Chuyện này, tôi sẽ cho người điều tra thật kỹ.

- Còn về chuyện của em trai cô, tôi cũng đã cho người đi tìm rồi. Tôi tin sớm muộn gì cũng tìm thấy Đới Hoà Văn mà thôi.

Khâu Kính Hựu từ từ đi về phía cô.

Nhưng còn chưa kịp đến gần, thì Đới Hạnh San đã vội chạy về phía giường lớn, như không muốn đứng gần hắn.

- Anh im đi! Anh tưởng chỉ cần nói như thế, thì sẽ thoát khỏi trách nhiệm hay sao? Cho dù ba mẹ tôi là chết vì lý do gì, thì cũng đều là do anh hại chết.

- Nếu như anh không khiến ba mẹ tôi phải ngồi tù, không cho người hành hạ bọn họ, thì ba mẹ tôi cũng sẽ không chết.

- Hơn nữa, người đã được chôn xuống đất rồi. Lẽ nào, anh còn muốn làm thêm một chuyện tàn nhẫn. Đó là đào thi thể của ba mẹ tôi lên, để khám nghiệm tử thi hay sao?

- Còn về phần của Hoà Văn, anh cũng không cần tiếp tục, cho người tìm kiếm làm gì cho mất công. Bởi vì, cho dù thằng bé có ở đâu, thì ít nhất cũng tốt hơn là ở chỗ của anh.

- Hơn nữa, sau ngày hôm nay... tôi cũng sẽ không còn ở trong ngôi biệt thự này nữa.