Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 136: Lòng người chính là thứ dễ thay đổi nhất.




Sau sự kiện hai tay trong của Khâu Kính Hựu, ở trong bộ máy nhà nước.

Đã bị Chu Thời Cảnh mượn tay Tổng lý Quốc vụ. bắt tạm giam.

Hắn chẳng những không tập trung vào công việc, mà còn càng bám dính lấy Đới Hạnh San hơn.

Mọi công việc từ trong tối đến ngoài sáng.

Khâu Kính Hựu đều giao phó cho người dưới xử lý.

Bản thân chỉ điều khiển từ xa.

Hai cánh tay đắc lực tạm thời bị gãy, hắn cũng hạn chế để đàn em, thực hiện những hoạt động phi pháp.

Một ngày kia, Khâu Kính Hựu bước ra từ nhà tắm, với mái tóc vẫn còn ướt nhẹp.

Nhìn người con gái vẫn hăng say đọc sách trên giường.

Trong đầu hắn tự nhiên lại nghĩ ra một ý tưởng.

Khâu Kính Hựu cho người mang từ bên ngoài vào một chiếc ghế, cao hơn chiếc ghế đặt ở trước bàn trang điểm rất nhiều.

Tuy Khâu Kính Hựu chưa có vợ.

Mà Đới Hạnh San cũng mới chuyển lên, phòng ngủ của hắn được vài tháng.

Nhưng trong phòng ngủ của hắn, vẫn có bài trí một bộ bàn ghế, để cho phụ nữ ngồi trang điểm.

Chỉ là Đới Hạnh San cũng chưa bao giờ dùng tới nó.

Khâu Kính Hựu bước đến, ngồi xuống chiếc ghế thấp hơn, rồi quay ra nhìn Đới Hạnh San mà nói.

- Tới đây, sấy tóc cho tôi.

Cũng bởi vì lý do cô đang mang thai, mà cái bụng càng ngày càng lớn.

Hắn không thể để Đới Hạnh San đứng quá lâu.

Nên mới lệnh Vệ sĩ đem một chiếc ghế cao hơn, kê ở gần chỗ Khâu Kính Hựu đang ngồi.

Để cô ngồi sấy tóc cho hắn.

Máy sấy trong phòng là loại nhỏ gọn, không dây.

Rất tiện cho một bà bầu giống như Đới Hạnh San sử dụng.

Khâu Kính Hựu thấy từ lúc mang thai đến giờ.

Ngoài việc đọc sách, ngắm cảnh.

Thì hầu hết thời gian, Đới Hạnh San chỉ ngồi không.

Hắn sợ cô rảnh rỗi quá mức, sẽ cảm thấy buồn chán, rồi lại suy nghĩ tiêu cực.

Nên cố tình lựa chọn những công việc nhẹ nhàng, để cho Đới Hạnh San làm.

Nghe thấy một yêu cầu không hề quá đáng, thoát ra từ miệng của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San không nói gì.

Mà chỉ lặng lẽ gập lại cuốn sách trên tay.

Nhưng cũng cố tình gấp mép giấy, của trang sách vừa đọc qua để đánh dấu.

Với ý định sau khi sấy tóc cho hắn xong, thì sẽ đọc tiếp.

Đặt cuốn sách lên mặt tủ cạnh đầu giường.

Cô đặt hai chân xuống giường, xỏ vào đôi dép nhựa đi trong nhà.

Đứng dậy mở ngăn kéo tủ gỗ, phía dưới bàn trang điểm.

Cầm ra chiếc máy sấy tóc, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại.

Đới Hạnh San ngồi lên chiếc ghế, phía sau lưng Khâu Kính Hựu.

Dùng ngón tay cái nhấn nút khởi động máy sấy.

Một bàn tay Đới Hạnh San luồn vào mái tóc đen mượt, vẫn còn đang tỏa ra mùi dầu gội nam tính của hắn.

Tay còn lại đưa máy sấy đến gần, để luồng khí tỏa ra từ cánh quạt mini, giúp Khâu Kính Hựu làm khô tóc.

Cả quá trình sấy tóc, cả Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu, đều không ai nói với ai lời nào.

Hắn cảm thấy đôi khi, hai người chỉ đơn giản là ở gần nhau, cũng đã là cả một bầu trời hạnh phúc rồi.

Không nhất thiết cứ phải nói chuyện.

Hơn nữa, ngay lúc này.

Khâu Kính Hựu nhất thời, cũng không biết bản thân nên nói gì.

Càng sợ nếu như chẳng may lỡ lời, sẽ lại làm tâm trạng của cô xấu đi.

Cũng không biết có thể giữ Đới Hạnh San, lại bên mình thêm bao lâu nữa.

Nên Khâu Kính Hựu nhất định phải trân trọng từng phút, từng giây, ở bên cạnh mẹ con cô.

...

- Hát cho tôi nghe đi.

Một ngày khác, Khâu Kính Hựu tự nhiên lại cầm một chiếc micro, đưa đến trước mặt Đới Hạnh San, rồi bình thản nói.

Nghe thấy giọng nói của hắn vang lên bên tai.

Cô có hơi bất ngờ trước lời đề nghị này.

Lập tức ngẩng đầu lên nhìn Khâu Kính Hựu.

Đến khi cúi đầu, lại nhìn chằm chằm vào cái micro trong tay hắn.

Những kỷ niệm về khoảng thời gian, Đới Hạnh San còn theo học thanh nhạc, bỗng chốc lại ùa về trong cô.

Niềm khát khao được đứng trên một sân khấu lớn, dưới những ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, trước hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn khán giả.

Được Đới Hạnh San chôn chặt trong lòng.

Cứ như thế bị Khâu Kính Hựu khơi dậy.

Nhìn chiếc micro ở ngay trước mặt, thâm tâm Đới Hạnh San không tự chủ được mà phát run.

Rõ ràng là không dám tiếp nhận nó.

Cô sợ nếu như bản thân, cầm lấy chiếc micro kia, thì sẽ khó lòng mà buông xuống lần nữa.

Thấy Đới Hạnh San chỉ chăm chú nhìn món đồ trong tay hắn, mà im lặng không nói gì.

Khâu Kính Hựu chậm rãi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô.

Giọng nói trầm thấp một lần nữa lại vang lên.

- Sao vậy? Không phải cô thích hát lắm hay sao?

Hắn biết Đới Hạnh San thích hát.

Vậy liệu rằng Khâu Kính Hựu có biết.

Người hủy hoại sở thích lớn nhất của cô, chính là hắn hay không?

Chỉ là chút tâm tư này của Đới Hạnh San, lại chẳng thể giãi bày với Khâu Kính Hựu.

Mà cho dù cô có nói, thì hắn cũng chẳng bao giờ quan tâm.

- Đó là chuyện của trước kia. Còn bây giờ, em không thích hát nữa.

Khâu Kính Hựu như không hiểu ý muốn, chấm dứt vấn đề này ở đây của Đới Hạnh San.

Lại tiếp tục gặng hỏi.

- Không thích nữa? Ca hát chẳng phải là ước mơ của cô hay sao? Cô dễ dàng từ bỏ nó như vậy?

- Hay là cô chỉ muốn hát trên sân khấu, trước mặt hàng ngàn người. Còn bây giờ, chỉ có một mình tôi. Nên cô khinh thường, không muốn hát cho tôi nghe?

Đã rơi vào bước đường như ngày hôm nay.

Nếu không tuyệt vọng từ bỏ ước mơ của mình, thì Đới Hạnh San có thể làm gì?

Khâu Kính Hựu không cho phép cô, được tiếp tục theo đuổi đam mê ca hát của mình.

Nhưng lại muốn Đới Hạnh San không được, dễ dàng từ bỏ sở thích của mình sao?

Chẳng lẽ, nhất định lúc nào cũng phải dày vò cô.

Khiến cho Đới Hạnh San đau khổ.

Thì hắn mới cảm thấy thoải mái hay sao?

Tâm lý của bà bầu rất dễ kích động.

Có đôi khi không ai làm gì, mà phụ nữ mang thai cảm thấy khó chịu trong người.

Thì sẽ xảy ra một hiện tượng đó là bà bầu vô duyên, vô cớ mà nổi nóng.

Huống hồ là bây giờ, Đới Hạnh San còn đang bị Khâu Kính Hựu, làm cho kích động.

Cô có thể bình tĩnh được hay sao?

Đới Hạnh San nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước.

Nhất thời quên mất chuyện Khâu Kính Hựu từng nói, rằng cô không được phép có ý kiến, về những chuyện hắn làm.

Tất cả những suy tư mà Đới Hạnh San, cất giữ trong lòng bấy lâu nay.

Giờ phút này, lại giống như một loại vũ khí, có mức độ sát thương cực lớn.

Toàn bộ đều dùng để công kích Khâu Kính Hựu.

- Dù sao thì Thiếu gia cũng không bao giờ cho phép em, được tiếp tục theo đuổi ước mơ ca hát của mình. Chuyện em có từ bỏ sở thích của mình hay không. Đối với Thiếu gia, liệu có quan trọng hay không?

- Cách đây hơn 10 năm, có một người con trai từng nói rằng sau này lớn lên, nhất định sẽ cưới em làm vợ. Sẽ bảo vệ em đến suốt cuộc đời này.

- Và đến bây giờ, người đó đã đạt được mong muốn của mình, đó là trở thành một doanh nhân giàu có, thành đạt. Nhưng người đó lại không hề thực hiện ước hẹn với em.

- Lòng người chính là thứ dễ thay đổi nhất. Vậy Thiếu gia thử nói xem, tại sao em lại không thể từ bỏ sở thích ca hát của mình?

Đối diện với những lời chất vấn của Đới Hạnh San.

Ngay tại thời điểm này, hắn lại lựa chọn im lặng không phản bác.

Lần đầu tiên sau 10 năm, mới lại có người khiến cho một Thiếu gia ngạo mạn, coi trời bằng vung.

Trước giờ chưa từng nhún nhường bất kỳ một ai, giống như Khâu Kính Hựu.

Giờ phút này, lại phải xấu hổ mà câm nín.

Đây cũng là lần đầu tiên, kể từ lúc hắn và Đới Hạnh San gặp lại nhau.

Khâu Kính Hựu im lặng, để cho cô thoải mái nói ra những suy nghĩ, mà cô đã giấu kín trong lòng mình bấy lâu nay.

Nếu như không im lặng, thì ngay lúc này đây.

Khâu Kính Hựu còn có có thể nói gì?

Trong khi những lời mà Đới Hạnh San vừa nói ra, nửa từ cũng không sai.

Khâu Kính Hựu không thực hiện lời hứa, sẽ cưới cô làm vợ của hắn.

Không phải là vì không muốn.

Càng không phải là vì đã quên mất, hẹn ước khi xưa với Đới Hạnh San.

Mà là bởi vì, hắn không thể kết hôn với cô.

Nếu như Khâu Kính Hựu cố chấp, muốn kết hôn với Đới Hạnh San.

Thì hắn sẽ mang tội bất hiếu, với vong linh của mẹ hắn ở trên trời.

Khâu Kính Hựu càng không thể, ép buộc cô trở thành vợ của hắn.

Bởi vì, nếu như Khâu Kính Hựu làm như vậy.

Người đời sẽ phỉ báng Đới Hạnh San.

Khi thấy cô lại lấy người đàn ông, đã tống ba mẹ của mình vào trong tù làm chồng.

Hơn nữa, hắn hiểu được một điều rằng, một cuộc hôn nhân được xây dựng dựa trên sự cưỡng ép, cũng sẽ chẳng đi được bao xa.

Nhưng bởi vì tham lam, muốn giữ Đới Hạnh San cho riêng mình.

Nên Khâu Kính Hựu mới ép buộc cô, trở thành nô lệ của hắn.

Trở thành người phụ nữ trong bóng tối của hắn.

Ngoài miệng thì luôn nói, sẽ không bao giờ buông tha cho Đới Hạnh San.

Nhất định sẽ phải giữ cô ở bên cạnh hắn mãi mãi.

Nhưng thâm tâm Khâu Kính Hựu hiểu rất rõ.

Hắn sẽ không bao giờ, giữ được chân của Đới Hạnh San, cho đến hết cuộc đời.

Nhất là kể từ khi biết tin cô có thai.

Khâu Kính Hựu càng ngày, càng có cảm giác.

Giống như Đới Hạnh San sắp sửa rời xa hắn vậy.

Rõ ràng biết việc làm của bản thân, ngay từ đầu đã là sai trái.

Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn cố chấp làm ra nhiều chuyện, khiến cho Đới Hạnh San càng ngày, càng ghét bỏ hắn hơn.

Đến bây giờ, ngay cả một lời xin lỗi Đới Hạnh San.

Hắn cũng không thể nói ra.

Chuyện Đới Hạnh San hôm nay, lại cố tình nhắc đến hẹn ước khi xưa, giữa cô và Khâu Kính Hựu.

Khiến cho hắn hiểu được, cô cũng chưa hề quên giao ước giữa hai người.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, chứa đựng sự tuyệt vọng đến cùng cực của Đới Hạnh San, khi nhắc lại chuyện năm xưa.

Mà trái tim của hắn đau thắt từng cơn.

Có phải cô cũng không coi lời hứa, mà Khâu Kính Hựu đã từng hứa với cô, vào 10 năm trước là trò trẻ con, đúng không?

Có phải trong lòng Đới Hạnh San, cũng rất muốn gả cho hắn hay không?

Như vậy, có phải Khâu Kính Hựu nên cảm thấy vui vẻ.

Vì chí ít, hắn còn biết được là cô cũng có tình cảm với hắn hay không?

Những nỗi ấm ức mà Đới Hạnh San, vừa bộc bạch trước mặt Khâu Kính Hựu.

Chỉ mới là một phần nhỏ, của những tổn thương.

Đã gây ra những vết sẹo dài và sâu, trong lòng của cô.

Nhưng có thể nói ra được như vậy.

Đới Hạnh San cũng cảm thấy lòng mình, nhẹ nhõm đôi chút.

Vừa mới bình tĩnh lại, thì cô đã liền giật mình.

Khi nhận ra, vừa rồi bản thân đã nói những lời, mà đáng lẽ ra cô không được phép nói, ở trước mặt của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San chẳng những không nên, để cho hắn biết được tâm tư của mình.

Mà càng không nên chất vấn, chỉ trích Khâu Kính Hựu.

Khâu Kính Hựu từng nói, ba mẹ cô ở trong tù có thể sống tốt hay không.

Đều phải dựa vào tâm trạng của hắn.

Nếu như Đới Hạnh San chọc giận Khâu Kính Hựu.

Thì hắn sẽ lại trút mọi sự giận dữ, lên người của ba mẹ cô.

Hay thậm chí là toàn bộ người của nhà họ Đới.

Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì.

Mà lần này, Đới Hạnh San lại chẳng có một chút sợ hãi.

Khi nghĩ đến chuyện, Khâu Kính Hựu chuẩn bị nổi giận.

- Em xin lỗi! Em đi vệ sinh một lát.

Lạnh lùng buông một câu.

Đới Hạnh San đưa tay lên bịt miệng, cố gắng kiềm chế để bản thân, không bật khóc trước mặt Khâu Kính Hựu.

Buông cuốn sách trong tay qua một bên.

Cô đứng dậy chạy vội vào trong nhà tắm.

Khâu Kính Hựu không nói gì.

Nhưng lại vội vàng đặt micro lên mặt bàn, đứng dậy đuổi theo cô.

Chỉ là Đới Hạnh San đã chạy vào trong nhà tắm trước.

Khi hắn mới bước đến trước cửa, thì cánh cửa inox đã bị cô đóng sầm lại.

Khiến hắn không thể tiến vào bên trong.