Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 388: Tóm được ngươi rồi nhé!




Chương 388: Tóm được ngươi rồi nhé!

Trên tay Mệnh Tại Y từ bao giờ đã xuất hiện một cái ấm nước bằng đồng thau, cũ kĩ theo thời gian.

Siêu Nghịch Lưu, đệ nhất tiên khí ma đạo!

Nàng ta không nói hai lời, lật tay đổ xuống ấm nước.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, toàn thân Mệnh Tại Y bất động. Nàng vừa có ý niệm hỏng bét, lập tức cả người nổ tung.

Diễn biến quá nhanh, đến khi Liễu Liễu Di định thần lại, trong mắt bà ta hiện vẻ kinh ngạc tám phần.

Chỉ thấy một cái ấm nước kia phiêu phù trước mặt, quanh thân nó một vòng lục quang đang gia trì bảo hộ. Lơ lửng bên trong một tia hồn phách của Mệnh Tại Y ngưng tụ trong đó.

“Là... Là Siêu Nghịch Lưu, đúng là Siêu Nghịch Lưu rồi!”

Liễu Liễu Di thảng thốt.

Rất nhanh bà ta phát hiện tình thế không ổn.

Chớp mắt đi qua, bên ngoài biển dung nham đã không còn nữa, bên dưới đại thành sớm đã là bình hoang tuyệt địa.

Bà ta và hai người còn lại đều bị trục xuất ra khỏi Kim Quan Điểu, miễn cưỡng đứng trên mặt đất.

Mà Kim Quan Điểu lúc này đã thu nhỏ chỉ bằng hộp trà, hiện đang phiêu phù trên tay một người.

Đến cả Sơ Tử chân nhân kinh hãi, ông ta nhìn chí bảo ma đạo kia mà kích động không thôi.

Tìm được Siêu Nghịch Lưu, chính là tôn chỉ của các đời Diêm La Điện tại thế.

Trải qua bao nhiêu năm tháng, đương thời nó đã hiển thế rồi.

Chỉ là nó lại nằm trên tay một kẻ bình phàm, thật khiến người ta khó tin.

Không, không hẳn!

Nhất thời cả Liễu Liễu Di và Sơ Tử chân nhân đều nhìn qua Thanh Tử Dương đang nằm, chân tướng thì ra là vậy.



Nguyên do nàng ta rời Tru Thiên Môn tới đây, chính là sớm đã biết kẻ này trên người có chí bảo.

Liễu Liễu Di thầm khó đoán, nàng ta vì sao không nói với Thiên Cung, chẳng lẽ còn có dụng kế khác?

Lúc bà ta nhìn lên trên, thân ảnh lão khọm già kia, quanh thân tản ra một tầng tiên phong đạo cốt. Ông ta chính là Tiên Ngữ, một trong Thánh cảnh hàng thật giá thật của Thiên Cung.

Tiên Ngữ, một trong bát tiên quy vị, ông ta chưởng quản toàn bộ nhân thủ tiên giả Thiên Cung tại Tây Á Vực địa. Tại sao ông ta giờ khắc này lại ở đây, Thiên Cung điều ông ta quay về từ khi nào chứ?

Chẳng lẽ Thiên Cung sớm đã đoán biết chí tôn tiên bảo kia xuất hiện, cho lên mới chuẩn bị một màn này?

Liễu Liễu Di cứ ngỡ bản thân mình đã là chủ chốt lần này nhiệm vụ, dò la dụng ý Diêm La Điện. Nào đâu biết đó chỉ là cái kế bên ngoài, bên trong còn tầng âm mưu này, thật là đủ dày.

Bên trên tầng mây, Tiên Ngữ nhìn Kim Quan Điểu trên tay mình. Nhìn Siêu Nghịch Lưu phiêu phù mà lẩm bẩm:

"Thì ra là nó đã sớm nhận chủ rồi, bảo sao trúng một kích của ta mà thần hồn không tán!"

Vốn dĩ Mệnh Tại Y dưới một búng tay đã thần hồn câu diệt, c·hết không nghi ngờ. Vẫn là Siêu Nghịch Lưu chủ động phòng ngự, lưu lấy hồn phách nàng ta.

Mệnh Tại Y tuy còn ý thức, nhưng nàng chẳng thể thôi niệm Siêu Nghịch Lưu được nữa. Cả hai sớm đã bị lão giả mới đến kia phong ấn kiềm tỏa, ngưng trệ động tác.

Không chỉ Liễu Liễu Di thảng thốt, đến Sơ Tử chân nhân sớm đ·ã c·hết chân.

Đại trận Bát Đại Càn Khôn của ông ta chuẩn bị cho Liễu Liễu Di đã phá, hệ sát chiêu theo đó tiêu vong.

Lần này Diêm La Điện cũng chỉ phô trương thanh thế, cấp bậc như ông ta ở nơi này đã rất cao rồi.

Ngờ đâu thứ kia xuất thế, tình thế khiến ông phải quay về bẩm cáo ngay. Thế là không nói hai lời, ông ta cong đuôi bỏ chạy như chó nhà có tang.

Tất nhiên, người đến thì dễ kẻ đi lại khó.

Chỉ thấy Tiên Ngữ vung lên bàn tay, thiên khung lập tức biến chuyển.

Trước mắt Sơ Tử chân nhân bình hoang đã biến mất không còn, thay vào cả một đại dương bao la.

Ông ta đứng đó, như một chấm nhỏ giữa màu xanh miên man.

Rì rào… rì rào….



Từng làn sóng cao trăm trượng cuốn đến ầm ầm, liên tục vỗ lên mặt Sơ Tử chân nhân.

Ông ta bị nhấn chìm xuống nước, hai mắt không ngừng mở lớn.

"C·hết tiệt..!"

Sơ Tử chân nhân chỉ nói được có vậy, ông ta liền bị một đàn cá voi từ đâu đè tới, kéo thẳng xuống đáy biển.

Hệ sát chiêu của Thánh cảnh đây sao? Quá kinh khủng tởm rồi.

Sơ Tử chân nhân cứ vậy vô lực phản kháng chìm xuống đáy biển xanh thăm thẳm, dần dần như người ngạt hơi mà đuối. Chẳng bao lâu ông ta đ·ã c·hết, thân xác nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Đám người Liễu Liễu Di thất sắc, bà ta chứng kiến một màn mà kinh hồn.

Bản thân bà ta đứng trên mặt biển, toàn thân run rẩy, quá mạnh.

"Bái kiến đại nhân. Lần này có người ra tay, đệ tử ngàn lần cảm tạ!"

Rất nhanh biển xanh biến mất, Liễu Liễu Di thần tỉnh, thần hồn bà ta cung tay hướng Tiên Ngữ tôn giả hành lễ.

Lần này thảm hại, song nhiệm vụ coi như hoàn thành. Ít nhất bà ta sẽ được Thiên Cung bồi thường thỏa đáng, đủ để đúc lại một chân thân mới.

Nhưng vạn lần chẳng thể ngờ, Tiên Ngữ tôn giả nhìn đến, ánh mắt ông ta lạnh băng:

"Tiên khí này cực kì quan trọng, một khi lộ ra sẽ có một hồi mưa tanh gió máu. Cho nên, ta thật không thể giữ ngươi lại!"

Nói đoạn ông ta giơ tay bóp lấy hư không, quanh thân Liễu Liễu Di vặn vẹo không gian, bà ta chẳng thể hét thảm mà nổ tung thành cám, cứ thế bỏ mình.

Chưa hết, ông ta lại nhìn đến Vận Lam và Tử Đào Nhân một cái.

Hai người lúc này đ·ã c·hết tiếng từ lâu rồi, ảnh hưởng từ trận chiến quá lớn, hơi thở cả hai đã thoi thóp.

Hiện giờ mà nói, Tiên Ngữ vung tay lên chỉ là tiện tay xóa đi hồn phách hai kẻ mà thôi.



Cuối cùng, ngay khi ông ta nhìn tới Thanh Tử Dương, cảm thán nữ phàm nhân yếu đuối quá cuồng đại rồi.

"Số mệnh có thể thay đổi dễ như vậy, bổn tiên sớm đã làm rồi!"

Nói xong ông ta thật muốn ra tay, nào ngờ động tác ngưng lại trước lời nói:

"Tiền bối, người quả nhiên là kẻ giả dê bắt cừu, tiểu nữ bội phục!"

Thanh Tử Dương từ trong cơn mơ màng sớm đã tỉnh, nàng gượng dậy từ tốn đáp.

Tiên Ngữ im lặng đôi chút, sau ông ta hỏi:

"Ngươi biết ta?"

Thanh Tử Dương lắc đầu:

"Tiểu nữ không biết, song lại biết ngài muốn làm gì!"

Tiên Ngữ cười ha hả, ông ta đang nghe chuyện hài, lại hỏi lại:

"Nữ phàm nhân, ngươi chắc chứ?"



"Ngài đoán xem. Duy tiền bối muốn g·iết ta, chỉ là chuyện này không thể!"

Tiên Ngữ ngẩn ra phút chốc.

Câu trả lời của nàng ta không phải điều ông ta muốn nghe, rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một lẻo.

Nhưng cũng trong khắc đó, ông ta giật mình kinh thán.

Ấy thế mà thật không ngờ được, đầu của nàng ta nổ tan, một tiếng ầm nhẹ nhàng tiêu vong.

Tiên Ngữ đầu tiên là ngẩn ra, sau đấy là cả kinh. Thật không ngờ, đây rõ ràng là mẹo phân tâm mà.

Về điểm này, nàng ta quả thật cao minh hơn Mệnh Tại Y một bậc.

Tiên Ngữ định thần, ông ta vội vàng định bay đến chỗ nàng ta xem sao, bỗng một âm thanh khục khặc từ trong tro tàn thốt ra:

"Tiên Ngữ à Tiên Ngữ, ngươi quả nhiên thấy bảo vật thì động tâm, thật muốn g·iết hết mọi người mà tham lam hưởng lấy!"

******'