Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 389: Thánh cảnh động tâm.




Chương 389: Thánh cảnh động tâm.

"Là… là ngươi?"

Dưới pháp nhãn của Tiên Ngữ, dù màn sương trước mắt che lấy cũng không che được ánh nhìn của ông ta.

Phải nói chính xác là, từ trong đầu nổ tung của Thanh Tử Dương vừa hay bay ra một làn khói đen. Làn khói vừa ngưng tụ lại đôi chút, một âm thanh khục khặc từ đó phát ra.

Tiên Ngữ đã nhìn rõ chân diện mục, ông ta giật mình nhận ra.

Kẻ này đúng là Toái Thánh Tà Vân, vạn lần không ngờ lão ta lại giấu giếm bên trong đầu Thanh Tử Dương được.

Tiên Ngữ trước đó còn phỏng đoán, Toái Thánh Tà Vân sớm đã rời đi, không có ở nơi này.

Nhưng hiện tại lão ta ở đây, điều đó chứng tỏ lão ta đã hợp tác với nữ phàm nhân kia.

Tuy lão ta đã mất hết pháp lực cảnh giới, Tiên Ngữ vốn không cần lo lắng. Chỉ là tâm cảnh và hiểu biết của lão ta vẫn là Thánh cảnh hàng thật, điều này không sai.

Một khi lão ta liều mạng không đi, điều này phải chứng tỏ lão có thủ đoạn nắm chắc trong tay, hoặc nữ nhân kia có một kế hoạch nào đó đủ khiến lão động tâm ở lại.

Bằng không chỉ cần rời đi, ông ta có thừa đất diễn, trăm năm sau phong quang tái khởi là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nội tâm nghĩ vậy, bên ngoài mặt Tiên Ngữ lại cười nhạt cất lời:

"Thì ra là Toái Thánh Tà Vân, cũng tốt để bản tiên tiễn ngươi một bước. Dẫu sao c·hết trong tay Thánh cảnh vẫn hơn là dưới tay đám tiểu bối!"

Đương lúc Tiên Ngữ muốn xuất động, lại nghe Toái Thánh cười hăng hắc mỉa mai:

"Hừ hừ… Đừng tưởng lão phu không biết, ban nãy ngươi ý muốn sưu hồn con nhóc phàm nhân kia phải không? Chẳng qua bị lão phu phá ý định, cho nên mới tức giận mà giả như không vậy!"

Bị nói trúng tâm tư, nhưng ngoài mặt Tiên Ngữ lại vẻ không quan tâm. Cười khan mà rằng:

"Vậy thì thế nào? Ngàn năm trước bản tiên nhìn ngươi ắt còn nể mặt bảy phần, giờ thì một phần cũng không. Không sưu hồn được ả, ngược lại sưu hồn một Thánh cảnh như ngươi chỉ lãi chứ không lỗ!"



Nói rồi Tiên Ngữ nắm lấy hư không một chảo kéo lại.

Lần này ông ta nghiêm túc, không có dáng vẻ hời hợt khinh thường tiểu bối như trước.

Rất nhanh, hư ảnh Toái Thành Tà Vân bị bàn tay Tiên Ngữ chộp lấy, vặn vẹo một hồi rồi ngưng tụ trên lòng bàn tay.

Chỉ là vừa vận ra thủ pháp sưu hồn, sắc mặt Tiên Ngữ như đã dự đoán từ trước, không vì thế bất ngờ.

Nguyên bản làn khói hư ảnh Toái Thánh kia, đồng thời hóa thành một dải sương trắng, cứ thế mà phiêu phù trên tay ông ta.

"Hồn phù thôi sao?"

Tiên Ngữ sớm đã nhận ra, đây không phải bản thể của Toái Thánh Tà Vân.

Điều này càng chứng minh cho lập luận của ông ta lúc trước là đúng. Con nhóc Thanh Tử Dương, thật đã có chuẩn bị.

Song ông ta nhìn lại Siêu Nghịch Lưu đang bên trong Kim Quan Điểu trên tay mình, hồi lâu lẩm bẩm:

"Hừ… dù là mưu ma chước quỷ chăng nữa, đứng trước kẻ có thể ngược dòng thời gian, vẫn chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi!"

Nói đoạn, ông ta quay người rời đi, phút chốc đã tiêu biến.

Vừa bay xa vài dặm, tốc độ của Tiên Ngữ không giảm mà tăng, trong lòng ngẫm nghĩ.

Lần này Thiên Cung đúng là cử ông tới áp trận, bảo vệ cho Thanh Tử Dương an toàn hồi môn, tiện thể bắt lấy vài tên Diêm La Điện.

Nhưng vạn lần không ngờ, ông ta lại thấy Siêu Nghịch Lưu ở đây tái hiện.

Rốt cuộc ông ta nổi lên tâm tư riêng, muốn chiếm hữu đỉnh cấp tiên khí này làm của riêng cho mình.

Phải biết Diêm La Điện bao nhiêu năm mòn mỏi truy cầu thứ này, trong khi Thiên Cung cấm chỉ phải tiêu diệt tiên khí này ngay khi gặp nó xuất thế.

Nhưng khi đối diện với nó, bản tâm ông thật không thể cưỡng lại.



Ông ta không thể tự tay sử dụng nó, nhưng đừng quên câu chuyện của Tỏa Thánh Thiên Tôn năm nào, lão nhờ nó mới có thể thăng ngoại tiên giới.

Tiên Ngữ đúng là có ý định như thế, để cho lịch sử lập lại. Ông ta sẽ đưa thứ này lại cho đồ tôn trung thành của mình, sau đó để gã ngược dòng thời gian.

Chỉ cần gã quay về quá khứ mà tìm gặp ông, khi đó chính là trồng cây đến ngày hái quả rồi còn gì.

Về những thứ khác Tiên Ngữ không vội quan tâm, ông ta tuy đã cầm bảo vật trong tay nhưng giờ không phải lúc an nhàn.

Thiên Cung rất nhanh sẽ đến điều tra, thậm chí dò la ra gì đó không chừng. Chỉ cần là đã đi trên đường, ắt phía sau để lại dấu chân, không khó để truy tra vết tích còn xót.

Ông ta đã là hạch tâm của Thiên Cung, sẽ rất hiểu nội tình đáng sợ của nó không thể xem thường.

Hiện tại Tiên Ngữ đúng là muốn vượt giới, đi tới một vài hang ổ bí mật của mình nơi địa vực khác.

Lên đến cảnh giới này rồi, chính đạo hay ma đạo cũng vậy thôi, luôn có vài nơi chất chứa bí mật của riêng, phòng ngừa hậu sự an bài.

Tiên Ngữ tính đi hơn nửa tháng, bặt vô âm tín. Thiên Cung hay Diêm La Điện không biết những gì đã phát sinh, tất nhiên phải có động tĩnh dò la.

Nửa ngày sau ngay trên khu tàn tích, nơi trước kia là đại thành phù nhiêu, có vài ba thân ảnh phiêu phù.

Một trong số đó là người có thân hình tiểu đồng, từng dải lụa nhỏ quấn thân bay phất phơ.

Nhìn qua cô bé dáng vẻ thuần thục, không chút ngây thơ hiển hiện. Thậm chí vài người bên cạnh khi hỏi đến, còn có phần khách khí.

Bà ta chính là Ngọc Tiêu tiên tử, một trong bát thánh thiên cung, danh xứng với thực.

Khi này bốn người đứng ngự không nhìn xem một màn trước mắt, trong mắt mỗi người từng tầng lam quang tỏa sáng, mỗi kẻ một vẻ.

Dù rằng trước đó Tiên Ngữ đã dùng thủ đoạn, dụng tâm che giấu hành tung, phá đi tàn tích nơi này. Song ông ta không phải cao thủ đỉnh cấp, khó tránh lưu lại tàn dư còn sót cho kẻ bới móc tìm ra.



Hiện thời trước mắt bốn người hiện ra mồm một, rất nhiều khung ảnh trận chiến ngày đó tiếp nối lẫn nhau, dần hiện ra toàn bộ.

Sau khi chiếu qua một vòng, màn sáng bạc kia lấp lóe rồi biến mất.

Theo đó một lão giả trong nhóm tức thì phun ra ngụm máu tím, thần sắc ông ta không tốt, suýt thì không thể đứng vững.

"Bảo Quang thượng nhân, ông không sao chứ?"

Thái Thanh tiên tử ở trong số người cất tiếng dò hỏi, đủ biết thi triển thủ đoạn này đã tiêu hao tho nguyên của ông ta không ít.

Lão giả tóc tím vừa phun máu đạo hiệu thượng nhân, tên gọi Bảo Quang lắc đầu, ông ta ngưng trọng đáp:

"Chỉ tốn trăm năm thọ nguyên mà thôi, không sao không sao. Có điều tin tức thu lại, đúng là kinh nhân!"

Ngọc Tiêu ở bên phất tay, bà ta liền nói:

"Nơi này không tiện bàn đại sự. Trước triệt để phong tỏa nơi này, đồng thời lần nữa xóa đi toàn bộ vết tích liên quan. Chuyện này hệ trọng, cần phải quay về Thiên Cung nghe pháp chỉ của tôn giả đại nhân!"

Cả ba nghe xong gật đầu, tiếp đó không nói hai lời, lập tức phóng tay làm pháp, hòng muốn che dấu tàn tích.

Cả bốn kẻ đều hiểu, bọn họ có thể tra ra manh mối, thì người bên ngoài cũng có thể. Trăm nhà hoa nở, mỗi nhà một hương khác nhau, vẫn luôn có tinh anh thời khắc quật khởi.

Cho nên ngoài trừ lần nữa mang nơi này phá đi, còn cần điều tới thiên tướng án ngữ. Mục đích chính là bảo hộ nơi này, không để người của thế lực khác đến dò la.

Trước mắt phong tỏa càng lâu càng tốt.

Cũng trong lúc ấy, tại một điện phủ tỏa pháp kim quang, một trong nhiều ngọn núi cao tại Thiên Mã Hành Không sơn. Trên một phiến đại địa thiên không lớn lơ lửng giữa tầng mây, có hai người đứng tại một gốc cây lớn.

Một người là nữ nhân tuổi chừng hai mươi, sau lưng bà ta một vòng kim quang thất thải hiện ra.

Bà ta nhìn ngắm như không trước mắt, khẽ nâng một phiến lá khẽ rủ trên tay mà xoa xoa. Đây đúng là một trong ba vị tôn giả đứng đầu, Thượng Thiên Thánh Mẫu.

"Thiên Cung ta chờ khoảnh khắc này đã quá lâu rồi, lâu rồi!"

Cảm thán một hồi, bà ta quay lại cười với một lão giả, nghiêm trang mà rằng:

"Phần công lao này của đạo hữu quá lớn, rồi sau sẽ được khắc ghi trên Tiên Hà Đài, lưu danh sử sách muôn đời!"

*****