Chương 401: Đấu giá hội!
Thoáng nhìn qua đôi chút thì thấy, đại hội đấu giá này rất lớn, phạm vi đông hơn mấy cái hội chợ kiếp địa cầu Hàn Tông từng đi.
Đương nhiên nơi này thương nghiệp phát triển tuy quy mô không nhỏ, song tính đa dạng biến ảo thì không thể bằng đời trước được.
Hàn Tông lần này đến đây chủ yếu tìm xem vài loại tài liệu tốt, phục vụ nhu cầu cần thiết nhất thời thôi.
Lan Như Tiên lần này mang theo năm người đi tới, ngoài trừ tay thủ hạ đắc lực của nàng ta cùng Hàn Tông, còn thêm ba kẻ mới.
Ba người này đều là anh tài mới nổi gần đây, được nàng ta chiêu mộ vào Lan hội, nắm giữ chức vụ không nhỏ.
Một trong ba kẻ còn thay thế Hàn Tông, quản lý khu chợ lúc xưa.
Những cải tiến này đều do một tay Lan Như Tiên đề xướng, nàng ta muốn thanh lọc vị trí, đồng thời đổi mới lại nhân sự.
Việc này đứng trên quan điểm, Hàn Tông cảm thấy nàng ta làm rất tốt. Những nơi có tính cạnh tranh cao, thường mới có thể xuất hiện anh tài.
Có điều nó cũng báo trước một điểm, những kẻ lỗi thời như hắn dần sẽ bị loại bỏ mà thôi.
Đương lúc Lan Như Tiên dẫn đội tiến vào, phía đằng sau một giọng nói ngăn lại:
"Ồ đây chẳng phải Lan sư muội hay sao? Thật là tình cờ!"
Lan Như Tiên quay người nhận ra, kẻ đến đúng là kình địch Luân Đằng Vân.
"Thì ra là Luân sư huynh, đã lâu không gặp!"
Luân Đằng Vân gật đầu đáp:
"Chúng ta đều đã đến tu vi Hợp Linh, trở thành người của nội môn chân truyền cả rồi. Đương nhiên ở khu hạch tâm sẽ ít gặp nhau hơn, điều này chẳng tốt hơn sao?"
"Cũng đúng!"
Lan Như Tiên gật gù theo gã. Đoạn nàng dò hỏi:
"Sư huynh cùng ta tiến vào nội môn chân truyền đều như năm xưa, tứ khố vô thân. Lần này sư huynh có nhã hứng cùng ta lập một hội nhóm hay chăng!"
Hai người đều hiểu Lan hội và Song Tượng chỉ có thể hoạt động tại khu nội môn hạch tâm, không hề có cửa bén mảng vào khu chân truyền được.
Trong khi hai người không thể lui tới lui đi thường xuyên.
Biện pháp tốt nhất là dùng Song Tượng và Lan hội làm bàn đạp cung ứng, dốc tài nguyên lập một hội nhóm mới tại nơi này.
Về phần nhân thủ hai người có phần không lo, chỉ là bọn họ chân ướt chân ráo mới đến ắt sẽ bị chèn ép.
Dù là cả hai có căn cơ, nhưng vẫn còn có những kẻ căn cơ lớn hơn rất nhiều.
Luân Đằng Vân nghe xong bị khựng lại, lời nàng ta nói đúng thật lời gã đang định nói ra.
Xem chừng con ả này càng ngày tài nghệ càng sắc xảo, đã không như xưa nữa, gã cười đáp:
"Chúng ta đã là đối thủ nhiều năm, ta thật không muốn mất đi một người như sư muội. Ha ha, sư muội đi thong thả!"
Luân Đằng Vân đi qua, từ đầu đến cuối đám người không hề liếc tới Hàn Tông một lần.
Lan Như Tiên bèn hỏi dò:
"Bọn họ còn chưa biết chuyện ngươi trở thành người Sa hội hay sao?"
Hàn Tông lắc đầu thật thà:
"Sư đệ đã nói với họ từ lâu!"
Lan Như Tiên gật đầu, có điều nàng nghĩ gì hắn không biết.
Tiếp đó năm người cùng nhau tiến vào hội trường, dòng người tấp nập chen ngang.
Hàn Tông theo sau, hắn nhìn hai bên quảng trường rất nhiều gian hàng mở ra, không ngừng gật đầu khen.
Mọi người đều đến tập trung vì hội đấu giá, nhưng không phải ai cũng đủ tài lực tham gia tranh mua.
Cho nên bên cạnh hội đấu giá, tất sẽ có những gian hàng thế này mọc ra, để cho đại đa số tầng lớp có thể cùng nhau lựa chọn.
Hội trường bên trong đủ lớn, ánh sáng linh châu đủ màu sắc tỏa ra bốn phía, không gian trang trọng uy nghi.
Ở giữa bốn phía là chính đài lớn, nơi hội đấu giá diễn ra. Xung quanh bốn phía trải dài hàng nghế, nhìn qua có đến cả ngàn chỗ trống.
Hàn Tông cùng đội ngũ theo vào chọn lấy một khoảng giữa lối đi, lần lượt ngồi xuống.
Nơi này Lan Như Tiên hay Luân Đằng Vân chỉ là hạng chót đáy, không có tư cách ngồi hàng ghế đầu.
Lan Như Tiên vừa ngồi yên vị, một gã sư đệ bên cạnh liền mấp máy môi, truyền âm vài câu.
Tiếp đó nàng ta đanh mặt ra hiệu, khiến cho tên này im mặt.
"Nơi này gà vịt hỗn tạp, rất dễ bị kẻ khác nghe lén truyền âm. Các ngươi đừng cho rằng đó là an toàn, mọi thứ không có gì là chắc chắn cả, lần sau hành sự chú ý một chút!"
Nghe xong lời răn dạy của Lan Như Tiên, gã sư đệ liên tục dạ vâng, bộ dáng khúm núm.
Có điều răn dạy xong, Lan Như Tiên lại như vô ý cố ý liếc về phía Luân Đằng Vân một cái.
Quả nhiên vừa nhìn đã thấy Luân Đằng Vân nghe xong một gã thủ hạ báo cáo thì giật mình, bật khỏi chỗ ngồi, sắc mặt không tốt.
Ngay sau đó Vô Từ Tà cùng Bạch Tạng khuyên nhủ vài câu, Luân Đằng Vân khựng lại một chút rồi dứt khoát quay người rời đi.
Vô Từ Tà nói nhỏ với Bạch Tạng đôi ba lời, sau đấy gã cũng đuổi theo Luân Đằng Vân.
Lan Như Tiên nhìn theo bóng dáng, bất giác nàng ta mỉm cười.
Hàn Tông tuy không biết y gặp chuyện gì, nhưng nhìn xem ra gặp chuyện không nhỏ.
Đấu giá hội loại này không phải năm nào cũng có, rất nhiều bảo tài quý hiếm khả năng xuất hiện.
Thế mà phút cuối Luân Đằng Vân lại chịu rời đi, hiển nhiên gã phải gặp chuyện rất quan trọng đây.
“Lan Như Tiên, là ả ta đã dùng cách gì đó, hoặc là….!”
Hàn Tông đang thầm đoán, bên tai nghe tiếng xì xào không ngớt.
Hắn vừa quay lại, cả hội trường không ít tiếng bàn tán xôn xao.
Người đến là một thiếu nữ tuổi ngoài đôi mươi, thân hình mảnh mai, tà vay lung linh.
Hàn Tông nghe tiếng mà biết, thì ra là Lâm Vũ Hinh, một đại sư tỷ nổi danh tại nội môn khu này.
Nàng ta ngày trước gặp phải bình cảnh chuyên tu, cho nên không có tham gia đại hội tỉ võ. Nghe nói, với tu vi của nàng ta, muốn tiến vào tốp mười anh tài là chuyện dễ dàng.
Hàn Tông nhìn Lâm Vũ Hinh thướt tha tà áo, gót ngọc rời qua, một đường tiến lên lầu hai, đi vào trong gian phòng kín.
Nơi đấu giá này bên ngoài bốn phía hàng ghế ngoài trừ cho người thích náo nhiệt, xung quanh còn có không ít phòng riêng lầu đài.
Lâm Vũ Hinh đi chưa lâu, tiếp theo lại đến vài vị khác nữa, đều khiến hội trường nức tiếng ngợi khen.
Luân Đằng Vân hay là Lan Như Tiên hiện giờ để nói, chỉ như đom đóm bay dưới ánh trăng mà thôi.
Các nàng muốn được như bọn họ, ước chừng phải nỗ lực vài năm là ít.
Không bao lâu anh tài lớp lớp đã tề tựu, trên bục đại hiện ra một thiếu nữ váy xanh, nàng ta nhìn bốn phía cao giọng:
"Giờ lành đã đến, sư muội là Mộng Lung đại diện của Chiến Thiên hội, lần này xin đại diện tổ chức đấu giá hội. Nếu có điều sơ suất, kính mong chư vị huynh muội bỏ qua!"
Chỉ thấy khẩu âm Mộng Lung tuy nhỏ nhẹ, nhưng âm thanh vang vọng toàn trường, không ai là không nghe thấy.
Nói xong nàng nghiêng mình bốn phía thi lễ một cái, khiến cho bên dưới không ít kẻ nhao nhao đáp lễ.
Lan Như Tiên thu lễ ngồi xuống, hai mắt nàng ta lập lòe tinh mang.
Mộng Lung danh chấn thứ 9 địa vị, tu vi Hợp Linh hậu kỳ, vượt xa các nàng hai cảnh giới nhỏ.
Nhưng ở Chiến Thiên hội lại chỉ ở hàng lòng cốt, đủ thấy hội nhóm này cơ nghiệp sâu dày thế nào.
So các nàng ở Lan hội, quả thật không đáng nhắc đến, vào đến nơi này mới gọi chân chính t·ranh c·hấp cao tầng đệ tử.
Có điều Lan Như Tiên không sợ mà lui, đa số ai chẳng từ dưới đi lên, bọn họ làm được nàng cũng làm được.
Ngay lúc đó, trên bục đài Mộng Lung đã nói qua loa một hồi phát biểu, đi vào chính đề:
"Vật phẩm đầu tiên đấu giá lần này chính là Lam Tinh Ngọc quả, chư vị huynh muội hẳn không cần nghe thêm đi!"
Mộng Lung cười duyên buông lời, đồng thời nàng ta mở ra hộp ngọc trên tay.
Chỉ thấy trong hộp một trái cây nhỏ giống mận mà không phải mận, màu sắc lam nhạt, liên tục tỏa ra hàn khí.
Lam Tinh Ngọc quả, một trong những kỳ trân dị bảo của Hợp Linh cảnh.
Thứ này Hợp Linh sơ kỳ dùng có thể trực tiếp bước vào trung kỳ, đối với trung kỳ và hậu kỳ càng thêm vững chắc cảnh giới.
Riêng về hậu kỳ đỉnh phong chuẩn bị đột phá Vương cảnh, trước ngày phục dụng có thể tăng thêm một phần cơ hội.
Thứ tốt thế này mỗi năm cũng chỉ thu hoạch được vài chục trái, vậy mà vẫn có kẻ chịu mang ra đấu giá sao?
Vật phẩm đầu tiên vừa ra đài, đã khiến không ít người xót xa thèm thuồng. Nhưng cái giá của nó cũng khiến nhiều kẻ thở dài.
Mộng Lung trên đã hô lên con số đầu tiên:
"Giá đầu tham khảm là hai vạn linh thạch, mỗi lần trả giá không ít hơn trăm viên!"
*****
Chúc các đạo hữu vui vẻ.