Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 395: Một nước đi mới!




Chương 395: Một nước đi mới!

Người đến là Phượng Thiên Hành.

Vừa đến gã đã bắt đầu hai mắt nở hoa, xoa tay cợt nhả:

"Đã lâu không gặp Lan sư tỷ, người quả nhiên vẫn là phong thái khiến sư đệ đây mười phần ngưỡng mộ, khó lòng chôn giấu lưu luyến. Thật không biết rằng mấy ngày nữa đấu giá hội diễn ra, sư đệ rất muốn được cùng sư tỷ một đường….!"

Phượng Thiên Hành bộ dáng si mê nói ra, nhưng chưa hết lời gã đã thấy ánh mắt lạnh băng của Lan Như Tiên thì rùng mình, vội hướng Hàn Tông nói tiếp chuyện ban nãy:

"Khụ khụ... Nguyên huynh, thật ra ta và Lan sư tỷ đã bàn bạc kỹ lưỡng. Sau này huynh sẽ không còn là người của Lan hội nữa, mà là người của Sa hội ta!"

Thấy Hàn Tông nhíu mày, gã nấn ná nói:

"Về việc Nguyên huynh và Song Tượng ký thệ minh ước nội gián, tiểu đệ đây cũng đã nói rõ cho Lan sư tỷ biết cả rồi."

Gã gãi gãi tai, cười gượng nói thêm:

“Thật ra… là từ lần trước đến hỏi mua cửa hàng của Lan sư tỷ đây, tiểu đệ đã sớm nói ra. Cũng được một thời gian rồi, Nguyên huynh mong chớ trách. Hà hà… hà hà!”

Hai mắt Hàn Tông lóe tia tinh quang, hắn hướng hai người đảo một vòng.

Thì ra tên âm hiểm Phượng Thiên Hành đã hố hắn một vố.

Hàn Tông không khó đoán ra nguyên do, gã làm vậy là muốn Lan Như Tiên đá hắn khỏi Lan hội, từ đó gã được lợi mà thôi.

Chỉ là Lan Như Tiên đã biết lại làm như không thấy trong một thời gian dài, đây mới là vấn đề!

Bị bắt quả tang tại trận, Hàn Tông không phủ nhận, bản thân ngu ngốc không đề phòng thì phải chịu thôi.

Khi hắn chưa biết nói điều gì cho phải, Lan Như Tiên ở bên cạnh đã buông lời:

“Sau chuyện này ngươi không còn là người Lan hội ta nữa rồi, ngươi đã có thể đi!”

Thấy Hàn Tông im lặng, Lan Như Tiên nói thêm:

“Chẳng qua ta không trừng phạt ngươi vì chuyện phản phúc, vậy thì ngươi vẫn phải đảm bảo chuyện này không được nói ra với Song Tượng!”

Hàn Tông im lặng một lúc, hắn đứng dậy chắp tay hướng Lan Như Tiên một quyền:

“Cảm tạ Lan sư tỷ đã bỏ qua, ta hiểu!”



Hàn Tông lướt mắt qua người Phượng Thiên Hành một cái, sau đó lặng lẽ rời đi.

Chờ cho Hàn Tông đi xa, Lan Như Tiên bấy giờ nhìn lại Phượng Thiên Hành nói tiếp:

“Ta đã đáp ứng yêu cầu này rồi, vậy thì đến lượt ngươi nói một chút chuyện minh ước tiếp theo của hai ta rồi đấy!”

Thì ra, ngày đó Phượng Thiên Hành đến tìm Lan Như Tiên không chỉ hỏi mua gian hàng kia, mà còn có thêm hiệp ước khác, mà chuyện này gã lại không nói cho Hàn Tông biết.

Lan Như Tiên ngày đó sau khi biết Hàn Tông cùng Song Tượng kết minh ước nội gián từ miệng Phượng Thiên Hành, nàng ta đã tức giận rất lâu.

Vốn định bụng lần đó Hàn Tông quay về, nàng sẽ ra tay dạy dỗ hắn một trận.

Nhưng lúc đó Phượng Thiên Hành đã cản ngăn, gã nói có cách giúp nàng lợi dụng chuyện này chơi lại Song Tượng một vố.

Vì thế Lan Như Tiên bấy nay chịu ngậm bồ hòn, mới không lật ra cái bộ mặt ghê tởm của Hàn Tông.

Còn hắn vẫn không biết chuyện này phát sinh, giống như tên hề nhảy nhót mua vui cho người!

"Sư tỷ đừng lo, chúng ta biết Nguyên Văn là nội gián của Song Tượng, ngược lại Song Tượng lại không biết chuyện này đã bại lộ. Vì thế, chúng ta chỉ cần vài mẹo, con chuột chù kia sẽ sớm mắc bẫy ngay thôi. Hắc hắc!"

Phượng Thiên Hành cười hô hố, gã đã nghĩ đến cảnh kia mà không nhịn được.

"Chỉ mong điều ngươi nói là thật, có điều lần này cực kỳ quan trọng, không thể lơ là!"

Lại nói Hàn Tông, ngay khi hắn ra khỏi khu chợ tiến về động phủ của mình.

Ngay trên đường đi, Vô Từ Tà đã sớm đứng đợi một bên, vừa thấy hắn dừng lại trước mắt, y mỉm cười đủng đỉnh cất lời:

"Đã lâu không gặp Nguyên sư đệ, ta có thể mời một tách trà hay không!"

Không lâu sau Hàn Tông ngồi trong một gian động phủ, đối diện hắn là vài người quen thuộc.

Luân Đằng Vân không biết đi đâu, y không có ở đây. Bạch Tạng chính là kẻ đưa ra vấn đề, gã mở lời đầu tiên:

"Nguyên Văn, vài ba ngày nữa hội đấu giá sẽ tổ chức, chuyện này ngươi biết chứ?"

Hàn Tông gật đầu đáp:



"Sư đệ có biết!"

Bạch Tạng lại hỏi:

"Vậy còn chuyện hai tháng sau một hội đấu giá khác tổ chức ở chính khu nội môn chúng ta, ngươi chắc có biết chứ?"

Trong mắt Hàn Tông lóe tia ngạc nhiên, hắn lắc đầu thẳng thắn:

"Chuyện này sư đệ không biết!"

Nghe Hàn Tông trả lời, không thấy hắn bị minh ước nói dối phản phệ, cả đám đều biết hắn đang nói thật.

Phải nói rõ chút, chính xác người kế minh ước với Hàn Tông là Bạch Tạng.

So với thiên tài như Luân Đằng Vân, Hàn Tông còn chưa có tư cách này.

Thấy Bạch Tạng ở bên hỏi dồn Hàn Tông, Vô Từ Tà trộm nghĩ không ổn, chuyện y như gã dự đoán.

Nguyên Văn hắn đã không còn là hạch tâm của Lan hội nữa rồi. Rõ ràng nàng ta đã bắt đầu loại hắn ra ngoài, nên mới giấu giếm tiết lộ tin tức.

Nếu như thế, giá trị minh ước giữa hắn và Song Tượng coi như vô dụng rồi sao?

Quả nhiên sau đó y nghe Nguyên Văn thú thực nói:

"Thật không dám giấu các vị sư huynh, ngày hôm nay ta chính thức bị Lan hội đá rồi. Hiện đã không còn là người của hội nhóm ấy nữa!"

"Chuyện này là thật?"

Bạch Tạng giật mình đứng lên, sau khi xác nhận Hàn Tông gật đầu.

Vẻ mặt y ngơ ngác, mãi một lúc sau y phá lên cười, vênh vang chỉ tay:

"Ha ha ha.. Ta chờ ngày này lâu rồi, Nguyên Văn, đây là vì ngươi xứng đáng!"

Nhưng gã còn chưa cười chán, Hàn Tông lại nói thêm:

"Tiện đây sư đệ cũng nói, đệ đã là người của Sa hội rồi!"

"Ặc…!"

Bạch Tạng đang cười thì tắc họng, gã ho khan sặc sụa.



Vô Từ Tà trầm ngâm. Sa hội hình như là hội nhóm của Phượng Thiên Hành thì phải.

Đây là hội nhóm mới thành lập, xem chừng Nguyên Văn là thành viên đầu tiên, sớm được gã để ý chiêu mộ.

Y ấn tượng với gã này, nhờ một kế đục nước béo cò mà lấy được gian hàng của Lan Như Tiên từ tay Song Tượng bọn gã.

Đã phần nào nhìn thấu tính cách của gã, cả hai đều là loại ruột giấu ở trong bụng, lời nói và suy nghĩ khác nhau lắm lắm.

"Bạch sư huynh, minh ước này xem như vô dụng rồi, phải chăng chúng ta nên phá bỏ nó?!"

Đã bị lộ trước Lan Như Tiên, chuyện trao đổi tin tức xem như vô dụng, Hàn Tông rất muốn hủy nó đi.

Nào biết Bạch Tạng cười hăng hắc, gã lắc đầu đáp:

"Không không, tuy là vô dụng ở mặt này, nhưng mặt khác vẫn còn giá trị lắm lắm. Nguyên sư đệ, một thời gian nữa ngươi sẽ biết!"

Nói đoạn Vô Từ Tà ở bên đột nhiên hỏi xen:

"Phải chăng chuyện chúng ta có minh ước… Lan Như Tiên đã biết?"

Hàn Tông bị hỏi, hắn hơi giật mình. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn đáp:

"Chuyện này có khả năng, song không phải sư đệ nói ra!"

Xác nhận hắn không nói dối, Vô Từ Tà vờ gật đầu nói vài câu tin tưởng.

Hàn Tông ngoài mặt không cười nhưng bên trong đã bắt đầu biểu lộ khó coi.

Không có lợi ích hắn chẳng muốn có thêm ràng buộc, nào ngờ Bạch Tạng cố ý không muốn.

Điều đó có nghĩa, gã đang còn một mưu mô khác nhằm lợi dụng chuyện này.

Hàn Tông không biết là gì, nhưng hắn biết sẽ chẳng tốt đẹp gì cho lắm.

Giữa hắn và Song Tượng có vài món nợ chưa thanh toán, sự việc kết thúc ắt tới lúc lật mặt.

Chỉ là hắn không có biện pháp, một bên không đồng ý thì bên kia vô phương phá vỡ minh ước.

Đây là thiếu sót khi trước soạn thảo minh ước, hắn đã quên thêm vào điều này.

*****