Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 397: Tin tốt và xấu!




Chương 397: Tin tốt và xấu!

Lại nói về Hàn Tông, lúc này hắn đứng trước động phủ của mình.

"Nguyên huynh, thấy ta ngươi không chào đón sao?"

Hàn Tông nhìn người vừa cất lời, hắn thờ ơ bộ dáng đứng đó.

Dẫu sao cái này không làm hắn ngạc nhiên, kẻ gây rắc rối cho hắn trước sau sẽ phải đến giải quyết mà thôi.

Canh giờ sau bên trong động phủ, Hàn Tông lim dim uống một ngụm Ngọc Dương tửu.

Vò rượu này hắn ngâm đã lâu, nay đã sắp cạn thấy đáy rồi.

Phượng Thiên Hành ngồi phía đối diện, đôi khi cười mỉm nhìn hắn.

Sự thế đúng như Hàn Tông suy đoán.

Sau ba ngày tới, hội đấu giá ở nội môn chân truyền sẽ diễn ra. Tiếp theo đó hai tháng tới, hội đấu giá ở nội môn hạch tâm nơi này cũng sẽ bắt đầu.

Hội đấu giá ở đâu sẽ do một hội nhóm ở khu vực đó tổ chức, chịu trách nhiệm.

Mấu chốt cũng nằm ở đó, hội nhóm thì có nhiều nhưng ai làm chủ mới là quan trọng, do đó sẽ có sự ganh đua.

Mà ở nơi này, Song Tượng và Lan hội chính là hai ông lớn nhất. Quyền đăng cai về tay ai, còn cần thời gian đàm phán.

Một hội nhóm muốn đại diện tổ chức, bọn họ cần cho bên trên thấy được tài lực của mình.

Để thuê hội trường, tổ chức tiếp đón đây cần một số linh thạch khổng lồ.

Chưa kể số lượng tài vật đưa đến đấu giá, tính toán người tham gia, phương thức tuyên truyền… vv..

Một hội nhóm không chứng minh được điều đó, sẽ chẳng có ai dại mà chọn để cho bọn họ đại diện tổ chức cả.

Lan hội muốn vượt qua Song Tượng để lấy được tấm phiếu này, e rằng rất khó.



Mà Phượng Thiên Hành lại nói có cách, do thế Lan Như Tiên chịu bỏ qua cho Hàn Tông, để hắn đến Sa hội là vì nguyên do này.

Nhưng vấn đề là, Phượng Thiên Hành lại đưa Hàn Tông vào tình thế bị động. Gã làm mà không bàn với hắn, tới khi Hàn Tông nhận ra, thì mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi.

Rõ ràng là Hàn Tông đã mất cảnh giác, bị gã xỏ mũi dắt đi lúc nào không hay!

Ngồi trong gian phòng, Hàn Tông phá bầu không khí im lặng, hắn trầm giọng:

"Ta ghét nhất là có kẻ đứng sau thao túng, đưa ta vào tình thế bất khả kháng. Cảm giác phải làm một quân cờ mặc người đưa đẩy, Phượng huynh ắt là hiểu rõ hơn ta!"

Hàn Tông đến thế giới này, điều đầu tiên hắn nhận được cũng là điều này.

Hắn sinh ác cảm, nhưng còn chưa ngu ngốc đến mức làm mà không nghĩ.

Hắn hiểu đối phương làm vậy là đang giúp mình.

Kết minh ước với Song Tượng, trước sau gì cũng phải lật tẩy với Lan Như Tiên, đôi bên khó tránh rắc rối.

Phượng Thiên Hành làm vậy, coi như đã xóa đi cái vấn đề này.

Hàn Tông cũng lại nói:

"Bởi vì lần trước huynh giúp ta, thêm lần này coi như ta bỏ qua. Nhưng sẽ không có lần sau!"

Thế giới tôn sùng sức mạnh, sẽ chẳng ai giúp kẻ khác mạnh hơn chính mình, cho dù là bằng hữu.

Dù thần tiên hay phàm nhân, bản chất vẫn là ganh tị.

Bài học vỡ lòng khi hắn đến thế giới này, chính là khi không làm chủ được vận mệnh của mình thì quyết không được tin tuyệt đối bất luận kẻ nào.

Hắn nào biết khi nói ra, Phượng Thiên Hành trầm ngâm rất lâu, sau đó gã mới hỏi lại với vẻ nghiêm túc:

"Hàn huynh, một chiếc lá sinh ra, từ từ lớn lên, rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ rụng xuống mà tàn úa. Ngươi liệu có cho rằng nó sinh ra là vì bản thân nó muốn thế, chứ không phải vì cái cây muốn thế chứ?"

Hàn Tông chau mày.



Gã đã gọi thẳng tên thật của mình, tức là gã đang không đùa trong vấn đề này.

"Đương nhiên là do cái cây muốn thế, không có cây thì làm gì có lá!"

Phượng Thiên Hành cười, lại hỏi:

"Một cái cây sinh ra có thể sừng sững trước giông tố không đổ, nhưng một ngày nào đó nó cũng sẽ phải tàn lụi trước thời gian, trở thành dinh dưỡng cho nhiều loài khác. Vậy thì liệu cái cây sinh ra là do nó muốn thế, hay mảnh đại địa này muốn thế?"

Hàn Tông chau này, hắn chưa kịp trả lời, Phượng Thiên Hành lại hỏi:

"Mảnh đại địa này rồi một ngày nào đó sẽ vỡ nát, trở về khi hỗn mang. Thậm chí hỗn độn cũng sẽ có lúc tàn, quay về điểm ban sơ, khi chưa có một thứ gì tồn tại. Vô sinh, vô diệt, vô khái niệm. Vậy nếu chúng có ý thức như chúng ta, liệu chúng có muốn thế, hay là phải như thế?"

Hàn Tông trầm ngâm nửa ngày, đoạn hỏi:

"Tri kiến của chúng ta hạn hẹp, chỉ có thể trả lời những điều có thể hiểu biết trong phạm vi. Đối với những điều không thể, chỉ có thể phỏng đoán, phần còn lại phải để thời gian trả lời. Ý ngươi là, trên đời này không ai có thể làm chủ được vận mệnh của mình?"

Phượng Thiên Hành gật đầu, đoạn lại lắc đầu đáp:

"Ngươi tự cho là có thể làm chủ được chính mình, có thể làm bất cứ thứ gì ngươi muốn, không ai có thể can thiệp. Thực chất ngươi chỉ là một phần trong đó, cho nên cũng chỉ hiểu một phần!"

Phượng Thiên Hành cầm lấy chén trà, gã quay lưng hướng tầm mắt ra bên ngoài, lại nói:

"Nếu không có đường, thì ngươi không thể đi. Nếu không có đại địa, không có khí, không có nước, thịt cá cỏ cây, vậy thì ngươi không thể tồn tại, không thể thở, không thể ăn, không thể sống. Thậm chí chiếu theo điều này, cơ thể ngươi cũng không thể coi là của ngươi. Hoặc nói tất cả mọi thứ ngươi coi là có thể làm chủ, thực tế là ngươi vẫn đang phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố xung quanh mới có thể tồn tại, để trở lên mạnh hơn. Hay nói cách khác, không có thứ gì tồn tại độc lập mà không dựa vào những nhân duyên* khác nhau. Tất cả vạn vật tồn tại sinh diệt thì đều phải dựa vào Nhân và Duyên!"

Vì sao có kẻ làm vua chúa, lại có kẻ phải làm thứ dân. Có kẻ sinh ra đã vinh hoa phú quý, lại có kẻ chịu cảnh bần hàn trong nôi.

Có kẻ làm chủ sinh mạng của nhiều người, lại có kẻ phải chịu sai khiển của người khác.

Vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau.

Đơn giản chỉ là khi ngươi có linh trí, sẽ có nhận biết, sẽ chỉ có so sánh và ghen tị với người khác!



Khi hiểu được những điều đó là không bình đẳng, ý thức ngươi sẽ sinh ra bất mãn, từ đó mới có khái niệm muốn làm chủ bản thân, làm chủ vận mệnh, huyễn tưởng hơn là làm chủ thế giới này.

Một con vịt không có linh trí, nó sẽ không hiểu thế nào sang hèn, địa vị trên dưới.

Nó chỉ biết đói thì phải kiếm thức ăn, khát phải tìm nước uống.

Chỉ kẻ có linh trí mới biết ganh tị và so sánh, biết bất mãn.

Đây là cảm xúc của mọi kẻ khi gặp một kẻ có điều kiện hơn mình, bởi không ai đố kị bản thân với loài thấp hơn.

Vì thế mới có khái niệm muốn công bằng, và làm chủ vận mệnh.



Tu! Khi ngộ ra tất cả điều này, ngươi sẽ có câu trả lời cho mình!

"Thiện hay ác, chủ hay tớ, trên hay dưới, sinh hay diệt, tất cả đều chỉ là cái nhìn của chúng sinh hữu linh đối với thế gian bên trong. Chúng thật sự tồn tại, nhưng cũng thật sự không tồn tại. Ha ha… Kẻ hiểu được điều này sẽ hiểu được đạo của Thanh Tử Dương!"

Hàn Tông giật mình, hắn trầm ngâm rất lâu….

Hắn hiểu ý của Phượng Thiên Hành muốn nói, gã không phải đang chế nhạo những kẻ tự cho mình có thể làm chủ vận mệnh.

Rất lâu, Hàn Tông hỏi:

"Nàng ta… hiện tại thế nào rồi?"

******

*NHÂN DUYÊN ở đây là không phải nghĩa hiểu là DUYÊN do NGƯỜI đưa tới, hay NGƯỜI có DUYÊN.

Nhân Duyên, hoặc nói Nhân và Duyên được hiểu như là nguồn gốc, nhiều cái nguyên nhân tụ họp do duyên mà dẫn đến kết quả như ta đang thấy vậy.

Ví dụ, ngay như việc các bạn có thể đọc được những dòng tại hạ viết này, tất cả là do có chiếc điện thoại, có mạng, có điện, có trang web này, và có nhiều nguyên nhân khác nữa mà thành. Chứ không phải chỉ có một mình tại hạ mà các đạo hữu thấy được cái dòng này.

Tại hạ không phải mùa Xuân, cũng không phải kẻ mang đến mùa Xuân, tại hạ chỉ là một con chim én nhỏ bay đến khi Xuân về mà thôi ^^!

Do những cái Nhân và Duyên đó tụ hợp lại mới có được cái thứ chúng ta đang thấy đấy ạ!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, dù là chơi game hay đọc truyện, xin chớ đừng dành quá 180p, rất có hại cho sức khỏe đấy ạ! Tks!

*******