Chương 392: Đông Sơn Lạc Thần!
Hàn Phong thét lớn, hắn muốn rũ bỏ tất cả, không muốn nghĩ đến.
Rồi hắn lại nhìn lại vật trên tay mình, đây là một chiếc trống đồng, nhỏ bằng đầu ngón tay, còn có móc đeo như trang sức.
Nhưng hắn biết, nó chính là đệ nhất thần khí, Đông Sơn Lạc Thần.
(*) từng xuất hiện ở chương 100!
Bỗng bên cạnh vang lên âm thanh tiểu nữ nhân:
"Hàn Phong, ngươi chớ nên bụy lụy, cũng không cần trách ai. Đây là điều kiện kiểm tra căn cốt của ta cho ngươi, cũng là khảo nghiệm bản tâm của chính ngươi."
Dừng một chút cô nhóc lại nói thêm:
"Bản tâm ngươi kiên định với con đường đã chọn, thì dù ngươi gặp chuyện gì cũng chẳng thể làm bản tâm mình lung lay được. Ngược lại tâm ngươi không vững, không gặp chuyện này thì cũng vì chuyện khác mà lung lạc thôi. Phải nhớ, chính hay ma chỉ là con đường ngươi chọn đi, chứ nó không phải là đích đến. Con đường này ngươi chỉ vừa bước chân vào, chông gai vẫn còn rất nhiều ở phía trước!"
Hàn Phong hiểu rõ chứ.
Bản tâm ban đầu của ai cũng đều như nhau, nhưng rồi luôn luôn vì chướng ngại bên ngoài mà lung lay, mà thay đổi định kiến.
Bởi thế mới cần tu, tu ở thế giới này chính là làm cho bản tâm mình kiên định hơn trên con đường đã chọn.
Bất giác Hàn Phong mở lời:
"Ta muốn yên tĩnh một mình!"
Lời hắn mang theo vẻ mệt mỏi, thế rồi chẳng nghĩ ngợi nhiều hắn liền khoanh chân nhắm mắt.
Tiểu nữ nhân trước mắt thấy vậy không nói gì, nàng ta biết mọi thứ cần phải có thời gian. Thời gian để thích ứng, để làm dịu đi cái tâm trạng đang lộn tùng phèo của hắn.
Duy chỉ một điều ả không nói, ấy chính là những gì hắn trải qua kia, thật ra không hẳn tất cả là mộng cảnh.
Hơn mươi ngày sau Hàn Phong từ trong động phủ bước ra.
Hắn bước đi trầm ổn, khí chất trên người điềm đạm, không còn hỗn loạn của những cảm xúc bốc đồng như xưa.
Nhìn sư tôn cùng sư huynh đệ đứng đó, Hàn Phong hướng hai người quỳ xuống một chân, hành lễ:
"Đệ tử bái kiến sư tôn!"
Đại trưởng lão Bạch Đằng Giang gật đầu vài cái, ông ta không nói gì thêm.
Chỉ có Thanh Khư đạo nhân cười ha hả nâng lên:
"Đồ đệ ngoan của ta, cuối cùng ngươi cũng ra rồi. Ngươi làm cho vi sư ta lo lắng quá!"
Từ sau khi hắn bị thụ hình, ông ta thấy Hàn Phong bế quan ngay thì lo lắng không ngừng. Lão chỉ sợ thằng nhóc này không chịu nổi thực tế phũ phàng, từ đó sinh ra tâm ma mà hỏng cả tiền đồ.
Nhưng thấy Hàn Phong bộ dáng bình ổn, thư thái vui vẻ thế này, lão đã yên tâm phần nào.
Chỉ là ngay lúc Hàn Phong hỏi đến Thanh Tử Dương, Thanh Khư lão không khỏi than thở ủ rũ, tâm trạng mọi người đang vui bỗng chững lại:
"Trong lúc con bế quan, hơn một tháng trước cả hai đều đã rời môn. Chỉ là không được mấy ngày tin tức truyền về…!"
Nói đến đây Thanh Khư lão đạo nghẹn ngào, bất an.
Hàn Phong nhìn thấy nếp nhăn trên gương mặt kia nhiều thêm mấy phần, hắn chấn an một hồi.
Sau cùng đại trưởng lão thay mặt nói ra:
"Bên trên nói rằng nơi nàng ta m·ất t·ích hiện đã bị tàn phá không ít, còn có một thế lực rất lớn đang ẩn tàng nơi đó. Người của môn phái ta cử đi song chưa có kết quả, sự kiện này khiến Tả môn chủ đang đứng ngồi không yên. Về phần Thanh Y tiểu nữ, dựa theo dấu vết cũng là đang m·ất t·ích. Sự thể thế nào, hiện khó mà nói trước!"
Hàn Phong nghe xong thảng thốt, hắn không ngờ trong thời gian mình bế quan lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hắn lo lắng hỏi:
"Đại sư tôn, thế lực kia là sao? Nơi đó chẳng phải vẫn là địa bàn của môn phái ta, sao lại có thế lực kẻ khác chiếm hữu? Chẳng lẽ môn phái ta…!"
Nghe Hàn Phong kích động, Bạch Đằng Giang sợ hắn nói ra lời bất kính nào đó lại bị kẻ hữu tâm nghe được thì giơ tay ngăn lại, đoạn ông ta giải thích:
"Tả môn chủ cũng đã cử tới rất nhiều cường giả, chiến lực bọn họ đã thuộc hàng tiên cấp. Nhưng từ tình cảnh này ta suy đoán, đối phương có lẽ còn mạnh hơn!"
Hàn Phong không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Thanh Tử Dương chỉ là một nữ phàm nhân, sao có thể đụng chạm vào những kẻ như thế.
Dù nàng ta có con mắt chánh pháp, song điều đó không có nghĩa là nàng ta biết tất cả.
Thanh Tử Dương có thể chỉ điểm mấu chốt, nhưng đạo mỗi người vẫn phải tự chính mình cảm ngộ.
Bằng không lão tổ Chu Thần đã giữ nàng bên cạnh, tu vi ông ta nghe nói cũng không trì trệ quá lâu.
Nói một cách chính xác, Thanh Tử Dương chỉ có ích cực lớn đối với những kẻ dưới Hoàng cảnh. Trên Hoàng cảnh mà nói, đối với người khác thì nàng ta còn hại nhiều hơn lợi.
Chả thế mà các vị trưởng lão thấy nàng ta, tất cả đều muốn tránh. Những thế lực khác, sớm đã giở trò phá đám từ lâu rồi, đâu phải chờ tới lúc này.
Nguyễn Thanh Tâm ở bên thấy bầu không khí chùng xuống, nàng ta xem vào an ủi:
"Ngươi cũng chớ nên quá lo lắng, lấy tài trí cùng diệu dụng của Tử Dương tỷ, khả năng nguy hại tính mạng không lớn. Chỉ là chưa biết mục đích đối phương là gì mà thôi. Kể cả Thanh tỷ tỷ cũng vậy, rồi sẽ có tin tốt truyền về!"
Hàn Phong gật đầu, cùng mọi người an ủi Thanh Khư lão đạo một trận.
Hắn biết, hiện tại không vững tinh thần để nghĩ ngợi lung tung, mọi thứ sẽ chỉ thêm rắc rối mà thôi.
Mấy người an ủi một hồi, khi này chỉ còn Nguyễn Thanh Tâm và Hàn Phong ở lại.
Hắn nhìn cô gái này, nửa muốn nói, nửa lại không.
Thực tế là từ khi hắn rơi vào mộng cảnh khảo nghiệm kia, hắn đã nhận ra rất nhiều điều, những thứ mà ngày trước hắn không biết.
Có một số câu nói phải trải qua thời gian cùng hoạn nạn, mới có thể cảm ngộ hết được ý nghĩa của nó!
Hàn Phong nhận ra, hắn không hề yêu Nguyễn Thanh Tâm như đã nghĩ.
Đây chỉ là tình cảm huynh muội đồng môn, không có chút trai gái tư tình nào cả.
Nhưng để mở lời cự tuyệt, Hàn Phong vẫn có chút do dự.
Hắn sợ đối phương khó tiếp nhận, sợ đối phương vì thế sinh tâm ma, con đường tu hành ngày sau….
Chỉ là hắn đâu biết, Nguyễn Thanh Tâm tuy không nhìn ra lời hắn muốn nói, nhưng trực giác của nàng thì nhạy bén.
Người nói chuyện thân thiết với mình hàng ngày hiện lại ít nói, tựa hồ như có khoảng cách, bất cứ ai n·hạy c·ảm đều sẽ nhận ra thôi.
Nhưng nàng hiện không để ý lắm, chỉ cho là Hàn Phong vì đang lo cho Thanh Y và Thanh Tử Dương mà bất an như vậy mà thôi.
Ngẫm nghĩ một lúc, Nguyễn Thanh Tâm mở lời:
"Huynh vừa hay xuất quan đúng lúc, ba ngày sau là hội đấu giá tiến hành. Vừa hay nghe nói xuất hiện một viên linh thạch ngũ hành hệ Thổ, cũng rất có ích cho huynh khi đột phá lên hậu kỳ!"
Trước đó Hàn Phong đạt được khảo nghiệm của Đông Sơn Lạc Thần, hắn nhận chỗ tốt không ít. Từ Hợp Linh sơ kỳ, sớm đã tiến vào trung kỳ một khoảng lớn.
Dựa theo tiến độ này, ngày tiến vào hậu kỳ đã không còn xa rồi.
Trong khi linh thạch ngũ hành trân quý với Vương cảnh, Hợp Linh cảnh càng không hề kém hơn.
Hàn Phong là dị linh căn băng hệ, hắn chỉ bị hỏa hệ khắc chế mà thôi. Viên linh thạch hệ Thổ kia vẫn dùng rất tốt, không hề vô dụng.
Hàn Phong gật đầu, hắn mở lời:
"Không nên hi vọng quá nhiều, kẻ muốn viên linh thạch kia còn nhiều hơn chúng ta. Nếu không thể đến tay, vậy đấu giá những thứ tốt cho cảnh giới hiện tại cũng là biện pháp tốt!"
Hai người vốn không biết, chủ nhân của viên linh thạch kia hiện đang phải chạy vòng vòng quanh sân đấu bằng cả hai chân hai tay, mặt ngửa lên trời, miệng không ngừng kêu:
"Gâu gâu… ẳng..!"
*****