Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 139: Em muốn gặp ba mẹ của em.




Bạch Vô Thường nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng phải lên tiếng.

- Các người cũng thật to gan! Đã xuống tới đây rồi, mà vẫn còn nghĩ đến chuyện tính kế hại người.

Người đàn ông mặc nguyên một bộ đồ trắng, nhìn hai con người đang phải chịu cực hình ôm trụ đồng, vì những tội ác mà bọn họ đã gây ra.

Thế mà vẫn không biết hối cải.

Ông ta tiếp tục lạnh lùng nói.

- Loại người thất nhân, ác đức giống như hai người. Cho dù có được đầu thai, thì kiếp sau cũng đừng mong có thể làm người.

Rồi Bạch Vô Thường lại nhìn Đới Hạnh San, dường như muốn dùng lý lẽ của mình thức tỉnh cô.

- Cô gái à! Cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thì cô cũng không nên lấy lý do là vì tạo hoá không tốt, để làm ra những chuyện mất hết nhân tính.

- Đừng nghe theo sự xúi giục của người khác. Cho dù đó có là người thân ruột thịt của cô đi chăng nữa. Mà hãy nghe theo sự mách bảo, của sự lương thiện trong cô.

- Nếu như cô sát sinh. Sau này, khi xuống địa ngục, sẽ không ai giảm nhẹ tội trạng cho cô. Chỉ vì cô sát hại, người có thù oán với gia đình mình đâu.

- Ba mẹ cô, cũng sẽ chẳng thể thay thế cô, gánh chịu hình phạt ở dưới này đâu.

- Hãy sống đúng với lương tâm của mình. Những chuyện còn lại, trời cao tự khắc sẽ an bài.

Đới Hạnh San ngẩng đầu lên nhìn Hắc Bạch Vô Thường.

Rồi lại nhìn qua ba mẹ của mình, vẫn đang bị dính chặt trên cây trụ đồng, đã bị củi lửa nung đến nóng bỏng.

Trong lòng lại không khỏi cảm thấy hoang mang.

Đám người này... thật sự là người của địa phủ hay sao?

Rốt cuộc bây giờ, cô phải làm sao mới đúng đây?

Nếu như Đới Hạnh San không làm theo ý muốn của ba mẹ mình, thì cô sẽ mang tội bất hiếu.

Khiến cho ba mẹ cô ngay cả khi chết đi rồi, cũng muốn từ mặt cô.

Nhưng nếu như cô giết người cô yêu, giết chết những hai đứa con chưa chào đời của mình.

Thì sau này khi Đới Hạnh San chết đi, có phải cũng sẽ bị đày xuống dưới 18 tầng địa ngục, phải chịu cực hình ôm cây trụ đồng trước mắt này, và sẽ không được đầu thai làm người nữa hay không?

- Phải rồi! Hai người này là ba, là mẹ, là người thân của cô. Vậy hai đứa trẻ trong bụng, không phải là người thân ruột thịt của cô hay sao?

- Phá thai, nhất là khi hai đứa bé kia lại là con ruột của cô. Sẽ mang tội nghiệp nặng lắm đấy! Bây giờ, cô... vì nghe lời hai người này, mà nhẫn tâm bỏ con của mình. Như vậy có đúng không?

Thấy cô im lặng không nói gì.

Hắc Bạch Vô Thường cũng đoán được.

Có lẽ trong lòng Đới Hạnh San bây giờ, có nhiều khúc mắc.

Nhất thời chưa thể tháo gỡ.

Bọn họ cũng không miễn cưỡng cô.

- Được rồi! Đã đến lúc cô nên trở về với hiện thực rồi đấy.

Bạch Vô Thường vừa phẩy quạt, khung cảnh trước mắt Đới Hạnh San toàn bộ đều tan biến.

Không còn ánh lửa soi sáng mọi ngóc ngách trong căn hầm.

Xung quanh Đới Hạnh San bây giờ, bốn bể đều tối đen như mực.

Khiến cô nhất thời không thể phán đoán được đâu là lối ra.

Không còn được nhìn thấy ba mẹ nữa.

Đới Hạnh San hoàn toàn suy sụp.

Cả người vô lực ngồi bệt xuống đất.

Cô vẫn hy vọng những chuyện xảy ra vừa rồi, đều là giả.

Ba mẹ Đới Hạnh San, sao có thể đều đã chết được chứ?

...

- Không... không.... đừng mà...

Đới Hạnh San nằm trong chăn, cơ thể nhỏ bé không ngừng co giật.

Đầu nhỏ liên tục động đậy.

Cổ họng cứ thế phát ra, những lời nói nhảm nhí.

Một lát sau, cô giật mình ngồi bật dậy.

Cảm nhận được toàn thân nhễ nhại mồ hôi, sống lưng lạnh toát.

Khâu Kính Hựu đang nằm ngủ.

Nhưng có lẽ do hắn ngủ không sâu, nên mới nghe thấy động tĩnh của người bên cạnh.

Khâu Kính Hựu mở mắt ra, thấy Đới Hạnh San đã ngồi dậy trên giường.

Thì liền vươn tay bật công tắc đèn, rồi chậm rãi ngồi lên.

Nhìn thấy bộ dạng thở gấp, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi của người bên cạnh.

Hắn dường như cũng đoán ra được, là chuyện gì vừa xảy ra với Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu vươn tay, vén tóc mai của cô ra phía sau mang tai, nhẹ nhàng hỏi.

- Lại mơ thấy ác mộng sao?

Tỉnh lại thấy bản thân đang nằm trong phòng ngủ hạng sang, ở khu nghỉ dưỡng bậc nhất Trùng Khánh, mà Khâu Kính Hựu đã đặc biệt thuê cho cô và hắn.

Đới Hạnh San mới nhận ra, cảnh tượng kinh khủng vừa rồi, chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng tại sao cô lại mơ thấy, cảnh ba mẹ của mình đã chết, rồi còn đang phải chịu sự dày vò, của cực hình dưới âm phủ?

Đới Hạnh San thấy từ sau khi mẹ ruột của Khâu Kính Hựu mất.

Bà ấy cũng thường hay xuất hiện, trong giấc mơ của hắn.

Ngay cả khi bà ấy mất, cũng đã được hơn 10 năm.

Vậy có phải ba mẹ của cô, ở trong tù đã mất rồi.

Nên mới cố tình về báo mộng, cho Đới Hạnh San biết hay không?

Nghĩ đến đây, tinh thần của cô lại trở nên bấn loạn.

Hai tay vô thức chộp lấy tay Khâu Kính Hựu, nhìn hắn bằng đôi mắt mọng nước, chỉ trực khóc, vội vàng hỏi.

- Thiếu gia, em mới vừa nằm mơ thấy ba mẹ em đã mất rồi, và đang phải chịu tội dưới địa ngục. Có phải ba mẹ em ở trong tù, thật sự đã mất rồi hay không?

Nửa tháng rồi, mới lại thấy Đới Hạnh San chủ động, nói chuyện với Khâu Kính Hựu.

Bởi vì cô đang mang thai.

Nên cho dù là đi du lịch.

Khâu Kính Hựu cũng vẫn để Đới Hạnh San, ở chung một phòng với hắn, để tiện cho việc chăm sóc mẹ con cô.

Khâu Kính Hựu lăn lộn trong giới thương trường, bao nhiêu năm nay.

Đã đắc tội với không ít người.

Không thiếu những kẻ muốn lấy mạng hắn.

Mà bây giờ, Đới Hạnh San lại đang mang thai con của hắn.

Cho nên, Khâu Kính Hựu càng phải để cô ở sát bên cạnh mình.

Bằng không, ngộ nhỡ có kẻ muốn bắt cóc, hay sát hại mẹ con Đới Hạnh San, thì phải làm thế nào?

Bởi vì cái bụng của cô hiện tại đã lớn lắm rồi.

Mà hắn lúc nào cũng ở bên cạnh Đới Hạnh San.

Người ngoài không biết, đương nhiên đều cho rằng, cô và Khâu Kính Hựu là vợ chồng.

Hiện tại, nhìn thấy biểu hiện hoảng loạn, hiện hữu trên gương mặt của Đới Hạnh San.

Hắn cũng đoán được, là cô đang sợ hãi tới mức nào.

Khâu Kính Hựu vươn tay, ôm Đới Hạnh San vào trong lòng, vỗ về trấn an.

- Không có chuyện đó đâu. Chắc là do ban ngày, cô cứ nghĩ ngợi lung tung, nên ban đêm mới mơ thấy ác mộng mà thôi.

- Không phải tôi từng nhắc nhở cô rất nhiều lần. Là cứ an tâm dưỡng thai, rồi sinh hai đứa bé này ra. Còn những chuyện khác, không cần phải nghĩ hay sao?

- Tại sao không chịu nghe lời tôi?

- Cô quên là tôi có người ở trong trại giam hay sao? Nếu ba mẹ cô có xảy ra chuyện gì, thì tôi phải là người biết đầu tiên.

- Được rồi! Có tôi ở đây rồi! Đừng sợ nữa. Ngoan, nằm xuống ngủ tiếp đi.

Nghe hắn nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn chẳng tài nào yên tâm.

Đới Hạnh San bây giờ, gần như không thể kiểm soát được hành động của bản thân.

Hai bàn tay vì kích động, mà càng thêm bấu chặt lấy cánh tay Khâu Kính Hựu.

Giống như muốn cào rách cả mảng thịt trên tay hắn.

- Không... Thiếu gia... em xin anh! Em muốn về Bắc Kinh... em muốn gặp ba mẹ của em. Hức... chỉ có khi tận mắt nhìn thấy họ bình an, vô sự, thì em mới có thể yên tâm.

Cô ở trong lòng Khâu Kính Hựu, nức nở khóc.

Thật khiến người khác nhìn mà không khỏi cảm thấy xót xa.

- Thiếu gia... đưa em về đi... em muốn đi về...

Đới Hạnh San chỉ nói muốn trở về Bắc Kinh.

Hoàn toàn không nói muốn trở về nhà.

Bởi vì, bây giờ cô làm gì còn nơi nào gọi là nhà đâu.

Vừa mơ thấy một giấc mơ khủng khiếp như thế kia.

Kêu Đới Hạnh San nằm xuống ngủ tiếp.

Rõ ràng là điều không thể.

Nhìn bộ dạng vẫn không hết hoảng loạn của cô.

Thậm chí, còn cào cấu cánh tay hắn đến mức, tạo thành những vết xước ngoài da.

Khâu Kính Hựu không giận, mà chỉ có cảm giác tội lỗi.

Vòng tay ôm người trong lòng càng thêm chặt chẽ.

- Bây giờ, đang là nửa đêm. Cho dù cô không muốn ngủ, cũng phải để cho đám Vệ sĩ của tôi nghỉ ngơi chứ.

- Đi máy bay vào ban đêm, không thật sự an toàn đâu. Ngoan, ngày mai tôi đưa cô về.

Gặp lại cũng đã được một thời gian dài, hắn đương nhiên hiểu rõ tính cách của Đới Hạnh San.

Nếu chỉ nói như vậy, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng, dừng lại hành động làm loạn.

Khâu Kính Hựu nâng lên gương mặt, ướt đẫm nước mắt của Đới Hạnh San.

Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua hai bên gò má, giúp cô lau đi những giọt nước mắt, tèm nhem trên gương mặt.

- Không thì như thế này đi. Bây giờ, tôi sẽ gọi điện cho Quản giáo trại giam, hỏi về tình hình của ba mẹ cô, cho cô yên tâm. Như vậy đã được chưa?

Đới Hạnh San nghe vậy mới thôi làm loạn, nhưng cũng không nói đồng ý hay không.

Phát hiện bản thân đang bấu chặt lấy cánh tay hắn đến rỉ máu.

Cô giật mình vội vàng thu tay về, có chút sờ sợ mà nói.

- Em xin lỗi!

Khâu Kính Hựu như thế, lại không có ý định trách Đới Hạnh San.

Hơi nghiêng người cầm lấy điện thoại, đặt trên mặt tủ cạnh đầu giường, nhấn số gọi cho Quản giáo, nơi giam giữ vợ chồng Đới Mộ Hàn.

Mặc dù Thất Đằng và Nhậm Thương hiện đang bị bắt tạm giam.

Nhưng người như Khâu Kính Hựu, vẫn khiến tên Quản giáo nể sợ, mà không dám đắc tội.

Bây giờ, đã là nửa đêm, thế mà tên Quản giáo vẫn chịu nghe máy.

- Khâu Thiếu gia, cậu có gì cần sai bảo ạ?

- Vợ chồng Đới Mộ Hàn ở trong tù vẫn sống tốt chứ?

- Dạ hai người đó đang sống rất tốt! Cũng đã thích nghi được với cuộc sống trong tù.

- Xin lỗi vì hơi nhiều chuyện một chút! Nhưng tôi có thể hỏi, là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mà đêm hôm cậu lại gọi điện cho tôi, và hỏi như vậy không ạ?

Khâu Kính Hựu cúi đầu, nhìn biểu cảm trên mặt của người trong lòng, rồi mới đáp.

- Đới Hạnh San mơ thấy ác mộng. Sợ vợ chồng ông ta ở trong tù gặp chuyện bất trắc, nên muốn tôi gọi điện xác minh xem, là bọn họ có còn sống hay không.

- Vậy nhờ Khâu Thiếu gia thay tôi, báo với cô Đới một tiếng, là ba mẹ của cô ấy ở trong tù vẫn sống rất khỏe mạnh, để cho cô ấy yên tâm.

Tên Quản giáo không biết nghĩ thế nào, lại nói thêm.

- Hay là... Khâu Thiếu gia có muốn nói chuyện, với vợ chồng Đới Mộ Hàn không, để tôi gọi họ dậy?

- Nhưng bây giờ cũng đã là nửa đêm. Gọi họ dậy sợ là sẽ làm tù nhân khác thức giấc. Mọi người lao động cả ngày, có lẽ cũng đã rất mệt rồi. Bây giờ mà bị mất ngủ, không biết ngày mai còn sức để mà làm việc hay không.

Đới Hạnh San vốn là một cô gái hiểu chuyện.

Đương nhiên, không thể nào chỉ vì muốn nói chuyện với ba mẹ của mình, mà làm ảnh hưởng đến nhiều người.

Hơn nữa, chỉ cần biết được ba mẹ cô vẫn bình an, là Đới Hạnh San yên tâm rồi.

Nếu như muốn nói chuyện với hai người họ.

Đợi đến khi trời sáng, lại xin Khâu Kính Hựu.

Không phải là được rồi hay sao?

Nghĩ vậy, cô vội vàng lên tiếng.

- Thôi, để khi khác tôi nói chuyện với ba mẹ tôi cũng được. Thật ngại quá! Đêm muộn rồi mà vẫn còn làm phiền anh.

Thấy Đới Hạnh San cũng không nằng nặc, đòi nghe giọng nói của ba mẹ mình.

Khâu Kính Hựu liền tắt máy, đặt điện thoại trở về vị trí cũ trên mặt tủ.

Cô đưa tay lên vuốt mặt, khịt mũi, rồi lại nhìn hắn ngập ngừng nói.

- Vết thương trên tay Thiếu gia... hay là để em giúp anh xử lý?

Lần trước, Hầu gái vô tình làm đổ sữa lên cánh tay Khâu Kính Hựu.

Kết quả, bị phạt đi bộ những 60 cây số, đến vùng ngoại ô xin mấy lá bùa bình an, cho mẹ con Đới Hạnh San.

Thế mà vừa rồi, cô vô ý cào cấu tay hắn đến chảy máu thế kia.

Nhưng Khâu Kính Hựu tuyệt nhiên lại không nổi giận.

Có lẽ là vì hai đứa nhỏ trong bụng Đới Hạnh San, nên hắn mới bao dung cho cô như vậy.

Có điều, Đới Hạnh San lại cảm thấy có chút áy náy, khi đã làm Khâu Kính Hựu bị thương.

Thấy Đới Hạnh San không còn tỏ ra vô cảm, trước tác động từ môi trường xung quanh nữa.

Trong lòng Khâu Kính Hựu thật sự rất vui, nhưng bên ngoài lại tỏ ra lạnh nhạt.

- Chỉ là vết thương ngoài da. Không cần phiến phức như vậy.

Hắn là đàn ông, mấy vết thương nhỏ này có đáng là gì?

Năm xưa, khi Khâu Kính Hựu còn làm việc ở nhà họ Đới.

Lúc ấy, mới chỉ có mười mấy tuổi.

Thế mà mỗi khi vợ chồng Đới Mộ Hàn không vừa ý.

Lại sai người ép hắn nằm sấp trên một chiếc ghế dài, rồi dùng gậy đánh đập.

Thế mà một thằng bé giống như Khâu Kính Hựu.

Vẫn có thể chịu đựng được, sống đến tận bây giờ.

Chẳng qua là từ khi Khâu Kính Hựu có quyền thế.

Đám người có thân phận thấp hơn hắn, cứ thích làm quá lên mà thôi.

Đúng là một khi địa vị xã hội của một người thay đổi, thì sức ảnh hưởng của người đó cũng sẽ thay đổi theo.

- Bây giờ, cô đã có thể yên tâm, mà nằm xuống ngủ tiếp được chưa?