Đới Hạnh San dựa lưng vào cánh cửa nhà tắm, cả người vô lực từ từ trượt xuống.
Cuối cùng, liền ngồi bệt xuống dưới sàn nhà.
Biết Khâu Kính Hựu vẫn đứng ở bên ngoài.
Cho nên, ngay đến việc khóc.
Cô cũng không dám khóc thành tiếng.
Đới Hạnh San khoanh hai tay trên đầu gối, gục mặt xuống cứ thế mà khóc.
Khâu Kính Hựu đưa tay lên, vốn định đẩy cửa bước vào bên trong.
Nhưng đến cuối cùng lại chẳng dám làm như thế.
Mà chỉ có thể bất lực, để bàn tay buông thõng xuống.
Hắn chậm rãi xoay người dựa lưng vào mặt cửa, lặng lẽ thở dài một hơi.
Gần đây, liên tục xảy ra quá nhiều chuyện.
Thật khiến cho Khâu Kính Hựu cảm thấy mệt mỏi.
Mà hiện tại, Đới Hạnh San và hắn chỉ cách nhau có một cánh cửa.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại cảm thấy, cô giống như ở một nơi quá xa vời, so với chỗ hắn đang đứng.
Có lẽ, bởi vì Khâu Kính Hựu là một con người khô khan.
Cho nên, mới không biết cách dỗ dành.
Mà chỉ toàn làm cho Đới Hạnh San cảm thấy đau lòng.
Cả căn phòng chìm trong yên lặng suốt nửa tiếng đồng.
Giống như đang tra tấn tinh thần của cả hai người.
Khâu Kính Hựu đứng ở đó. đến lúc hai chân mỏi nhừ, không thể tiếp tục đứng được nữa.
Thì mới lên tiếng nói với người ở bên trong nhà tắm.
- Sau này, tôi sẽ không ép cô làm những chuyện, mà cô không muốn làm nữa. Cũng sẽ không bao giờ, đề cập đến chuyện ca hát của cô, thêm bất cứ một lần nào nữa.
- Tôi... xin lỗi! Cô đừng kích động, kẻo lại ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ.
Lại thêm một lần nữa, hắn vì hai đứa bé mà xuống nước với Đới Hạnh San.
- Bây giờ, tôi qua phòng làm việc một chút. Lát nữa, tôi chờ cô cùng ăn tối.
- Còn về chuyện hẹn ước năm đó... hãy cứ xem như nó chỉ là một giấc mơ đi.
Bởi vì, biết rằng một khi người nhà cô vẫn còn sống, Đới Hạnh San sẽ không bao giờ làm chuyện dại dột.
Nên Khâu Kính Hựu cũng yên tâm, mà rời khỏi phòng ngủ.
Hắn bước đi không một tiếng động.
Khiến cho cô không thể nào biết được, thật sự Khâu Kính Hựu đã rời khỏi phòng hay chưa.
Chỉ là... câu cuối cùng được thốt ra khỏi miệng hắn, đã khiến Đới Hạnh San ngẩng đầu lên.
Nụ cười tự giễu bất chợt chen vào khuôn mặt đẫm nước mắt.
Khâu Kính Hựu vừa kêu cô, hãy coi như hẹn ước giữa bọn họ 10 năm trước, chỉ là một giấc mơ sao?
Đới Hạnh San kiên trì đợi hắn suốt 10 năm.
Tin tưởng Khâu Kính Hựu nhất định. sẽ trở về để thực hiện lời hứa với cô.
Đem cả thanh xuân của mình trao cho hắn.
Cuối cùng, chỉ đổi lại được một câu này thôi sao?
Hoá ra, từ đầu đến cuối chỉ có Đới Hạnh San là ngu ngốc.
Vẫn còn cố chấp tin tưởng vào lời hứa, của Khâu Kính Hựu lúc còn là trẻ con.
Thế mà cô còn từng có suy nghĩ, chấp nhận làm kẻ thứ ba, chỉ để có thể được ở lại bên cạnh hắn.
Cho dù lúc trước, biết rõ là Khâu Kính Hựu đã có vợ sắp cưới.
Bây giờ, Đới Hạnh San không chỉ cảm thấy có lỗi với nhà họ Đới.
Mà còn có lỗi với chính bản thân mình.
Một con ngu giống như cô, cho dù có bị người khác chà đạp, sỉ nhục, thì cũng là đáng đời.
Đới Hạnh San ngồi trong nhà tắm cứ thế mà khóc, đến như muốn cạn cả nước mắt.
Qua thêm nửa tiếng tiếp theo.
Cô mới bình tĩnh lại, mà dùng hai tay lau hết nước mắt trên mặt.
Khóc bây giờ, thì cũng có giải quyết được gì đâu.
Đới Hạnh San đã từng khóc rất nhiều.
Nhưng đến cuối cùng, thực tại vẫn vậy.
Chẳng thể thay đổi được gì.
Vậy nên, cô sẽ không khóc nữa.
Đới Hạnh San vịn tay vào cạnh tường, khó khăn đứng dậy.
Xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Đến khi chắc chắn Khâu Kính Hựu, không còn ở trong phòng ngủ nữa.
Cô mới bước đến mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc đầm bầu, rồi tiếp tục trở lại nhà tắm.
Sau khi tắm xong, Đới Hạnh San cho dù có muốn hay không, cũng phải xuống dưới lầu dùng bữa với Khâu Kính Hựu.
Hắn đã nói, nếu như cô còn dám tỏ ra giận dỗi với hắn, thêm một lần nào nữa.
Thì Khâu Kính Hựu sẽ khiến cho Đới Hoà Văn, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Vì sự an toàn tính mạng của em trai.
Đới Hạnh San không thể làm khác.
Vả lại, cho dù cô có bất mãn đối với Khâu Kính Hựu đến cỡ nào.
Thì cũng tuyệt đối không thể để, hai đứa nhỏ trong bụng phải nhịn đói.
...
Những ngày tiếp theo, thái độ của Đới Hạnh San vô cùng điềm đạm.
Không hề tỏ ra lạnh lùng với Khâu Kính Hựu.
Hắn bảo gì cô cũng đều làm theo.
Không hề có một chút chống đối.
Nhìn qua, có vẻ Đới Hạnh San rất bình thường.
Nhưng chỉ có Khâu Kính Hựu biết, rõ là cô không bình thường chút nào.
Thà là Đới Hạnh San cứ thoải mái, bộc lộ cảm xúc của mình như trước kia.
Khi buồn sẽ khóc.
Khi bất mãn đối với mỗi một lời nói, mỗi một hành động của Khâu Kính Hựu, thì sẽ tỏ ra giận dỗi, làm mặt lạnh với hắn.
Những chuyện đó, còn không khiến Khâu Kính Hựu cảm thấy lo lắng, sợ hãi.
Giống như thái độ dửng dưng, không hề có một chút phản ứng nào của Đới Hạnh San.
Đối với những sự việc, đang diễn ra xung quanh cô, giống như bây giờ.
Đợi qua thêm hơn một tuần, để cho tâm trạng của Đới Hạnh San dần nguôi ngoai.
Một hôm, trong lúc hai người đang dùng bữa tối.
Khâu Kính Hựu mới ngập ngừng đưa ra một lời đề nghị.
- Hay là... tôi và cô... đi du lịch mấy ngày đi, được không?
Giọng nói của hắn lúc này, vô cùng nhỏ nhẹ.
Cứ như là Khâu Kính Hựu mới là người sợ cô.
Chứ không phải là Đới Hạnh San sợ hắn vậy.
Cô có hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của hắn.
Theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn.
Đi du lịch?
Dựa vào quan hệ giữa Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San.
Cùng với tất cả những chuyện hắn đã làm, đối với cô và nhà họ Đới.
Khâu Kính Hựu vẫn nghĩ Đới Hạnh San, có tâm trạng để cùng hắn đi du lịch sao?
Chạm phải ánh mắt đầy khó hiểu của cô, Khâu Kính Hựu lại vội nói.
- Đừng hiểu lầm! Tôi làm tất cả mọi chuyện, đều chỉ là vì hai đứa bé trong bụng cô mà thôi.
- Tôi nghĩ rằng đi du lịch, sẽ khiến tâm trạng của cô bớt bí bách hơn. Như vậy, cũng sẽ tốt cho sự phát triển của các con tôi.
- Tôi tính là chỉ đi du lịch trong nước thôi. Nước ta cũng có rất nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng. Không nhất thiết cứ phải ra nước ngoài.
Hắn không hiểu thật, hay là cố tình không muốn hiểu?
Hiện tại, chỉ cần Khâu Kính Hựu còn ở bên cạnh Đới Hạnh San.
Thì cho dù có đi du lịch ra ngoài trái đất.
Cô cũng vẫn sẽ cảm thấy ngột ngạt mà thôi.
Đới Hạnh San cúi đầu, ăn thêm một muỗng cháo bào ngư nấu với cà rốt, rồi tự nhiên lại nở một nụ cười nhạt.
- Thật ra, chuyện này Thiếu gia cứ tự mình quyết định là được mà. Em vốn không phải là người, có thể làm thay đổi những chủ ý của Thiếu gia.
- Thiếu gia cần gì phải hỏi một câu dư thừa như vậy?
Một câu trả lời, tỏ ra không liên quan của Đới Hạnh San.
Khiến trong lòng Khâu Kính Hựu càng thêm khó chịu.
Chỉ là, cô đã cố tình bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện như thế này.
Hắn căn bản, có muốn trách móc cũng không được.
...
Mặc dù Đới Hạnh San không mấy hào hứng, đối với lời đề nghị đi du lịch của Khâu Kính Hựu.
Nhưng hắn vẫn cho người chuẩn bị, để đưa cô đi thăm thú cảnh vật bên ngoài.
Mấy ngày sau, Khâu Kính Hựu để Đới Hạnh San cùng mình, ngồi trong máy bay riêng, rời khỏi Bắc Kinh để đi tới Trùng Khánh.
Chỉ mất ba giờ đồng hồ, bọn họ đã đến nơi được mệnh danh, là địa điểm du lịch, hội tụ những kỳ quan, có một không hai trên thế giới.
Khâu Kính Hựu đưa Đới Hạnh San đến nghỉ chân, tại một khu nghỉ dưỡng bậc nhất tại Trùng Khánh.
Mùa này là mùa Xuân, ngày bọn họ đến tiết trời khá ấm áp, rất thích hợp để ra ngoài tung tăng.
Nói đến Trùng Khánh, không ai là không biết đến đặc sản nơi này là lẩu cay.
Nhưng Đới Hạnh San đang mang thai.
Khâu Kính Hựu làm sao có thể để cô ăn đồ cay?
Cho nên, chỉ đưa Đới Hạnh San đi ăn thịt đảo, cá nướng, bột hấp thịt, cá dưa chua, đậu phụ Mapo, lẩu xiên...
Rồi hắn đưa cô đi tắm suối nước nóng, tham quan tượng đài giải phóng nhân dân, phố cổ ở vùng ngoại ô,m.
Tham quan tượng đá điêu khắc ở huyện Dazu, đến công viên địa chất, bảo tàng Tam Hiệp, hang động có lịch sử hơn 2.300 năm.
Đi xem người ta thả đèn hoa đăng.
Đứng trên cao nhìn siêu đô thị về đêm đẹp lung linh.
Nhưng cho dù Khâu Kính Hựu, có đưa Đới Hạnh San đến bất cứ nơi đâu.
Quan tâm, chiều chuộng cô như thế nào.
Thì trên gương mặt của Đới Hạnh San, trước sau vẫn chỉ là biểu cảm hờ hững, đối với tất cả những cảnh vật trước mắt.
Cô bây giờ, giống như đã trở thành một người vô cảm.
Miễn nhiễm với toàn bộ những tác động xung quanh mình.
Trái tim của Đới Hạnh San, cũng giống như đã chết.
Kể từ cái ngày mà Khâu Kính Hựu kêu cô, hãy coi hẹn ước giữa bọn họ, chỉ là một giấc mơ.