Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 387: Ngươi đã chán chưa?




Chương 387: Ngươi đã chán chưa?

"Hai bên đều đến hồi chuẩn bị tử chiến, có điều vẫn có chút gì đó như đang cầm chân đối phương?"

Bên trong Kim Quan Điểu, Mệnh Tại Y hướng Thanh Tử Dương nhàn nhạt nói ra nghi hoặc.

Mà Thanh Tử Dương nghe được thần sắc trầm mặc, nàng miễn cưỡng cười đáp:

"Có vẻ đúng là như thế, có điều nó đã vượt qua suy đoán của ta rồi!"

Thanh Tử Dương nhìn trận chiến, nàng càng nhận ra sai lầm của mình, nét mặt không còn phong thái điềm nhiên như trước.

Không chỉ Thanh Tử Dương, Quang Niên Chánh Sứ từ xa cũng nhận ra từ lâu. Càng nhận ra, nét mặt ông càng tiều tụy.

Vốn dĩ Quang Niên Chánh Sứ nhận nhiệm vụ tới đây vây bắt ma đạo, một hồi chiến đấu là xong. Ông nào biết còn có Liễu Liễu Di theo sau mò tới, đã thế bây giờ xem chừng vẫn chưa kết thúc.

Cái bất đắc dĩ là cấp bậc như bản thân ông còn không biết chuyện này, đồng nghĩa phát sinh tới biến hóa phức tạp.

Rốt cục ông ta nhận ra bản thân chỉ là tốt thí, không hơn không kém. Nhưng ông không hận Thiên Cung, được c·hết vì chính nghĩa là một loại vinh quang.

Chỉ là trong lòng ông còn lăn tăn gợn sóng, đây là loại cảm giác ức chế khi không được tin tưởng, khó nói thành lời.

Vận Lam và Tử Đào Nhân bên cạnh đã tắt tiếng từ lâu, hai người thật là thở dài thườn thượt.

Nhất là Tử Đào Nhân, nếu lão biết trước biến hóa phát sinh bậc này, đ·ánh c·hết lão cũng không dám bén mảng đến.

Bên ngoài kia, trận chiến đã thêm phần khốc liệt. Liễu Liễu Di vừa sử ra một chiêu Kì Quang Đáo Vũ Khúc, khiến cho Sơ Tử xây xẩm mặt mày.

Chiêu thức vừa ra, phạm vi ngàn vạn dặm rơi vào hỗn loạn thanh âm, từng luồng lưu khí rít gào, cuộn trào gấp khúc.

Trước đó một chiêu Kiếm Đến Như Nước của Sơ Tử chân nhân mạnh mẽ dâng trào, điên đảo như trường giang đại hải cuốn đến.

Nào ngờ Liễu Liễu Di vừa ra chiêu này, liền khiến cho chiêu kia của Sơ Tử chân nhân biến mất tăm hơi.

Qua ba hơi thở, ngay sau lưng ông ta nổi lên gió mưa ầm ầm. Một chiêu Kiếm Đến Như Nước ban nay biến mất, thì giờ lại hiện ra ngay sau, nhằm ông ta mà đánh đến.

Quả nhiên âm luật đáng sợ, có thể biến chiêu của địch thành của ta, một gậy đập lưng ông.

Sơ Tử chân nhân không kịp trở tay bị tràng giang đại hải cuốn lấy, toàn thân bị dòng lũ kiếm loạn kia nhấn chìm.



Không lâu sau ông ta thoát ra, phi độn phiêu phù nằm trên khoảng không, thân thể đã có trên trăm vết xước li ti, máu đỏ lấm tấm thấy màu.

Khuôn mặt bụ mẫm của ông ta nhăn lại, đỏ bừng tức giận không còn che giấu.

“Nếu là bình thường bổn nhân rất muốn đấu với tiên tử một trận cho thoả chí bình sinh. Song trên người có lệnh bất tuân, bổn nhân chỉ đành dụng thủ đoạn tiễn ngươi đi trước một bước!”

Nói xong Sơ Tử chân nhân giơ hai tay bắt quyết, theo đó một âm thanh rền rã từ thiên khung rủ xuống.

Toàn bộ đại địa rung chuyển, thương khung ảm đạm thất sắc thấy rõ.

Ánh mắt Liễu Liễu Di đanh lại, thần sắc bà ta nghiêm trọng mười phần.

Không nói hai lời, bà ta cấp tốc lui lại rồi quay người bỏ chạy. Lần này là bà ta chạy thật, thân ảnh chớp cái đã ra xa trăm trượng.

Nhưng bà ta đã chậm rồi, lưu quang vừa muốn thoát khỏi phạm vi một dặm, liền thấy không cách nào thoát ra được nữa.

“C·hết tiệt, là pháp trận!”

Liễu Liễu Di khinh hoảng, từ khi nào nơi xa xa bốn phương kia đã hiện ra tám đại cột trụ lớn.

Mỗi cột trụ khảm lấy một màu khác nhau, quan thân uốn lượn từng dải ngân sắc.

Khi dải quang ngân này hội tụ trên thân Sơ Tử chân nhân, chỉ thấy ông ta từ một đứa bé sơ sinh, nay thân hình đã biến thành tên nhóc năm tuổi.

Ông ta trực tiếp nhắm mắt, một tay hướng nơi Liễu Liễu Di bình thản chỉ tới.

Một khắc này Liễu Liễu Di phòng thủ đã muộn, bà ta thét thảm một tiếng, cả người nổ tung thành bụi cám.

Từ trong làn khói vụ bay ra một tiểu hình nhân cỡ nắm tay, đúng là nguyên thần của Liễu Liễu Di.

Trúng phải một chiêu Vô của Sơ Tử chân nhân, lần này Liễu Liễu Di vô lực phản kháng, bà ta lập tức đại thương.

Thấy vậy Sơ Tử chân nhân đáp:

“Ngươi có thể c·hết được rồi!”

Mắt thấy hai tay lão vung ra, nguyên thần Liễu Liễu Di thảng thốt bắt quyết.

Rất may Sơ Tử vừa đánh tới thêm một chiêu, lần này ùynh một tiếng lớn, song lại không có phát sinh vấn đề.



Từ trong khói bụi tiêu tán hiện ra, Kim Quan Điểu phiêu phù toả sắc quang mang đứng đó.

Thì ra vào một khắc ấy, Liễu Liễu Di đã thu hồi tiên khí của mình, nhanh tới phòng thân.

Giờ này nguyên thần bà ta bên trong Kim Quan Điểu, đứng chung với bốn người.

Thần sắc bà ta không tốt chút nào.

Nhìn qua đại trận rất nhanh bà ta đã hiểu, thì ra tất cả đều đã bại lộ cả rồi.

Ý định Thiên Cung lợi dụng chuyến đi này của Thanh Tử Dương làm thành mồi nhử muốn bắt người, tiện sưu hồn thăm dò Diêm La Diện đã biết chút ít gì.

Thật không ngờ được Diêm La Điện lại bày bố đại trận Bát Đại Càn Khôn ở đây mà chẳng ai hay, tiện một mẻ tiêu diệt các nàng.

Không cần đoán cũng biết, rõ ràng nội bộ Thiên Cung có nội gián, càng cấp bậc không thấp.

Thanh Tử Dương ở bên liền hướng hỏi:

“Tiền bối, ngài là người sau cùng tiếp viện chúng ta?”

Liễu Liễu Di tức khí trả lời:

“Đó là đương nhiên, ngươi nghĩ bản thân ngươi quan trọng với Thiên Cung lắm sao?”

Bà ta một bụng oán khí không biết xả đi đâu, rõ ràng Sơ Tử chân nhân ra tay quá quyết liệt.

Ông ta lập tức đánh nhanh rút gọn như vậy, điều này cũng nói rõ bản thân ông ta sử ra mấy chiêu vừa rồi đã trả giá lớn. Nhưng ông ta thắng lớn rồi, hiện tại Liễu Liễu Di như cá nằm trong chậu.

Uỳnhh…

Ngay khi Liễu Liễu Di chưa nghĩ ra biện pháp, bên ngoài Sơ Tử chân nhân liên tục ra chiêu vây kích Kim Quan Điểu.

Ông ta không hề dây dưa nói chuyện phiếm, một lòng ý đồ muốn phá, đến cả tiên khí cũng đã mang ra.

Trong Kim Quan Điểu rung lắc, mọi người được một phen thất kinh bát đảo. Càng đáng sợ hơn là chiếc lồng chim lớn này đã có dấu hiệu không chịu đựng nổi, một số chỗ nứt vụn rơi xuống.



Bên ngoài Quang Niên Chánh Sứ đã tan thành bụi cám từ lâu, Sơ Tử chân nhân một đường tung hoành càn quét.

Ông ta thấy thắng lợi thì không chậm trễ ngưng tay, tâm lý thật không muốn ở đây lâu. Đối tình cảnh ông ta rất ngán ngẩm lần nữa xảy ra.

Cứ đánh một kẻ, lại có thêm kẻ khác chạy ra, liên tục từ lúc đến giờ, rõ ràng là khiến người ta phát ngán.

Nhận thấy ra chiêu bình thường là không đủ, ông ta lập tức quyết đoán hệ sát chiêu sử ra, mọi người hoa mắt.

Chỉ thấy xung quanh trăm dặm hoá thành biển lửa dung nham, nhấn chìm Kim Quan Điểu thật sâu vào trong.

Nhiệt lượng dung nham toả ra, liên tục thiêu đốt Kim Quan Điểu.

Bên trong dù mặc một lớp tiên khí gia trì, Thanh Tử Dương không chịu nổi ngã khụy đã ngất, những kẻ còn lại không có, sớm đã thống khổ rên rỉ.

Nhất là Mệnh Tại Y, tu vi nàng ta yếu nhất, sớm đã quỳ rạp trên đất. Suy theo tình thế mà đoán, chưa cần đợi đến lúc Kim Quan Điểu sụp đổ thì nàng đ·ã c·hết cháy từ lâu.

Mệnh Tại Y, nàng sẽ không vì an bài của Thanh Tử Dương mà chờ đợi.

Nhìn một bên bàn tay của mình đã sạm nứt, dấu hiệu sắp hoại diệt, lại nhìn y phục trên người đã xé vứt từ lâu, cả ba đều trần như nhộng. Riêng chỉ có Thanh Tử Dương nguyên vẹn, quanh người một vòng quang mang thủ hộ.

Bỗng nàng cười nhạt đáp:

“Hắc hắc…. Nhân bất vi kỷ, thiên tru địa diệt. Aaaa...!”*

****

“Nhân sinh vi kỷ

Thiên kinh địa nghĩa

Nhân bất vi kỷ

Thiên tru địa diệt”

Đây chính là câu nói kinh điển của tất cả kẻ ác hoặc bất thiện trong rất nhiều tác phẩm mà ít nhiều các bạn đã đọc.

Thật ra nguồn gốc của câu này nằm trong Thập Thiện Nghiệp Đạo Kinh, một trong những bộ Kinh kinh điển của Phật Giáo đại thừa.

Trong c79 TTD cũng đã nói câu này với Hàn Tông, đó mới là chân ý thật sự của câu nói này.

Về phần Mệnh Tại Y hiện nói câu này, thực chất là nói theo nghĩa đen như các nhân vật phản diệm khác mà thôi, thật không có ý bài xích hay gì khác.

Xin chớ hiểu lầm. Tks.

******