Chương 391: Pháp thế gian.
Về phần Thanh Tử Dương, Thượng Thiên Thánh Mẫu vẫn chưa hiểu dụng kế của ả, bất giác mà nhíu mày:
"Pháp Pháp tôn giả, đạo hữu nghĩ sao về người đó. Ta không nghĩ là vì để cứu kẻ được Siêu Nghịch Lưu nhận chủ, mà nàng ta phải t·ự s·át đâu!"
Đối với nhận định của Thượng Thiên Thánh Mẫu, Thanh Tử Dương cố ý t·ự s·át chính là để cho Thiên Cung chịu tổn thất lớn.
Từ việc nàng ta c·hết, đại kế hợp nhất của Thiên Cung sẽ phá sản.
Vì thế Thiên Cung muốn cứu nàng ta sống lại thì chỉ duy nhất một cách, ấy là để cho phần hồn phách còn lại của Mệnh Tại Y sử dụng Siêu Nghịch Lưu.
Chỉ có như vậy Thanh Tử Dương mới có thể toàn vẹn hồn phách sống lại, đại kế Thiên Cung mới tiếp tục thực hiện.
Có điều Thượng Thiên Thánh Mẫu rất hồ nghi vào nhận định này. Kẻ có con mắt chánh pháp, sao có thể cứu tên ma đầu được chứ?
Kẻ bất thiện sẽ không thể sở hữu được…. Khoan đã, chẳng lẽ…
Pháp Pháp tôn giả gật đầu đáp:
"Vốn dĩ đạo hữu đã có câu trả lời rồi, chỉ là ngươi còn chưa chịu tin thôi!"
Thượng Thiên Thánh Mẫu trầm mặc, rất lâu sau bà ta mới lại thở dài lên tiếng:
"Thì ra nàng ta cũng giống như tất cả tu giả, đều muốn cải lại mệnh số. Nhưng làm trái lại quy tắc thiên địa, ắt phải chịu tai kiếp. Tu giả chịu thiên kiếp địa tai, những kẻ như nàng ta sẽ mất thần thông đang có. Chỉ là…. nàng ta mất đi nó rồi, liệu có ảnh hưởng lớn tới đại kế của chúng ta hay không đây…!"
Ngược lại lo lắng của bà ta, Pháp Pháp tôn giả tùy ý trả lời:
"Nếu Thiên Ý chí tôn đã không có phản ứng, vậy thì điều này cũng không có gì quá to tát, chúng ta lo lắng vô ích. Ha ha... Đối với điều này, ta rất có mong chờ!"
Thượng Thiên Thánh Mẫu nhìn ra ý khác trong lời, bà ta liền hỏi:
"Nói như vậy đạo hữu đã biết trước từ lâu?"
Lời này không giả, Thượng Thiên Thánh Mẫu tuy là một trong những kẻ mạnh nhất thiên địa này, song kiến thức của bà ta không phải dạng duy ngã độc tôn, không phải cái gì cũng biết.
Chiến lực cao đương nhiên đại biểu cho trí tuệ không thấp, những kẻ có thể leo lên được tầng cao nhất của chúng sinh, đồng nghĩa bà ta có trí tuệ phi thường.
Nhưng nó không đại diện tất cả, bởi kẻ ở tầng thấp cũng không có nghĩa trí tuệ thấp kém. Dù tầng cao, thông minh đến mấy cũng có nhiều lúc mắc sai lầm.
Sai lầm của kẻ ở tầng cao lại chính là cơ hội ngàn vàng của những kẻ tầng thấp muốn leo lên.
"Quan kiến của tất cả tu giả chúng ta chính là luôn dùng cảnh giới đối phương để đánh giá trí tuệ đối phương. Thế nên chúng ta rất dễ khinh thị những kẻ có chiến lực thấp hơn mình. Đó là một định kiến sai lầm, cần nên loại bỏ!"
Pháp Pháp tôn giả nói ra, ông thấy bà ta gật đầu đồng ý thì nói thêm:
"Để leo lênh đỉnh cao vinh quang, không chỉ cần chiến lực mạnh mà còn cần trí tuệ phi thường. Nhưng chỉ như thế thì chưa đủ!"
Thượng Thiên Thánh Mẫu ngẫm ra rồi tán thành:
"Ý đạo hữu là còn cần may mắn?"
"Chính phải như vậy, kẻ thành công cũng cần may mắn, gặp đúng thời mới có thể đơm bông kết quả được. Muốn thấy anh hùng thì phải có chiến trường, kinh thương phát triển mạnh thì phải ở thời bình. Cây muốn lớn nhanh phải cần nơi đất tốt, người muốn trưởng thành phải kinh qua lắm bão giông. Bằng không trí tuệ dù có phát huy, cũng không thể phát huy hết tiềm năng vốn có!"
Thượng Thiên Thánh Mẫu gật đầu, bà ta lại hỏi:
"Điều này ta hiểu, nhưng nó liên quan gì đến việc con nhóc kia?"
Pháp Pháp tôn giả lắc đầu, ông ta giải đáp:
"Bất kỳ ai cũng đang nghịch thiên trong phiến thiên địa này, dù kể người phàm hay tu giả, dù là cỏ cây hóa lá hay phiến đá, chỉ cần sinh ra mà chưa mất đi. Bởi vì chỉ có sinh và diệt mới là thuận thiên, còn trạng thái "sống" chính là đang nghịch thiên. Đạo hữu đã hiểu điều ta muốn nói hay chưa?!"
Kẻ đạt được vĩnh sinh, bất tử hay trường sinh thì đều là sống, cho nên bất kể cảnh giới nào cũng là nhằm duy trì sự sống lâu hơn, bởi vậy sống mới chính là đích của mọi loại trạng thái trên. Sức mạnh, trí tuệ hay những thứ khác chỉ là căn cơ, là tiền đề để đạt được cái đích mà ngươi hướng đến mà thôi.
Pháp Pháp tôn giả trầm ngâm một chút, ông ta không trả lời trọng tâm câu hỏi của Thượng Thiên Thánh Mẫu, mà lại hỏi lại:
"Đạo hữu nghĩ rằng người như nàng ta sẽ không làm việc ác, nên đương nhiên sẽ không vì thế mà cứu một ma đầu?"
Thượng Thiên Thánh Mẫu giật mình, bà ta dần hiểu ra rồi, liền nói:
"Nàng ta ngộ đạo rồi!"
"Phải, dù không có thần thông thì đó cũng là một loại đạo. Kẻ đã ngộ đạo nên kính, bởi vậy dù mất đi con mắt chánh pháp, Thiên Ý vẫn muốn hợp nhất không nghi ngờ!"
Pháp Pháp tôn giả gật đầu.
Thanh Tử Dương là kẻ phàm, đạo nàng ta ngộ cũng là đạo. Đạo có vạn loại, nên không phải chỉ có tu giả mới có tư cách ngộ đạo.
"Biết đạo, hiểu đạo và ngộ đạo là ba trạng thái, khái niệm khác nhau. Nàng ta rốt cục cũng đã đạt bước này!"
Thượng Thiên Thánh Mẫu gật đầu tán thành.
Biết là mới nhìn thấy nó, nghe nói về nó…
Hiểu là thấy nó như thị, xoay quanh, vận hành và quy luật…
Ngộ chính là từ một hiểu hai, từ hai thấu vạn. Từ một điều mà hiểu rõ nhiều chân lý hơn…
Bởi vì ngôn ngữ không thể diễn tả được hết chân lý cho người khác hiểu một cách chính xác nhất, cho nên người khác muốn thấu tỏ, thì phải từ một lời mà ngộ ra mười, ra vạn thì mới thấu tỏ được.
Nếu nói một mà chỉ hiểu một, thì đó chỉ là hiểu biết mà thôi.
Muốn biết chỉ có thể từ đó hình dung, ngẫm và đồng cảm ra thôi.
Thượng Thiên Thánh Mẫu hiểu, giống như ăn một quả xoài vậy. Người không thể mô tả chính xác mùi vị của nó cho kẻ khác, mà kẻ đó chưa từng ăn xoài bao giờ.
Ngươi chỉ có thể từ lời mô tả ấy mà tưởng tượng ra mùi vị. Tuy nhiên nó cũng chưa chắc chính xác, bởi vì nó chỉ là cảm ngộ của ngươi, không có tồn tại thật sự nên không thể so sánh đúng sai.
Vậy nên tu giả mới lưu truyền câu nói, thầy có thể dạy thần thông, có thể dạy làm người, có thể dạy vô số thứ, duy đạo thì chỉ có thể truyền mà không thể dạy.
Từ những chân lý bên trên mới có câu "đạo mỗi kẻ mỗi khác" từ đây sinh ra trăm ngàn vạn đạo khác nhau.
"Kẻ ngộ đạo ấy thấy rõ thế gian không thiện, không ác, không sinh diệt. Nàng ta không có tốt xấu, thế nên việc ngươi xem nàng ta đang làm ác thì chỉ là ác trong cái nhìn của ngươi mà thôi!"
Pháp Pháp tôn giả tuy rằng pháp thân đang dần đồng hóa với thiên địa, chuẩn bị diệt vong theo cái nhìn thế gian. Nhưng ông ta không vì thế mà lo lắng bất an, đạo của ông ta tuy chưa viên mãn, nhưng đủ thấy đã đi trước Thượng Thiên Thánh Mẫu một khoảng rồi.
Ông ta lại nói thêm lời sau cùng:
"Cũng chớ lo lắng, nàng ta chỉ như đóa Phù Dung sớm nở tối tàn mà thôi. Hành trình sinh diệt của nàng cũng đã đến hồi kết thúc được rồi!"
Tru Thiên Môn.
Hàn Phong từ trong giới chỉ càn khôn mà tỉnh lại, hắn nhìn căn phòng ngơ ngác một hồi, ánh mắt vẫn mông lung vô định.
Hắn sớm này đã hiểu, tất cả những gì hắn trải qua, đều chỉ là mộng cảnh do vật bên trong chiếc nhẫn này tạo ra.
Mọi thứ, kể cả chuyện phát sinh giữa hai người, kể cả việc hắn đàn áp ngôi làng kia, tất cả.
"Aaaaa…..!"
******