Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 402: tranh mua.




Chương 402: tranh mua.

"Ba vạn chín nghìn!"

Bên dưới không ít người liên tục ra giá, Mộng Lung nghe xong cười tới híp mắt.

Đương lúc ấy dưới đài có người giơ giá, khiến cho không ít người quay sang.

Sau khi nhìn thấy chủ nhân của âm thanh kia, mọi người xuýt xoa tấm tắc.

Thì ra nam tử tuấn mỹ mảnh khảnh kia là Trúc Quân Mã, một trong anh tài của núi đan phong, danh nổi như cồn gặp nước.

"Bốn vạn!"

Ngay đó một âm thanh khác vang lên từ phòng bên.

Tuy rằng phòng kín không thấy người, nhưng từ âm thanh phát ra, Trúc Quân Mã lại nhận ra danh tính người gian lầu một kia.

Trong mắt gã lóe tia lam quang, ngay sau đó ra thêm một giá:

"Vốn vạn hai!"

Âm thanh trong gian phòng kia chậm rãi phát ra:

"Mười vạn!"

Trúc Quân Mã ngoài mặt vô sự trầm tư vài giây, cuối cùng gã quyết định thu tay.

Sau một hồi tranh nhau, cuối cùng Lam Tinh Ngọc quả rơi vào tay người ở gian lầu một.

Mộng Lung tiếp tục lấy ra vật phẩm thứ hai:

"Vật phẩm thứ hai này còn trân quý hơn cái thứ nhất, mời chư vị cùng xem!"

Nói xong nàng mở ra hộp ngọc.

Chỉ thấy bên trong một viên đá nhỏ bằng nắm tay, xung quanh chạy dọc huyết quang, một màu nâu đất nhàn nhạt tinh suốt tỏa ra.

Lan Như Tiên nhận ra đầu tiên, nàng ta hướng Hàn Tông hỏi nhỏ:

"Đây chẳng phải là linh thạch ngũ hành hệ Thổ sao, là ngươi ký gửi nơi này bán từ bao giờ thế?"

Hàn Tông cười nhạt đáp:

"Đây đúng là viên linh thạch giống với của sư đệ, còn việc có phải hay không sư tỷ hỏi qua người trên đài liền biết ngay thôi!"

Lan Như Tiên cười như không cười. Việc nàng biết Hàn Tông có viên đá này quá muộn, khiến cho nó vuột khỏi tầm tay, thật đúng là tiếc mà.



"Một trăm năm mươi nghìn!"

Mộng Lung vừa giới thiệu qua danh tính, nhưng còn chưa kịp nếu giá khởi điểm bên dưới đài liền đã có người ra giá.

Đối với nhiều người, đây là một con số khủng bố.

Lan Như Tiên suy nghĩ hồi lâu, thấy giá đã lên đủ cao, nàng cắn răng hô thử:

"Hai trăm nghìn viên!"

Với tài lực của nàng ta, con số này đã gần chạm đáy hòm rồi. Lan Như Tiên chủ động xuất kích, mục đích chính là muốn phục dụng nó để lên trung kỳ, vượt qua Luân Đằng Vân một tầng.

Trước đó nàng đã bán gian hàng cho Phượng Thiên Hành với giá tương ứng, tuy chưa lấy đủ linh thạch từ gã, nhưng gã đã nói sau khi đấu giá kết thúc là sẽ có đủ.

Đây là giao ước giữa hai người đàng hoàng, Lan Như Tiên không sợ gã giở trò.

Tiếp đó nàng tính toán còn dư chút đỉnh, liệu xem còn thứ gì hợp mắt chăng.

Nhưng ngay lúc nàng ta lim dim chủ tính, Bạch Tạng đã lên tiếng:

"Hai trăm hai mươi nghìn viên!"

Lan Như Tiên ho sặc sụa, biểu hiện cực kì tức giận. Chưa để Mộng Lung hỏi thêm, nàng đã cất lời:

"Hai trăm bốn mươi nghìn viên!"

Bắt gặp Bạch Tạng bên này ý cười, gã nhạt nhẽo cất lời:

"Hai trăm năm mươi nghìn viên!"

Lan Như Tiên ngẫm một lúc hừ lạnh, nàng ta quay người không trả giá thêm.

Trong bất giác dẫu đâu mấy ai biết, khóe miệng nàng ta hơi mỉm cười.

Trên thực tế Lan Như Tiên muốn có viên đá này không giả, nhưng mặt khác nàng cũng từ đó muốn biết phe Luân Đằng Vân đối với viên đá này thế nào.

Quả nhiên gã có dụng ý, thế là Lan Như Tiên rất nhanh đưa ra hai lựa chọn.

Một là nàng ta đưa ra mức giá giới hạn, để một khi không có người trả thêm thì nàng ta vẫn có được nó.

Hai là nhìn xem đối phương có quyết liệt hay chăng, nếu nàng không thể tranh được thì cũng có thể cố tình tăng thêm chút giá cho đối phương đau lòng đi.

Lan Như Tiên đâu biết Bạch Tạng cũng có suy nghĩ này, hễ Lan Như Tiên trả giá thứ gì, gã sẽ cố ý đẩy thêm chút giá cho nàng ta cháy túi.

Ngay lúc hai người hằm hằm sử ra mưu thơm kế sạch, một âm thanh trong gian lầu ba vang lên:



"Hai trăm sáu mươi nghìn viên!"

Lời này vừa ra, Lan Như Tiên và Bạch Tạng khựng lại.

Không chỉ có hai người, Hàn Tông đang bộ dáng xem hoa cũng nhíu mày. Không hiểu tại sao khi nghe âm thanh này, trong lòng hắn dấy lên vẻ chán ghét.

Trên đài, Mộng Lung cười hỏi:

"Còn có vị nào trả giá cao hơn không? Bằng không sau ba tiếng đếm, vật phẩm sẽ thuộc về vị sư huynh gian lầu ba kia!"

Mộng Lung vừa cất lời, gian lầu tám đã có tiếng hô:

"Ba trăm ngàn!"

Lời này vừa ra, khiến cho toàn trường im bặt.

Dù là linh thạch ngũ hành, song chỉ một viên đã đạt tới giá này thì thật phi thường.

Điều này khiến cho không ít người vẫn còn chủ ý, lập tức im bặt.

Nhất là người ở gian phòng thứ tư.

Ngồi bên trong là hai nữ tử, một người ở đây Hàn Tông biết mặt.

Một người là Yêu Yến Nguyệt, từng là tiền nhiệm Lan hội. Người còn lại là Hàn Thanh Thép, tính ra cũng là biểu tỷ của Hàn Tông.

Hàn Thanh Thép vốn là sau khi nghe Hàn Phong ở gian lầu hai kia trả giá, ả đã có ý định tăng lên chút giá, khiến cho hắn tức chơi.

Nào ngờ còn chưa kịp hô, cái người ở gian số tám kia đã cất lên giá cao.

Yêu Yến Nguyệt hạ xuống tách trà, nàng ta cười đáp:

"Còn may là có người trả giá trước sư muội!"

Yêu Yến Nguyệt rất hiểu tính háo thắng của Hàn Thanh Thép, nàng ta từ trước tới nay vẫn luôn như vậy. Chỉ cần Hàn Phong làm điều gì, nàng ta sẽ luôn tìm cách ngáng chân.

Lại nói Hàn Phong ở gian phòng ba đang trầm ngâm.

Viên linh thạch này hắn thật muốn có nó, nhằm củng cố cảnh giới hiện tại.

Đối với thiên tài như bọn hắn, chỉ có hai điểm cần quan tâm, một là phải có phía sau cung ứng tài nguyên, bằng không với sức một mình thì chỉ vài năm ắt sẽ tụt dốc không phanh.

Lấy như giá của viên linh thạch này chẳng hạn, đủ để Hàn Tông vắt chân nằm chơi, một đường thẳng đến Ngưng Khí đỉnh phong trong thời gian ngắn nhất.

Bù lại nếu không đủ linh thạch, hắn sẽ phải mất thời gian lăn lộn bên ngoài. Mỗi ngày mất vài canh giờ, một năm cộng lại cũng là con số khổng lồ.



Đối chiếu với một kẻ tương tự có người chu cấp, đương nhiên thời gian càng dài cách biệt càng xa.

Đây là lý do cảnh giới của một số kẻ trẻ tuổi lại đôi khi cao hơn cảnh giới của một lão già rất xa.

Điểm thứ hai cần lưu ý là tiến trình.

Thiên tài mà để cảnh giới tiến triển rất nhanh, ắt sẽ tạo gánh nặng về sau, cái này gọi là chín ép.

Viên linh thạch này là một trong số những thiên tài địa bảo, giúp ích cho bọn hắn nện chắc cảnh giới.

Từ đó có thể đẩy nhanh tiến độ tăng tiến cảnh giới, mà lại không sợ bất ổn căn cơ.

Hàn Tông đồng tình ý kiến trên.

Dựa theo kinh nghiệm đọc truyện của Hàn Tông kiếp trước, phàm là phế vật không có thế lực hỗ trợ. Có thể ngoi lên nghịch tập vả mặt thì trên người luôn luôn có cơ duyên thuộc hàng top đầu sever, dạng bảo vật hoặc công pháp hack thời gian tới đáng sợ.

Lại nói trong gian phòng kia Hàn Phong thầm nhủ, trong ba năm tới hắn phải bước vào Vương cảnh bằng mọi giá.

Bất giác Hàn Phong cắn răng hô:

"Ba trăm lẻ một nghìn viên. Vị sư huynh ở phòng bên nếu trả giá cao hơn, sư đệ sẽ không tranh thêm!"

Nghe Hàn Phong nói vậy, gã lạ mặt ở phòng số tám thở hắt ra, tim đập như trống mỏi đã dần bình thường trở lại.

“Ha ha… Suýt dọa c·hết ta rồi!”

Hàn Phong cùng mọi người đâu biết, sau khi gã trả cái giá kia, chính bản thân gã cũng kh·iếp vía mấy phần lo lắng.

Nguyên do bởi vì, gã chính là Phượng Thiên Hành!

Lại nói Phượng Thiên Hành không đi chung với ai, gã thần thần bí bí thuê lấy gian phòng này ở đây, mục đích chính là tăng giá vật phẩm.

Vì sao ư?

Đơn giản, bởi chính viên linh thạch kia là do gã đưa tới đấu giá.

Gã ngồi sau màn trả giá chính viên linh thạch của mình, mục đích không ngoài việc muốn lươn lẹo kiếm thêm chút đỉnh.

Gã tính rất kỹ. Viên linh thạch này dao động chỉ khoảng hai trăm nghìn đổ lại.

Nhưng ở nơi chính đạo, cái giá này sẽ cao hơn đôi chút, khoảng hai trăm năm mươi nghìn viên.

Dựa theo tình thế ban nãy, Phượng Thiên Hành cố ý tăng thêm lên ba trăm nghìn, tính theo kế hoạch gã sẽ lời thêm năm chục nghìn viên nữa.

Quả nhiên gã đã cược đúng, có người nguyện ý trả ba trăm nghìn viên để mua viên linh thạch kia.

*****

Chúc các đạo hữu những ngày đầu tuần vui vẻ.