Chương 404: Mẹo hay gặp tay khôn lỏi.
Hơn một canh giờ trôi qua, Hàn Phong đã khiến cho Hàn Thanh Thép tái mặt mấy lần.
Số là Hàn Thanh Thép cứ thấy Hàn Phong trả giá món nào, nàng sẽ cố ý tăng giá lên hòng để hắn mua lỗ một khoản.
Nhưng Hàn Phong lại cao tay hơn chút, bất kể là bảo vật gì lên đài hắn đều hô lên trả giá.
Điều này khiến nàng ta không biết ý đồ của Hàn Phong, rằng hắn thật sự muốn mua món đồ nào.
Không thể nhìn ra mục đích, khiến nàng ra giá rất cầm chừng.
“Hai mươi nghìn viên!”
Hàn Thanh Thép thấy Hàn Phong trả giá cho bảo vật kia, nàng liền chần chừ một hồi, song vẫn hô lên:
“Hai mươi hai nghìn viên!”
Ngay sau đó Hàn Phong không tăng giá nữa, bên dưới đài một lúc không ai tăng thêm. Mộng Lung sau ba tiếng đếm bèn hô:
“Bảo vật này đã đến tay sư tỷ trong gian phòng số bốn, xin chúc mừng sư tỷ!”
Rầm…
Khốn kiếp
Hàn Thanh Thép đấm mạnh xuống bàn mắng.
Mặt nàng ta rất tức tối, đây đã là lần thứ ba nàng bị hớ.
Yêu Yến Nguyệt ở bên lại không khuyên can.
Nàng ta hiểu rõ Hàn Thanh Thép đang bị Hàn Phong tính kế dắt mũi.
Nhưng kế này của hắn thành công cũng nhờ tất cả mọi người trong hội đấu giá này chung tay góp sức.
Phải biết từ đầu đến giờ hai người vì mâu thuẫn riêng mà tranh đấu, nhưng lại vô tình đẩy tất cả giá lên cao, khiến bất kì ai muốn tranh mua với hai người thì đều bị lỗ thêm một khoản.
Bọn họ có thể không dám mở lời ca thán, nhưng bọn họ không phải kẻ ngu.
Chỉ vài lần như vậy, cả đám lập tức ngồi im không trả giá nữa.
Mà mọi người không trả giá, thì chỉ còn lại có Hàn Phong và Hàn Thanh Thép trả giá mà thôi.
Từ đây Hàn Phong đạt được mục đích!
Hắn chỉ còn một đối thủ tranh giá là Hàn Thanh Thép, cho nên chỉ cần trả giá hơi cao thì vật muốn mua cũng sẽ mua được.
Ngược lại vật hắn không muốn mua, chỉ cần chờ Hàn Thanh Thép tăng thêm một giá, hắn sẽ không tăng thêm nữa.
Như vậy vật đấu giá đó Hàn Thanh Thép lại là kẻ duy nhất phải mua!
Bị Hàn Phong lợi dụng chơi cho vài ba lần, Hàn Thanh Thép giờ này đã gục mặt xuống bàn, thảm bại không ngẩng được đầu lên.
Dưới đài Lan Như Tiên trầm ngâm, Hàn Thanh Thép cùng là đồng môn thân thiết, song nàng muốn cứu lại lực bất tòng tâm.
Lan Như Tiên hiểu, một khi nàng ra tay can thiệp đấu giá, lúc ấy n·ạn n·hân sẽ là nàng mà không phải Hàn Thanh Thép.
Bất ngờ nàng ta quay qua hỏi Hàn Tông:
“Nguyên Văn, ngươi có cách nào loại bỏ cục diện này hay không?”
Hàn Tông vội lắc đầu như giã tỏi:
“Sư đệ nông cạn, quẫy đạp ao hồ cỏn con thì được chứ ra đến sông biển thì nào có bản lãnh tranh phong!”
Lan Như Tiên hiểu ngay, tên này đang sợ tai bay vạ gió đây, tức thì nàng cũng bất lực.
Ngay lúc này trong gian phòng số bốn, Yêu Yến Nguyệt không nhịn được nữa, lần đầu liền đáp:
“Hàn sư muội, tỷ sẽ giúp ngươi giải vây một lần, nhưng nhớ kỹ thật sẽ không có lần sau!”
Nghe được lời này, Hàn Thanh Thép vội vã ngẩng đầu đáp:
“Sư muội tuân mệnh, ơn này ghi tạc trong lòng!”
Thấy biểu hiện của nàng ta, Yêu Yến Nguyệt trong lòng lắc đầu thầm than.
Người này chứng nào tật ấy, nói vậy chứ không bỏ được.
Nghĩ như vậy nhưng tình cảm thì không thể bỏ, Yêu Yến Nguyệt liền hướng bên ngoài hô:
“Chư vị đạo hữu, tiểu nữ xin có đôi lời muốn bày tỏ!”
Đang lúc Mộng Lung muốn ra bảo vật tiếp theo, nghe được lời này nàng khựng lại, hướng về phòng tư nhíu mày.
Không khí thoáng chốc yên tĩnh, lại nghe Yêu Yến Nguyệt cất lời:
“Hẳn mọi người đều rõ, sư muội và người trong gian phòng số ba đang có chút mâu thuẫn, cũng vì vậy ảnh hưởng đến chư vị huynh đệ đồng môn. Nay Yến Nguyệt ở đây xin tạ tội!”
Yêu Yến Nguyệt tâm lý, nàng biết đa số người tức giận Hàn Thanh Thép nên mới hùa theo Hàn Phong.
Cho nên chỉ cần hóa giải mâu thuẫn này với mọi người, thì bế tắc sẽ được giải quyết ngay thôi.
Nàng nói thêm:
“Tiểu sư muội thật không muốn nâng giá cao hơn để chư vị huynh tỷ đồng môn chịu ảnh hưởng, cho nên tiểu muội chỉ mong vị sư đệ ở phòng thứ hai kia chỉ cần không tham gia trả giá nữa, sư muội sẽ không hé thêm nửa lời!”
Nghe được lời này, hội trường lập tức ồn ào nổ tung.
Thì ra người trong gian phòng bốn kia là Yêu Yến Nguyệt, nàng ta không những quốc sắc thiên hương, thực lực còn bài danh top mười vừa rồi.
Rất nhiều người nghe được, lập tức nhao nhao hưởng ứng, nhất là vô số chúng nam đệ tử.
Đây là cái lợi của sắc đẹp, bao nhiêu anh hùng đều bị vùi dập ở ải này.
Cho nên Yêu Yến Nguyệt vừa cất lời, rất nhiều nam thiên kiêu đệ tử đang có ý theo đuổi nàng, liền nhao nhao tỏ ý, hò nhau buông lời chỉ trích người trong gian phòng số ba.
Không chỉ vậy, Lôi Tuyết Phi là kẻ hô to nhất. Hơn ai hết nàng nhận ra âm thanh kẻ kia là ai.
Hàn Phong, tên c·hết tiệt đã phá nát y phục khiến nàng xấu hổ ở đại hội tỉ võ vừa rồi.
Có hai mỹ nhân ra mặt, trận thế này đúng là đủ lớn!
Hàn Phong ngồi trong gian phòng sắc mặt hơi đổi.
Yêu Yến Nguyệt chơi chiêu này thâm quá.
Hàn Phong tuy là thiên tài, nhưng không phải thiên tài duy nhất hay mạnh nhất, không thể đối cứng được hết với tất cả mọi người ở đây.
Ban nãy bọn họ hùa theo hắn là vì cùng chịu thiệt, nhưng giờ thì không!
Yêu Yến Nguyệt đã hứa, nếu hắn không tham gia, nàng ta cũng sẽ không tham tranh giá.
Mất đi một đôi tranh nhau tăng giá, sẽ không còn ai vì hai người mà bị ảnh hưởng nữa, bọn họ đương nhiên là hưởng ứng theo lời nàng ta rồi.
Hàn Phong bị số đông tẩy chay, mọi người huýt sáo ầm ầm.
Ban nãy không có người mắng là do không có kẻ dẫn đầu chịu sào, giờ thì có rồi, mọi người liền cùng nhau phát tiết.
Hàn Phong ngẫm một lúc, Hàn Thanh Thép có người quen bậc này chống lưng, thật muốn để dạy thêm cho biểu tỷ bài học cũng khó.
Hắn có thể dừng lại ân oán cá nhân, điều này chẳng mảy may bận tâm.
Nhưng bị loại khỏi hội đấu giá, Hàn Phong không muốn, hắn còn chưa sắm đủ tài liệu cần thiết
Nhất thời Hàn Phong rơi vào thế lưỡng nan!
Cạch cạch…
Ngay khi Hàn Phong đang lóe lên chủ ý, chợt bên ngoài gian phòng có tiếng gõ cửa.
Hàn Phong liếc mắt, hắn ngẫm vài giây rồi cũng bước ra mở.
“Bái kiến Hàn sư huynh, sư đệ đến hiến kế giải vây, không biết sư huynh có hứng thú nghe chăng?”
Người đến mỉm cười đầy tự tin, có điều bộ dáng nhếch nhác thái quá.
Hàn Phong trầm mặc vài giây, đoạn hỏi:
“Lai giả bất thiện. Sư đệ lại chịu giúp ta?”
Người vừa đến cười toe toét đối đáp:
“Thiện giả bất lai, bởi vì chúng ta đều chung một thuyền!”
Nói xong, người kia đưa ra một tấm ngọc bài.
Hàn Phong nhìn thấy, trong mắt lóe tinh mang. Đây là ngọc bài tùy thân của Thanh Tử Dương.
Bên ngoài khi này ồn ào càng lớn, Mộng Lung không thể tiếp tục được nữa, nàng bèn hướng gian lầu cao nhất ngụ ý.
Sau khi nghe được lời truyền âm, Mộng Lung hướng gian lầu ba cười bồi đáp:
“Sư huynh ở phòng thứ ba, mọi người hiện không muốn sư huynh trả giá. Bất đắc dĩ chúng ta cũng không thể làm gì khác, kính xin sư huynh thứ cho. Tất nhiên những vật đã đấu giá được, hội ta sẽ giải trừ cho sư huynh năm phần trăm!”
Mộng Lung không thể làm gì khác, hội đấu giá dành cho số đông, sẽ không vì một người mà phá hỏng.
Kết quả cuối cùng chính là loại đi tư cách của hắn!
Cũng ngay lúc đó, trong gian phòng số ba vang lên giọng nói của Hàn Phong:
“Chư vị huynh muội tỷ đệ đồng môn, mọi người đã vì ta mà chịu ảnh hưởng không ít. Hàn Phong ở đây xin được tạ lỗi, kính mong mọi người rộng lượng. Đương nhiên từ sau trở đi, ta sẽ không mở lời đấu giá nữa. Cũng mong vị sư tỷ ở gian phòng bên cạnh theo lời như vậy đã hứa mà làm!”
Hàn Phong đi không đổi tên, ngồi không thay họ mà điềm tĩnh nói ra.
Vừa xong, cánh rèm gian phòng ba lập tức bị kéo xuống, bóng người in trên vách càng thêm mờ hơn.
Thì ra là hắn!
*****