Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 398: Lời giả ý thật!




Chương 398: Lời giả ý thật!

Không lâu sau Phượng Thiên Hành quay về tới động phủ nhà mình, vừa về gã đã mở ra pháp trận thủ hộ.

Việc đầu tiên gã làm, chính là ngâm mình trong bồn nước nóng.

Gian phòng này rộng cả chục thước, xung quanh hoa cảnh mỹ lệ, hơi nước bốc lên như sương sớm, mờ mờ ảo ảo.

Phượng Thiên Hành hát một hát nhẹ nhàng, gã ngân nga từng chút, tư thái nhàn nhã vui vẻ.

“Sao ngươi không nói tình cảnh thật của nàng ta cho hắn biết?”

Đang thư thái, bỗng dưng bên tai Phượng Thiên Hành có âm thanh lão giả truyền đến.

Phượng Thiên Hành thoáng cái giật mình, gã nhảy ngược về sau, quên luôn cả việc toàn thân đang thoát y.

Tới khi nhìn xung quanh không có ai, gã mới vỗ vỗ ngực thở phào đáp:

"Lão già, ngươi hù c·hết ta rồi. Lần sau lên tiếng nhớ phải đánh động trước nhé!"

Nhưng mà đáp lại thái độ của gã, âm thanh kia lần này có phần lạnh lùng hơn vang lên:

"Tiểu tử, ngươi nghĩ là ở trong động phủ thì ngươi sẽ an toàn, người khác không biết là các ngươi đang làm gì à? Một đám ngu tri, tin vào môn quy mà hở ra bí mật thì ngày c·hết không còn xa đâu!"

Phượng Thiên Hành đang giả mặt sợ hãi, gã nghe xong thì định thần gật đầu.

Gã gật gù nhảy xuống bồn tắm, tiếp tục vẻ thư thái dang dở.

Mỗi tu giả đều có bí mật của riêng mình, chẳng ai muốn bại lộ trước kẻ khác.

Cho nên mỗi động phủ đều có cấm chế thần thức, ngoài ra còn có môn quy nghiêm ngặt vấn đề này.

Nhưng cấm chế của kẻ yếu, có thể cản được tình thần lực của kẻ mạnh sao?

Môn quy cũng chỉ có tác dụng với kẻ có bằng cớ, phải như ngươi còn không biết bị nghe lén thì bằng chứng đâu mà lôi môn quy ra dọa?

Hiện tại nhìn thì an toàn, thực chất lại chẳng thể biết có kẻ nào đang dùng tinh thần lực dò la mình hay không.

Kẻ không có hiểu biết ấy, ắt c·hết vì cái tự phụ của chính mình.

Nhắc tới tinh thần niệm, Phượng Thiên Hành mặt ửng hồng. Gã thầm nhủ:



“Chờ khi ta đạt đến Vương cảnh, có tinh thần niệm là có thể dò xét phạm vi lớn mà đám tu giả cấp thấp không hề hay biết rồi!”

Gã vốn ghét nhất việc tu hành, bởi thế tu vi mới chậm trễ ở tuổi này.

Nhưng ngay khi biết có chuyện này, gã quay ngoắt thái độ, một lòng chuyên tu.

Tất cả là vì cái suy nghĩ biến thái của gã.

“Đợi khi mở ra thần niệm, ta sẽ đến một đại thành gần nhất, khi ấy buổi tối ngồi một chỗ tỏa niệm, thì tha hồ mà chiêm ngưỡng nữ nhân tắm rửa. Cảnh sắc ấy… Hắc hắc!”

Cười tới phớ lớ, nhưng gã cũng buồn rười rượi.

Cảnh giới càng cao, đại biểu chuyện ám muội có thể làm sau lưng nhiều lắm lắm.

"Nếu như tất cả kẻ mạnh trong thiên hạ đều có suy nghĩ như ta, vậy chẳng phải nữ nhân trong thiên hạ này sẽ không còn ai thật sự trong sạch nữa hay sao….!"

Toái Thánh Tà Vân thấy gã trả lời toàn cái gì đâu, lại thấy vẻ mặt khả ố không biết nghĩ gì của gã thì tức giận.

“Ặc ặc!”

Đang nghĩ hay, Phượng Thiên Hành bị một cỗ lực lượng phụ thể khiến cho cái đầu của gã không thể làm chủ, đột nhiên cắm thẳng xuống nước.

Mãi một lúc nghe tiếng oai oái của gã, Toái Thánh Tà Vân mới hừ một tiếng, thu lại thần lực phụ thể.

Phượng Thiên Hành giật giật khóe miệng, gã lấy lại bộ dáng đường hoàng rồi dùng truyền âm thuật, gửi lời mình nói cho đối phương:

“Lão già à, ngươi đừng có hỏi mấy câu hồ đồ như vậy chứ? Chẳng phải ta vì nghĩ cho hắn mới nói ít đi rồi hay sao? Nói thật, nếu không phải nhìn gương mặt hắn còn có chút ưu phiền, ta chắc chắn sẽ không nói ra đâu!”

Toái Thánh Tà Vân nghe vậy, ngẫm một lúc ông ta gật đầu.

Thì ra, đây mới thật là bản thể chân hồn của lão.

Lúc trước lão đi theo Thanh Tử Dương, mục đích muốn nàng ta giúp gã rời môn.

Nhưng đi với nàng ta? Điều này còn nguy hiểm hơn đi cùng Thanh Y.

Nàng ta được hai phe siêu cấp để ý, đây chính là sao tam tai, đi tới đâu c·hết trâu tới đó.



Kẻ già đầu tóc không mọc nổi như Toái Thánh Tà Vân, dám đi theo mới là lạ!

Nên sau khi bàn bạc với Phượng Thiên Hành, Thanh Tử Dương quyết định để lão ở lại.

Mặt khác, nàng để phân hồn lão ẩn vào não hải, luôn đi theo bên mình phòng bất trắc.

Kết quả thì đã thấy, ngay khi một tia hồn phách kia của lão bị hủy, Toái Thánh Tà Vân đã thấu kết cục.

Hai người liền biết, Thanh Tử Dương đ·ã c·hết!

Chỉ là nơi nàng ta t·ử v·ong hiện đang bị đại trận phong ấn, rất nhiều thế lực chạy đến thăm dò liền không nắm rõ kết quả.

Ngay trong địa bàn nhà mình lại có việc như vậy, rất nhiều trưởng lão ban bệ của môn phái cũng đến, kết quả tay trắng đi về.

Cũng đúng thôi. Dưới sự xuất hiện của Siêu Nghịch Lưu, Thiên Cung cật lực phong tỏa tin tức trước Diêm La Điện.

Một cái môn phái đang xuống dốc như Tru Thiên Môn làm sao biết được càn khôn bên trong.

Có chăng lão tổ Chu Thần tự mình thân chinh chạy đến, có lẽ còn biết một, hai.

Chẳng qua lão ta sợ bóng sợ gió, nên mới không dám liều ăn nhiều. Dù sao, môn phái của lão cũng đang là tâm điểm của Á Vực, trăm phương nhìn vào xem kịch.

Toái Thánh Tà Vân lại lẩm bẩm, nửa muốn nói nửa lại không:

“Chỉ là đến giờ ta vẫn có chút hồ nghi!”

Phượng Thiên Hành cầm khăn tắm chuyên tâm kì cọ, mặt khác gã truyền âm hỏi:

“Lão hỏi đi, biết đâu ta trả lời được. Hắc hắc!”

Gã thấy lão ta lặng thinh không tiếng động, liền cười nhạt vẻ người từng trải mà đáp:

“Có thể lão đang coi thường lời ta nói, kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm của ta không bằng lão thật. Nhưng đừng quên, lão già rồi, thời đại của lão đã qua rồi. Lão hiện tại ham sống s·ợ c·hết, rất nhiều cái lo toan sẽ làm lão băn khoăn, nghĩ nhiều mà dẫn đến quyết định chưa chắc đã đúng đắn. Ngược lại người trẻ như chúng ta thường chạy theo hoài bão, thích trải nghiệm quá trình hơn là kết quả. Cho nên một khi làm sẽ không đắn đo nhiều như lão đâu, hắc hắc. Biết đâu trên phương diện này, ta lại có cái nhìn khác lão ấy chứ!”

Toái Thánh Tà Vân sớm đã quen tính cách tên này, lão đáp:

“Thanh Tử Dương lấy bộ pháp môn Âm Dương Nhất Thể của Tỏa Thánh Thiên Tôn đưa cho kẻ kia… Tại sao… tại sao nàng ta lại giúp một ả ma đầu trùng sinh thoát khỏi kiếp nạn này mà không tiếc cả mạng sống của chính mình chứ?”

Vốn dĩ Toái Thánh Tà Vân lấy được hai bản pháp môn, một cái khi lão lừa Hàn Phong đã đưa cho hắn mất rồi.

Cái còn lại sau khi gặp Thanh Tử Dương, lão cũng đưa nốt cho nàng ta luôn.



Dựa theo ghi chép sách cổ, kẻ đầu tiên có con mắt chánh pháp kia tính tình ôn hòa, vi thiện ghét ác.

Cũng vì muốn vinh chính loại tà, mà nàng ta trở thành thiên cổ đệ nhất phàm nhân, rồi gặp họa mà ôm hận bỏ mình.

Nhưng đó chỉ là ghi chép, kẻ tin thì ít kẻ bỏ ngoài tai lại đếm không xuể.

Lão hiểu biết với Thanh Tử Dương qua tâm trí Thanh Y, thời gian gần đây tiếp xúc, lão cũng đoán định nàng ta là một kiểu người như vậy.

Nên ngay khi nàng ta kể nguyên do muốn lấy pháp môn của lão cho ai, chi tiết tỉ mỉ.

Toái Thánh Tà Vân cảm giác hoài nghi nhân sinh, không tin vào tai mình. Một kẻ như nàng ta, lại có thể giúp đỡ kẻ ác sao…

Nhân tiện cũng nói, ban đầu nghe xong lão rất khao khát cái Siêu Nghịch Lưu kia.

Nhưng nghĩ lại thì, thực lực bản thân không đủ, đi theo chỉ tổ c·hết oan c·hết uổng.

Toái Thánh Tà Vân dù là cường giả Thánh cảnh một thời nhưng như đã nói, hồn phách lão ta tổn hao rất lớn, điều này ảnh hưởng tới thần trí, trí tuệ của lão theo đó giảm đến mấy tầng.

Công bằng mà nói hiểu biết, kinh nghiệm và trải nghiệm của một người dù có nhiều tới đâu, cũng không có nghĩa có càng nhiều thì người đó càng thông minh.

Hỏi xong, lão lại tự lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ liên quan tới đạo mà cô ta ngộ ra gần đây….!”

Chỉ có cách này mới lý giải hợp lý, nhưng nó cũng đưa tới những câu hỏi liên quan.

Như là… nàng ta làm thế là vì mục đích gì?

Phượng Thiên Hành đang kì cọ bắp chân, gã ngưng động tác ngạc nhiên ồ lên:

“Ồ? Chuyện này hình như ta chưa nghe lão nói bao giờ nhỉ?”

Gã hỏi nhưng chỉ xem như lời tự thoại mà thôi, chẳng quan tâm phản ứng lão thế nào.

Gã nhớ đến đoạn đối thoại lần sau cùng với Thanh Tử Dương y như vậy, nhưng nàng ta lại trả lời một câu, khiến gã trầm lặng rất lâu.

Ngẫm trong hồi ức một lúc, gã quấn khăn lên người bước ra khỏi bồn tắm, khóe miệng cười nhạt..

“Nàng ta vẫn là nàng ta, vẫn luôn như vậy. Chỉ là… biểu hiện của nàng ta so lúc trước đã tự nhiên hơn mà thôi!”

*****’