Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 123: Cô thật sự không muốn mang thai con của tôi đến thế sao?




Túi thuốc bổ lần trước Bác sĩ kê cho Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu đã kiểm tra qua.

Hắn đương nhiên biết rõ. viên thuốc này không nằm trong số thuốc bổ đó của cô.

Nhìn thấy Khâu Kính Hựu vươn tay cầm lấy túi thuốc trên bàn.

Đới Hạnh San vừa căng thẳng, vừa sợ hãi.

Muốn lao đến giật lấy chiếc túi zip kia.

Nhưng lại sợ nếu làm như thế, sẽ khiến hắn càng thêm nghi ngờ.

Nên cuối cùng vẫn chỉ có thể đứng trơ mắt, nhìn viên thuốc kia rơi vào trong tay hắn.

Hai bàn tay vì căng thẳng, mà bấu chặt lấy hai bên sườn, của chiếc quần lụa ống rộng.

Đới Hạnh San đương nhiên, làm sao có thể nói cho Khâu Kính Hựu biết, rằng viên thuốc trên tay hắn bây giờ, là thuốc phá thai kia chứ?

Cắn môi suy nghĩ một hồi.

Cuối cùng cô cũng nghĩ được ra một lời nói dối, hòng qua mặt Khâu Kính Hựu.

- À... đó... đó là thuốc tẩy giun, mà lúc ở bệnh viện Bác sĩ có đưa cho em. Bác sĩ nói em đang mang thai, để bị nhiễm giun sán không tốt cho đứa bé trong bụng.

Đới Hạnh San cố tình bịa đại một lý do để hắn khỏi nghi ngờ.

Mà không biết rằng, tuy hiện tại y học đã phát minh ra thuốc tẩy giun, dành cho bà bầu.

Nhưng tuyệt đối không được sử dụng, trong ba tháng đầu của thai kỳ.

- Mà... mà sao Thiếu gia về sớm vậy?

Sau khi ngất đi rồi tỉnh lại.

Cô căn bản chưa xem đồng hồ, nên không biết hiện tại đã là đêm muộn.

Khâu Kính Hựu chăm chú quan sát viên thuốc trên tay, rồi lại nhìn Đới Hạnh San mà nói.

- Đây không phải câu trả lời mà tôi muốn nghe. Nói lại.

Nhìn vào đôi mắt sưng húp vẫn còn đỏ hoe kia.

Không khó để hắn đoán ra được là cô vừa mới khóc.

Nếu chỉ đơn giản là uống thuốc tẩy giun.

Đới Hạnh San sẽ đứng thất thần như người mất hồn như vậy sao?

Thấy hắn có vẻ không tin lời mình nói.

Đới Hạnh San lại càng thêm hoảng loạn.

Nhưng cô vẫn phải cố gắng che giấu, để Khâu Kính Hựu không nhìn thấy rằng, cô đang chột dạ vì lời nói dối của mình.

- Em... em nói thật mà. Kia... kia thật sự là thuốc tẩy giun... mà Bác sĩ đã đưa cho em...

Câu trả lời vẫn không đúng ý.

Khiến sắc mặt của hắn thêm phần u ám.

Nhưng khoé môi lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.

- Vẫn không chịu nói thật đúng không?

Khâu Kính Hựu lớn tiếng gọi người ở bên ngoài.

- Hàm Minh...!

Nghe thấy tiếng gọi của Thiếu gia nhà mình.

Hàm Minh ở bên ngoài đẩy cửa bước vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Rồi nhanh chân đi tới phía sau lưng Khâu Kính Hựu.

Nhìn thấy đống đổ vỡ dưới sàn nhà, cậu ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng cũng không dám nhiều chuyện, chỉ một mực chắp tay cung kính cúi đầu.

- Thiếu gia...

Khâu Kính Hựu đưa túi zip, đựng viên thuốc đến trước mặt Hàm Minh, lạnh lùng ra lệnh.

- Cậu đưa cái này cho Bác sĩ riêng, kiểm tra cho tôi xem đây là thuốc gì.

Nghe thấy mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San càng thêm sợ hãi, tới mức tay chân đều bủn rủn.

Nếu bây giờ viên thuốc kia, được đưa đến cho Bác sĩ kiểm tra.

Chắc chắn sẽ cho ra kết quả, đó không phải là thuốc tẩy giun.

Mà là thuốc gây co thắt tử cung, để đẩy bào thai ra ngoài.

Đằng nào cũng không giấu được hắn.

Chi bằng bây giờ cô ngoan ngoãn nói ra sự thật.

Vừa đỡ khiến bản thân bị mất mặt, khi viên thuốc kia được đưa đến tay Bác sĩ.

Mà biết đâu còn có thể khiến. Khâu Kính Hựu vơi bớt sự tức giận.

Sau khi biết chuyện Đới Hạnh San, lén có ý định uống thuốc phá thai.

Để hắn cho dù có trừng phạt cô, thì cũng sẽ không phạt quá nặng.

Thu hồi suy nghĩ, không đợi Hàm Minh kịp nhận lấy túi thuốc từ tay Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San đã vội lên tiếng.

- Không cần. Cái đó... là thuốc phá thai.

Nói đến đây, cô cũng tự giác quỳ gối xuống dưới sàn nhà.

- Em xin lỗi Thiếu gia! Vì đã lén có ý định uống thuốc phá thai.

Lạ ở một chỗ, sau khi nghe thấy câu trả lời chính xác của Đới Hạnh San.

Cả Hàm Minh và Khâu Kính Hựu, đều chẳng có một chút sửng sốt, giống như đã biết chuyện này từ trước.

Khâu Kính Hựu lạnh nhạt quăng túi thuốc lên mặt bàn.

Bước qua đống mảnh vỡ thủy tinh, khom người dùng hai tay nắm lấy đôi vai gầy, đang không ngừng run rẩy của Đới Hạnh San.

Từ từ đỡ cô đứng dậy, rồi đẩy cô ngồi xuống ghế sofa đơn.

Hai tay Khâu Kính Hựu chống lên thành ghế, chặn mọi lối thoát của Đới Hạnh San.

Đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt của cô.

Trong mắt Khâu Kính Hựu nổi lên tia máu, kéo theo đó là một màng sương bao phủ.

Giống như hắn đang xúc động đến sắp khóc tới nơi.

- Cô thật sự không muốn mang thai con của tôi đến thế sao?

Thà là Khâu Kính Hựu cứ lạnh lùng, vô cảm đối với cô giống như trước kia.

Thì Đới Hạnh San ít nhiều còn cảm thấy dễ thở một chút.

Chứ mà đối diện với lời chất vấn, kéo theo đó là sự thất vọng tột cùng, của hắn đối với cô.

Cùng với thứ cảm xúc mãnh liệt của một người cha, giống như đang sợ mất con.

Đới Hạnh San lại nhất thời lúng túng, không biết phải giải thích thế nào.

- Em...

Câu hỏi vừa rồi của Khâu Kính Hựu, nói ra ở trước mặt cô.

Không nhằm mục đích đặt kỳ vọng vào câu trả lời.

Cho nên, Đới Hạnh San còn chưa kịp nói hết câu.

Hắn đã chậm rãi đứng thẳng người lên, xoay người cầm lấy một chiếc cốc trên bàn, đem nước lọc rót vào trong đó.

Nhìn thấy sau khi đặt cốc nước xuống mặt bàn.

Khâu Kính Hựu cầm lấy túi thuốc cẩn thận mở ra, rồi đổ viên thuốc vào lòng bàn tay.

Đới Hạnh San lập tức linh cảm có chuyện chẳng lành.

Cô lép mình vào một góc trên ghế, cố gắng đè xuống sự hoảng sợ, dè dặt hỏi.

- Thiếu gia... Thiếu gia định làm gì vậy?

Khâu Kính Hựu vẫy gọi Hàm Minh lại gần, đưa cốc nước cho cậu ta cầm, rồi mới quay lại trả lời câu hỏi của Đới Hạnh San.

- Chẳng phải cô muốn phá thai hay sao? Hôm nay, tôi sẽ cho cô được toại nguyện.

Cô bất giác giật mình khi nghe thấy lời hắn nói.

Còn chưa kịp chạy thì xương quai hàm, đã bị Khâu Kính Hựu dùng tay bóp chặt, ép Đới Hạnh San phải mở miệng ra.

- K... h... ông...!

Rõ ràng là vừa rồi còn có ý định phá thai.

Nhưng bây, giờ khi đứng trước sự sống chết của đứa bé trong bụng.

Theo bản năng của một người mẹ, cô lại không muốn mất con.

Đới Hạnh San nghĩ thông suốt rồi, cô muốn giữ lại cái thai này.

Xương quai hàm bị bàn tay cứng nhắc bóp chặt, giống như sắp vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Cảm giác đau đớn khiến Đới Hạnh San cho dù có mở miệng, cũng chẳng thể nói thành lời.

Với chút sức lực yếu ớt của một người phụ nữ mang thai, vừa mới tỉnh lại sau khi bị ngất xỉu.

Cho dù Đới Hạnh San cố gắng ra sức vùng vẫy, lắc mạnh đầu, hay dùng hai tay cố hết sức gỡ tay Khâu Kính Hựu ra.

Thì cũng không có cách nào, thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Giọt nước trong suốt lăn dài trên gò má.

Chưa bao giờ cô sợ mất con giống như lúc này.

Khâu Kính Hựu dùng sức bóp mạnh hai bên má của Đới Hạnh San.

Ép hai hàm răng đang cắn chặt lấy nhau kia phải tách ra, rồi nhét viên thuốc trong tay vào miệng cô.

Không để Đới Hạnh San có cơ hội nhổ viên thuốc đó ra.

Hắn lại cầm lấy cốc nước từ tay Hàm Minh, đưa đến gần miệng của cô rồi đổ nước vào trong.

Để viên thuốc trong miệng cô, theo dòng nước trôi xuống cổ họng.

Bởi vì, Đới Hạnh San vẫn ra sức vùng vẫy phản kháng.

Nên một phần nước trong cốc không chảy vào miệng của cô, mà lại sóng sánh rồi vãi ra ngoài.

Men theo chiếc cằm nhọn chảy xuống, làm ướt cả một mảng áo lụa phi bóng.

Khi Khâu Kính Hựu vừa thả tay ra.

Đới Hạnh San lập tức từ trên ghế sofa, trượt người ngồi bệt xuống dưới chân hắn.

Cuống cuồng dùng tay móc họng, muốn cho viên thuốc kia trôi ngược ra khỏi miệng.

Nhưng toàn bộ hành động của cô, lúc này đều trở nên vô nghĩa.

Viên thuốc kia sớm đã đi qua thực quản, trôi xuống dạ dày.

Chưa uống thuốc ức chế quá trình phát triển của thai nhi.

Mà đã uống thuốc co bóp tử cung, nhằm mục đích đẩy bào thai ra ngoài, thì hậu quả sẽ như thế nào.

Điều này, Bác sĩ hoàn toàn không nói cho Đới Hạnh San biết.

Mà hiện tại, cô cũng chẳng còn tâm trí nào, để nghĩ đến chuyện đó.

Con của Đới Hạnh San, bây giờ đã thật sự mất rồi.

Cô thất thần ngồi ở dưới sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt cứ thế tuôn trào, có lau đi bao nhiêu cũng không hết.

Đới Hạnh San cảm nhận được, tâm can của mình quặn thắt từng cơn.

Lồng ngực như có ai đó dùng tay bóp nghẹt, đau đến sắp không thể thở nổi.

Mặc dù Khâu Kính Hựu là người đã ép buộc cô, uống viên thuốc phá thai kia.

Nhưng bây giờ, Đới Hạnh San lại chẳng thể oán trách hắn.

Bởi vì, chính cô là người đã mang viên thuốc phá thai kia, về căn biệt thự này.

Cũng chính Đới Hạnh San vài phút trước, còn có ý định phá bỏ đứa con, của cô và Khâu Kính Hựu.

Cho nên, Đới Hạnh San phải hứng chịu nỗi đau mất con, như bây giờ là xứng đáng.

Không thể trách ai được.

Lần này, Khâu Kính Hựu cũng không có ý định sẽ dỗ dành cô.

Hắn đưa cốc nước lại cho Hàm Minh, để cậu ta đặt nó xuống bàn.

Đút một tay vào trong túi quần Âu, Khâu Kính Hựu từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, bộ dạng nhếch nhác của Đới Hạnh San.

- Cho cô ăn sung, mặc sướng, chiều chuộng hết nấc, không để cô thiếu bất cứ thứ gì. Thế mà cô sướng lại không biết đường mà hưởng, tối ngày chỉ nghĩ cách để có thể phá thai.

- Bây giờ, tôi đã giúp cô loại bỏ cái thai trong bụng rồi. Cô còn khóc cái gì nữa?

Cô vẫn ngồi ở dưới nền cẩm thạch lạnh lẽo.

Ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước, rồi nở một nụ cười chua chát.

Bộ dạng của Đới Hạnh San bây giờ, chẳng khác nào một người điên.

Đang từng giây, từng phút, gặm nhấm nỗi đau đớn đến tột cùng.

- Thiếu gia nói đúng. Con của chúng ta mất rồi, em nên vui mới phải.