Chương 394: Bẫy đã giăng từ lâu!
Hàn Tông liệu sức không thể đôi công với đối phương, hắn liền chơi trò du kích.
Một mặt tạo ra phân thân dùng Thủy Quang Di Ảnh Kiếm, mục đích ngăn cản thế công. Tiếp đến lựa thế cho bản thân áp sát, tung đòn chấn áp.
Hắn không dùng Thủy Quang Di Ảnh Kiếm công kích thẳng nàng ta, phần vì an toàn cả hai.
Đây là sát chiêu, một khi đánh ra là không thể thu hồi.
Phần khác sử dụng trên phân thân của mình thì không sao, tác dụng dùng một lần rồi biến mất. Chỉ cần phân thân không bị đối phương phá hủy, thần hồn hắn sẽ không bị tổn thương quá nghiêm trọng.
Nhưng nếu dùng chiêu này trên bản thân, cánh tay hắn sẽ phải nhận một lực phản chấn tương đương.
Để tránh bị Nguyệt Nhiên t·ấn c·ông phân thân, Hàn Tông luôn chủ động giao chiến trước khiến nàng ta bị động, sau đó một mặt huyễn hóa ra phân thân đánh lén.
Sau khi đánh ra một kích, hắn lại thu hồi phân thân, tiếp tục trò cũ diễn lại.
Chẳng mấy chốc, thế trận đã nghiêng về Hàn Tông, trận này hắn bắt buộc phải thắng.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Nguyệt Nhiên rốt cục đã hiểu ra nguyên lý trong đó. Nàng ta tấm tắc:
"Rất nhanh thôi, ta sẽ cho ngươi sủa tiếng chó!"
Nói rồi, Nguyệt Nhiên vung kiếm làm thế thủ.
Kiếm đỏ hướng trước ngực, kiếm đen áp sau lưng, cả người ẩn hiện hai màu đan xen.
Chớp mắt cái, trên đài không chỉ có một Nguyệt Nhiên nữa, mà có tới gần ba mươi thân ảnh nàng ta.
Cả đám nhìn Hàn Tông như đàn sói thấy gà con, ánh mắt tham lam, che miệng khúc khích nói:
"Hiện tại đến lượt bổn cô nương!"
Đến lượt bổn cô nương….
Bổn cô nương….
Cô nương…
Hơn ba chục thân ảnh hú hét đồng thanh xuất kiếm, tám phương mười hướng nhằm Hàn Tông chém tới.
Hàn Tông bất ngờ quá, hắn không biết đối phó chiêu này ra sao, chỉ biết dùng tới Bát Lộ Phong Mang.
Kiếm chiêu quanh người Hàn Tông tỏa ra, bay xuyên qua vài thân ảnh của Nguyệt Nhiên, chẳng để lại tàn tích.
Ngược lại, hắn bị t·ấn c·ông nhiều hướng cùng một lúc, chẳng thể đồng thời phản kháng hết tất cả.
Kết quả bị nàng ta đánh cho tơi bời hoa lá.
Đến khi nàng ta thu lại phân ảnh, Hàn Tông đã nằm xụi lơ trên đất rồi.
Khác với phân hồn của Hàn Tông, là hồn phách ngưng tụ hàng thật giá thật, thời gian có hạn.
Phân ảnh của Nguyệt Nhiên tuy là ảo ảnh, phần lớn có tác dụng làm kẻ địch khó nhìn thật giả.
Nhưng ngoài ra bản thể lại có thể liên tục thế chỗ cho phân ảnh tùy ý tùy thời, từ đó tiến lui dễ dàng.
Hàn Tông đương nhiên không có pháp môn thấu thị, có thể phân biệt giả chân để mà đối phó.
Không thể dùng sát chiêu lung tung, đánh lôi đài càng không thể chạy, cuối cùng thảm bại.
Lan Như Tiên thấy Hàn Tông nằm duỗi thẳng cẳng như chó c·hết trên đất, nàng chẳng quan tâm. Nhìn đến Nguyệt Nhiên, nàng trầm mặt đáp:
"Hai người bằng tuổi, song thiên phú đúng là khác nhau như trời và đất. Bên ta thua rồi!"
Ngạo Tuyệt Không không vì thắng trận tỏ ra kiêu ngạo, gã thừa nhận:
"Thi đấu dạng này khiến tâm lý chúng ta thoải mái, dễ dàng sử dụng pháp môn tùy ý, không có áp lực sinh tử. Tên kia pháp môn tu luyện còn nhiều thiếu sót, nhưng kinh nghiệm có phần nhỉnh hơn. Nếu đây là một trận sinh tử, chưa chắc Nguyệt Nhiên đã kịp thời gian trổ hết tài năng!"
Lan Như Tiên không nói thêm, thua là thua.
Nàng trước khi quay người rời đi, còn không quên nói với gã môn đệ bên cạnh:
"Chờ cho Nguyên Văn hồi tỉnh, nói hắn nghiêm chỉnh thực hiện giao kèo!"
Nửa ngày sau, Hàn Tông từ trong cơn mê hồi tỉnh, hắn bắt đầu thực hiện giao kèo.
Nhân ngày hôm đó, một số đệ tử đang được nhìn thấy tràng cảnh hay ho.
Danh tiếng của Hàn Tông, càng thêm phần dội vang.
Hắn chính là như vậy, thật là một tư thế khiến người xem người cười, kẻ xem kẻ khinh.
Điều này không có gì khó hiểu, Hàn Tông chính là nhận lời thi đấu khiêu chiến, cược ăn thua chịu.
Hắn thua do nhiều nguyên nhân. Mà nguyên nhân chủ yếu là gặp phải đối thủ quá tầm, trên hẳn hai tiểu cảnh giới.
Đối phương là Ngưng Khí hậu kỳ đỉnh phong, lại còn là thiên tài mấy chục năm mới thấy, tư chất Thiên phẩm, hàng thật giá không giảm.
Hàn Tông từ Ngưng Khí trung kỳ, sau khi ở chuyến đi Bát Linh Nguyên trở về hắn dính phải dị tật trên người, cảnh giới bị giảm xuống một tầng.
Mãi gần đây lấy được phương thuốc chữa trị cái tật này, cộng thêm tài nguyên bồi bổ, Hàn Tông mới trở lại cảnh giới trung kỳ.
Nhưng là gặp phải đối phương quá mạnh, mọi biện pháp của hắn chỉ là vô dụng, kết quả thua không thể nghi ngờ.
Phải nói ban đầu khi đối phương tới khiêu chiến, Hàn Tông đã không còn phụ trách khu trợ kia, hắn không cần phải lo chuyện này.
Nhưng Lan Như Tiên từ đâu đi tới, đã chỉ đích danh muốn hắn thay mặt cho Lan hội ra sân.
Hàn Tông đứng dưới áp lực Lan hội cùng lợi ích khi thắng, lại nhìn nhầm tưởng đối phương cảnh giới ngang mình, thế là hắn chấp nhận đồng ý.
Hắn vạn lần không ngờ đối phương lại có pháp môn che giấu cảnh giới, Hàn Tông làm sao có đủ thực lực mà nhìn ra chứ.
Đã thế khi đang giao đấu, dưới đài Lan Như Tiên còn thêm vào một điều khoản cá cược, kẻ nào thua phải chạy như cẩu quanh sân hai vòng.
Vì việc lần trước, rất nhiều hội nhóm đến khiêu chiến không ngớt, dù rằng Hàn Tông đã bị bãi chức. Khiến cho việc làm ăn ở nơi này đình trệ, được ít hơn mất.
Ý định của nàng ta rất rõ, ả muốn mượn giao kèo chấm dứt chuyện này ở đây.
Hi vọng vì mặt mũi khi thua, sẽ không còn kẻ nào đến khiêu chiến dạng này nữa. Hoặc ít nhất bọn họ sẽ phải đắn đo nhiều phần, trước khi đưa ra quyết định đó.
Nhưng nàng ta đâu có ngờ, Hàn Tông lại là kẻ thua đầu tiên!
Hàn Tông thua, hắn không mở lời than oán.
Sau khi chịu xong h·ình p·hạt, Hàn Tông cùng đám người quay về Lan hội.
Ngồi trong gian phòng, khi này chỉ còn hai người, thấy hắn im lặng Lan Như Tiên liền cất lời trước:
"Nguyên Văn, hẳn ngươi đang nghĩ là ta cấu kết cùng bọn họ chơi ngươi một vố. Nếu ngươi nghĩ như thế, thì thật đúng là như vậy!"
Trước lời thừa nhận thẳng thắn của Lan Như Tiên, trong đầu Hàn Tông chợt dâng lên suy nghĩ khác.
Trầm ngâm một hồi, hắn nói:
"Xem ra tác dụng của ta ở Lan hội này đã không còn nhiều, cho nên sư tỷ mới dùng cách đó khiến ta tự rời đi!"
Thấy nét mặt Lan Như Tiên không thay đổi, Hàn Tông liền nói tiếp:
"Hoặc là… sư tỷ đây làm ra chuyện này là để cho một số người thấy được… ta và ngươi bắt đầu có xích mích!"
Trong mắt Lan Như Tiên lóe tia tinh quang, nàng ta như cười như không đáp:
"Lan hội không có được ngươi, thật đúng là rất phí phạm. Loại tài năng mà không thể sử dụng, sợ là thà không có còn hơn để rơi vào tay kẻ khác mà!"
Lan Như Tiên thật còn có ý này.
Nàng ta muốn mượn chuyện này cho hội nhóm khác thấy được, Hàn Tông đã bị Lan hội thất sủng rồi.
Dựa theo xu thế ấy, sớm muộn hắn cũng bị đá đít thôi.
"Có điều người nghĩ ra chủ ý này lại không phải ta!"
Lan Như Tiên lời nhạt ý chán nói ra.
Hàn Tông không khỏi chau mày, bỗng một người theo sau bước vào, y cười lên tiếng:
"Ha ha… Nguyên huynh chớ nên trách Lan sư tỷ, đây đúng thật là chủ ý của ta!"
******
Chúc các bạn những ngày lễ bên gia đình và người thân thật vui vẻ, xin hãy đừng đọc truyện quá lâu ảnh hưởng tới sức khỏe. Thân!
******