Lời kia của Tiểu Thiên, chẳng khác nào một tảng đá nặng, rơi xuống trúng đầu của cô.
Đới Hạnh San bàng hoàng lùi lại, ra sức lắc mạnh đầu, như không dám tin vào tai mình.
Cũng may có Tiểu Chi và Liên Nhi đứng phía sau, kịp thời đỡ lấy cơ thể của cô, nên Đới Hạnh San mới không ngã ngửa về phía sau.
- Không... không thể nào! Đêm qua, rõ ràng Thiếu gia đã gọi cho Quản giáo trại giam.
- Tôi cũng nghe thấy chính miệng anh ta đã nói, rằng ba mẹ tôi ở trong tù, chẳng những hiện tại vẫn đang sống rất tốt, mà còn đã dần thích nghi được với môi trường mới.
- Tuyệt đối không thể có chuyện ba mẹ tôi đã mất được. Anh đang trêu đùa tôi đúng không?
Miệng rõ ràng cương quyết phủ nhận lời nói của người Vệ sĩ.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Thiên, thì đôi mắt đã ngấn lệ.
- Bởi vì Thiếu gia muốn tôi đau khổ, nên đã kêu anh cố tình dựng lên chuyện này, để lừa gạt tôi có đúng không?
Đôi mắt ngập nước liên tục đảo qua, đảo lại, tâm lý hoảng loạn.
Trong đầu liên tục chạy qua những ý nghĩ hoang đường.
Khiến Đới Hạnh San chẳng có cách nào giữ được bình tĩnh.
- Không... không đúng. Anh là người của Chu Thời Cảnh. Là anh ta thấy tôi chưa đủ khổ, nên kêu anh đến gieo thêm đau khổ cho tôi, có đúng không?
Chính Khâu Kính Hựu đã nói với cô.
Chuyện ba mẹ cô chết.
Chỉ là do ban ngày Đới Hạnh San suy nghĩ tiêu cực, nên đêm qua mới mơ thấy ác mộng mà thôi.
Chuyện đó không phải sự thật.
Cho dù chỉ còn một phần trăm hy vọng.
Đới Hạnh San vẫn ngu ngốc tin tưởng, hắn sẽ không lừa dối cô.
Liên Nhi và Tiểu Chi ở phía sau, trông thấy bộ dạng không ngừng run rẩy, đến đứng cũng không vững của Đới Hạnh San.
Bọn họ cũng hiểu được chuyện này, rõ ràng là một cú sốc cực lớn.
Mà một cô gái yếu đuối giống như cô, nhất thời khó lòng mà có thể chấp nhận được.
Chính người ngoài như bọn họ, cũng phải cảm thấy kinh ngạc, khi nghe đến chuyện ba mẹ của Đới Hạnh San đã chết.
Trước đó, Liên Nhi và Tiểu Chi không hề hay biết chuyện này.
Nhưng bọn họ tin tưởng lời mà Tiểu Thiên nói.
Toàn bộ đều là sự thật.
Bởi vì, chẳng ai lại có ác ý.
Đem tính mạng của người khác ra đùa cợt như vậy cả.
Nếu quả đúng giống như lời cậu ta nói.
Thì Khâu Kính Hựu ắt hẳn cũng đã biết chuyện, ba mẹ của Đới Hạnh San đã chết.
Chỉ là hắn không nói với cô mà thôi.
Đúng giống như lời Đới Hạnh San nói.
Tiểu Chi và Liên Nhi là hai cô gái lương thiện.
Cho dù sợ Khâu Kính Hựu thế nào.
Bọn họ cũng không bao giờ bán đứng cô.
Đi nói với hắn rằng, Tiểu Thiên là người do Chu Thời Cảnh, cài vào trong biệt thự.
Mặc dù, đã nhắc trước với Đới Hạnh San, là không được quá kích động.
Nhưng Tiểu Thiên cũng đã lường trước được, chuyện này là không tránh khỏi.
Cô phải dành tình yêu thương, cho ba mẹ lớn đến như thế nào.
Thì mới có thể vì ba mẹ, mà chấp nhận trở thành nô lệ tình dục của kẻ thù.
Cho nên, chuyện Đới Hạnh San không thể chấp nhận được, sự thật là ba mẹ của cô đã chết, cũng là điều hiển nhiên.
Đối mặt với những lời gán tội của Đới Hạnh San.
Tiểu Thiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc.
Tiếp tục nói ra những lời, mà chính cậu ta cũng biết, nó sẽ giống như mũi dao sắc nhọn, tiếp tục tạo ra những vết cắt cho vết thương, đang không ngừng chảy máu của cô.
- Đúng, Khâu Kính Hựu đang lừa gạt cô. Nhưng tôi thì không.
- Ba mẹ cô thật sự đã chết rồi. Hơn nữa, còn là chết cách đây hơn một tuần. Trước ngày cô và Khâu Kính Hựu đến Trùng Khánh hai ngày. Nghe nói là cả hai người họ đều là tự tử mà chết.
Cậu ta đoán có lẽ do không chịu đựng nổi, đối với cuộc sống cực khổ trong tù.
Nên ba mẹ của Đới Hạnh San mới lựa chọn, cùng nhau tự tử.
- Tôi vốn muốn nói chuyện này với cô từ lâu rồi. Nhưng thời gian trước, Khâu Kính Hựu luôn ở bên cạnh cô, nên tôi mới không có cơ hội để nói.
Giờ thì Tiểu Thiên cuối cùng cũng đã hiểu.
Lý do tại sao chỉ vì một cô gái, đã lên giường với người đàn ông khác, còn có con với hắn giống như Đới Hạnh San.
Mà Chu Thời Cảnh lại sai cậu ta, trở thành Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu, để thu thập bằng chứng phạm tội của hắn.
Chẳng những thế, một Thiếu gia trước giờ chỉ thích sống an nhàn, không màng đến danh lợi giống như Chu Thời Cảnh.
Lại chỉ vì Đới Hạnh San, mà nhất quyết dành lấy chức Viện trưởng Viện kiểm sát cho bằng được.
Đứng trước một cô gái thanh thuần, lương thiện, yếu đuối giống như Đới Hạnh San.
Tận mắt chứng kiến những chuyện mà cô đã từng trải qua.
Đừng nói là Chu Thời Cảnh.
Chỉ cần có điều kiện, ngay cả Tiểu Thiên cũng muốn dang tay che chở cho cô.
- Có lẽ bởi vì sợ, nếu như để cô biết chuyện ông bà Đới đã chết, thì Khâu Kính Hựu sẽ không thể khiến cô, ngoan ngoãn phục tùng hắn như trước kia nữa.
- Nên Khâu Kính Hựu mới cố tình giấu đi chuyện này, và đưa cô đi du lịch, để tin tức này không bao giờ có thể đến tai của cô.
- Thậm chí, Khâu Kính Hựu còn lệnh cho Quản giáo trại giam, lén chôn cất thi thể của ba mẹ cô. Hoàn toàn không báo về cho người thân của cô biết.
- Chu Thiếu gia biết cô ở đây, chẳng những phải chịu khổ, vì bị Khâu Kính Hựu hành hạ, mà còn bị hắn lừa dối. Nên thật sự rất muốn đưa cô ra khỏi đây.
Tia hy vọng cuối cùng bị đập tắt.
Đới Hạnh San lại giống như người mất hồn, mà ngồi bệt xuống dưới sàn nhà.
Ngay cả Liên Nhi và Tiểu Chi cũng phản ứng không kịp.
Lo lắng cho sức khỏe của cô và hai đứa bé trong bụng.
Liền vội vàng quỳ xuống bên cạnh Đới Hạnh San.
Nước mắt bây giờ đối với cô mà nói.
Bao nhiêu cũng không đủ để Đới Hạnh San khóc thương, cho số phận bất hạnh của mình.
Giờ thì cô cũng đã hiểu lý do tại sao, mà thời gian trước Khâu Kính Hựu luôn né tránh.
Mỗi khi Đới Hạnh San đề cập đến chuyện, sửa lại camera trong phòng bệnh của Đới Hoà Văn.
Làm sao hắn dám để cho cô nhìn thấy, cảnh em trai Đới Hạnh San đã biến mất khỏi bệnh viện?
Cũng không phải tự nhiên, cô lại mơ thấy cảnh ba mẹ mình đã chết.
Nhớ tới những lời mà ba mẹ của mình nói ở trong giấc mơ.
Đới Hạnh San khẽ nhắm mắt lại, đùng một tay liên tục đấm mạnh vào ngực mình.
Cảm giác cổ họng nghẹn ứ, trong lòng càng thêm dằn vặt, tự trách.
- Ba mẹ, con sai rồi! Là con hại chết ba mẹ. Là con có lỗi với hai người.
Cô nhớ trong mơ, ba mẹ cô nói rằng họ là bị Khâu Kính Hựu bức chết.
Cho nên, chuyện đi tới bước đường như ngày hôm nay, đều là lỗi của Đới Hạnh San.
Nếu như nội tâm của cô không quá mềm yếu, không quá lương thiện.
Thì Đới Hạnh San có thể tự tin lấy mạng của kẻ, đã đẩy ba mẹ của cô vào từ sớm hơn.
Như vậy, ba mẹ Đới Hạnh San cũng không phải chịu áp bức của Khâu Kính Hựu, đến mức phải tự tử ở trong tù.
Thấy cô đau đớn trước việc mất đi người thân, đến mức tự hành hạ bản thân.
Những người có mặt trong lòng đều vô cùng xót xa.
Tiểu Chi vội vàng giữ tay Đới Hạnh San lại, lo lắng nói.
- Đừng có làm như vậy mà. Cô còn đang mang thai đấy.
Lời nhắc nhở của Tiểu Chi, khiến cô bây giờ mới chợt nhớ đến, hai đứa bé trong bụng của mình.
Đúng rồi, vẫn còn hai đứa trẻ này.
Chúng nó bây giờ, đều đã thành hình trong bụng Đới Hạnh San cả rồi.
Và đều là con của Khâu Kính Hựu.
Hắn mong mỏi chuyện được nhìn thấy, hai đứa bé này chào đời như vậy.
Nếu như bây giờ, chúng nó đều không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Thì có phải là hắn sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ hay không?
Khâu Kính Hựu đã bức chết ba mẹ cô.
Hắn nhất định phải trả giá.
Bây giờ, cô sẽ đem hai đứa bé trong bụng cùng đi xuống cửu tuyền.
Để Khâu Kính Hựu phải dày vò, dằn vặt cả đời.
Đới Hạnh San đặt tay lên bụng, rồi kích động tự mình thoát khỏi bàn tay của hai cô Hầu gái.
Lao đến bên bàn vơ lấy con dao gọt trái cây.
Tiểu Thiên nhìn thấy cô cầm con dao bằng hai tay, dường như muốn chĩa mũi dao vào tim mình để tự sát.
Thì vô cùng hốt hoảng, mà vội vàng chạy đến nắm lấy lai cổ tay Đới Hạnh San, bẻ ngoặt lưỡi dao ra ngoài.
- Đới Tiểu thư, cô làm gì vậy? Mau bỏ dao xuống!
Dường như không nghe lời của người Vệ sĩ.
Cô liên tục cử động khớp cổ tay, hòng muốn thoát ra khỏi bàn tay của Tiểu Thiên, giọng nói trở nên uất nghẹn.
- Anh buông ra... mau buông tôi ra...!
Liên Nhi và Tiểu Chi nhìn thấy bộ dạng, kích động đến mất kiểm soát của Đới Hạnh San, thì vừa sợ hãi lại vừa đau lòng.
Cũng vội vàng chạy đến, giúp Tiểu Thiên ngăn cản hành động dại dột của cô.
Giọng nói của Liên Nhi vừa gấp gáp, lại vừa sợ hãi đến phát run.
- Hạnh San, coi như tôi cầu xin cô! Đừng như vậy mà. Mau bỏ dao xuống đi! Mọi chuyện đều có cách giải quyết mà.
Không nghe lời khuyên nhủ của ai.
Đới Hạnh San vừa khóc vừa ra sức vùng vẫy.
- Buông tôi ra... để cho tôi đi chết đi...!
Đám người Tiểu Chi thấy cô kích động như vậy.
Nhưng cũng không chịu nhượng bộ.
Hai cô Hầu gái ghì chặt người Đới Hạnh San lại.
Để Tiểu Thiên lấy con dao ra khỏi tay cô.
Nhưng khi con dao đã được đưa ra xa khỏi tầm tay của Đới Hạnh San, thì cô lại càng thêm làm loạn.
Cơ thể dựa vào người Liên Nhi và Tiểu Chi, không ngừng giãy giụa, miệng thì gào khóc.
- Tại sao lại ngăn cản tôi? Tại sao không để cho tôi chết đi?
Chỉ một lát sau, Đới Hạnh San dường như đã đuối sức.
Cô đưa một tay đặt lên ngực, cảm nhận được nhịp hô hấp ngay lúc này, dường như đã bị tắc nghẽn.
Lồng ngực đau đến không thể tả nổi.
Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt, như thể sự sống đang dần bị rút cạn của Đới Hạnh San.
Liên Nhi lo lắng hỏi.
- Hạnh San, cô sao vậy?
Cô không trả lời câu hỏi của Liên Nhi.
Mà chỉ một mực ôm lấy lồng ngực của mình, tự thân gặm nhấm những nỗi đau.
Cho đến khi hô hấp của Đới Hạnh San càng ngày càng dồn dập.
Cuối cùng là không chịu được nữa, mà trực tiếp ngất đi trong vòng tay của hai cô Hầu gái.
Lần trước, cô bị ngất.
Hai người Vệ sĩ còn đỡ không nổi.
Huống hồ, Liên Nhi và Tiểu Chi lại là hai cô gái chân yếu, tay mềm.
Khi Đới Hạnh San mất đi ý thức, toàn thân mềm nhũn, dựa cả vào người hai cô Hầu gái.
Khiến cả ba người đều ngã nhào xuống ghế sofa.
Tiểu Chi nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của Đới Hạnh San.
Sự hoảng sợ trên mặt không thể che giấu.
Cô ta lo lắng lay lay cơ thể của cô.
- Hạnh San, cô đừng làm chúng tôi sợ mà. Mau tỉnh lại đi!
Mà Tiểu Thiên nhìn thấy cảnh này thì cũng phát hoảng.
Vội vàng chạy ra ngoài gọi Bác sĩ đến.
Ngô Cẩn biết chuyện Đới Hạnh San bị ngất, cũng liền dẫn thêm vài người làm, đi lên phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San rất nhanh đã được đặt nằm lên giường.
Trong lúc chờ Bác sĩ khám xét cho cô.
Quản giáo trong bộ dạng lo lắng, trực tiếp hỏi đám người Tiểu Chi.
- Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Hạnh San lại bị ngất?
Bọn họ tuyệt nhiên không ai nói, chuyện Tiểu Thiên là người do Chu Thời Cảnh cài vào đây.
Cũng không ai đề cập đến chuyện, Đới Hạnh San đã biết việc ba mẹ cô đã mất, và Đới Hoà Văn hiện tại đang ở chỗ Chu Thời Cảnh.
Liên Nhi trước giờ là người khéo ăn nói, bèn vội vàng lên tiếng đáp.
- Vừa rồi, Hạnh San tự nhiên cảm thấy khó thở, rồi cứ thế ngất đi. Bọn con cũng không biết cô ấy bị làm sao nữa chú.
Nói như thế này, cũng không tính là cô ta đang nói dối.
Sau khi kiểm tra qua, Bác sĩ tiến hành sơ cứu cho Đới Hạnh San.
Chẳng bao lâu thì cô đã tỉnh lại.
Lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng mừng rỡ.
Quản gia vội vàng đến gần giường lớn, nhẹ nhàng hỏi.
- Hạnh San, con thấy trong người thế nào rồi?
Đới Hạnh San không nhìn Ngô Cẩn, cũng không có ý định lên tiếng trả lời câu hỏi của ông.
Bao phủ trên gương mặt của Đới Hạnh San bây giờ, là một biểu cảm vô hồn, lạnh lẽo.
Lai dòng nước mắt lại cứ thế tràn ra, trượt dài xuống hai bên thái dương.
Quản gia nhìn thấy thái độ này của cô, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.
Có chút nghi ngờ nhìn sang đám người Tiểu Thiên.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của Ngô Cẩn, bọn họ lập tức giật mình chột dạ, đồng loạt cúi đầu.
Lúc này, Bác sĩ mới bất chợt lên tiếng.
- Cô Đới là do cơ thể hoạt động quá sức, nhịp hô hấp đột ngột tăng nhanh, nên mới bị ngất đi như vậy.
- Hiện tại, hô hấp cùng nhịp tim của cô ấy đã trở lại bình thường, nhưng vẫn cần phải theo dõi thêm.
Nghe thấy lời nói của Bác sĩ, Quản gia càng thêm nghi hoặc.
Kể từ khi biết Đới Hạnh San mang thai đến nay.
Khâu Kính Hựu chăm sóc cô rất kỹ.
Ngay đến những việc nhỏ nhặt nhất, cũng không để Đới Hạnh San động tay vào.
Làm sao lại có chuyện cô hoạt động quá sức được chứ?
Để Bác sĩ ra ngoài, Ngô Cẩn lại hỏi đám người Liên Nhi.
- Các con nói thật cho ta biết đi. Vừa rồi, rốt cuộc ở trên này đã xảy ra chuyện gì?
Đám người Tiểu Chi nhìn nhau, rồi lại đồng loạt cúi đầu không trả lời, trong lòng có chút lo sợ.
Lúc này, Đới Hạnh San nằm trên giường mới lạnh lùng lên tiếng.
- Chú gọi điện cho Khâu Kính Hựu. Nói với anh ta rằng, nếu như anh ta không về đây ngay bây giờ, thì tôi sẽ tự tử.