Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 125: Cô và đứa bé chính là mục đích sống của hắn.




Sau khi mua được thuốc kích dục.

Người phục vụ kia cố tình nghiền nát viên thuốc thành bột.

Để khi đổ vào trong rượu sẽ dễ tan.

Cậu ta lắc lắc ly rượu đã lén bỏ thuốc kích dục.

Đợi đến khi Khâu Kính Hựu uống hết rượu trên mặt bàn, thì mới đem ly rượu đó đến chỗ của hắn.

Mao Uẩn Hương đứng ở bên trong.

Tận mắt nhìn thấy Khâu Kính Hựu cầm ly rượu, đưa lên môi nhấp một ngụm.

Thì liền mừng thầm trong lòng.

Kế hoạch của cô ta, coi như đã thành công được một nửa rồi.

Cho đến lúc Mao Uẩn Hương nhìn thấy, biểu hiện bất ổn của Khâu Kính Hựu, và hành động đỡ lấy cánh tay hắn của Hàm Minh.

Cô ta càng chắc chắn rằng, thuốc kích dục đang từ từ ngấm vào cơ thể hắn.

Lúc Mao Uẩn Hương đi tới chỗ Khâu Kính Hựu đang ngồi, thì Hàm Minh cũng đang đỡ hắn đứng dậy.

Hình như là muốn đưa hắn trở về.

Cô ta cố tình tỏ vẻ, giống như là đang không biết chuyện gì, lo lắng hỏi Hàm Minh.

- Thiếu gia nhà cậu làm sao vậy?

Hàm Minh cùng một tên Vệ sĩ khác, cố gắng đỡ lấy thân thể nặng trịch của Khâu Kính Hựu, rồi nhìn Mao Uẩn Hương mà đáp.

- Mao Tiểu thư, Thiếu gia nhà tôi nói cảm thấy đau đầu. Chắc là đã uống say rồi. Bây giờ, tôi phải đưa cậu ấy trở về.

- Đã để Mao Tiểu thư phải nhìn thấy cảnh, Thiếu gia nhà tôi ở trong bộ dạng như thế này. Thật là ngại quá!

Khâu Kính Hựu có vẻ khó chịu, đưa tay lên chủ động cởi bỏ cúc áo sơmi trên người, miệng lẩm bẩm một câu như người bị mê sảng.

- Nóng, nóng quá!

Mãi mới có cơ hội hạ thuốc được người đàn ông, luôn đề cao cảnh giác giống như Khâu Kính Hựu.

Mao Uẩn Hương làm sao có thể, để hắn rời khỏi đây, một cách dễ dàng như vậy được?

Ngoài mặt, cô ta vẫn tỏ ra lo lắng.

Nhưng ai biết được, trong đầu Mao Uẩn Hương đang nghĩ xem, lát nữa nên cùng Khâu Kính Hựu chơi tư thế nào, mới là sướng nhất đây?

- Hôm nay, bên ngoài gió lớn. Khâu Thiếu gia lại uống say như thế này. Trong người có men rượu, ra ngoài dễ bị cảm lắm đấy!

- Tôi có quen nhân viên ở đây. Hay là các cậu đưa anh ấy lên phòng trên lầu nằm tạm, để anh ấy uống một ly nước chanh cho tỉnh rượu, rồi hãy đưa Khâu Thiếu gia về.

Hàm Minh nghe lời cô ta, cùng đám Vệ sĩ đưa Khâu Kính Hựu lên lầu trên, mà không có một chút quan ngại nào cả.

Người phục vụ bị Mao Uẩn Hương mua chuộc, không chỉ dẫn đường cho bọn họ lên lầu.

Mà còn chu đáo chủ động mở cửa phòng, để đám người Hàm Minh dìu Khâu Kính Hựu vào trong.

Khi Vệ sĩ cẩn thận đỡ hắn nằm xuống giường.

Khâu Kính Hựu có vẻ khó chịu, liên tục đùng tay kéo cổ áo ra.

Ý thức giống như đã rơi vào trạng thái mê man.

Không còn kiểm soát được hành động của bản thân nữa.

Khâu Kính Hựu khó chịu, vặn vẹo cơ thể ở trên giường, miệng vẫn không ngừng nói nhảm.

- Nóng quá! Khó chịu! Mau giúp tôi...!

Nam phục vụ kia nhìn hành động của Khâu Kính Hựu, rồi lại lo lắng nói với đám người Hàm Minh.

- Tôi thấy vị Thiếu gia này, có vẻ không đơn thuần chỉ là say rượu, mà là đã bị người ta hạ thuốc kích dục rồi.

Nghe thấy cậu ta nói, Khâu Kính Hựu bị trúng thuốc kích dục.

Mao Uẩn Hương vờ tỏ vẻ kinh ngạc.

- Cậu nói sao cơ? Khâu Thiếu gia bị trúng thuốc kích dục sao? Vậy bây giờ phải làm thế nào?

Hàm Minh nhìn người phục vụ kia, lạnh lùng chất vấn.

- Chẳng phải vừa rồi, chính cậu là người đã mang rượu đến cho Thiếu gia nhà tôi hay sao? Nếu như Thiếu gia nhà tôi bị trúng thuốc kích dục, thì thuốc cũng chỉ có thể là do cậu, bỏ vào trong ly rượu của cậu ấy, có đúng không?

Hàm Minh đanh giọng dọa nạt cậu ta.

- Ngay cả Khâu Thiếu gia mà cũng dám gài bẫy. Xem ra, là cậu chán sống rồi đi?

Người phục vụ kia dĩ nhiên phải nghĩ ra cách ứng phó, trước sự nghi ngờ của đám Vệ sĩ bên cạnh Khâu Kính Hựu, thì mới dám nói hắn bị trúng thuốc kích dục.

Nhưng đối diện với thái độ hung dữ của Hàm Minh.

Nhân viên phục vụ ít nhiều vẫn có một chút sợ hãi.

Tuy nhiên, tiền cũng đã cầm rồi.

Cậu ta bây giờ, căn bản không còn đường lui.

Đâm lao thì phải theo lao thôi.

Vả lại, nếu để Khâu Kính Hựu biết được, cậu ta thông đồng với Mao Uẩn Hương hãm hại hắn.

Thì cậu ta đúng thật là chỉ có con đường chết.

- Nếu như thật sự là tôi hạ thuốc Khâu Thiếu gia, thì bây giờ làm sao tôi có gan đứng ở đây, để chỉ ra là Thiếu gia nhà cậu đã bị hạ thuốc kích dục, có phải không?

- Với lại, thuốc kích dục đâu phải chỉ có dạng viên và dạng bột, nó còn có dạng nước hoa nữa. Đâu cứ gì phải bỏ vào rượu, thì mới có thể hãm hại người khác.

Vừa rồi, lúc Khâu Kính Hựu đang ngồi uống rượu.

Nhân viên phục vụ để ý, có vài cô gái cố tình tiếp cận hắn.

Nhưng đều bị hắn thẳng thừng ném cho một từ “cút”.

Bây giờ, cậu ta chính là cố tình muốn đổ tội, cho đám phụ nữ kia.

Thấy Hàm Minh im lặng không nói gì nữa, người phục vụ mới nói với Mao Uẩn Hương.

- Một khi bị trúng thuốc kích dục, thì chỉ có ba cách để giải thuốc. Đó là trực tiếp quan hệ tình dục, uống nước chanh, hoặc là tắm nước lạnh.

- Mà bây giờ đêm đã khuya, thời tiết lại lạnh như thế này, cộng thêm việc Khâu Thiếu gia vừa mới uống rượu. Bây giờ mà tắm nước lạnh, đảm bảo chỉ có thăng thiên.

Loại thuốc mà cậu ta mua, là thuốc kích dục loại cực mạnh.

Nếu chỉ uống nước chanh, thì nằm mơ mà có thể giải được tác dụng của thuốc.

- Nếu như không thể giải thuốc cho Khâu Thiếu gia, thì sẽ dẫn đến tình trạng cậu nhỏ của Khâu Thiếu gia,,có hiện tượng cương cứng kéo dài. Khiến dòng máu đi qua khu vực đó bị tắc nghẽn. Và sau khi lượng oxy ở dương vật được tiêu thụ hết, cũng sẽ không còn khả năng tái tạo lại, do mạch máu bị tắc nghẽn.

- Từ đó, dòng máu nghèo oxy sẽ trở nên độc hại đối với các mô ở cậu nhỏ. Các mô có thể bị tổn thương, hoặc bị phá hủy. Nhẹ thì sẽ bị liệt dương, hoặc dương vật bị biến dạng. Còn nặng thì sẽ phải cắt bỏ dương vật do hoại tử.

Hàm Minh sau khi nghe xong mấy thuyết giáo của nam phục vụ kia, lập tức nhếch môi chế nhạo.

- Xem ra, cậu rất hiểu rõ về thuốc kích dục nhỉ?

Chỉ thấy cậu ta bình thản đáp.

- Đương nhiên, tôi đang theo học ngành Y mà. Chẳng qua tôi chỉ đang làm thêm ở đây mà thôi.

Mao Uẩn Hương vô cùng hài lòng, trước sự ứng biến của người phục vụ kia.

Nhìn Khâu Kính Hựu vẫn còn đang quằn quại trên giường.

Cô ta liền bày ra dáng vẻ, lo sợ hắn sẽ bị dục vọng hành hạ, đến mức hỏng luôn vật nam tính kia.

Mà quay sang đanh giọng nói với Hàm Minh.

- Được rồi! Bây giờ, không phải là lúc nói mấy chuyện này đâu. Để tôi đi lấy khăn ấm lau người cho Khâu Thiếu gia, xem có đỡ hơn không.

Khâu Kính Hựu bây giờ đang bị trúng thuốc kích dục, lại để một cô gái như Mao Uẩn Hương đụng chạm vào cơ thể.

Làm sao có thể cưỡng lại được dục vọng kia chứ?

Một khi gạo đã nấu thành cơm rồi, để cô ta xem Khâu Kính Hựu còn có thể, hắt hủi cô ta được nữa hay không?

- Làm phiền cậu giúp tôi, pha cho Khâu Thiếu gia một ly nước tranh!

Nhân viên phục vụ nghe lời Mao Uẩn Hương, bước tới mở cửa rời khỏi phòng.

Hàm Minh biết tỏng ý đồ của cô ta, nên vội nói.

- Tiểu thư là phụ nữ, lau người cho Thiếu gia trong lúc này thật sự không tiện. Việc này cứ để tôi làm cho.

Ở trong tình cảnh này, Mao Uẩn Hương cũng không tiện bác bỏ ý kiến của Hàm Minh.

Đợi cậu ta bước vào bên trong nhà tắm rồi.

Mao Uẩn Hương mới quay ra nói với đám Vệ sĩ còn lại.

- Ở đây, có tôi và cậu ấy lo liệu, cho Thiếu gia nhà các cậu được rồi. Các cậu ra ngoài canh chừng đi.

Đám Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu nghe lời cô ta.

Từng người một bước ra khỏi phòng.

Hàm Minh vẫn còn ở trong phòng tắm chưa ra.

Lúc này, chỉ còn một mình Mao Uẩn Hương, ở bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Cô ta quay lại nhìn hắn, bằng đôi mắt chứa đựng sự phấn khích.

Như một người thợ săn, vừa bắt được một con vật quý hiếm.

Chậm rãi đưa tay lên cởi bỏ chiếc khuy cài ở cổ áo.

Mao Uẩn Hương từng bước đến gần giường lớn, từ từ ngồi xuống bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Bàn tay mảnh khảnh của cô ta, vươn ra nắm lấy tay hắn.

Cố tình cúi người xuống, để bàn tay của Khâu Kính Hựu có thể chạm vào, lớp da thịt mềm mại, ở phần cổ thon dài của cô ta. Nhỏ giọng dụ dỗ.

- Khâu Thiếu, có phải bây giờ anh đang rất khó chịu hay không? Vậy hãy để em giúp anh thoải mái, có được không?

Nói rồi, Mao Uẩn Hương vươn tay cởi từng nút cúc trên chiếc áo sơmi.

Đồng thời, đem chiếc áo ghi lê của hắn lột ra.

Nghe thấy tiếng động phát ra từ phía nhà tắm, biết rằng Hàm Minh sắp quay lại.

Mao Uẩn Hương vội vàng cầm hai tay của Khâu Kính Hựu, vòng qua eo cô ta.

Đồng thời, chủ động cúi rạp người xuống, để chiếc cổ trắng mịn của mình, kề sát gần miệng của hắn, rồi hốt hoảng kêu lên.

- A... Khâu Thiếu... anh... anh làm gì vậy?

Miếng mồi béo bở dâng đến tận miệng như thế này.

Mao Uẩn Hương không tin, một người đang bị dục vọng dày vò như Khâu Kính Hựu.

Lúc này, có thể đẩy cô ta ra.

Hàm Minh nhìn thấy cảnh này, lập tức vội vàng chạy đến, gỡ tay Khâu Kính Hựu ra khỏi người Mao Uẩn Hương.

Đồng thời, kéo cô ta ra khỏi giường lớn.

Nhưng khi kéo Mao Uẩn Hương ra, nhân lúc cô ta không để ý.

Hàm Minh đã dùng sườn bàn tay, đánh nhẹ vào huyệt thiên trụ ở sau gáy của cô ta.

Khiến cho Mao Uẩn Hương trực tiếp ngất xỉu, trong lòng của cậu ta.

Sau đó, Hàm Minh trực tiếp bày ra vẻ mặt ghê tởm, mà vội vàng đẩy ngã Mao Uẩn Hương xuống giường.

Lúc này, Khâu Kính Hựu ở trên giường mới bất ngờ mở mắt ra.

Chậm rãi ngồi dậy, rồi nhìn cô ta bằng đôi mắt lành lạnh.

Thì ra, vừa rồi một Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu đi ra từ nhà vệ sinh, vô tình đã nhìn thấy Mao Uẩn Hương và tên phục vụ kia, bày kế gài bẫy hắn.

Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu lập tức lấy điện thoại ra, quay lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa Mao Uẩn Hương và tên phục vụ.

Đồng thời, báo tin cho hắn biết.

Cho nên, vừa rồi Khâu Kính Hựu có đưa ly rượu, chứa thuốc kích dục kia lên môi, nhưng căn bản là không uống.

Hắn chỉ cố tình giả trúng thuốc, để dụ Mao Uẩn Hương vào tròng mà thôi.

Đợi Khâu Kính Hựu xuống giường.

Hàm Minh liền điều chỉnh lại tư thế nằm cho Mao Uẩn Hương.

Để cô ta gối đầu vào chiếc gối mềm.

Bộ dạng giống như người đang ngủ say, chứ không phải bị đánh ngất.

Đợi Hàm Minh mở cửa phòng.

Khâu Kính Hựu liền bước ra khỏi phòng, cầm điện thoại gọi cho Trương Lục.

- Đến hộp đêm Club Mix đi. Có mồi cho mày đấy.

Hắn vẫn còn nhớ Trương Lục từng nói, Mao Uẩn Hương rất hợp gu của anh ta.

Thế lực sau lưng Khâu Kính Hựu phải lớn như thế nào, thì hắn mới dám động đến thiên kim Tiểu thư, của một Tập đoàn lớn như Mao thị.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trương Lục.

Khâu Kính Hựu mới để ý đến tên phục vụ, đang bị Vệ sĩ của hắn đánh cho một trận nhừ tử, ở góc khuất của dãy hành lang.

Sau khi tên phục vụ bị lôi lên phòng của Quản lý hộp đêm.

Quản lý sau khi biết chuyện cậu ta, dám thông đồng cùng Mao Uẩn Hương, để hãm hại Khâu Kính Hựu.

Thì cũng không dám chứa chấp cậu ta nữa.

Vì sợ sẽ đắc tội với hắn.

Sau đó, người phục vụ kia bị Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu, lôi ra khỏi hộp đêm.

Còn chuyện cậu ta bị đưa đi đâu thì không ai biết.

...

Lúc Khâu Kính Hựu trở về nhà, thì đã là hơn 12 giờ đêm.

Hàm Minh vừa mở cửa phòng ngủ ra.

Đập vào mắt hắn là cảnh Đới Hạnh San ngồi ngủ say trên ghế sofa, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.

Tiểu Chi và Liên Nhi cả ngày dọn dẹp biệt thự, chuẩn bị ba bữa ăn cho hai người, thật sự đã rất mệt mỏi.

Nhưng ngay cả khi Đới Hạnh San khóc đến mệt, rồi trực tiếp thiếp đi trên ghế.

Bọn họ mặc dù đã rất buồn ngủ, nhưng lại không dám chợp mắt dù chỉ là một giây.

Cả hai người bọn họ đều sợ, lỡ như bọn họ ngủ quên đi.

Mẹ con Đới Hạnh San mà xảy ra chuyện gì.

Khâu Kính Hựu chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.

Nhìn thấy hắn bước vào trong phòng, hai cô Hầu gái không hẹn mà cùng đứng dậy, cung kính cúi đầu, đồng thanh nói.

- Thiếu gia...

Cặp mắt người đàn ông từ đầu chí cuối, không rời khỏi thân hình nhỏ bé, đang cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng.

Khâu Kính Hựu nhàn nhạt nói.

- Hai người các cô có thể ra ngoài rồi.

Khâu Kính Hựu đã trở về.

Tiểu Chi và Liên Nhi cũng chẳng còn lý do gì, để ở lại trong phòng.

Có hắn ở bên cạnh Đới Hạnh San, bọn họ cũng yên tâm ra ngoài.

Khâu Kính Hựu nhẹ nhàng bước từng bước về phía cô.

Cố gắng để không phát ra tiếng động, làm người kia thức giấc.

Có vẻ như bởi vì quá mệt, nên Đới Hạnh San ngủ rất say sưa.

Ngay cả khi hắn ôm cả chăn lẫn người bế lên tay.

Cô cũng không ý thức được gì.

Khâu Kính Hựu cẩn thận đặt Đới Hạnh San nằm xuống giường lớn.

Dùng chiếc chăn bông ấm áp, thay thế chiếc chăn mỏng trên người cô, để đảm bảo mẹ con cô không bị lạnh.

Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, vươn tay vén lọn tóc mai đã bết dính ,do nước mắt của Đới Hạnh San qua một bên.

Chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp.

Khâu Kính Hựu biết hành động của bản thân, tại thời điểm một hai tiếng trước.

Đã khiến tâm lý của cô bị khủng hoảng, sợ hãi, đau đớn và tổn thương rất nhiều.

Nhưng lúc đó, khi nhìn thấy Đới Hạnh San có ý định uống thuốc phá thai.

Hắn thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc, cũng như hành động của bản thân mình.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao cứ mỗi lần Khâu Kính Hựu muốn đối xử tốt với cô.

Là Đới Hạnh San lại cứ phải làm cho hắn phải nổi giận, rồi làm ra hành động thô lỗ đối với cô?

Đới Hạnh San làm sao có thể biết được.

Hiện tại, cô và đứa bé trong bụng, chính là mục đích sống của Khâu Kính Hựu.

Mất Đới Hạnh San, mất con.

Hắn nghĩ rằng bản thân cũng sẽ không thể nào sống nổi.