Chương 393: So kèo!
Lại nói về Hàn Tông nửa canh giờ trước.
Trên đài kình khí giao phong ác liệt, đôi bên chiến đấu đã đến hồi cam go.
Ngạo Tuyệt Không hướng hai người trên đài cười lên tiếng:
"Trận đấu đã sắp kết thúc, xem ra phần thắng đã thuộc về chúng ta rồi!"
Nghe lời dương dương tự đắc của đối phương, Lan Như Tiên hòa nhã ở một bên xen lời:
"Còn chưa chắc đâu, con bài chưa lật của sư đệ nhà ta vẫn còn nhiều lắm lắm!"
Hai người thi thoảng chen vào đôi câu, khi thì khen người mình, khi thì chê bai người của đối phương.
Có điều khen thì khen, Lan Như Tiên trong ánh nhìn đã có phần tối tăm, rất muốn quay người bỏ đi.
Trên đài, Hàn Tông đang giao đấu với một nữ tử.
Nàng ta tuổi tác thấp hơn, thân hình nhỏ nhắn, da dẻ trắng mịn, tóc búi củ hành, hai dải ruy băng phiêu linh trong gió.
Nàng ta tay cầm song kiếm, một đỏ một đen. Mỗi kiếm chém ra, đều có hàn mang tương ứng, nhìn thật đã mắt.
Đối điện nàng ta, Hàn Tông phong cách bụi bặm, áo vải trắng đục tung bay, tóc buộc ngang vai, phất phơ vài sợi xoăn xoăn trước trán.
Ánh mắt hắn hờ hững liếc đối phương, bộ dáng bố đời không quan tâm lắm.
Có điều khóe miệng rỉ máu chưa khô, ẩn ẩn thấy rõ trên đất đã có vài cái răng rơi ra.
Khác vẻ bên ngoài, trong lòng Hàn Tông thập phần cảnh giác. Nếu có thể, hắn thật sự muốn dùng phong bộ, mà quay đầu bỏ chạy.
Ngay lúc cam go, Hàn Tông đánh ra Bát Lộ Phong Mang.
Chiêu kiếm này ảo diệu ở chổ, bên ngoài nhìn như đang thu kiếm về thủ, thực chất lại ẩn ẩn phóng ra kiếm ảnh t·ấn c·ông, đánh vào tâm lý chủ quan đối phương.
Tám đường kình kiếm vừa ra, xé gió lao đi vun v·út, để cho nữ tử giật mình bức lui.
Đôi bên thuận thế cách nhau vài trượng dừng lại, lăm lăm dè chừng đối phương.
Ngay lúc này, bên dưới đài Ngạo Tuyệt Không không nhịn được nữa, gã hướng lên nói lớn:
"Nguyệt Nhiên, không có thời gian vui đùa đâu, kết thúc trận đấu đi. Ngươi quên rồi sao? Chúng ta còn phải đi chiến Cửu Tầng Yêu Lâu!"
Nữ tử đang tỏ ra dè chừng trước Hàn Tông nghe được, nàng giật mình nhớ ra chuyện phải làm, liền vội vàng đáp:
"Đúng thế, ta quên mất!"
Đoạn nàng hướng Hàn Tông thi lễ, nói:
"Sư đệ xin thứ lỗi, chúng ta buộc lòng phải kết thúc ở đây thôi!"
Hàn Tông nhổ ra một ngụm máu, mặt lạnh tanh đáp:
"Giở hết bản lĩnh ra đi!"
"Tốt, để ta cho sư đệ thưởng thức tuyệt chiêu ta mới sáng tạo!"
Vừa nghe hai mắt Hàn Tông biến sắc, không còn vẻ bình đạm như cũ, hắn tập trung mười phần tinh lực.
Hàn Tông biết rõ, những kẻ có thể sáng tạo pháp môn, bản lĩnh lợi hại cao thế nào.
Không giống như nghề kiếp trước của hắn, nghiên cứu trên đồ vật mà sai, tất nhiên có thể dùng cái khác thay thế được.
Sáng tạo công pháp thì khác, bởi vì phải dùng chính bản thân mình để thử.
Nếu như vận hành kinh mạnh, linh lực bị sai huyệt vị, ắt sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cho cơ thể.
Do đó, đại sư ở chức nghiệp này cực kỳ thưa thớt, vì phần lớn đều c·hết cả rồi!
Hàn Tông năm đó chân ướt chân ráo không biết gì về tu giả hoàn cảnh, tự cho mình xuất chúng tài năng đi trước thời đại, ngạo nghễ sáng tạo công pháp cho bản thân dùng.
Còn may là mèo mù trên đường ngửi thấy chuột c·hết lâu ngày, bằng không chắc cũng đã xanh mồ xanh mả từ lâu!
Ngay lúc Hàn Tông phân tâm nhớ lại, trước mắt Nguyệt Nhiên đã phi thân lên cao. Hai tay nàng ta cầm kiếm giang ra, cả người tản mát lam quang.
Thế rồi nàng ta thét lớn ra chiêu:
"Ta Đánh Bên Phải nè!"
Nàng ta phi thân lao v·út về phía Hàn Tông, chưa đầy ba thước thân ảnh kia đã biến mất trước mắt.
Hàn Tông giật mình, cảnh giới của hắn chưa đủ để sử dụng tinh thần niệm, nhận biết đối phương hướng nào đánh tới.
Về phần nàng ta nói đánh bên phải, Hàn Tông cóc tin. Chỉ có thể dùng ngũ quan phối hợp, đề phòng mọi hướng.
Ngay lúc ấy, từ bên trái Hàn Tông xuất hiện lam quang.
Nguyệt Nhiên từ đâu đánh tới, hai kiếm đan nhau tạo thành vòng cung, chảm phá toàn diện.
Hàn Tông cật lực tránh đòn, hắn đỡ được ba đường kiếm, tới nhát chém thứ tư thì không kịp.
Kiếm khí vừa đến, trước ngực Hàn Tông đã ăn ngay một chuôi kiếm của đối phương.
Hắn lăn hai vòng trên đất, phải tiện đà lộn thêm một vòng mới có thể thủ thế.
Ngay lúc đó, Nguyệt Nhiên lại nhảy lên cao lần nữa, nàng ta hô lớn:
"Chiêu thức thứ hai có tên, Ta Đánh Bên Trái nè!"
Thế rồi như ban nãy, nàng ta phi ra được ba thước thì thân hình lại hóa thành tàn ảnh, biến mất khỏi tầm mắt của Hàn Tông.
Là lừa, lần này nhất định là giả chiêu.
Việc hô lên chiêu thức khi ra chiêu, không khác gì chỉ đường dẫn lối cho đối phương.
Đằng này nàng ta còn không ngần ngại, nói luôn hướng đánh.
Rõ ràng là trò chỉ chó đánh mèo, khiến đối phương phân tâm đây mà.
Hàn Tông vẫn là toàn lực mười phần cảnh giác, không nghiêng về bên nào.
Ngay khi tiếng gió bên phải của hắn vang lên, Hàn Tông vội vàng tung kiếm đón đánh.
Giống như lần trước, Hàn Tông chỉ đỡ được ba đường kiếm. Tới kiếm thứ tư như cũ, trước ngực Hàn Tông lại bị chuôi kiếm nện trúng.
Hắn bị kình lực đánh cho ngã nhào trên đất, miệng lại thổ ra một ngụm máu lớn.
Hàn Tông lồm cồm bò dậy, mặt tái như đít khỉ nhìn Nguyệt Nhiên.
Hai người đứng đối diện, một người mỉm cười, một người oán than!
Bên trái của hắn là bên phải của nàng. Hai chiêu vừa rồi, nàng ta không phải hô giả chiêu lừa gạt.
Nói một cách khác, nếu Hàn Tông nghe lời nàng ta mà phòng thủ đúng lúc, ắt sẽ không bị trúng chiêu.
Chỉ là ai ở tình huống của hắn sẽ hiểu, ai lại đi tin lời đối thủ của mình chứ?
Dưới đài, Ngạo Tuyệt Không cười rung người, gã đáp:
"Ha ha ha. Lan sư muội cùng tên nhóc kia đa nghi quá rồi. Đây không nàng ta hô lời giả lừa gạt, càng không khinh thường đối thủ mà chỉ điểm, đây chỉ là tên gọi nàng tiện miệng đặt cho chiêu thức kia mà thôi. Ha ha ha!"
Nghe lời này, cả Lan Như Tiên và Hàn Tông đen mặt.
Rõ ràng con ả Nguyệt Nhiên thật ranh ma, đặt tên chiêu thức thôi mà lại khiến người ta đau đầu lý giải.
Đây đâu phải ngây thơ, đây là khôn lỏi.
Hàn Tông thầm nhủ, là hắn nghĩ nhiều rồi.
Nơi này danh nghĩa vẫn là tông môn chính đạo, không phải kẻ nào cũng đa đoan quỷ kế, vẫn có những thiếu niên nhiệt huyết, một thân chính khí.
Bản thân lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nên mới hiểu lầm lời nói đối phương.
Hàn Tông chắp tay một quyền hữu lễ, hắn đáp:
"Sư tỷ, ngươi nên cẩn thận!"
Nhìn hắn nói rồi thu tay, Nguyệt Nhiên tỏ mặt ngạo nghễ. Nàng được khen thành quen, vểnh mũi đáp:
"Yên tâm, sư đệ có thể tùy ý sử dụng toàn bộ chiêu thức của mình, kể cả sát chiêu!"
Hàn Tông gật đầu, phi thân tiến lên ra chiêu!
Chỉ là trong lòng trộm nghĩ, hắn nếu sử dụng sát chiêu thật, thì sau trận đấu sẽ không biết gặp tai bay vạ gió gì đâu.
Nàng ta quân tử, nhưng không có nghĩa người bên cạnh nàng ta cũng vậy!
Hai bên giao đấu vài chiêu, Nguyệt Nhiên gần như chỉ qua vài chiêu đã áp đảo.
Khi đang muốn ép Hàn Tông về sau, chợt bên tai nàng nghe tiếng gió truyền đến.
Nguyệt Nhiên biến sắc, nàng ta cong người thuận thế né tránh.
Một đường cong mỹ lệ khiến bao kẻ đỏ mắt, đúng lúc đó một ánh lam xoẹt qua, xé tan chéo áo của nàng.
Ánh lam này thoạt nhìn như chiếc lá tre, vừa chạm xuống đất liền xới tung một mảng nhỏ, sau đó hóa thành vũng nước.
Mọi người nhìn qua, sắc mặt nghiêm trọng.
Chiêu này theo hiểu biết, mấy người chưa từng thấy qua.
Chẳng có gì lạ, rất nhiều đệ tử thế gia, đều có pháp môn riêng của gia tộc mình.
Chỉ có điều, tốc độ của nó nhanh quá!
Nguyệt Nhiên thấy rõ ánh lam từ sau bay đến, nàng quay người nhìn lại xem là ai can thiệp đánh lén.
Nào ngờ khi thấy được một thân ảnh Hàn Tông khác đang lơ lửng trên không, toàn thân một màu đen tuyền.
Thế nhưng, thân ảnh này cũng đang dần dần hóa thành làn khói, tiêu biến khỏi tầm mắt.
"Là… Huyễn Ảnh Phân Hồn Thuật, ngươi là môn đồ của dãy Kiếm Phong?"
Nhận ra chiêu thức này, Nguyệt Nhiên quay người liền hỏi. Nào biết, Hàn Tông đã lợi dụng áp sát tới gần, hắn lạnh lùng đáp:
"Sư đệ trả lễ!"
Nói xong Hàn Tông vung lên chuôi kiếm, hắn nện thật mạnh vào ngực Nguyệt Nhiên, khiến cho nàng ta ngã bổ nhào về sau.
"Ặc…!"
Vừa đau vừa tức, Nguyệt Nhiên lật đật bò dậy.
Nàng khi này hai tay lăm lăm cầm kiếm, ánh mắt nghiêm túc.
"Tên khốn c·hết tiệt, xem chiêu!"
Nguyệt Nhiên vung kiếm đánh tới, ngay lúc phi thân vài bước, ánh mắt nàng lóe tia ngưng trệ.
Lại một tiếng gió bay đến, lần này đủ nhanh khiến Nguyệt Nhiên phải giơ tay đón đỡ.
Xung quanh bàn tay nàng kim quang tỏa ra, huyễn hóa thành một tấm khiên nhỏ, ngăn thế đánh tới.
Phanhh…
Ánh lam kia một đường công phá, đánh thẳng vào bàn tay nàng, rồi hóa thành vũng nước rơi xuống.
Nguyệt Nhiên tuy không sao, nhưng lực đạo từ ánh quang kia mạnh quá, làm bàn tay nàng ê ẩm.
Nàng giơ tay xem thầm nhủ, nếu không có huyễn hóa cương khí thủ hộ, chiêu này của hắn có thể phế được bàn tay của mình rồi.
*****