Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 122: Đây là thuốc gì?




Kè kè bên cạnh Đới Hạnh San suốt gần hai tuần liền.

Đến hôm nay, có một bữa tiệc quan trọng, mời Khâu Kính Hựu đến tham dự.

Mà hắn không đi không được.

Nhưng trước khi đi, Khâu Kính Hựu đặc biệt căn dặn người làm, chuẩn bị bữa tối cho Đới Hạnh San, sớm hơn mọi ngày một chút.

Ngồi bên cạnh quan sát cô, ăn hết nửa tô súp Yến xào gà xé, với uống hết ly sữa dành cho bà bầu.

Hắn mới hài lòng vươn tay vuốt tóc Đới Hạnh San.

- Ngoan lắm! Bây giờ tôi phải ra ngoài. Nếu như đến muộn mà không thấy tôi về, thì mấy mẹ con cứ ngủ trước đi. Không cần phải đợi đâu.

Khâu Kính Hựu nói dứt lời liền đứng dậy, cầm lên chiếc áo khoác vắt ở trên thành ghế.

Mặc lên người vừa vặn phù hợp, với chiếc áo ghi lê và áo sơmi bên trong.

Chậm rãi rời khỏi phòng ăn.

Đới Hạnh San quay đầu, nhìn theo bóng dáng của người đàn ông.

Đến khi hắn hoàn toàn đi khuất ra khỏi tầm nhìn.

Cô mới quay đầu lại, tiếp tục ăn món súp trong tô.

Không có Khâu Kính Hựu ở bên cạnh đốc thúc, tốc độ ăn của Đới Hạnh San lập tức suy giảm hẳn đi.

Ăn mãi mới hết phần ăn, mà người làm đã chuẩn bị riêng cho cô.

Sau khi ăn xong, Đới Hạnh San dùng thang máy di chuyển lên tầng trên.

Mở cửa bước vào trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.

Bước chân nặng nề đi về phía bộ bàn ghế sofa giữa phòng.

Cô cúi người cầm lấy chiếc điều khiển, nhấn nút bật ti vi lên, chuyển sang chế độ xem camera.

Màn hình hiện lên khung cảnh, ở trong một căn phòng của bệnh viện.

Một người con trai còn rất trẻ và đẹp trai, trên người mặc một bộ quần áo sọc kẻ của bệnh viện.

Nằm nhắm mắt trên giường, không một chút nhúc nhích.

Đặt điều khiển trở về vị trí của nó trên mặt bàn kính.

Đới Hạnh San chậm rãi đi tới trước màn hình tivi, ngồi xổm xuống rồi vươn ra tay dài.

Muốn chạm vào cơ thể của Đới Hoà Văn, thông qua chiếc màn hình phẳng.

Tiếc là camera đặt khá xa nơi Đới Hoà Văn đang nằm.

Nên gương mặt của em trai, hiện lên trong mắt Đới Hạnh San khá là nhỏ.

Thậm chí, còn nhìn không được rõ lắm.

Mặc dù, không thể trực tiếp chạm vào cơ thể của Đới Hoà Văn, mà chỉ có thể chạm tay vào màn hình cảm ứng.

Nhưng vẫn khiến Đới Hạnh San xúc động, đến không thể kìm được nước mắt.

- Hoà Văn, giá như bây giờ mà em có thể tỉnh lại, rồi chạy ngay đến bên cạnh chị thì tốt biết mấy.

- Chị thật sự cảm thấy bế tắc rồi. Bây giờ, chị không biết phải tiếp tục sống như thế nào nữa.

Dù đã cẩn thận uống thuốc tránh thai, thế mà cô vẫn mang thai con của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San thật sự không biết, phải đối mặt như thế nào với người nhà họ Đới.

Khi trong bụng cô đang mang giọt máu, của người đã nhẫn tâm, đạp đổ hết tất cả những thành tựu, mà tổ tiên của gia đình cô đã vất vả gầy dựng.

Nếu như Đới Hoà Văn mà có thể tỉnh lại, rồi đến đứng trước mặt Khâu Kính Hựu ngay bây giờ.

Thì có phải cậu cũng sẽ trách móc Đới Hạnh San.

Khi đến bây giờ, cô vẫn còn giữ đứa bé ở trong bụng hay không?

- Hoà Văn, chị sai rồi đúng không? Đáng lẽ ra, chị không nên có tình cảm với người đàn ông đó. Càng không nên để xảy ra sự cố, có con ngoài ý muốn với người đàn ông đó.

- Không dám tự tay giết chết Khâu Kính Hựu. Là chị có tội với tổ tiên nhà họ Đới.

Những ngón tay mảnh khảnh miết dọc màn hình ti vi, dần trượt xuống phía dưới.

Đới Hạnh San vừa khóc vừa, nói đến mệt. mà ngồi bệt xuống dưới sàn nhà.

Trước kia chưa có con, cô thế nào cũng được.

Nhưng bây giờ đã là một người mẹ.

Đới Hạnh San không thể không nghĩ đến. tương lai của đứa bé trong bụng.

Mà ở trong hoàn cảnh éo le như thế này.

Cô thật sự không thể nghĩ ra được một cách nào, có thể khiến cho cả bản thân lẫn con của cô, có thể có được một tương lai tốt đẹp.

Trong trí não của Đới Hạnh San bây giờ, quanh quẩn đều là những ý nghĩ tiêu cực.

Khiến tâm can của cô càng giống như bị dày xéo.

Mà Đới Hạnh San còn đang mang thai, cộng thêm việc sức khỏe không tốt.

Mỗi lần cô bị kích động, là lập tức cảm thấy tức ngực, khó thở.

Đới Hạnh San đưa một tay lên ôm ngực, thu mình lại sát về phía kệ đặt ti vi.

Cơ thể không ngừng run rẩy, hô hấp càng thêm dồn dập.

Nước mắt chảy dài, lồng ngực đau đớn vô cùng.

Cô còn không kịp gọi người, thì cơ thể đã không chịu đựng nổi, mà trực tiếp gục xuống kệ gỗ ngất lịm đi.

Bởi vì, buổi tối Đới Hạnh San đã ăn uống đầy đủ.

Dạo gần đây, cô cũng đỡ ốm nghén hơn.

Giống như sắp vượt qua, giai đoạn ốm nghén của chu kỳ mang thai.

Nên người làm cũng không ai vào trong phòng, làm phiền cô nghỉ ngơi.

Cho nên, chuyện Đới Hạnh San bị ngất, không một ai biết.

Cũng may, mẹ con cô phúc lớn, mạng lớn.

Không có người sơ cứu.

Thế mà trong lúc ngất xỉu, Đới Hạnh San bị cơn ác mộng quấy rối.

Giật mình tỉnh lại, thì thấy bản thân vẫn bình an, vô sự, ngồi trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.

Tỉnh lại thấy bản thân vẫn ngồi ở vị trí cũ, màn hình ti vi cũng chưa có tắt.

Cô đoán Khâu Kính Hựu vẫn chưa trở về.

Đới Hạnh San đưa tay lên đỡ trán, để cho sự mệt mỏi cứ thế đi qua.

Ngồi thêm một lúc ở dưới nền cẩm thạch lạnh lẽo, như sực nhớ ra một việc quan trọng.

Cô mệt mỏi chống tay đứng dậy, bước đến mở tủ quần áo.

Lấy ra hai chiếc túi zip đựng hai viên thuốc, đã được Đới Hạnh San cẩn thận giấu ở trong bộ đồ của mình.

Đây là thuốc phá thai, mà Bác sĩ khoa phụ sản đã lén đưa cho cô.

Bởi vì, sợ Khâu Kính Hựu nhìn thấy sẽ nghi ngờ.

Nên người phụ nữ kia đã cố tình bóc viên thuốc ra khỏi vỉ, cho vào trong túi zip.

Để khi mà hắn có vô tình nhìn thấy, thì Đới Hạnh San cũng dễ giải thích hơn.

Cũng là vì sợ cô nhầm lẫn giữa hai loại thuốc.

Nên vị Bác sĩ kia mới phải bỏ hai viên thuốc, vào trong hai cái túi khác nhau, và dùng bút viết mấy chữ bên ngoài túi zip, để phân biệt.

Từ lúc trở về từ bệnh viện.

Bởi vì vẫn còn phân vân, chưa biết có nên phá thai hay không, nên Đới Hạnh San mới không động đến nó.

Mà những ngày qua, Khâu Kính Hựu lúc nào cũng ở bên cạnh.

Nên cô mới không có cơ hội lấy nó ra xem.

Thật ra, trong đầu cô bây giờ, cũng chưa có đáp án về việc nên giữ, hay nên bỏ cái thai trong bụng.

Hiện tại, đứa bé trong bụng Đới Hạnh San đã được tám tuần tuổi.

Bác sĩ nói với cô, nếu để thai nhi phát triển đến ngưỡng từ tám tuần trở lên.

Thì cơ hội phá thai thành công, sẽ giảm xuống hai phần trăm, so với bào thai dưới tám tuần.

Đới Hạnh San bây giờ, đã không còn sợ việc uống thuốc phá thai, có thể gây vô sinh nữa.

Bởi vì, thân thể của cô bây giờ đã bị Khâu Kính Hựu, làm cho nhơ nhuốc.

Ngoại trừ Khâu Kính Hựu ra, làm gì còn người đàn ông nào, muốn có con với Đới Hạnh San nữa chứ.

Đới Hạnh San chỉ sợ, lỡ như sau khi uống thuốc phá thai, cô chẳng may băng huyết mà chết.

Thì ba mẹ và em trai cô biết phải làm thế nào?

Lần trước, sau khi trò chuyện với Bác sĩ.

Đới Hạnh San cũng cảm thấy phá cái thai này đi, chẳng khác nào là cô đang nhẫn tâm, tự tay giết chết con của mình.

Khiến cho nó vĩnh viễn không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Là một thiệt thòi lớn, đối với thiên thần trong bụng Đới Hạnh San.

Thế nhưng nếu như sinh con ra, mà không thể cho chúng nó có một cuộc sống tốt đẹp.

Khiến chúng nó bị người ngoài xã hội vùi dập.

Thì một người mẹ giống như cô, có phải cũng sẽ mang tội rất lớn hay không?

Còn Khâu Kính Hựu, hắn hận nhà họ Đới như vậy.

Thì liệu hắn có đang thật sự quan tâm, yêu thương đứa con trong bụng Đới Hạnh San.

Giống như những gì mà hắn đã thể hiện ra bên ngoài, suốt mấy ngày qua hay không?

Không, Khâu Kính Hựu rõ ràng đang lừa cô.

Hắn từng nói, đợi khi đứa con trong bụng Đới Hạnh San chào đời.

Khâu Kính Hựu sẽ tự tay bóp chết nó.

Để con của Đới Hạnh San chết một cách, khiến cho cô cảm thấy đau đớn nhất.

Sao hắn có thể chỉ vì chuyện, Đới Hạnh San bị ngất xỉu rồi nhập viện, mà thay đổi quyết định của mình kia chứ?

Khâu Kính Hựu từng nói, chỉ cần cô ngoan ngoãn dưỡng thai cho tốt, thì muốn gì cũng được.

Nhưng khi Đới Hạnh San xin được đến thăm Đới Hoà Văn.

Hắn lại lấy lý do cô đang bị ốm nghén, không thích hợp với môi trường, toàn mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện.

Để không cho cô đến gặp em trai của cô.

Khâu Kính Hựu đã nuốt lời một lần rồi.

Đới Hạnh San lấy gì để có thể tin tưởng, hắn sẽ không nuốt lời thêm lần nữa đây?

Không, cô sẽ không thể nào chịu đựng được.

Nếu như phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng, hắn tự tay bóp chết con của bọn họ.

Mà bản thân không thể làm được gì.

Thay vì sinh con ra, rồi để Khâu Kính Hựu giết chết con của cô.

Để người đời truyền miệng tiếng xấu, rằng con của cô bị chính ba ruột của nó bóp chết.

Thì thà là Đới Hạnh San tự mình, kết thúc sinh mạng của đứa trẻ, ngay khi nó còn ở trong bụng của cô còn hơn.

Càng nghĩ, tinh thần của Đới Hạnh San càng trở nên bấm loạn.

Cô vội lao đến bên bàn, đặt một túi zip xuống.

Mở chiếc túi zip còn lại, lấy ra viên thuốc màu trắng.

Có tác dụng ức chế quá trình phát triển, của thai nhi trong bụng.

Đới Hạnh San khom người, vươn tay lật ngược chiếc cốc thủy tinh được úp trong khay, đặt xuống mặt bàn.

Rồi cầm lấy bình nước cẩn thận rót vào cốc.

Nhưng khi cầm cốc nước lên, định uống viên thuốc trong tay, thì trong đầu cô lại bất chợt xoẹt qua một ý nghĩ.

Lỡ như để Khâu Kính Hựu biết, cô là uống thuốc phá thai, chứ không phải là sơ ý sảy thai.

Liệu hắn có tha cho Đới Hạnh San, và người nhà của cô hay không?

Rồi lỡ như sau khi uống thuốc phá thai.

Đới Hạnh San cũng chết theo con của cô, thì phải làm thế nào?

Nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay.

Đới Hạnh San nhất thời lại hoang mang, do dự.

Không biết có nên uống nó hay không.

Đúng lúc này, Khâu Kính Hựu đã trở về.

Cánh cửa gỗ được Hàm Minh từ từ mở ra, để Thiếu gia nhà cậu ta có thể bước vào bên trong.

Rõ ràng là cô đang đứng quay mặt về phía cửa phòng.

Nhưng đôi mắt của Đới Hạnh San, cứ như bị thứ gì đó che khuất.

Hoàn toàn không để ý đến chuyện, Khâu Kính Hựu đã xuất hiện ở trong phòng.

Khâu Kính Hựu chậm rãi quét mắt quanh căn phòng ngủ xa hoa.

Phát hiện màn hình ti vi vẫn còn chiếu hình ảnh. về căn phòng trong bệnh viện, nơi mà Đới Hoà Văn đang nằm.

Hàm Minh ở phía sau lưng hắn, cũng nhìn ra được sự khác thường của Đới Hạnh San.

Nhưng cậu ta cũng chẳng dám nhiều chuyện.

Đợi cả người Khâu Kính Hựu đều ở trong phòng.

Hàm Minh đứng ở bên ngoài lập tức lặng lẽ khép cửa lại, cố gắng để không phát ra tiếng động.

Bây giờ, hắn mới để ý đến Đới Hạnh San, đang đứng chôn chân ở một chỗ.

Không một chút động đậy, cứ như là một pho tượng gỗ.

Khâu Kính Hựu híp mắt, nhìn hai thứ trên tay cô.

Hắn đoán có thể sau khi nhìn thấy Đới Hoà Văn qua camera.

Đới Hạnh San mới thành ra như thế này.

Khâu Kính Hựu chậm rãi bước từng bước về phía cô.

Đến khi Đới Hạnh San ý thức được, sự hiện diện của hắn trong căn phòng ngủ.

Thì Khâu Kính Hựu đã đến rất gần chỗ cô đang đứng, chỉ cách một hai bước chân.

Thu vào tầm nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

Đới Hạnh San bị dọa cho giật mình, hoảng loạn lùi lại phía sau.

Toàn thân run lên bần bật, không tự chủ được mà đánh rơi cốc nước, cùng viên thuốc trên tay.

Cùng với tiếng động của viên thuốc, nhảy tanh tách dưới bề mặt sàn nhà.

Là thanh âm chói tai của chiếc cốc thủy tinh, va chạm với bề mặt cẩm thạch cứng rắn, vỡ vụn thành nhiều mảy nhỏ.

Cùng với dòng nước trong suốt. bắn đến dưới chân hai người.

Bởi vì, phụ nữ mang thai thường nhạy cảm hơn người bình thường.

Cộng thêm việc không chú ý, mà bất cẩn đánh rơi cốc nước.

Tiếng đổ vỡ kia đã khiến tinh thần của Đới Hạnh San, càng trở nên bấn loạn.

Cặp mắt xinh đẹp chứa đựng sự sợ hãi tột cùng, chậm rãi ngẩng đầu lên Khâu Kính Hựu.

Nhưng thay vì động thái hoảng sợ, vội vàng muốn giải thích như mọi khi, thì Đới Hạnh San lại lựa chọn im lặng.

Mặc dù người làm ở bên ngoài, đều nghe thấy tiếng động không hề nhỏ, vang lên trong phòng.

Nhưng khi chưa được lệnh của Khâu Kính Hựu, không một người nào dám bước vào bên trong.

Hắn và Đới Hạnh San bây giờ, căn bản chỉ đứng cách nhau có hai ô vuông gạch, đầy những mảnh thủy tinh sắc bén.

Nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi trăm núi, ngàn sông.

Khâu Kính Hựu trầm mặc nhìn cô hồi lâu.

Lại nhìn đống đổ vỡ, ngăn cản bước chân hắn đến bên cạnh Đới Hạnh San.

Cuối cùng, mới chú ý đến viên thuốc, được đặt trong túi nhỏ ở trên mặt bàn.

Hắn không tỏ thái độ tức giận.

Chỉ chậm rãi khom người, cầm túi zip trên bàn lên xem qua, sau đó nhìn cô mà hỏi.

- Đây là thuốc gì?