Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 138: Người cô yêu có yêu cô đâu.




Một ngày kia, Khâu Kính Hựu đưa Đới Hạnh San đi dạo trong cánh đồng, toàn là hoa cải vàng.

Nhưng cho dù đi đến nơi vùng quê yên bình như thế này.

Cũng không khiến biểu cảm trên mặt Đới Hạnh San khác đi.

Đi dạo được một lúc, khi đến giữa cánh đồng phủ kín một màu vàng rực rỡ.

Bước chân Đới Hạnh San chợt khựng lại, khi nghe thấy tiếng gọi của ba mẹ cô, cứ văng vẳng bên tai.

Giọng nói của vợ chồng Đới Mộ Hàn lúc này, vang lên một cách thảm thiết.

Giống như bọn họ đang phải chịu sự dày vò về mặt thể xác.

Kêu gào mong Đới Hạnh San có thể nghe thấy, mà đến cứu bọn họ.

Sau đó, Đới Hạnh San cứ như người mất hồn.

Nhân lúc Khâu Kính Hựu không để ý.

Cô nghe theo tiếng gọi, mà cứ thế tự ý bỏ ra khỏi cánh đồng hoa.

Không nói với Khâu Kính Hựu một lời nào.

Rõ ràng bọn họ đến cánh đồng hoa vào buổi sáng.

Nhưng khi Đới Hạnh San đi lạc vào trong một khu rừng, thì bốn bề xung quanh lại tối đen như mực.

Giống như màn đêm đã giăng kín bầu trời.

Rõ ràng mắt thường không thể nào, nhìn thấy con đường tăm tối phía trước.

Nhưng Đới Hạnh San lại không cần, có bất kỳ thứ gì soi sáng, dẫn dắt.

Mà vẫn có thể dễ dàng đi tới trước một hang động, nằm sâu trong rừng.

Càng đi vào sâu trong hang, thì tiếng kêu gào của ba mẹ Đới Hạnh San, vang lên bên tai cô càng rõ ràng.

Đới Hạnh San đi mãi, đi mãi.

Cuối cùng lạc vào một nơi có cách bài trí, giống như âm phủ trong những bộ phim cổ trang.

Bốn bức tường đá xung quanh, khắc những dòng chữ kỳ quái.

Chính giữa căn hầm có dựng hai cây cột lớn, có đường kính khoảng 0,4 mét, với chiều dài ước tính là 2 mét.

Điều làm cho Đới Hạnh San bàng hoàng, là cả ba và mẹ cô đều bị lột sạch đồ.

Cả cơ thể ôm chặt lấy cây cột đồng.

Dưới chân hai cây cột là hai đống lửa lớn.

Một đám tiểu quỷ ăn mặc kỳ dị, đang không ngừng dùng quạt giấy, quạt cho lửa bùng lên dữ dội hơn.

Giống như muốn nung hai cây cột đồng cao lớn kia đến nóng đỏ.

Thảo nào, vừa rồi Đới Hạnh San lại nghe thấy những tiếng kêu gào, vô cùng thảm thiết của ba mẹ cô.

Đồng là một loại vật liệu dẫn điện, dẫn nhiệt rất tốt.

Bắt vợ chồng Đới Mộ Hàn phải lột sạch quần áo, dùng da thịt tiếp xúc trực tiếp, với sức nóng lớn như thế kia.

Làm sao bọn họ có thể chịu được?

Những phần da thịt trên người vợ chồng Đới Mộ Hàn, chạm qua bề mặt của chiếc cột đồng nóng chảy.

Bây giờ, đều đã phát bỏng một cách nghiêm trọng.

Thậm chí, những nơi tiếp xúc giữa cột đồng và da thịt, trên người ba mẹ Đới Hạnh San, còn tỏa ra một luồng khói trắng.

Là biểu hiện của việc lớp da, trên cơ thể hai người kia, đã bị cháy xém.

Nhưng lạ ở một chỗ, là không cần dùng đến dây trói.

Nhưng cơ thể của Đới Mộ Hàn và Chuyên Tú Uyển, lại dính chặt lấy cây cột cao lớn.

Không có cách nào tách ra được.

Chuyên Tú Uyển đang ôm lấy cột đồng quằn quại vì đau.

Vừa nhìn thấy Đới Hạnh San xuất hiện.

Bà ta lập tức khóc lóc kêu gào.

- Hạnh San... mau cứu ba mẹ... ba mẹ đau quá...!

Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ, cùng với những vết tích cháy da, cháy thịt của vợ chồng Đới Mộ Hàn.

Đới Hạnh San vừa kinh hãi, lại vừa cảm thấy xót xa.

- Các người làm gì vậy? Mau thả ba mẹ tôi ra!

Cô theo phản xạ muốn lao đến, để giải cứu ba mẹ của mình.

Nhưng chỉ mới tiến lên được vài bước.

Đới Hạnh San lại phát hiện phía trước có một kết giới, giống như lớp màng bảo vệ trong phim tiên hiệp.

Khiến cơ thể của Đới Hạnh San vừa chạm qua, đã bị hất văng ra xa.

Ngã nhào xuống dưới nền đá cứng rắn.

Một người đàn ông mặc một bộ đồ cổ trang, mang một màu đen huyền bí.

Đầu đội mũ đen, trong tay có cầm một cây quạt.

Trông thật giống Hắc Vô Thường, mà con người đã tự tưởng tượng ra, rồi đem nhân vật đó vào trong những bộ phim cổ trang.

Trông thấy dáng vẻ kích động của Đới Hạnh San.

Ông ta cũng không lấy làm lạ.

Cứ như đối với cảnh tượng trước mắt.

Ông ta nhìn nhiều sớm đã thành quen.

- Cô gái à! Sống ở trên đời, đều có luật nhân quả, tuần hoàn, báo ứng.

- Xưa kia, ba mẹ của cô còn ở trần thế, đã làm quá nhiều chuyện ác. Nên bây giờ, khi chết đi, xuống dưới địa ngục, mới phải nhận hình phạt, ôm cây cột đồng nóng chảy, ở Đồng Trụ Địa Ngục.

- Đây là hình phạt, mà tất cả những kẻ khi còn sống, đã phạm phải tội ác phóng hỏa, hại người, huỷ diệt tội chứng, sau khi chết đi đều phải lãnh.

- Luật nhân quả, có vay thì phải có trả. Chuyện này cô không thể thay đổi được đâu.

- Ta chỉ khuyên cô, bây giờ nhân lúc còn sống. Hãy siêng năng hành thiện, tích đức, sống đúng với lương tâm của mình. Thì sau này khi chết đi, xuống dưới địa phủ mới mong có thể tiếp tục, được đầu thai làm người.

Đới Hạnh San ngồi ở dưới mặt đất.

Một bên khuỷu tay vì không có lớp áo bảo vệ, bị đập mạnh xuống nền đá, đến mức xước cả một lớp da.

Cô cố gắng kìm nén cơn đau, chống tay xuống nền đá bụi bẩn muốn đứng lên.

Nhưng lại bị mấy lời của người đàn ông, trông giống Hắc Vô Thường kia, làm cho toàn thân nhất thời tê cứng lại.

Thất thần đến mức, không muốn tin vào tai của mình.

Người đàn ông kia vừa nói gì vậy?

Ba mẹ của Đới Hạnh San rõ ràng còn chưa chết mà.

Cái gì mà địa ngục?

Cái gì mà Đồng Trụ?

Người đàn ông này, nhất định là bị điên rồi!

Chắc chắn ông ta bị tâm thần, mới ăn mặc kỳ quặc như thế này.

- Các người cũng gan thật! Dám trốn ra khỏi trại tâm thần, đến cướp trại giam, rồi đưa ba mẹ của tôi đến đây.

Cố gắng trấn tĩnh bản thân, chỉ tin vào những điều mình cho là đúng.

Đới Hạnh San chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào đám người bắt giữ vợ chồng Đới Mộ Hàn mà nói.

- Nói đi. Mục đích của các người trong chuyện này là gì?

Đới Hạnh San cho rằng, kết giới vừa rồi đã hất văng cô ra xa.

Chỉ là ảo giác do chính tâm lý hoang mang, lo sợ của cô tạo ra.

Phép thuật chỉ có trong phim thôi.

Ở ngoài đời thật, làm gì có những ảo ảnh như thế này?

- Ba, mẹ, hai người đừng sợ! Con nhất định sẽ cứu ba mẹ ra khỏi đây.

Mặc dù thấy Đới Hạnh San không tin mình, còn nghĩ đám người Hắc Bạch Vô Thường là kẻ tâm thần.

Nhưng Hắc Vô Thường không tức giận, càng không vội phản bác lại.

Bởi vì, ông ta cũng hiểu được phần nào, nỗi lòng của những người, mới vừa mất đi người thân, giống như Đới Hạnh San.

Ban đầu, sẽ khó lòng mà chấp nhận được, sự thật tàn nhẫn này.

Nhưng Đới Hạnh San còn chưa kịp làm gì, thì đã bị chính mẹ ruột của mình, dội ngay cho một gáo nước lạnh.

- Hạnh San, mẹ với ba con thật sự chết rồi! Là bị Khâu Kính Hựu bức đến chết. Con gái ngoan! Con nhất định phải báo thù cho ba mẹ.

Vừa nghe qua lời Chuyên Tú Uyển nói.

Đới Hạnh San lập tức giống như người mất hồn, thẫn thờ lùi lại phía sau.

Ra sức lắc mạnh đầu.

Có thế nào cũng không muốn tin đây là sự thật.

- Không... không thể nào! Đây không phải sự thật!

Đới Hạnh San vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Đới Mộ Hàn.

Đôi mắt mọng nước trực trào ra ngoài, kích động mà hỏi.

- Ba, ba nói gì đi. Là mẹ đang hùa với đám người này, trêu chọc con có phải không?

Đới Hạnh San thật sự rất kỳ vọng, về câu trả lời của Đới Mộ Hàn.

Cô hy vọng ông ta sẽ nói với cô, rằng những lời mà mẹ của Đới Hạnh San vừa nói, toàn bộ đều không phải là sự thật.

Nhưng những lời mà Đới Mộ Hàn nói ra, lại khiến cho cô suy sụp hoàn toàn.

- Mẹ con nói không sai đâu. Ba và mẹ con đã chết rồi! Và cảnh tượng mà con đang nhìn thấy, chính là ở Đồng Trụ dưới địa ngục.

Không để cho Đới Hạnh San kịp có thời gian, để từ từ chấp nhận sự thật đau lòng này.

Đới Mộ Hàn lại lên tiếng chỉ trích cô.

- Hạnh San, con không thương ba mẹ nữa rồi à? Tại sao lại không giết chết Khâu Kính Hựu, để báo thù cho việc cậu ta đã đẩy ba mẹ vào tù?

- Nếu như Khâu Kính Hựu chết sớm hơn, thì ba và mẹ con đã không phải chết. Rồi bị đày xuống 18 tầng địa ngục, chịu đủ mọi loại giày vò, hành hạ giống như bây giờ.

- Còn nữa, tại sao con lại mang thai đứa con của Khâu Kính Hựu? Tại sao đến bây giờ, con vẫn còn giữ lại hai đứa nhỏ trong bụng? Chẳng lẽ con muốn sinh con cho kẻ, đã bức chết ba và mẹ của con sao?

Nghe Đới Mộ Hàn nhắc đến chuyện cái thai trong bụng.

Đới Hạnh San vô thức đưa tay đặt lên phần bụng đã nhô cao.

Trong mắt đầy rẫy sự hoang mang, tâm trí rối như tơ vò.

Cô nhất thời không biết, phải giải thích với ba mẹ của mình như thế nào, về chuyện hai đứa bé này.

- Con...

Vậy là điều đáng sợ nhất, cũng đã xảy đến với Đới Hạnh San.

Ba mẹ cô đã biết đến, sự tồn tại của hai đứa trẻ này rồi!

Đới Hạnh San phải làm sao mới đúng đây?

Cái thai trong bụng cô đã được hơn 5 tháng rồi.

Đới Hạnh San thật sự không lỡ bỏ con!

Đang trong lúc tâm lý của cô trở nên rối loạn.

Thì Đới Mộ Hàn chẳng những không giúp Đới Hạnh San xoa dịu.

Mà còn tiếp tục công kích.

Giống như muốn làm cho cô, phát điên mới bằng lòng.

- Ba sẽ không bao giờ chấp nhận hai đứa trẻ, mang dòng máu của Khâu Kính Hựu. Trở thành cháu ngoại của mình, là con cháu của nhà họ Đới đâu.

Chuyên Tú Uyển thấy thế, cũng chen vào nói một câu.

- Đúng vậy! Mẹ cũng sẽ không bao giờ chấp nhận, cho hai đứa bé trong bụng của con bây giờ, trở thành con cháu của Đới gia chúng ta đâu.

Toàn bộ sức lực trên người giống như đã bị rút cạn.

Không biết bao giờ thì Đới Hạnh San sẽ gục xuống.

Nước mắt giàn giụa, trái tim thắt lại vì đau.

Lồng ngực cũng phập phồng vì cảm giác khó thở.

Cô yếu ớt nói.

- Vậy bây giờ, ba mẹ muốn con phải làm gì?

Đới Mộ Hàn quả quyết nói.

- Phá bỏ cái thai trong bụng con. Đồng thời, giết chết Khâu Kính Hựu.

Bỏ đi hai tiểu thiên thần trong bụng, chính tay giết chết Khâu Kính Hựu.

Là hai chuyện mà Đới Hạnh San, đều khó lòng mà làm được.

Cái ngày mà Đới Hạnh San nghĩ rằng, Khâu Kính Hựu đã ép cô uống thuốc phá thai.

Lúc đó, cô đã vô cùng hoảng sợ.

Và cũng chính ngay lúc bấy giờ.

Đới Hạnh San mới biết bản thân yêu con, và sợ mất con như thế nào.

Bởi vì, hai đứa bé trong bụng cô là con của Khâu Kính Hựu.

Nên chúng nó không làm gì, cũng bị mặc định là có tội hay sao?

Còn về phần của Khâu Kính Hựu.

Cho dù hắn đã từng đối xử tệ, với Đới Hạnh San và ba mẹ cô như thế nào.

Thì việc xuống tay giết chết hắn.

Là chuyện mà một cô gái lương thiện giống như Đới Hạnh San, khó lòng mà làm được.

- Nhưng chẳng phải ba mẹ thành ra giống như bây giờ, là do khi xưa hai người đã bức chết dì Xuân hay sao?

Phải!

Nếu không vì năm xưa, ba cô ép Nhâm Tẫn Xuân trở thành nô lệ của ông ta.

Còn mẹ Đới Hạnh San vì ghen tuông, mà sai người đánh chết bà ấy.

Rồi đem xác của mẹ con Khâu Kính Hựu phi tang, ở một khu rừng cách xa trung tâm thành phố.

Thì làm sao ba mẹ Đới Hạnh San lại phải ngồi tù?

Nếu không bởi vì chuyện năm đó.

Chắc chắn Khâu Kính Hựu cũng sẽ không, đối xử tệ với cô giống như bây giờ.

Và nếu không phải do ba mẹ Đới Hạnh San, hại chết mẹ ruột của hắn.

Thì Khâu Kính Hựu cũng không biến thành, một con người lạnh lùng, tàn nhẫn giống như bây giờ.

Thế mà ngay lúc này, hai người đã có ơn sinh thành đối với cô.

Lại muốn Đới Hạnh San phải tự tay, giết chết chính hai đứa con ruột của mình.

Giết chết Khâu Kính Hựu.

Chỉ bởi vì hắn, đã đòi lại công bằng cho Nhâm Tẫn Xuân, bằng cách tống ba mẹ cô vào trong tù hay sao?

Nghe thấy lời kia của Đới Hạnh San.

Ông bà Đới đều rất tức giận.

Đới Mộ Hàn bất mãn tới mức, trên mặt nổi đầy gân xanh.

Nghiến răng, nghiến lợi, tiếp tục chất vấn Đới Hạnh San.

- Từ xưa đến nay, đàn ông lăm thể, bảy thiếp là chuyện thường tình. Năm đó, Nhâm Tẫn Xuân chỉ là một con nha hoàn, thân phận thấp kém. Được tao để mắt đến, là phúc phận của nó.

- Nếu không phải tao cho thằng Khâu Kính Hựu, được ăn học đàng hoàng. Thì thử hỏi một thằng mồ côi cha giống như nó, có được như ngày hôm nay hay không?

- Mà người ra lệnh, đánh chết Nhâm Tẫn Xuân là mẹ mày, chứ có phải tao đâu. Nếu không phải năm đó, mẹ mày động tí đã sồn sồn lên, rồi cho người đánh chết Nhâm Tẫn Xuân. Thì chuyện đâu có đi đến bước đường, như ngày hôm nay.

Đới Mộ Hàn tự nhiên lại chĩa mũi giáo vào Chuyên Tú Uyển.

Mẹ của Đới Hạnh San đương nhiên, cũng không chịu nhẫn nhịn, mà lập tức sửng cồ lên.

- Ông nói hay quá nhỉ? Thử năm đó, người hú hí với người khác là tôi đi. Xem ông có nhịn được không?

- Đừng có quên. Không nhờ có nhà họ Chuyên giúp sức. Thì ông cũng chẳng thể giữ nổi, sản nghiệp của Đới gia. Cho đến lúc Khâu Kính Hựu đạp đổ tất cả đâu. Lại còn không biết điều à?

Hắc Bạch Vô Thường cùng đám tiểu quỷ, nhìn cảnh tượng trước mắt, thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Lại thêm một cặp vợ chồng, xuống đến âm ti, địa phủ rồi mà vẫn còn cãi nhau.

Đới Mộ Hàn trước kia nổi tiếng là một kẻ sợ vợ.

Nhưng hôm nay, lại không chịu thua, trực tiếp phản bác lại lời nói của Chuyên Tú Uyển.

- Cái gì? Bà tưởng không có Chuyên gia nhà bà, thì không còn ai giúp Đới gia vực dậy Công ty hay sao?

- Nếu như năm đó tôi không cưới bà, mà kết hôn với một người khác. Thì có khi bây giờ, gia thế của tôi sợ còn lớn hơn Khâu Kính Hựu, và chẳng phải chết một cách nhục nhã, giống như bây giờ đâu.

- Kiếp sau tôi mà đầu thai, thì đừng có mơ mà tôi cưới một con cọp cái, giống như bà làm vợ.

Giận cá chém thớt.

Đới Mộ Hàn lại quay ra, tiếp tục mắng nhiếc Đới Hạnh San.

Mà lần này, những lời lẽ của ông ta, còn khiến cô phải chịu sự đả kích lớn hơn.

- Còn mày, mày là thứ con gái bất hiếu, mất dạy, mất nết. Có phải mày bị của quý của cái thằng nhãi Khâu Kính Hựu, làm cho mờ mắt rồi. Nên khi nhìn thấy ba mẹ của mày sau khi chết đi, vẫn còn phải chịu khổ như thế này. Mày cũng chẳng thèm quan tâm, có đúng không?

- Tao nói cho mày biết. Nếu như mày không phá bỏ cái thai trong bụng, và giết chết Khâu Kính Hựu. Thì tao sẽ coi như không có đứa con gái giống như mày.

Nghe Đới Mộ Hàn nói nếu như đầu thai, thì kiếp sau ông ta sẽ không bao giờ, lấy Chuyên Tú Uyển làm vợ.

Rồi còn nói bà ta là cọp cái.

Chuyên Tú Uyển lại lập tức gào mồm lên.

- Ừ, để bà đây xem không có bà đây, thì kiếp sau ai sẽ đồng ý gả, cho một tên đàn ông cặn bã, trăng hoa giống như ông.

Giận Đới Mộ Hàn là thế.

Nhưng khi nghe ông ta, sỉ nhục chính con gái ruột của mình, một cách thậm tệ.

Chuyên Tú Uyển chẳng những không bênh vực Đới Hạnh San.

Mà còn hùa theo chồng của mình, tiếp tục gây sức ép đối với cô.

- Tao thật không ngờ, mày lại vì một thằng con trai, mà không thèm màng đến sự sống chết, của ba mẹ mày như thế đấy. Tao thật sự hối hận, khi đã sinh ra đứa con gái giống như mày.

Nghe thấy những lời nói, thoát ra từ miệng của chính ba mẹ ruột của mình.

Khiến Đới Hạnh San gần như chết lặng.

Cô vì muốn ba mẹ của mình ở trong tù, có thể được sống tốt hơn, không bị Khâu Kính Hựu cho người hành hạ nữa.

Mà không màng đến tôn nghiêm, quỳ gối cầu xin Khâu Kính Hựu.

Đem thân mình để đổi lấy, sự bình an cho hai con người này.

Thế mà không ngờ, lại chỉ đổi lại được sự chì chiết, của chính những người là ba, là mẹ của mình.

Người ngoài như Khâu Kính Hựu ép cô đã đành.

Bây giờ, ngay cả người thân ruột thịt.

Lại cũng muốn ép Đới Hạnh San, phải giết người nữa hay sao?

Tình thân và tình yêu là hai thứ, vốn dĩ không thể đặt chung lên một bàn cân.

Nhưng nếu bắt buộc phải chọn giữa tình yêu và tình thân.

Có lẽ Đới Hạnh San vẫn sẽ lựa chọn tình thân.

Bởi vì, người cô yêu có yêu cô đâu.

Đới Hạnh San lùi lại thêm vài bước nữa.

Cố gắng thế nào, cũng không thể nuốt nước mắt vào trong.

Cô bất lực gật gật đầu vài cái, rồi nhìn vợ chồng Đới Mộ Hàn mà nói.

- Được, con sẽ phá thai. Con cũng sẽ giết chết Khâu Kính Hựu, để trả thù cho ba mẹ. Như vậy là được chứ gì?