Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 403: Lùa gà.




Chương 403: Lùa gà.

Phượng Thiên Hành dám liều là bởi gã có kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm, biết rất rõ giá trị của viên linh thạch ngũ hành với đám tu giả mới lớn này thế nào.

Những kẻ cần vững vàng căn cơ, hoặc là cần đột phá cảnh giới chỉ có hai loại khả năng.

Tìm đến thiên tài địa bảo, hoặc là đan dược hỗ trợ.

Nơi tông môn thế này không thiếu đại gia, cái thiếu là hàng quý hiếm cho bọn họ tranh đoạt mà thôi.

Đương nhiên Phượng Thiên Hành sẽ biết cái giá phải trả khi liều mà thất bại.

Gã sẽ phải bỏ ra số linh thạch thừa ra để bù vào giá trị thật của nó, như vậy khoản lỗ càng lớn.

Nhưng đây cũng là một loại kích thích, khiến người ta thích thú.

Loài có linh trí thì luôn thích đặt cược hên xui, chúng mang lại quá trình kích thích không nhỏ, khiến người ta hưng phấn.

Lại nói bên trong gian phòng, sau khi Hàn Thanh Thép hừ lạnh bỏ qua. Hàn Phong đã dễ dàng có được viên linh thạch kia tới tay.

"Chỉ một viên linh thạch này đã tiêu tốn của ta hết non nửa gia tài, phù… lần sau phải thu tay kịp lúc mới được!"

Hàn Phong lẩm bẩm, hắn có được mà không quá vui mừng.

Dưới đài Mộng Lung đã tiếp tục lên sàn bảo vật thứ ba.

Lần này bảo vật đưa ra không quá xuất sắc như hai món trước đó, giá trị vừa phải.

Mục đích của bọn họ rất rõ, đại đa số người sẽ không đủ tài lực tranh đua loại tài nguyên quý hiếm.

Cho nên muốn đa số người tranh mua để cho không khí náo nhiệt hơn nữa, ắt sẽ xen kẽ một số loại tài vật bình thường vào đó.

Quả nhiên tài vật thứ ba vừa ra, tuy rằng một số ít thiên tài vượt cảnh giới trông thấy trực tiếp chán ghét bỏ qua, không thèm tranh đoạt.

Nhưng đại đa số tu giả tầng thấp ngồi dưới khán đài nhao nhao tung giá, không khí vì phần đông người này mà sôi động hẳn lên.

Hàn Phong thấy đôi khuyên tai này khiến người ta đeo vào mùa đông thì ấm, mùa hạ thì mát, còn có tác dụng ôn dưỡng thể phách, hắn liền trả giá muốn mua cho Thanh Tử Dương.



Nhưng vừa tung giá, phía bên lầu bốn Hàn Thanh Thép đã bắt đầu hô lên.

Hai người liên tiếp tranh giá mấy lần, cuối cùng tuy Hàn Phong lấy được song lại phải trả tới một cái giá đắt hơn thực tế khá nhiều.

Hàn Phong nhíu mày, cùng tiếp xúc nhiều hắn nhận ra ngay k·ẻ g·ian phòng bên là ai.

Hắn không tức giận, hội đấu giá đôi bên cạnh tranh công bằng là lẽ bình thường thôi.

Tiếp đó bảo vật thứ tư lên sàn, đó là một bông hoa bảy cánh, gọi là Thất Vũ Liên Liên.

Loài hoa này sinh trưởng vùng núi tuyết cao, quanh năm hàn ẩm ôn dưỡng, hấp thu linh khí thiên địa mà thành.

Tuy rằng phẩm cấp hiện tại chưa cao, nhưng mà đây là tài liệu chủ chốt điều chế Hợp Linh đan, thích hợp cho tu giả bọn hắn.

Hàn Phong không có tư chất luyện đan, thứ tài liệu này hắn nhẩm định phải thu vào tay.

Thế là hắn vừa trả giá năm nghìn viên linh thạch, lập tức phòng bên đã có người trả giá cao hơn vài trăm.

Hàn Phong trầm tư, hắn yên lặng không trả giá.

Ngoài Hàn Phong cần thứ này ra, bên ngoài vẫn rất đông người thi nhau trả giá.

Cuối cùng Thất Vũ Liên Liên tăng lên chín nghìn viên, Hàn Phong bấy giờ lại thử hô giá lên mười nghìn.

“Mười một nghìn viên!”

Hàn Thanh Thép vừa thấy Hàn Phong hô giá, nàng ta lập tức chém ra một đao.

“Quả nhiên là nhằm vào ta!”

Hai mắt Hàn Phong híp lại, khóe miệng thì thào.

Nếu là lúc trước với tính cách còn thiếu niên non nớt kia, hắn nhất định sẽ chạy sang mở lời hỏi thẳng, muốn nàng ta trả lời vì sao?

Hắn và nàng cùng thân biểu đệ, tại sao nàng vẫn luôn muốn làm khó hắn!



Hàn Phong giờ này thì khác.

Hắn bị vây ở trong huyễn cảnh của Đông Sơn Lạc Thần suốt mấy chục năm, tấm chiếu mới năm nào giờ đã mốc meo bốc mùi.

Trong mắt hắn bây giờ, Hàn Thanh Thép không khác gì một cô nhóc đang tuổi dậy thì, thích thể hiện và đua đòi.

“Kiểu người luôn nghĩ sắc đẹp có thể khiến thế giới phải quỳ dưới chân như biểu tỷ, ắt có ngày gặp cảnh bạc mệnh hồng nhan. Trước dạy cho ả một bài cũng tốt!”

Thế là Hàn Phong mở lời, hắn tăng giá lên mười hai nghìn viên.

Hàn Thanh Thép bên này thấy thế, nàng tiếp tục tăng lên mười ba nghìn.

Cái trò cố ý tăng giá để cho đối phương muốn có thì phải chấp nhận mua giá cao này khá là cũ rích, hội đấu giá nào mà chẳng xuất hiện!

Không chỉ Hàn Tông, rất nhiều kẻ có địch thủ thì đều liếc mắt đã nhận ra ngay, trong lòng thầm cười nhạt.

Khi không mất tiền có kịch hay xem, tội gì lại phá người ta.

Mọi người rất chịu hợp tác, chỉ cần thấy người gian phòng ba và bốn trả giá, lập tức liền thôi, ngồi yên vểnh tai xem kịch.

Kết quả hơi khác dự đoán, bảo vật thứ tư trực tiếp rơi vào tay của người gian phòng thứ sáu.

Bên trong gian phòng sắc mặt người này hơi tức giận, bởi vì hai kẻ kia đấu đá lại vô tình khiến gã muốn tranh đoạt đã mất thêm một khoản.

Người vui nhất vẫn là Mộng Lung các nàng, người ta trả giá càng cao hội nhóm tổ chức đấu giá hưởng tới phần trăm càng nhiều.

Ngay sau đó bảo vật thứ năm ra sân, đây là một quyển công pháp, gọi là Tinh Vũ Đáo Quang.

Tuy pháp môn tông phái truyền xuống rất nhiều, đa dạng song cũng đa số người luyện, từ đó khi cùng chiến đấu lại sinh ra không có yếu tố bất ngờ.

Cho nên công pháp gia tộc đưa đến, hay dạng độc môn ngoại lai thường rất được mọi người săn đón.

Lập tức cái giá năm mươi nghìn viên linh thạch rao lên, nhiều người thi nhau trả giá.

Hàn Phong vừa tăng lên sáu mươi ngàn, Hàn Thanh Thép đã hô lên bảy mươi nghìn viên.



Hàn Phong cười nhạt, hắn tiếp tục trả thêm một giá.

Quả nhiên lại thấy ả ta ra tiếp ngay sau.

Lần này Hàn Phong thấy được ngoài hắn và Hàn Thanh Thép ganh đua, còn có thêm vài người khác nữa.

Thế là Hàn Phong trả thêm một giá, lại hay Hàn Thanh Thép theo sau rất nhanh.

Vừa thấy cái giá lên tới chín mươi nghìn viên, Hàn Phong lập tức ngừng lại trả giá.

Thấy hắn không trả giá, Hàn Thanh Thép cũng im lặng không trả thêm. Bên trong gian phòng bốn, Yêu Yến Nguyệt đáp:

“Sư muội tranh đua với hắn thì ta không cản, nhưng đừng quên lời nhắc nhở của ta!”

Yêu Yến Nguyệt nói rất rõ ràng, bảo vật nào cũng có cái giá của nó, không nên trả cao hơn giới hạn cho phép.

Bằng không bị lừa lấy được tới tay, đây chính là cầm phải gân gà rồi, bán đi thì lỗ vốn mà để thì không dùng được.

Kết quả, quyển công pháp này rơi vào tay của Lôi Tuyết Phi với giá chín mươi hai nghìn viên.

Nàng ta ngồi trong gian phòng số bảy mà nghiến răng, Hàn Phong chính là kẻ mà nàng cũng cảm thấy ghét ra mặt.

Tiếp ngay sau bảo vật thứ sáu ra sân, lần này là một bãi phân chó biến dị, ăn vào thọ nguyên tăng thêm vài năm.

Miếng Tạo Hóa Duyên này vừa ra đã bốc mùi nghi ngút, khiến cho nhiều kẻ tái mặt vội vã bịt mũi.

Trông thì có vẻ kinh tởm, nhưng lần này lại có cả Vương cảnh tham gia tranh đua. Đây là một trong những bảo vật đáng giá nhất lần này, nỡ bỏ phí biết chờ đến bao giờ mới thấy.

Hàn Phong tiếp tục há miệng trả giá, ngay theo đó Hàn Thanh Thép lại hô theo tăng thêm một tầng.

Chỉ có điều, Hàn Phong chỉ nâng giá vừa đủ, ngay đó hắn trực tiếp không tăng giá thêm nữa.

Điều này diễn ra liên tục, khiến cho rất nhiều kẻ thật sự muốn mua vì thế vạ lây, mua hớ tốn thêm không ít.

Nhưng đại đa số lại không thể oán trách ra mặt, những kẻ có thể thuê được gian phòng đều không lộ mặt, không phải người quen rất khó nhận ra.

Một khi bên trong là kẻ có gia thế chống lưng, vấn đề liên quan tới mặt mũi thì không còn nhỏ nữa rồi.

*******