Chương 400: Bỏ lỡ
Sang đến sáng ngày thứ hai hôm sau.
Trời vừa sáng, Hàn Tông đã bước đến một khu biệt viện hẻo lánh, nằm trên dãy Pháp Sơn phong.
Dãy núi này thuộc phong chủ Pháp Sinh trưởng quản, chủ tu pháp đạo.
Nơi Hàn Tông đến này giữa lưng chừng núi, dành cho đệ tử bậc cao, từ hàng Hợp Linh trở lên.
Để mò vào khu này, mỗi lần tới hắn đều mất một số linh thạch qua cửa không nhỏ.
Đi thêm hơn dặm đường, Hàn Tông thấy được trước mắt sơn xanh thủy tú, thác nước hoa lệ.
Bên thoải đồi xa xa rừng liễu, một căn nhà tre đan sơ dựng lên.
Hàn Tông đi thêm vài bước đến bên trước hiên nhà, hắn không ngần ngại mà quỳ xuống hai chân, lặng lẽ ở đó.
Không lâu sau, thời gian đã điểm giữa trưa.
Trước mắt Hàn Tông xuất hiện một người, kẻ này mắt ngọc mày ngài, tóc dài ngang lưng, váy áo xúng xính, trên người tỏa ra man mác mùi thơm nhè nhẹ.
Nàng ta vừa thấy Hàn Tông, liền không nói một lời mà rời đi luôn.
Hắn trông cảnh này đã quen, vẫn lẳng lặng quỳ yên ở đó.
Dạo này Hàn Tông tu hành khá thuận lợi, cảnh giới của hắn đã tiệm cận Ngưng Khí hậu kì rồi. Chỉ là hiện muốn đột phá, hắn còn cần một viên Ngưng Khí đan.
Tiếp đến một số công pháp, pháp môn tu luyện đã có chút thành tựu.
Thủy Quang Di Ảnh Kiếm hiện vẫn như thế, Hàn Tông không thể loại bỏ điểm yếu c·hết người kia của nó, hắn đành chấp nhận như sự thực đã rồi.
Đối với Phân Hồn Thuật của Kiếm Nhất Tâm đưa cho, Hàn Tông đã thuần thục hơn không ít.
Phân hồn tạo ra đã có thể trụ qua vài ba hơi thở, miễn cưỡng ra được một chiêu rồi tàn.
Về phần Di Hình Phong Bộ, hắn không có đối chiếu tham khảo, tiến triển khá chậm.
Tuy vậy một khi sử dụng, tốc độ không thua kém những kẻ cao hơn một tiểu cảnh bao nhiêu.
Ngoài ra, Minh Đồng Da Sát cũng đã chạm đến giới hạn không thể tiến thêm.
Hàn Tông muốn tiến thêm một tầng, xem chừng phải tốn cả chục năm nữa là ít. Âu cũng là bụng làm dạ chịu, không thể trách ai.
Từ trận chiến vừa qua có thể thấy, khả năng đánh lén và chạy trốn của hắn đã ổn. Song khả năng cận chiến, phản ứng lại rất yếu kém, không có một pháp môn nào bổ trợ cho điểm này.
Hắn đã nhận ra từ hồi đi Bát Linh Nguyên trở về, cũng đã đến Tàng Thư Các tại nội môn đổi lấy một bộ, gọi là Bá Hồn Khí.
Pháp môn này dụng hồn lực hóa hình, đánh thẳng vào đối phương.
Ưu điểm là có thể dùng như chưởng pháp, lại có thể hỗ trợ cả kiếm pháp, không có yêu cầu khắt khe trong việc ra chiêu như một số pháp môn khác.
Ngoại ra luyện tập hồn phách thường xuyên, sẽ làm cho phương diện này vững chắc hơn tu giả cùng cấp. Nhất là khi đối diện với tu gia tu luyện tà thuật, liên quan huyễn thuật.
Điểm mạnh nhất của nó khiến Hàn Tông chọn, là nó có thể bỏ qua phòng ngự ngoại thân của đối phương.
Nói một cách khác, những chiêu thức sử dụng hồn phách công kích mà không phải linh lực phát ra thuần túy. Thì những vật ngoài thân của đối phương sẽ không có tác dụng khi phòng thủ.
Đối phương muốn phòng thủ dạng này, cần có pháp môn thần hồn tương ứng, hoặc là pháp khí hỗ trợ.
Nhưng điều quan trọng nhất là, Hàn Tông dùng hết thời gian mấy tháng lại không thể lĩnh hội được nó, dù là da lông cũng không.
Điều này không có ngạc nhiên, trước đó pháp môn này đã để ở Tàng Thư Các rất lâu, chẳng có mấy người đoái hoài đến.
Cho nên ngay khi Hàn Tông chọn nó, lão già chấp sự đã nhìn hắn như nhìn quái vật.
Ông ta khuyên bảo mấy lần, nói rằng đây là pháp môn cực kì khó tu luyện. Hơn mười năm trước một thiên tài đã cầm nó mang đi, nhưng đến gã cũng không thể ngộ ra.
Từ đó đến nay vô số người thử qua, đều thất bại thảm hại. Có thể thấy một tên gà mờ như hắn chọn nó, khiến nhiều kẻ nể phục cỡ nào.
Kết quả thì đã thấy, Hàn Tông không phải ngoại lệ.
Chẳng qua hắn chưa chịu từ bỏ, nguyên do cũng là bởi vì không mấy ai chọn nó.
Phải biết, môn phái đệ tử có đến mười vạn người. Nhưng số công pháp đệ tử như hắn tiếp nhận chỉ chưa đến vài ngàn quyển.
Nghe thì rất nhiều, đa dạng phong phú, kì thực lại không phải.
Thử đơn giản chia theo đầu người xem, vậy trung bình một quyển công pháp thôi đã có đến vài chục người học nó.
Chưa kể nó đã được truyền qua rất nhiều thế hệ theo năm tháng, sớm đã bị nghiên cứu ra hết tinh túy rồi.
Những bộ công pháp như thế, khi chiến đấu sẽ còn cái ưu điểm mẹ gì nữa?
Đây chính là lý do, những kẻ nhân vật chính trong truyện thường chọn công pháp rất ít người luyện thành, thậm chí là loại đỉnh cấp, toàn con hàng độc lạ.
Hàn Tông cứ nghĩ mình là nhân vật chính ấy, kết quả như một cái tát vả chính giữa mặt.
Hàn Tông đành chấp nhận bỏ giá lớn mua tình báo, nghe ngóng tin tức xem trong quá khứ đã có ai từng luyện thành hay chưa.
Kết quả đúng là có một người đã luyện gần thành, y là Lăng Tuyên, một đệ tử thủ tịch ở đây đã lâu.
Thế là Hàn Tông trăm phương ngàn kế mò tới, định bụng muốn xin người ta chỉ giáo.
Nhưng là đối phương một mực không thèm quan tâm, từ chối thẳng thừng.
Thậm chí lần đầu còn phất tay xuất chưởng, đánh cho Hàn Tông cắm đầu xuống thác nước gần đó.
Ba lần bảy lượt hết cách, Hàn Tông cắn răng cúi đầu, trực tiếp quỳ xuống.
Cứ mỗi vài ngày hắn lại mò đến, hi vọng nàng ta vì thế mà cảm động chỉ điểm cho một hai.
Hàn Tông quỳ từ sáng sớm tới sẩm tối, ngay khi nhìn thấy mặt trời lặn xuống rặng cây xa xa, hắn liền ngẩng mặt nhìn tới ngôi nhà kia lần nữa.
Lần này ánh mắt hắn có phần xa xăm...
“Xem ra đây là lần cuối cùng ta đến rồi, sau này chỉ sợ không thể đến nữa!”
Hàn Tông luyến tiếc lẩm bẩm, lưu luyến chưa muốn rời đi.
Rất lâu rồi, gương mặt thờ ơ của hắn mới lộ ra chút ưu phiền.
Nhưng cũng rất nhanh thôi hắn thu lại vẻ mặt, dứt khoát đứng lên xoay người rời đi.
Cuối cùng Hàn Tông đã buông tay chấp nhận từ bỏ, chuyển sang một pháp môn khác dễ tu hơn.
Hắn không phải loại người có chấp niệm, một khi đã làm sẽ không từ bỏ.
Hàn Tông là thế, một khi thấy khó quá tầm với, hắn sẽ không ngần ngại mà rút lui.
Có thể hắn không phải loại người được nhiều kẻ ưa thích, song hắn đang cố gắng trở thành loại người mà hắn ưa thích!
Hàn Tông đâu biết Lăng Tuyên đứng ở gần đó, nàng ta bề ngoài lạnh nhạt nhưng không phải vô cảm.
“Sư tỷ, chỉ là chỉ điểm vài lời thôi, có cần phải làm thế hay không?”
Đứng cạnh Lăng Tuyên, một nữ tử khác thanh tú chẳng kém. Y đã vài lần tới đây, mỗi lần nhìn qua Hàn Tông đang quỳ mà lắc đầu lướt qua.
Lăng Tuyên lắc đầu, đáp:
“Pháp môn mà hắn muốn tu luyện cần tính kiên trì hơn hẳn bình thường, chẳng thế mà mười năm qua đến kẻ kia cũng không thể luyện thành. Ta để hắn quỳ nơi đó không chỉ muốn hạ thấp cái tôi của hắn xuống, mà còn muốn rèn cho cái tính kiên nhẫn thêm chút ít. Bằng không với thiên phú kia, chỉ sợ không thể nhập môn nổi!”
Nữ tử thanh tú bên cạnh gật gù:
“Thì ra là vậy, đệ muội còn tưởng sư tỷ vì danh tiếng không mấy tốt đẹp của hắn mà từ chối!”
Thấy sư tỷ của mình nhìn tỏ ý khó hiểu, nữ tử thanh tú liền cười che miệng đáp:
“Hắc hắc, sư tỷ chưa nghe qua danh tiếng thối nát của hắn thì cũng lạ. Nói đâu xa, ngay ngày hôm kia thôi, sư muội tình cờ thấy hắn đánh cược thua người ta. Vừa phải chạy bốn chân, vừa phải kêu lên tiếng chó, trông thật là thảm hại! Nếu là muội chịu nhục nhã như vậy, sớm đã nghĩ chuyện t·ự s·át hoặc là rời môn từ lâu rồi!”
Lăng Tuyên không nói thêm, chỉ là trong lòng sao động đôi chút. Bề ngoài nàng trầm tĩnh đáp:
“Nếu lần sau hắn đến, ta sẽ tiếp nhận!”
Lăng Tuyên đâu biết, một lần bỏ lỡ này của hai người muốn gặp lại lần nữa, chắc là phải chờ... kiếp sau!
Còn mịa nó, cơ duyên với một số kẻ mà nói trôi qua chính là như vậy đó!
Ba ngày rất nhanh trôi qua, trước quảng trường ngàn trượng của khu nội môn chân truyền, một gian lầu đài cao sừng sững ở đó.
Bên dưới người người tấp nập, từ xa có thể thấy được rất nhiều thân ảnh đang phi kiếm bay đến.
Dưới sân, Hàn Tông ăn mặc chỉn chu, hắn đứng ngay sau đội ngũ của Lan Như Tiên.
******
Đa tạ chư vị đạo hữu đã ngang qua!