Chương 390: Thiên ngoại hữu thiên.
Mà người được Thượng Thiên Thánh Mẫu đáp lễ, ắt hẳn địa vịa chẳng thấp.
Chỉ là ông ta đã mất đi thân dưới, cả người giống như tàn hồn, màn sương mong manh trước gió.
Bằng mắt thường sẽ thấy, điểm điểm tinh hoa trên người ông ta không ngừng tiêu tán bay ra, sau đó rải rác rơi xuống bên dưới, hệt như một dải thác hoa lệ.
Lão được Thượng Thiên Thánh Mẫu cúi một lễ, lại không thể hiện vui buồn mà đáp:
"Ta làm điều này không vì thiện ác, cũng không vì chúng sinh hiện hữu sống c·hết mà là vì tất cả chúng sinh trong thiên địa, bất kể hữu linh hay vô linh giữ lấy một nơi tu hành. Thân ta có c·hết đi rồi sẽ hóa thành một phần thiên địa, nên không thể nói là pháp diệt hoàn toàn!"
Người nói danh xưng Pháp Pháp tôn giả, là một trong hai người còn lại.
Vừa nói xong, Pháp Pháp tôn giả lại trấn an:
"Dựa theo quẻ pháp của ta diễn sinh, chỉ cần chu toàn an bài thì mọi thứ sẽ đi đúng lộ trình ấy. Tự nhiên ta sẽ trở lại thân xác như cũ thôi, đạo hữu chớ lo lắng quá nhiều mà hỏng đại sự!"
Thượng Thiên Thánh Mẫu gật đầu, bất giác mà ta nhớ lại cố sự….
Sự thể trước đó Pháp Pháp tôn giả dùng sinh cơ thôi diễn một quẻ, thật là may mắn.
Vốn dĩ ông ta biết mình sẽ tọa hóa không lâu sau đó, lại thêm đại sự Thiên Ý hợp nhất sắp đến, nên quyết định dùng thân diễn hóa xem liệu có phát sinh cơ sự gì lớn, hòng lưu cho Thiên Cung một an bài cuối.
Nào ngờ ông ta diễn ra một quẻ, thấy được rất nhiều sự thể không ngờ.
Ông ta thấy được Siêu Nghịch Lưu tái hiện, lại mơ hồ thấy được dung ảnh của Thanh Tử Dương.
Pháp Pháp tôn giả trầm ngân nửa ngày, đây chính là số mệnh sao?
Ông biết rõ, Số Mệnh khác nhau.
Số chính là thứ không thể biết trước, không thể làm chủ, chúng sinh ra từ hành động của chủ thể.
Mệnh là thứ có thể làm chủ, hành vi tạo tác của chủ thể.
Hai thứ này đến đi đồng thời, không có trước sau. Nên kẻ hiểu được hai câu trên, mới có thể hiểu Số Mệnh là gì!
Thế là từ những hình ảnh chắp vá ấy, Pháp Pháp tôn giả đã cùng Thượng Thiên Thánh Mẫu vừa tỉnh thương nghị một hồi, cả hai liền đưa ra một ý kiến chung.
Chính là Siêu Nghịch Lưu xuất thế, mà điều này ắt trăm phần liên quan cùng Thanh Tử Dương.
Hai người điều tra một hồi, kết quả không có gì phát sinh. Mà điều trọng yếu nhất là, cả hai lại không thể sưu hồn nàng ta.
Thủ pháp sưu hồn không để dấu vết đối với hai người dễ như trở bàn tay, thậm chí còn đạt trình độ không gây thương tổn cho kẻ bị thi pháp.
Thế nhưng Thiên Ý chí tôn pháp bảo lại không chấp thuận, mới khiến cả hai đau đầu.
Muốn hợp nhất hai bên, cần phải để nàng ta toàn tâm tự nguyện. Bởi một khi hợp nhất Thiên Ý, Thanh Tử Dương nhất định sẽ biết chuyện mình từng bị sưu hồn, ắt sinh ra phản cảm cho nên cách này không thành.
Chỉ là vẫn còn cách khác, thậm chí còn tinh diệu hơn cả biện pháp sưu hồn Thanh Tử Dương.
Nếu đã biết nàng ta có liên quan cùng Siêu Nghịch Lưu, vậy chỉ cần an bài theo sau cùng một cái bẫy, đuôi chuột tự nhiên sẽ lòi ra thôi.
Đương lúc ngẫm lại, đột nhiên có một tầng lam sắc hướng hai người bay đến. Đạo lam sắc này hóa ra tiêu tán, cùng một âm thanh nhẹ vang lên:
"Cẩn xin tôn giả đại nhân thân hành tới Thái Sơn điện, chúng đệ tử có việc cần bẩm báo!"
Giọng nói này đúng là của Ngọc Tiêu tiên tử.
Sau khi rời đi một ngày đường, rốt cục nàng ta đã về tới Thiên Cung.
Điều đầu tiên làm, phải là tìm gặp Thánh Mẫu kể lại sự tình rồi.
Nửa ngày sau, Thượng Thiên Thánh Mẫu ngồi trên bảo tọa nghe xong, nàng ta nhìn xuống bảy vị tiên giả bên dưới, nhẹ nhàng cất lời:
"Trước mắt có hai việc trọng yếu cần làm. Một là phong tỏa tin tức, không để nó đến tai Diêm La Điện. Việc thứ hai là tìm cho ra Tiên Ngữ, thu hồi lại Siêu Nghịch Lưu về đây. Các vị nghe rõ cả chứ?"
"Chúng tiên xin cẩn tuân pháp lệnh!"
Bên dưới bảy vị tiên giả cung kính thi lễ, nghiêm trang lắng nghe.
Đối với sự tình Tiên Ngữ lấy được Siêu Nghịch Lưu không giao mà dùng làm của riêng, mọi người hiển lộ tức giận trên mặt.
Ông ta đường đường là chính tiên cao đẳng, chưởng quản cả một đại vực rộng lớn, là đại diện cho Thiên Cung. Vậy mà ông ta nổi lòng tham lam, khác nào phản lại Thiên Cung, gây hại uy tín nghiêm trọng.
Thế là một vị cự nhân hai đầu tám tay bước ra, nàng ta tên gọi Nguyệt Hàm tiên tử. Chỉ thấy tám cánh tay mảnh may xếp lại thành quyền, hướng bên trên mà rằng:
"Thánh Mẫu đại nhân, việc điều tra nơi ở của Tiên Ngữ xin cứ giao cho bổn tiên!"
Thiên Cung bị mất mặt, nàng ta sớm nghe đã chịu không nổi, thật muốn hung hăng trà đạp lão ta một trận.
Thượng Thiên Thánh Mẫu gật đầu, bất giác ngẫm lại rồi đáp thêm:
"Chư vị tiên hữu mau chóng tra xét, sau khi tìm ra hãy truyền cho ta một tiếng. Việc này hệ trọng, đích thân bổn mẫu sẽ thân chinh!"
Bà ta không phải không tin trình độ của mọi người, nhưng chuyện này quá quan trọng, không thể lơ là.
Sau khi mọi người đi khỏi, Thượng Thiệm Thánh Mẫu cũng rời gót ngọc, bà ta lại tìm đến Pháp Pháp tôn giả mà nói ra sự tình ban nãy.
Nghe xong mọi chuyện ông ta gật gù, hồi lâu đáp:
"Tốt lắm, mọi chuyện đúng như suy đoán của chúng ta. Chỉ cần Tiên Ngữ làm tốt, Thiên Cung ta ắt tìm ra được con chuột kia!"
Thượng Thiên Thánh Mẫu gật đầu, bà ta không khỏi băn khoăn đôi chút:
"Chỉ là việc này thập phần cẩn trọng, bằng không nó sẽ là một tai hại đáng tiếc!"
Lo lắng của bà ta không giả.
Chuyện Thanh Tử Dương đ·ã c·hết thì không sao, điều kiện chỉ cần sử dụng Siêu Nghịch Lưu là được.
Như vậy dù không phải Tiên Ngữ hay một ai khác, miễn Siêu Nghịch Lưu được sử dụng đúng lúc, Thanh Tử Dương ắt sẽ sống lại.
Cho nên cái bà ta lo lắng chính là, kẻ sử dụng Siêu Nghịch Lưu quay về quá khứ kia, gã không được quay về quá sâu, cũng không được lùi đến quá gần. Bất kể một kết quả nào trong hai xảy ra, kế hoạch của hai người sẽ sụp đổ.
Thêm một cái quan trọng nếu Siêu Nghịch Lưu được sử dụng, thì cuộc nói chuyện của hai người ở hiện tại đây chắc chắn sẽ không thể nhớ được.
Nói chính xác là, một khi Siêu Nghịch Lưu được sử dụng, thì cái hiện tại này lại chính là cái tương lai. Cho nên khi ấy của "quá khứ" hai người sẽ không biết đến nội dung cuộc hội thoại này.
Nghe thì rối não, thực ra hiểu rất đơn giản.
Cuộc nói chuyện hôm nay của hai người sẽ không ai trong hai người nhớ được nếu thời gian bị lùi về ngày hôm qua.
Nó khác với việc, bị kẻ quay về ngày hôm qua tác động để cho không có cuộc nói chuyện ngày hôm nay.
Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cho nên mới có việc chỉ có kẻ sử dụng Siêu Nghịch Lưu mới nhớ được sự kiện tương lai, còn những kẻ khác thì không.
Muốn kẻ khác cũng nhớ được những chuyện đó, cần phải có thủ pháp đặc thù.
Thiên Thư, đây chính pháp chí bảo có thể lưu lại ghi chép, bất kể thời gian đảo lộn.
Năm xưa Tỏa Thánh Thiên Tôn đã từng dùng Siêu Nghịch Lưu một lần, chuyện tai hại như thế ai ai cũng biết.
Nếu đã biết có những bảo vật như Siêu Nghịch Lưu có thể quay ngược thời gian, vậy sao Thiên Cung lại không có thủ pháp đối ứng chứ?
Thiên Thư ra đời chính là vì vậy, nó được các tiên giả ghi chép sự kiện lớn bé, quan trọng trong thiên hạ mỗi ngày.
Một khi chữ viết được lưu trữ trên đó, dù thời gian có đảo lộn thì vẫn không thể làm chữ viết trên đó biến mất.
Cho nên Thượng Thiên Thánh Mẫu ghi chép chuyện hôm nay lên đó, cho dù có bị lùi lại thời gian làm mọi người không biết. Nhưng một khi kiểm tra Thiên Thư, họ chắc chắn sẽ biết sự tình của ngày mai phát sinh thế nào. Từ đó cũng biết được, đã có kẻ nào sử dụng pháp bảo mà tiến lùi thời gian hay chưa.
Đây chính là trí tuệ của cả một tổ chức, mà mỗi đơn lẻ cá nhân dù xuất sắc thế nào cũng không bì kịp.
*******