Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 124: Tại sao lại lừa dối tôi?




Trông thấy gương mặt đẫm nước mắt, cùng nét cười nhưng lại hàm chứa, vô vàn sự đau khổ của cô.

Sao Khâu Kính Hựu có thể không nhìn ra, là mặc dù Đới Hạnh San muốn phá bỏ đứa bé trong bụng.

Nhưng làm như thế, chính cô cũng sẽ cảm thấy đau đớn trong lòng?

Hắn lại dùng một tay kéo Đới Hạnh San ngồi lên ghế, lần nữa cúi người chống hai tay lên thành ghế.

Cúi đầu đem gương mặt lạnh lùng, cùng với sự phức tạp nơi đáy mắt, sát gần đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.

- Không phải tôi đã từng nói rằng, cô có thể lừa dối cả thế giới, nhưng tuyệt đối không bao giờ được dối lừa tôi hay sao?

Khâu Kính Hựu giận dữ gầm lên.

Cơ mặt co lại khiến mỗi đường nét, trên mặt của hắn, trở nên cứng đờ cả lại.

Trông vô cùng đáng sợ.

- Tại sao cô luôn muốn đi ngược lại với ý của tôi? Tại sao lại lừa dối tôi? Tại sao lại muốn bỏ con, hả? Tại sao?

Con mất rồi!

Bây giờ, Đới Hạnh San thật sự chỉ muốn chết theo nó.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi cô chết rồi, ba mẹ cùng em trai biết phải làm thế nào.

Là Đới Hạnh San cho dù, có phải chịu đựng sự thống khổ đến như thế nào.

Thì trong thâm tâm cô, vẫn phải tự nhủ rằng bản thân không thể chết.

Bây giờ, cũng chỉ có Đới Hạnh San, mới có thể ngăn cản được chuyện, Khâu Kính Hựu động đến những người thân yêu của cô.

Bị thái độ của hắn dọa cho giật mình, hoảng sợ.

Nhưng Đới Hạnh San lại chẳng dám bộc phát toàn bộ sự bức bối, đau khổ, ấm ức, khó chịu trong lòng mình, ra trước mặt Khâu Kính Hựu.

Mà chỉ có thể xuống nước, dùng thái độ mềm mỏng để xoa dịu lửa giận trong lòng hắn.

- Em xin lỗi! Em sai rồi!

Phải!

Lần này cô thật sự sai rồi!

Nếu như vừa rồi, Đới Hạnh San không lấy hai viên thuốc phá thai kia ra, và định uống nó.

Thì có lẽ Khâu Kính Hựu đã chẳng biết đến. chuyện cô giấu hắn, lén mang thuốc phá thai từ bệnh viện về đây.

Và đương nhiên cũng sẽ không có chuyện, Khâu Kính Hựu ép cô uống thuốc phá thai.

Tất cả đều tại Đới Hạnh San!

Tại cô nên đứa bé trong bụng, mới bị chính ba ruột của nó ép chết.

- Xin lỗi? Sai rồi? Cô giống hệt ba mẹ cô. Làm ra chuyện sai trái. xong rồi mới biết mình sai, mới xin lỗi thì nó có nghĩa lý gì không?

- Ngoài mấy từ “em xin lỗi, em sai rồi”. Cô còn biết nói gì khác nữa hay không?

- Chính cô cũng sẽ cảm thấy đau đớn, khi phá bỏ đứa con của chúng ta. Vậy mà sao cô vẫn cố tình muốn bỏ con, hả? Tại sao?

Lúc này, Khâu Kính Hựu gần như đã không thể, khống chế nổi cảm xúc của bản thân.

Hắn kích động dùng hai tay bấu chặt lấy bả vai của Đới Hạnh San, điên cuồng lắc mạnh.

Khiến cả cơ thể đã sớm mềm nhũn của cô, cũng phải rung lắc theo.

- Nếu như không phải tôi đã phát hiện ra chuyện này từ trước, thì có phải là bây giờ đứa bé trong bụng của cô, đã không còn rồi hay không?

Đới Hạnh San bây giờ, cứ giống như người mất hồn.

Cứ thế để mặc cho Khâu Kính Hựu, coi như một con rối trong tay.

Muốn làm gì thì làm.

Cho đến khi, nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn, cô mới chợt bừng tỉnh.

Nhìn Khâu Kính Hựu bằng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Như không tin vào tai mình.

- Thiếu gia nói như vậy là sao? Đứa bé...?

Bấy giờ, hắn mới dần lấy lại được sự bình tĩnh.

Bàn tay đặt trên vai Đới Hạnh San, cũng dần thả lỏng rồi thu về.

- Hôm đó, sau khi quay trở lại phòng bệnh. Tôi đứng bên ngoài đã vô tình nghe thấy, cuộc đối thoại giữa cô và Bác sĩ của bệnh viện.

- Cho nên, tôi đã lén tráo đổi hai viên thuốc, mà vị Bác sĩ kia đã đưa cho cô. Thứ mà cô vừa mới uống, chỉ là thuốc bổ mà thôi.

Biết được đứa bé trong bụng vẫn còn.

Cô vô thức lại đặt tay lên bụng, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nhưng Đới Hạnh San chỉ vừa dễ thở hơn một chút, thì Khâu Kính Hựu lại bất chợt khom người, chống hai tay lên thành ghế giống như lúc vừa rồi.

Sự lạnh lẽo hiện hữu trên gương mặt, cũng không hề mất đi.

- Vừa rồi, tôi chỉ muốn cô nếm trải cảm giác mất con. Xem thử cô có chịu đựng nổi hay không mà thôi.

- Rõ ràng, cô cũng không muốn mất con. Vậy tại sao cứ phải cố tìm cách để phá bỏ đứa bé?

Bị hắn nói trúng tim đen, gương mặt cô thoáng qua sự xấu hổ.

Cũng không biết phải giải thích thế nào về chuyện này.

- Em...

Rõ ràng đã biết trước chuyện Đới Hạnh San muốn phá thai.

Thuốc cũng đã đổi.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cô có ý định uống thuốc phá thai.

Lại nghe thấy những lời nói dối của Đới Hạnh San.

Nó vẫn khiến Khâu Kính Hựu, không thể kiềm chế được sự tức giận.

- Đới Hạnh San, cô nghe cho rõ đây. Từ giây phút này trở đi, mạng của đứa bé trong bụng cô sẽ gắn liền với tính mạng, của ba mẹ và em trai cô.

- Từ giờ cho đến lúc sinh con. Cô tốt nhất nên cầu cho đứa bé trong bụng cô bình an, khỏe mạnh chào đời.

- Nó mà có mệnh hệ nào. Tôi bắt cả nhà cô cũng phải bồi táng theo.

Nghe thấy lời đe dọa thoát ra từ miệng của hắn, cô lại bắt đầu hoang mang, hoảng sợ.

Tới mức bàn tay đặt trên bụng nhỏ, không ngừng siết chặt lấy một góc, của chiếc áo mà Đới Hạnh San đang mặc trên người.

Nhưng ở trong tình huống này, cô lại chẳng thể nói gì.

Mà chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, sự sắp đặt của Khâu Kính Hựu.

Qua chuyện này, Đới Hạnh San mới biết bản thân, yêu thương đứa bé trong bụng, và muốn ở cạnh nó như thế nào.

Cho dù không có lời đe dọa của Khâu Kính Hựu.

Thì từ bây giờ trở đi, cô cũng sẽ không bao giờ có ý nghĩ bỏ cái thai trong bụng, thêm bất cứ một lần nào nữa đâu.

Hắn chậm rãi lần nữa đứng thẳng người lên.

Đe dọa Đới Hạnh San như thế rồi vẫn không yên tâm, lại lớn tiếng gọi người.

- Tiểu Chi, Liên Nhi...

Nghe thấy tiếng gọi của Khâu Kính Hựu.

Hai cô Hầu gái được đích thân Thiếu gia nhà này chỉ tên, lập tức từ bên ngoài tiến vào, cung kính cúi đầu.

- Thiếu gia...

- Sau này, hai người các cô sẽ phụ trách chăm sóc, cũng như canh trừng Đới Hạnh San. Trừ những lúc tôi ở bên cạnh cô ta, còn lại hai người không được rời khỏi cô ta nửa bước.

- Đới Hạnh San và đứa bé trong bụng mà có mệnh hệ nào. Mọi tội lỗi tôi đều sẽ tính lên đầu hai người, nghe rõ chưa?

Bởi vì biết hai cô Hầu gái này, trước giờ vẫn luôn đối xử tốt với Đới Hạnh San, ngay cả khi cô bị hắn ghét bỏ.

Nên Khâu Kính Hựu mới yên tâm, để bọn họ chăm sóc cho cô trong thời gian này.

Liên Nhi và Tiểu Chi lén lút ngẩng đầu nhìn về phía Đới Hạnh San.

Rồi lại đồng loạt cúi đầu, dăm dắp nghe lệnh.

- Vâng, Thiếu gia...!

Khâu Kính Hựu lạnh lùng nhìn Đới Hạnh San thêm một cái nữa, nặng nề thở ra một hơi.

Rồi trực tiếp xoay người bước ra khỏi phòng.

Hàm Minh thấy thế cũng vội vàng chạy theo.

Thấy hắn đi rồi, hai cô Hầu gái mới chạy lại chỗ Đới Hạnh San đang ngồi.

Vừa rồi, Khâu Kính Hựu lớn tiếng chỉ trích cô.

Mọi người ở bên ngoài đương nhiên đều nghe thấy.

Lúc này, Tiểu Chi vừa giận vừa xót thương cho Đới Hạnh San, lên tiếng trách móc.

- Thiếu gia thương yêu đứa bé trong bụng cô như vậy. Tại sao cô lại nghĩ đến chuyện, làm điều dại dột, đó là phá bỏ đứa bé trong bụng như vậy chứ? Rồi lỡ như trong lúc phá thai, tính mạng của cô cũng bị đe dọa thì phải làm thế nào?

- Bây giờ thì hay rồi! Chọc Thiếu gia nổi giận. Có khi cuộc sống của cô, sẽ lại trở về giống khoảng thời gian, bị Thiếu gia dày vò, hành hạ, giống như trước kia cũng nên.

- Mà nếu như bào thai trong bụng cô bây giờ, mà xảy ra chuyện gì. Thì khỏi nói cũng biết, kết cục của ba mẹ và em trai cô sẽ thê thảm ra sao.

Nghe Tiểu Chi nói, Liên Nhi lén quan sát vẻ mặt của Đới Hạnh San.

Thấy cô không nói gì, mà vẫn chỉ im lặng ngồi đó mà khóc.

Liên Nhi lập tức vươn tay kéo kéo làn váy của Tiểu Chi, nhỏ giọng nói.

- Cô có im đi không? Bộ cô thấy Hạnh San chưa đủ đau lòng hay sao, mà còn đổ thêm dầu vào lửa thế hả?

Rồi Liên Nhi lại quay ra nhìn Đới Hạnh San, có hơi lúng túng nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi cô.

- Tôi thấy cô cũng đừng nghĩ nhiều, mà làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

- Từ lúc biết tin cô mang thai đến giờ. Thiếu gia không chỉ quan tâm, đến cái thai trong bụng cô, mà còn đối xử rất tốt với cô.

- Thiếu gia quan tâm đến đứa bé trong bụng cô như vậy. Ngày nào đứa bé chưa được sinh ra, thì tôi nghĩ Thiếu gia sẽ không hành hạ cô đâu.

- Nhiệm vụ của cô bây giờ, chỉ cần dưỡng thai cho tốt. Rồi sinh ra cho Thiếu gia một Tiểu Thiếu gia, Tiểu thư nhỏ thật là khỏe mạnh là được rồi.

Đới Hạnh San vẫn một mực giữ nguyên sự im lặng.

Bây giờ, cô chẳng còn biết làm gì ngoài việc ngồi đây mà khóc.

Đới Hạnh San thật sự cảm thấy tủi thân vô cùng.

Suốt nửa năm qua, cô bị Khâu Kính Hựu chà đạp, sỉ nhục sớm đã thành quen.

Nhưng khi thấy hắn lôi ba mẹ cô vào chuyện này, rồi mỉa mai rằng Đới Hạnh San giống ba mẹ cô.

Ở chỗ làm chuyện sai trái rồi, mới biết mình sai!

Mới biết xin lỗi!

Trong khi ba mẹ cô, chẳng liên quan gì đến chuyện cô muốn bỏ con.

Đới Hạnh San thật sự cảm thấy ấm ức, thay cho ba mẹ của mình.

Nhưng vẫn lại chẳng thể làm gì.

...

Rời khỏi biệt thự, Khâu Kính Hựu để Vệ sĩ lái xe, đưa mình tới một hộp đêm xa hoa trong thành phố.

Tại đây, hắn không gọi đám bạn đến cùng trò chuyện.

Mà một mình ngồi ở một góc khuất uống rượu, hút thuốc.

Không có Đới Hạnh San bên cạnh.

Khâu Kính Hựu có thể thoải mái nhấm nháp điếu xì-gà.

Mà không cần phải sợ, làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô.

Hôm nay, hắn thật sự rất giận cô.

Khâu Kính Hựu không ngờ Đới Hạnh San, lại muốn phá bỏ đứa con của hắn và cô đến vậy.

Trong khi hắn vô cùng mong chờ, đến ngày đứa bé trong bụng cô chào đời.

Càng nghĩ, trong lòng Khâu Kính Hựu lại càng thêm khó chịu.

Liên tục uống hết ly này tới ly khác.

Hàm Minh đứng bên cạnh nhìn thấy hắn, điên cuồng uống rượu như uống nước, thì vô cùng lo lắng cho dạ dày của Khâu Kính Hựu.

Nhưng lại chẳng dám đứng ra ngăn cản.

Hôm nay, Mao Uẩn Hương cùng đám bạn cũng đến hộp đêm ăn chơi, nhảy múa.

Trùng hợp thế nào, lại chọn trúng hộp đêm, mà Khâu Kính Hựu đang ngồi uống rượu.

Mao Uẩn Hương mặc trên người chiếc áo sườn xám croptop, khoét ngực, hở eo cực nóng bỏng.

Kèm với chiếc quần bó sát, khoe đôi chân dài thẳng.

Khi bước vào bên trong sảnh chính hộp đêm, cô ta đã ngờ ngợ khi tầm mắt vô tình, chạm vào bóng dáng người đàn ông có chút quen, ngồi ở một góc khuất.

Chỉ mất thêm mấy giây, Mao Uẩn Hương đã nhận ra người đàn ông đó, chính là Khâu Kính Hựu.

Cô ta kêu đám bạn đến chọn chỗ ngồi trước.

Còn vốn định bước đến chủ động ve vãn hắn.

Nhưng lúc này, trong đầu lại bất chợt xuất hiện một âm mưu đen tối.

Khiến đôi môi son đỏ của Mao Uẩn Hương, không tự chủ được mà vẽ một nụ cười đắc ý.

Cô ta chậm rãi bước đến quầy bar, kêu một tên phục vụ đi theo mình, nói rằng có việc cần nhờ vả.

Bởi vì ở quầy bar cũng có vài nhân viên pha chế.

Mà tên phục vụ kia, cũng không muốn làm mất lòng khách hàng, nên cũng ngoan ngoãn đi theo.

Mao Uẩn Hương dẫn cậu ta đến một góc khuất, ở lối đi tới khu vực nhà vệ sinh.

Rồi lấy từ trong túi ra một xấp tiền đô la, vẫn còn mới cứng, đưa cho người nhân viên kia.

- Đây là 500 đô. Tôi muốn cậu đến hiệu thuốc bên kia đường, mua một liều thuốc kích dục loại mạnh, rồi bỏ vào trong rượu. Đem đến cho người khách, ngồi một mình ở trong góc phòng kia cho tôi.

Nghe thấy yêu cầu của cô ta.

Nam nhân viên kia có chút sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Khâu Kính Hựu đang ngồi.

Lát sau, mới quay lại nói với Mao Uẩn Hương.

- Vị kia chẳng phải là Khâu Thiếu gia hay sao? Nếu là Khâu Thiếu gia, thì tôi thật không dám đắc tội đâu.

Khâu Kính Hựu ở cái đất Bắc Kinh này, cũng được xem là một nhân vật tầm cỡ.

Chuyện này, ngay cả một nhân viên phục vụ quèn ở trong hộp đêm như cậu ta, cũng không thể không biết.

Có mấy lần còn nhìn thấy hắn đi cùng mấy ông lớn, trong bộ máy nhà nước vào đây.

Động vào Khâu Kính Hựu, khác nào tự tìm đường chết?

Mà khi nghe thấy yêu cầu của Mao Uẩn Hương.

Cậu ta cũng thừa biết cô ta muốn gài bẫy Khâu Kính Hựu, để có thể ngồi vào vị trí Thiếu Phu nhân Khâu gia.

- Sao? Chê ít à? Một ngàn đô đủ chưa? Chắc gì cậu làm ở đây cả tháng, đã có nổi một ngàn đô?

Thấy nhân viên kia từ chối số tiền của mình.

Nhưng Mao Uẩn Hương vẫn không có ý định bỏ cuộc.

Lại tiếp tục móc từ trong túi xách ra một xấp tiền nữa.

Trên đời này không có ai là không thích tiền cả.

Mặc dù người kia là Khâu Kính Hựu.

Nhưng đứng trước một khoản tiền lớn như thế này.

Ý nghĩ ban đầu của người phục vụ, cũng đã bị lung lay.

Nhìn thấy sắc mặt của cậu ta, đã thoáng có sự thay đổi.

Mao Uẩn Hương âm thầm cười nhạo trong lòng.

Ba cô ta nói không sai!

Những thứ không mua được bằng tiền, thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.

- Hai ngàn đô. Đây là giá cuối rồi! Nếu cậu không đồng ý, thì tôi sẽ tìm người khác. Dù sao ở đây cũng đâu có thiếu người.

Bởi vì số tiền kia, đối với một tên phục vụ giống như cậu ta, thực sự là quá lớn.

Vì sợ Mao Uẩn Hương sẽ đi mất, nên cậu ta đã vội vàng cầm lấy số tiền trong tay cô ta.

- Được rồi! Tôi sẽ giúp cô.

Mao Uẩn Hương cố tình kêu cậu ta sắp xếp cho mình, một căn phòng trống trên lầu, rồi mới để người phục vụ kia rời khỏi.

Cô ta đứng ở đó, trên môi nở một nụ cười xảo quyệt.

Chỉ cần bỏ ra hai ngàn đô la, mà được lên giường với Thiếu gia nhà họ Khâu.

Tương lai còn có thể trở thành mợ chủ Khâu gia.

Mao Uẩn Hương cảm thấy cái giá này, thật sự quá bèo.

- Kính Hựu à..! Kính Hựu... đêm nay anh không thoát khỏi em được đâu.