Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 399: Vạn vật đồng nhất thể!




Chương 399: Vạn vật đồng nhất thể!

Đạo là gì?

Vốn dĩ đạo là tất cả, cũng có thể chẳng là gì cả!

Vốn dĩ không có khái niệm, vốn dĩ mơ hồ, vốn dĩ không có định nghĩa, nên mới nói đạo là tự nhiên, để mà người đời dễ hình dung.

Ngươi nhìn cái cây từ khi còn là hạt nhỏ nảy mầm sinh ra, tới khi già cỗi c·hết đi.

Ở giữa sinh và diệt, quá trình đó gọi là sống.

Đúng không?

Ha ha… đúng sai là ở góc nhìn, bởi vì vị trí mỗi người mỗi khác, nên mới có đúng sai.

Thật ra, đứng từ bên ngoài nhìn lại thì thấy, nó không phải sai, lại chẳng phải đúng!

Ở giữa quá trình sinh và diệt, đúng là khái niệm sống, cũng gọi là nghịch!

Nhưng chiếu theo quy tắc luân hồi, vậy thì cái cây đó mọc lên và tàn lụi vẫn không được xem là sinh diệt.

Đã không có sinh diệt, thì làm gì có thuận hay nghịch?

Thực ra, đó chỉ là khái niệm do con người đặt tên, dùng để chỉ những thứ đang hiện hữu trên thế gian mà thôi!

Sinh diệt chỉ là khái niệm, trạng thái sinh ra và kết thúc của một hình Tướng. Chúng chỉ chuyển từ trạng thái này qua trạng thái khác thông qua Thành, Trụ, Hoại, Diệt. (1)

Một cái cây khi sống hút chất dinh dưỡng của loài khác, khi c·hết đi lại trở thành dinh dưỡng cho loài khác. Cái gọi là chất "dinh dưỡng" này chính là bản chất Pháp của Tướng, nghĩa là chuyển đổi chứ không có sinh diệt.

Nhìn theo Pháp thì không có Tướng, không có Tướng thì không có sinh diệt.

Nhìn theo Tướng thì có cái cây, có cái cây mới có sinh diệt.

Những thứ ta cho là xinh đẹp, khi c·hết đi lại hóa thành nhơ nhớp h·ôi t·hối. Những thứ nhìn thì h·ôi t·hối bùn nhơ, lại có thể uẩn dưỡng ra những thứ xinh đẹp.

Thứ này hoại diệt rồi lại sinh ra thứ khác, vật này tàn rồi mới sinh vật khác.

Do đấy Pháp mới không phải sạch cũng chẳng phải nhơ, không phải sinh cũng chẳng phải diệt, không xấu cũng không đẹp, không phải cũng không trái, không trên không dưới….

Do đó mới gọi là không phải sai mà cũng chẳng phải đúng.

Sống và không sống là một, sinh và diệt là một, thuận và nghịch là một.

Do có cái thấy và biết nên mới cho rằng có nhiều hơn một.

Kẻ chưa tu nhìn núi sông là núi sông, kẻ mới tu nhìn núi sông chẳng phải núi sông, kẻ tu thành lại thấy núi sông vẫn là núi sông.*(2)

"Nếu như đạo hữu đi chuyến này mà c·hết, tất cả chúng ta đều sẽ thất bại. Đạo hữu không định suy nghĩ lại sao?"

Ngồi trước hiên nhà, Phượng Thiên Hành nhìn Thanh Tử Dương cáo biệt rời đi, gã không nhịn được mà hỏi vậy.

"Phượng đạo hữu, ngươi đã nghe qua câu "vạn vật đồng nhất thể" hay chưa?"

Thanh Tử Dương mỉm cười hỏi lại. Nàng ý vị sâu trường, như là một kẻ vừa mới thấy đường của mình.

Phượng Thiên Hành nghe được, gã trầm ngâm trừu tượng, đoạn đáp:

"Ý đạo hữu nói, tất cả chúng ta, tất cả đều là một? Điều đó thì liên quan gì tới chuyến đi này?!"



Thanh Tử Dương mỉm cười gật đầu, nàng đáp:

"Đạo hữu chỉ nhìn thấy đạo chứ chưa hiểu đạo, câu đó đúng là đạo, song chỉ khái quát tất cả đạo mà không phải đạo!"

Phượng Thiên Hành chắp tay, xin chỉ giáo!

Thanh Tử Dương nghiêng người đáp lễ, đoạn nàng quay người nhìn về nơi xa xa, đáp:

"Thật ra ta cũng giống như đạo hữu, là người đ·ã c·hết và sẽ c·hết. Sau khi ngộ đạo, ta từng nhớ lại hằng hà sa số những kiếp sống của ta trước đây.

Khi ta còn là một đứa trẻ, là một tu sĩ, một đại phu, một tên đồ tể, hay một phu nhân quyền quý. Những kinh nghiệm từng kiếp đó ta đều nhớ, không quên một kiếp nào.

Có kiếp ta sống ở quá khứ, có kiếp ta lại đầu thai tới tương lai. Ở nơi đó, thời gian không được hiểu như chúng ta vẫn hiểu!"

Phượng Thiên Hành ngẩn ngơ hồi lâu, đoạn gã hỏi:

"Nói như vậy, bản thân ta hay tất cả những kẻ khác… rất có thể đều là đều cùng là một người, đều là đạo hữu đang sống kiếp chính mình?"

Nghe rất khó tin, Thanh Tử Dương lại nói:

"Tất cả những kiếp sống đó nói cho ta biết rằng, ta không sống vì quá khứ, không sống vì tương lai. Càng không vì bản thân ta, bởi vì những kiếp đó chỉ là sống dưới dạng hình Tướng, không có một cái gọi là chủ thể! Khi ta ngộ ra điều này, ta đã thoát ra được bánh xe luân hồi. Ta không còn sống dưới hình thái Tướng nữa, do đó ta không còn sinh diệt!" *(3)

Thanh Tử Dương hiểu, nhất thời gã sẽ không hiểu được hết những lời nàng nói. Chỉ là lời đã nói xong, nàng liền quay người rời đi.

Phượng Thiên Hành như muốn hỏi điều gì đó, khi định thần lại thì thấy nàng ta đã đi rồi.

Gã vò đầu bứt tai lẩm bẩm:

"Con mẹ nó chứ, thử tưởng tượng chút xem. Có người tìm trăm phương nghìn kế muốn g·iết ngươi, nhưng thực ra người đó lại chính là ngươi đang sống dưới một kiếp khác…. Đạo này cũng là đạo sao????!"

Phượng Thiên Hành cười khổ, thì ra đây là lý do nàng ta muốn cứu một kẻ làm ác, cũng muốn g·iết một kẻ làm thiện.

Thử ngẫm một chút.

Nếu nàng ta g·iết chính nàng ta, vậy có được xem là ác?

Nếu nàng ta cứu chính nàng ta, vậy có được xem là thiện?

Phượng Thiên Hành kệ cha nàng ta, gã không quan tâm.

Thế gian có ngàn vạn đạo, không thể nói đạo của ngươi là đúng mà người khác thì sai được.

Nếu nói được đúng sai, thì đó không phải đạo!

Sau khi nghe Phượng Thiên Hành kể xong, Toái Thánh Tà Vân lẩm nhẩm:

"Mỗi người đều có đạo của riêng mình, pháp có thể truyền được, còn đạo thì không!"

Phượng Thiên Hành ngoài mặt giả đò chưa đạt tới đẳng cấp ngộ đạo như Toái Thánh Tà Vân và Thanh Tử Dương, gã liền tò mò hỏi:

"Chẳng lẽ không thể truyền thật sao? Lão chỉ dạy mỗi công pháp cho Thanh Y thôi à?"

Toái Thánh Tà Vân liếc mắt khinh bỉ, lão liền hỏi:

"Ngươi từng ăn ớt, nên biết vị cay của nó chứ?"



Phượng Thiên Hành tự tin gật đầu đáp:

"Đó là chuyện đương nhiên, hiện tại chỉ cần nhìn ớt là ta có thể nhớ lại được vị cay đó như thế nào ngay!"

"Ngu ngốc, ngươi nhớ lại được cũng là nhớ lại vị cay của quả ớt ngươi đã từng ăn, chứ không phải vị của quả ăn ngươi đang nhìn thấy. Ngàn vạn quả ớt không có vị cay nào giống nhau tuyệt đối, càng không chắc chắn ớt thì phải cay. Khi ngươi chưa ăn nó, thì đó vẫn là một xác suất chứ không phải là một kết quả!”

Thấy Phượng Thiên Hành ngẫm thấy cũng đúng, lão lại hỏi thêm:

“Đó là cảm giác đối với một thứ ngươi đã từng thử qua. Nhưng nếu như ta mô tả một cảm giác mà ngươi chưa từng cảm nhận, vậy ngươi có thể cảm nhận hiểu được không?"

Phượng Thiên Hành trầm ngâm, đoạn sau gã đáp:

"Không thể cảm nhận hết toàn bộ, chỉ có thể từ sự từng trải cuẩ ta mà ngộ một phần nhỏ trong đó. Nhưng những cảm nhận do ta ngộ ra đó có đúng hay sai thì ta cũng không biết, bởi vì chính ta cũng chưa từng thử qua nguyên mẫu để so sánh. Lúc ấy thật hay giả chỉ có thể biết thông qua người từng nếm trải đó!"

Ngôn ngữ không thể mô tả hết ý nghĩa của bản chất, để mọi người có thể cùng cảm nhận được hết tư vị như người nói.

Toái Thánh Tà Vân gật đầu:

"Chính người xem là truyền đạo cũng như vậy, họ truyền cho ngươi nhưng cũng không biết những cảm ngộ đó của ngươi là đúng hay sai. Chỉ phân biệt được thật hay giả mà thôi. Do đó, chỉ có thể chỉ điểm, chứ không thể chỉ dạy. Muốn ngộ được đạo, ta chỉ truyền pháp, còn ngươii phải tự thân lĩnh hội, đạo chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!"

Cho nên bản chất đạo là truyền tâm chứ không thể truyền lời.

Lão lại nói thêm:

"Xưa nay danh sư xuất cao đồ, thế giới tu giả này ngàn vạn thiên kiêu xuất thế, có thời từng có cả ngàn Thánh cảnh tề tựu. Nhưng song không hề có đạo của người này giống hệt với người kia. Bởi thế, nếu đi theo bước chân của người đi trước thì ngươi có thể đi nhanh hơn người khác, song xét tới lâu dài lại không thể đi xa hơn!”

Phượng Thiên Hành hít một hơi dài, gã đáp:

“Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm!”

Toái Thánh Tà Vân cất lời cười khinh:

“Ngươi chính là một tiểu bối bố láo bố toét nhất ta từng gặp, nếu là ta của hơn vạn năm trước thì…!”

“Lão thôi ăn mày quá khứ đi cho ta nhờ. Lão thử ra ngoài kia hô lên rằng, bản thân đã từng là Thánh cảnh xem liệu có ai sợ lão không? Hay là chỉ vài hơi thở sau, lão sẽ bị người ta bổ đầu rút hồn luyện phách. Hắc hắc!”

Mới đó đã bị gã trở mặt xỏ xiên, Toái Thánh Tà Vân tức điên.

Bị đối phương kích bác nhưng ông ta không dám kiêu ngạo mà chứng minh kiểu đó.

Hiện tại chỉ có thể thành thành thật thật giả heo, để bắt nạt những bọn tiểu bối mà thôi.

Lại nói đến Hàn Tông.

Phượng Thiên Hành đã rời đi rất lâu, nhưng Hàn Tông thì vẫn còn ngồi đấy mãi.

Gã vừa đưa đến một tin tức, Thanh Tử Dương rời môn du ngoạn cách đây không lâu.

Hiện tại nàng ta đã m·ất t·ích, trong môn đang điều phái rất nhiều trưởng lão chạy tới tra xét.

Nhìn thái độ vừa cười vừa nói của Phượng Thiên Hành xem chừng, chuyện này không quá nghiêm trọng.

Nhưng không hiểu vì sao, Hàn Tông lại không hề tin! Hắn biết hỏi thêm vô dụng.

Hàn Tông trầm rất lâu, thế rồi hắn đứng dậy bước vào gian phòng tu luyện.

Bên ngoài gian phòng đìu hiu, chỉ còn thoang thoảng câu nói hắn bỏ lại:

“Nàng ta cũng đang muốn làm chủ chính số mệnh của mình ư?.... Một nữ nhân ngu ngốc….!”



*******

(1) Thành, Trụ, Hoại, Diệt hay còn gọi là Thành, Trụ, Hoại, Không.

Đây là bốn giai đoạn mà vạn vật trên thế gian đều phải trải qua, giống như con người hầu hết phải kinh qua Sinh, Lão, Bệnh, Tử vậy.

Bốn khái niệm trên được giảng trong kinh Kim Cang, một trong những Kinh kinh điển của nhà Phật, các đạo hữu hữu duyên có thể xem qua.

(2)*Trước khi gặp thiện tri thức, tôi thấy núi sông là núi sông.

Sau khi gặp thiện tri thức chỉ dạy, tôi thấy núi sông không phải là núi sông.

Sau ba mươi năm, tôi thấy núi sông là núi sông”

Câu nói này là của thiền sư Duy Tín sống ở thời Tống. Ông dùng ba câu trên để nói về quá trình từ lúc tu hành đến khi thành đạo của mình.

Tại hạ không tiện giải nghĩa trên đây, chư vị đạo hữu có thể Gg tìm hiểu!

(3)* Vạn Vật Đồng Nhất Thể là một thuyết cực kỳ nổi tiếng của rất nhiều Đạo học trong thiên hạ.

Đạo Đức Kinh viết, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.

Kinh dịch viết, vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, ngũ hành bát quái hóa vạn vật.

PG thì khỏi cần phải nói rồi!

Thuyết hiện đại mà chúng ta hay biết chính là thuyết bigbang.

Tiếp đến là bản chất thực của vạn vật trong vũ trụ đều là hai dạng, đó là năng lượng và sóng, tuy nhiên nghe đồn hai cái này đều là một.

Trên đây chỉ là một vài ví dụ, thực tế nó vẫn là triết lý của gần như tất cả các tôn giáo chứ không của riêng ai.

Nhưng nói đến đồng nhất thể thường có hai loại khái niệm.

Một là như đã nói thì cây cỏ hoa lá, gỗ đá hay con người cho đến động vật, bản chất đều là giống nhau, không chút khác biệt, đều từ một cái nguyên bản mà sinh ra.

Vạn vật đều từ một mà sinh ra trăm ngàn vạn loại, và từ đó mới có phân chia riêng biệt, định nghĩa khác loài, vật, như chúng ta vẫn nghĩ.

Loại hai thì cho rằng tất cả vạn vật đều chỉ là một thể đồng nhất, không có cái nào riêng biệt, chủ thể, cái ta hay tôi ở đây.

Tôi hay bạn, chúng ta hay vạn vật đều không thật có, tất cả chỉ là một ai đó hay cái gì đó đang luân chuyển khác nhau dưới dạng hình Tướng. Mà chúnh ta thì lại lầm mê ngộ tưởng rằng chúng ta là có thật, là riêng biệt khác với phần còn lại.

Hai khái niệm này khác nhau và luận giải cũng khác nhau, tại hạ không đủ tri kiến trí tuệ để biện giả đúng sai thật giả.

Các bạn thấy thú vị có thể tìm hiểu thêm ạ.

Thay cho lời sau cuối, suy cho cùng đạo thì không có trước, cũng không có sau, không có người khai sinh, chỉ có người cảm ngộ trước sau.

Cho nên xin các bạn đừng nên suy đoán hay so sánh tôn giáo nào hơn tôn giáo nào.

Bởi tất cả triết lý của mọi tôn giáo, đều nhằm phục vụ tất cả chúng ta. Thích tôn giáo nào thì cứ tìm hiểu tôn giáo đó, tranh hơn thua chỉ chính là xa rời khỏi đạo rồi.

Đạo vốn không sai, sai là ở người truyền đạo!

Tại hạ viết chương này chú thích có hơi lan man dài dòng, mong chư đạo hữu hoan hỉ bỏ qua.

*****

Chúc các bạn đọc truyện giải trí vui vẻ.