Mặc dù Quản giáo trại giam đã nói ba mẹ cô vẫn sống tốt.
Nhưng trong lòng Đới Hạnh San, vẫn cảm thấy bồn chồn không yên.
Lỡ như giấc mơ kia là một điềm báo, cho những chuyện sắp xảy ra trong tương lai gần thì sao?
Chuyện tương lai đâu ai biết trước được điều gì?
Có thể bây giờ, ba mẹ cô vẫn bình an vô sự.
Nhưng vài ngày tới hai người họ xảy ra chuyện không may, thì Đới Hạnh San biết phải làm thế nào?
Nhưng Khâu Kính Hựu cũng đã gọi điện cho Quản giáo trại giam.
Nếu như bây giờ, cô không ngoan ngoãn nằm xuống, thì đêm hôm như thế này cũng có thể đi đâu?
Cho dù là Đới Hạnh San có thật sự muốn đi, thì Khâu Kính Hựu cũng nhất định sẽ không bao giờ đồng ý.
Thế là cô chỉ đành ôm lấy mớ suy tư trong lòng, ngoan ngoãn mà nằm xuống.
Thấy Đới Hạnh San nhẹ nhàng ôm bụng bầu nằm xuống giường, rất nhanh đã nhắm mắt lại.
Khâu Kính Hựu mới yên tâm mà vươn tay tắt điện trong phòng, chỉ để lại ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ chiếc đèn ngủ, rồi liền nằm xuống giường bên cạnh cô.
Một tay hắn cẩn thận luồn xuống dưới gáy Đới Hạnh San, tay còn lại ôm lấy cơ thể cô về phía mình, nhẹ nhàng vỗ về như muốn ru ngủ người trong lòng.
- Ngoan, ngủ tiếp đi. Không có chuyện gì đâu.
Cả cơ thể nằm gọn trong ngực người đàn ông.
Đới Hạnh San căn bản muốn quay mặt sang hướng khác cũng rất khó.
Cô nằm im không nhúc nhích, ngay cả tiếng thở cũng rất nhẹ.
Không biết lắng nghe nhịp đập trái tim, của Khâu Kính Hựu qua bao lâu, thì Đới Hạnh San từ từ thiếp đi.
Cũng may, lần này cô ngủ một mạch đến sáng, và không còn mơ thấy ác mộng nữa.
...
Sáng sớm, Khâu Kính Hựu gọi đồ ăn lên phòng.
Để Đới Hạnh San dùng bữa sáng với một quả trứng ngỗng luộc, hai lát bánh mì nguyên cám, một đĩa salad trái cây, một ly sữa ít béo.
Rồi mới đưa cô lên máy bay trở về Bắc Kinh.
Ngồi máy bay suốt ba tiếng đồng hồ.
Đới Hạnh San cũng chẳng đề cập đến chuyện, muốn được nói chuyện trực tiếp với ba mẹ cô.
Đối với người giống như Khâu Kính Hựu.
Muốn xin cái gì, cũng phải lựa thời điểm thích hợp, cũng như lựa lời mà nói.
Chứ không phải muốn nói gì, và nói lúc nào cũng được.
Cô không muốn bị hắn mắng, rằng mới vừa mở mắt ra một cái, đã vội vàng đòi nói chuyện với ba mẹ của mình.
Đới Hạnh San muốn đợi đến khi về đến Bắc Kinh, sẽ lựa lời xin Khâu Kính Hựu, cho đến thăm gặp vợ chồng Đới Mộ Hàn.
Dù không biết hiện tại cô vẫn còn mang thai.
Hắn có đồng ý cho cô đến trại giam không.
Nhưng Đới Hạnh San vẫn muốn thử đặt cược một lần.
Đến khi về tới biệt thự riêng của Khâu Kính Hựu.
Cô còn chưa kịp nhắc đến chuyện, đi thăm ba mẹ của mình, thì hắn lại có ý muốn rời khỏi nhà.
- Bây giờ, tôi phải đến công ty, chắc phải đến tối mới về. Cô ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ, chắc cũng mệt rồi. Mau lên lầu nghỉ ngơi đi.
- Có thèm ăn gì thì kêu người làm lấy cho.
Không đợi Đới Hạnh San kịp phản ứng.
Khâu Kính Hựu đã lập tức xoay người bước ra ngoài.
Cô cho rằng là do tổng công ty có chuyện, nên hắn mới phải đi gấp như vậy.
Với lại, Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu đi du lịch, đến hôm nay cũng đã là ngày thứ tư.
Hắn đương nhiên cũng phải đến công ty xem xét tình hình.
Cô nhìn theo bóng lưng người đàn ông, bước ra khỏi cửa chính của biệt thự, lặng lẽ thở dài một hơi.
Tự nhủ trong lòng là thôi vậy.
Đợi đến tối Khâu Kính Hựu đi làm về, rồi Đới Hạnh San mới nói chuyện, cô muốn đến thăm ba mẹ của mình cũng được.
Đới Hạnh San xoay người, bước đến trước thang máy, nhấn nút cho cánh cửa inox mở ra, rồi nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Đới Hạnh San hoàn toàn không để ý, là kể từ khi biết tin cô mang thai.
Khâu Kính Hựu quan tâm đến mẹ con cô tới mức, chuyển qua làm việc toàn thời gian tại nhà.
Chỉ vì muốn có nhiều thời gian, tự mình chăm sóc mẹ con cô.
Điều đó có thể thấy, mẹ con Đới Hạnh San quan trọng hơn, cả cái Tập đoàn với hàng ngàn nhân viên.
Hay là cái bang hội, đang dần lớn mạnh, với sức vóc vươn ra toàn cầu của hắn.
Nhưng vào thời gian trước, kể từ cái hôm sau khi camera trong bệnh viện bị hỏng.
Thái độ của Khâu Kính Hựu đối với Đới Hạnh San rất lạ.
Hắn đi sớm, về trễ.
Thậm chí, còn không có thời gian cùng cô dùng bữa tối.
Cho đến sau cái hôm, Đới Hạnh San bị đau lưng.
Khâu Kính Hựu mới lại có nhiều thời gian, ở bên cạnh mẹ con Đới Hạnh San.
Và ngày hôm nay, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì.
Mà Khâu Kính Hựu vừa xuống máy bay, còn chưa kịp nghỉ ngơi, uống một tách cafe.
Đã vội vã muốn đến công ty ngay?
Ngày hôm ấy, cô đợi hắn.
Đợi đến đêm muộn, cũng không thấy Khâu Kính Hựu trở về.
Quá buồn ngủ, Đới Hạnh San lại dần thiếp đi trên sofa.
Ngày hôm ấy, Khâu Kính Hựu không về nhà.
Nhưng đến gần tối, lại đặc biệt gọi điện cho Quản gia.
Hỏi Đới Hạnh San cả ngày ở nhà làm những gì?
Có ăn uống đúng bữa không?
Đến nửa đêm, Khâu Kính Hựu mới trở về biệt thự.
Bước vào trong phòng ngủ, lại nhìn thấy Đới Hạnh San vì đợi hắn. mà ngủ gật ở trên ghế.
Khâu Kính Hựu bước đi thật khẽ, cố gắng để không phát ra tiếng động.
Rất nhanh đã đến bên cạnh cô.
Người đàn ông đem áo vest đặt lên thành ghế.
Trong bóng tối vươn hai tay ôm lấy cơ thể của Đới Hạnh San, di chuyển về phía giường lớn.
Nhẹ nhàng đặt cô lên trên tấm đệm giường êm ái.
Khâu Kính Hựu ngồi xuống mép giường.
Vươn tay chạm vào làn da mịn màng trên mặt Đới Hạnh San.
Chắc chắn rằng cô đã ngủ say.
Hắn mới nhẹ nhàng cúi đầu, đặt lên trán Đới Hạnh San một nụ hôn.
Rồi đứng dậy lấy quần áo đi vào trong nhà tắm.
Bước ra từ nhà tắm, Khâu Kính Hựu vẫn giữ thói quen sấy khô tóc, rồi mới nằm xuống giường bên cạnh Đới Hạnh San.
Vòng tay ôm cô vào trong lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi cô thức giấc thì Khâu Kính Hựu cũng đã, rời khỏi biệt thự từ bao giờ.
Thông qua người làm, Đới Hạnh San mới biết rằng đêm qua hắn có về nhà.
Nhưng sớm hôm nay, khi cô vẫn còn ngủ say, thì Khâu Kính Hựu đã ra ngoài.
Mặc dù rất muốn mau chóng được đến thăm ba mẹ của mình.
Nhưng việc mà Đới Hạnh San có thể làm bây giờ.
Lại chỉ có thể là đợi hắn trở về, rồi lựa lời cầu xin.
Cô chưa từng gọi điện thoại cho Khâu Kính Hựu.
Mà cũng chẳng có tư cách gì, để gọi điện thoại cho hắn.
Xin xỏ về những chuyện, liên quan đến người thân của mình.
Mà chẳng may, gọi trúng vào cái lúc Khâu Kính Hựu đang nổi giận.
Vì đống công việc ở Tập đoàn.
Thì sợ là hắn càng không đồng ý, đề nghị của Đới Hạnh San.
Ngồi trong phòng đọc sách cả buổi sáng, mà không có Khâu Kính Hựu ở bên cạnh quan tâm.
Cô bỗng chốc cảm thấy buồn chán.
Để tránh cho bản thân suy nghĩ tiêu cực, đêm về lại mơ thấy ác mộng.
Tinh thần không được thoải mái, ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ trong bụng.
Đới Hạnh San quyết định xuống dưới lầu, chăm sóc mấy chậu cây trong sân vườn.
Trong tất cả những chậu cây cảnh. trong biệt thự của Khâu Kính Hựu.
Thứ khiến cô đặc biệt để ý, có lẽ là hai chậu xương rồng đuôi hồ ly.
Người ta nói xương rồng, đại diện cho kiểu người bên ngoài mạnh mẽ.
Nhưng bên trong lại vô cùng mềm yếu, giàu tình cảm.
Đới Hạnh San giống cây xương rồng ở chỗ, mềm yếu và giàu tình cảm.
Nhưng lại không giống nó ở chỗ, chưa thể hoàn toàn dùng ý trí thay vì trái tim, để phản ứng lại với những tác động bên ngoài.
Khâu Kính Hựu có vẻ cũng rất quý hai chậu cây này.
Còn đặc biệt cho người đúc hai con hồ ly bằng Ngọc Hồng Lựu, để trang trí thêm cho chậu xương rồng của mình.
Bởi vì, hiện tại Đới Hạnh San đang mang thai con của hắn.
Được Khâu Kính Hựu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cho nên, ngay đến bình nước tưới cây, cũng có người thay cô chuẩn bị.
- Cô Hạnh San, nước của cô đây.
Khi người Vệ sĩ đưa bình nước cho Đới Hạnh San.
Cô hơi giật mình khi phát hiện cậu ta, cẩn thận nhét vào trong tay cô một mảnh giấy nhỏ.
Đợi cậu ta đi ra chỗ khác.
Đới Hạnh San mới mở mảnh giấy kia ra xem, rồi kinh ngạc mà vội vàng gấp nó lại, khi phát hiện bên trong viết dòng chữ.
“Đới Tiểu thư, tôi là người của Thời Cảnh Thiếu gia. Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Cô quay lại, nhìn người Vệ sĩ đang đứng cách đó không xa.
Trùng hợp, lúc này cậu ta cũng đang nhìn về phía Đới Hạnh San, nhẹ nhàng gật đầu.
Người của Chu Thời Cảnh, sao lại trở thành Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu?
Cô nhớ người Vệ sĩ này tên là Tiểu Thiên.
Được thuê đến biệt thự này, cũng phải được hơn sáu tháng rồi.
Nếu vậy, có phải Chu Thời Cảnh cũng đã biết hết tất cả, về mối quan hệ giữa Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu rồi hay không?
Nhìn vào hành động viết giấy cho cô, mà không dám nói trực tiếp của Tiểu Thiên.
Cũng đủ để Đới Hạnh San nhìn ra, là cậu ta sợ Khâu Kính Hựu biết chuyện này như thế nào.
Để người làm trong nhà không nghi ngờ Tiểu Thiên.
Cũng là đảm bảo sự an toàn cho cậu ta.
Đới Hạnh San nhét mẩu giấy vào trong túi áo ngủ, rồi tỏ ra như không có chuyện gì.
Bắt đầu tưới cây.
Nhưng chỉ một lúc sau, cô đã đưa bình nước cho Liên Nhi, rồi chủ động đi tới trước mặt Tiểu Thiên mà nói.
- Hình như, vòi nước trong phòng tắm của Thiếu gia bị tắc rồi. Có thể nhờ anh lên xem giúp tôi được không?
Tiểu Thiên không nói gì.
Chỉ khẽ gật đầu rồi đi theo phía sau Đới Hạnh San.
Bởi vì, Khâu Kính Hựu đã có lệnh, là trừ những khi hắn ở bên cạnh cô.
Còn lại, thì Liên Nhi và Tiểu Chi, không được rời khỏi Đới Hạnh San nửa bước.
Cho nên, sau khi Liên Nhi cất bình xịt cây.
Bọn họ cũng theo Đới Hạnh San bước vào trong nhà.
Đợi cho tới khi lên phòng ngủ của Khâu Kính Hựu, Đới Hạnh San mới hỏi.
- Không biết anh có chuyện gì muốn nói với tôi?
Tiểu Thiên liếc mắt nhìn Tiểu Chi và Liên Nhi, vẫn còn ở trong phòng.
Khuôn mặt lộ ra biểu cảm khó xử, mà không nói gì cả.
Như nhìn thấu được tâm tư của cậu ta, Đới Hạnh San lại nói.
- Tiểu Chi và Liên Nhi là hai người bạn thân thiết của tôi. Tôi tin cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, hai người họ cũng sẽ không làm hại tôi đâu.
Hơn nữa, bây giờ mà để bọn họ ra ngoài, có khi lại khiến người khác sinh nghi.
Khâu Kính Hựu không bao giờ thích, cho bất cứ người đàn ông nào, ở riêng trong phòng với Đới Hạnh San.
Tiểu Thiên nghe vậy mới yên tâm mà nói.
- Đới Tiểu thư, có chuyện này tôi nhất định phải nói với cô. Nhưng tôi muốn cô hứa với tôi là sau khi nghe xong, cô tuyệt đối không được kích động quá mức.
Nghe cậu ta nói như vậy, trong lòng Đới Hạnh San bỗng nhiên lại có một dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn bình tĩnh đáp.
- Được rồi! Anh mau nói đi!
- Ba mẹ cô... mất rồi! Chu Thiếu gia nói nếu cô muốn rời khỏi đây, thì cậu ấy sẽ sắp xếp đưa cô đi.
- Còn nữa, Đới Thiếu gia hiện tại đang ở chỗ Chu Thiếu gia. Cô cũng không cần phải sợ Khâu Kính Hựu, sẽ làm hại đến em trai của mình nữa đâu.