Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thần Chiến

Chương 7: Vì Chúng Ta Là Đồng Đội




Chương 7: Vì Chúng Ta Là Đồng Đội

[10 phút trôi qua]

Cánh cửa được mở ra, từ bên trong cánh cửa một con mãng xà khổng lồ chiều cao 5m chiều dài 10m lao ra gào lên một tiếng.

Nghe thấy tiếng gào này, đang ngồi trị thương Thánh Vũ muốn đứng dậy chiến đấu. Nhưng đã bị Đường Trường Sinh chặn lại.

“Cứ ở lại dưỡng thương tiết kiệm Linh Lực, khi tiêu diệt con mãng xà này xong chúng ta phải đối diện boss cuối.”

Nghe vậy Thánh Vũ lâm vào lưỡng lự, cuối cùng cũng đồng ý.

Thấy vậy Đường Trường Sinh hơi gật đầu một cái, tiếp đó nhìn sang Hoắc Hàn Nhi nói.

“Ma Thú Tam Giai Đỉnh Phong Cự Linh Xà, nó có khả năng duy chuyển linh hoạt, có khả năng phun ra độc từ răng nanh,… Đừng cận chiến với nó tốt nhất là đánh tầm xa.”

Nghe vậy Hoắc Hàn Nhi gật đầu để thể hiện mình hiểu rồi.

Không để phí thời gian, Đường Trường Sinh búng tay tạo ra sáu thanh phi kiếm năng lượng màu xanh dương, sau đó phóng chúng về phía Cự Linh Xà.

Tuy nhiên, nó chỉ quật chiếc đuôi một cái liền phá hủy sáu thanh phi kiếm .

Lúc này đứng trên cao quan sát, Bạch Đồng khuôn mặt lộ ra chút tò mò.

“Cự Linh Xà dù là Tam Giai Đỉnh Phong, nhưng đánh với Tứ Giai cũng không phải không được. Muốn hạ nó cũng phải ép ngươi dùng toàn lực, Đường Trường Sinh rốt cuộc thực lực của ngươi ở mức nào?”

Quay lại chiến trường, thấy sáu thanh phi kiếm của mình dễ dàng b·ị đ·ánh vỡ, Đường Trường Sinh dậm chận xuống mặt đất tạo ra hàng chục thanh phi kiếm năng lượng màu xanh, hắn phóng chúng về phía Cự Linh Xà.

Khi một thanh được phóng, lập tức một thanh nữa xuất hiện. Chúng tạo ra một cơn mưa kiếm số lượng hàng trăm thanh.

“Phi kiếm có thể cầm chân được nó, Hoắc Hàn Nhi lên cận chiến, tôi sẽ hỗ trợ ở đằng sau”

Đường Trường Sinh nhìn sang Hoắc Hàn Nhi nói, nghe được lời này nàng gật đầu tiếp đó lao về phía Cự Linh Xà vung kiếm.

Khi vừa thấy Hoắc Hàn Nhi ở gần, nó liền muốn vung đuôi đ·ánh c·hết nàng. Tuy nhiên, đã bị hàng chục phi kiếm từ Đường Trường Sinh chặn lại.

Khi đã ở khoảng cách gần, Hoắc Hàn Nhi rút kiếm ra khỏi vỏ. Nàng dùng hai tay cầm chắt thanh kiếm.

Một luồng hàn khí từ người nàng tỏa ra, hàn khí đóng băng mặt đất trong phạm vi bán kính 10m xung quanh nàng.

Chỉ thấy Hoắc Hàn Nhi vung ra một nhát kiếm từ dưới lên chém vào người Cự Linh Xà, do ở khoảng cách gần nên nó không thể nào né được.

Khi vừa nhận lấy vết chém, cả người Cự Linh Xà bị một luồng hàn khí xâm nhập, cả cơ thể thập tức bị đóng băng lại.

“Hạ được nó rồi?”

Nhìn thấy Cự Linh Xà bị đóng băng lại thành bức tượng, Hoắc Hàn Nhi cũng buôn bỏ cảnh giác.



Nhưng ngay lúc này lớp băng đông cứng Cự Linh Xà nứt ra, vết nứt ngày càng lớn, cuối cùng vỡ vụ Cự Linh Xà thoát khỏi lớp băng, tiếp đó liền vung đuôi thật mạnh về phía Hoắc Hàn Nhi khi cô không để ý.

Tuy nhiên, vào chính lúc này Đường Trường Sinh đã sớm hoá thành một tia sét từ xa bay tới bế lấy Hoắc Hàn Nhi theo kiểu công chúa thành công né đòn.

“Hẻ?”

Vừa thoát c·hết trong gang tất, Hoắc Hàn Nhi không khỏi sững sờ, vừa rồi khi phản ứng lại thì nàng nhận ra mình đã chậm. Nhưng vào chính lúc này Đường Trường Sinh đã từ xa lao tới cứu nàng.

Khi đang suy nghĩ nên nói cảm ơn hay khỏi, thì nàng nhận ra mình đang được đối phương bế theo kiểu công chúa không khỏi giật mình.

“Cảnh giác vào, một lớp băng không thể khiến Cự Linh Xà bị đông cứng lại.”

Đặt Hoắc Hàn Nhi xuống đất Đường Trường Sinh khẽ nói. Nghe vậy Hoắc Hàn Nhi khẽ gật đầu biểu thị nàng đã hiểu.

Tiếp đó nàng hơi cúi đầu xuống vì xấu hổ, vừa rồi mình đã mất cảnh giác.

Nhận ra được điều này Đường Trường Sinh nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng nói của hắn nhẹ nhàng, ấm áp tựa như ánh mặt trời có thể an ủi người khác.

“Đừng lo, vừa rồi cô làm rất tốt chỉ do thiếu kinh nghiệm chiến đấu thôi, ai trong đời không mắt sai lầm như vậy? Chỉ cần lần sau rút kinh nghiệm là được, yên tâm đã có tôi đây, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Nghe được những lời này, Hoắc Hàn Nhi không khỏi hơi ửng đỏ mặt ngước đầu lên nhìn hắn, tiếp đó lấy can đảm nhỏ giọng nói.

“Vì sao… Anh lại đối tốt với tôi như vậy?”

“Hả?”

Đường Trường Sinh khuôn mặt lộ ra khó hiểu trước lời này.

Thấy vậy Hoắc Hàn Nhi liền giải thích.

“Tôi là con gái của gia tộc phản bội Nhân Tộc, nếu không phải do tôi hàng trăm, triệu người không phải c·hết. Là một tội nhân đáng khinh, vì sao… Anh lại giúp đỡ tôi hai lần?”

Nghe vậy Đường Trường Sinh chỉ khẽ cười đáp.

“Vì chúng ta là đồng đội không phải sao? Đồng thời cô cũng không có tội lỗi gì cả, tội lỗi thế hệ trước không thể nào gắn cho thế hệ sau, tôi không phải đã từng nói điều này sao?”

Thấy vậy Hoắc Hàn Nhi lập tức nói.

“Thế nếu một ngày có người muốn g·iết tôi thì sao? Chúng ta là đồng đội, anh sẽ bảo vệ tôi sao?”

Nghe vậy Đường Trường Sinh trực tiếp đáp.

“Thế thì, phải hỏi đối phương có thể g·iết được tôi trước hay chưa.”

Nói xong Đường Trường Sinh liền hoá thành một tia sét lao về phía Cự Linh Xà.



Nhìn đối phương dần rời đi, trong khoé mắt của Hoắc Hàn Nhi không hiểu sao có chút ướt, vài giọt nước từ bên trong chảy ra, ánh mắt đã trở nên đỏ đỏ, giọng nói khàn khàn, có chút rung rung nói một câu.

“Cả.. Cảm…Ơ…Ơn.

“Cái… Cái quỷ gì thế này?!”

Đang đứng quan sát mọi thứ, khuôn mặt Bạch Đồng lộ ra biểu cảm khó tin được.

Ngay bên dưới đấu trường, Đường Trường Sinh đang sử dụng một thanh kiếm được tạo ra từ linh lực đấu với Cự Linh Xà.

Thân là một Ma Pháp Sư cận chiến là điều ngu xuẩn nhất. Tuy nhiên, lúc này Đường Trường Sinh lại đang áp đảo Cự Linh Xà.

Mỗi cái quật đuôi như vũ bảo của nó đều bị hắn né được, hơn nữa còn khéo léo vung kiếm chém vào phần tim của nó.

“Đứa trẻ này… Không tệ nhỉ?”

Ngay lúc này một âm thanh vang lên, chỉ thấy sau lưng Bạch Đồng xuất hiện một vết rách không gian, từ trong đó một người phụ nữ máy tóc dài màu trắng, mặc một bộ đầm đen bước ra.

Khi vừa thấy nàng, lập tức Bạch Đồng liền cúi người cung kính nói.

“Bái kiến viện trường đại nhân.”

Người phụ nữ này là Diệp Vũ Đồng, là viện trưởng của Kỳ Tích Hoàng Gia Học Viện.

Nhìn thấy Bạch Đồng cung kính như vậy, Diệp Vũ Đồng quơ tay ra tỏa vẻ không cần như thế, tiếp đó nàng hứng thú nhìn xem Đường Trường Sinh bên dưới.

“Ta đã quan sát tên nhóc con này từ đầu, khả năng sử dụng Ma Pháp hoàn hảo, vừa công vừa thủ vừa hỗ trợ, hơn nữa dù là Ma Pháp Sư nhưng đánh cận chiến còn tốt hơn Cuồng Chiến Sĩ

Đứa nhóc này rất hợp khẩu vị ta, nếu hắn thành công vượt qua lượt bốn ta sẽ tặng cho một ít đồ vật.”

Đột nhiên Đường Trường Sinh hoá thành một tia sét lùi ra xa, tiếp đó nói.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Chỉ thấy ở sau lưng Cự Linh Xà, Thánh Vũ đang cầm kiếm bằng hai tay. Sau lưng hắn là Hoắc Hàn Nhi truyền linh lực vào người đối phương.

Từ nãy đến giờ Đường Trường Sinh đang câu thời gian, trước khi đi cứu Hoắc Hàn Nhi đã đánh thức Thánh Vũ dậy, tiếp đó nói cho Thánh Vũ biết mình sẽ câu thời gian, nhân cơ hội đi tìm Hoắc Hàn Nhi nhờ đối phương truyền linh lực cho mình.

“Đủ rồi!”

Thánh Vũ lớn tiếng quát.

Ngay sau đấy hắn liền giơ kiếm lên cao, nguồn linh lực khổng lồ bao trùm lâu thanh kiếm, tạo ra hư ảnh một thanh kiếm năng lượng màu vàng khổng lồ.

Cảm nhận được nguy hiểm, Cự Linh Xà muốn bỏ chạy. Tuy nhiên, nó đã bị Đường Trường Sinh sử dụng Lôi Điện giật tê tại chổ.



Nắm lấy thời cơ Thánh Vũ vung kiếm xuống lớn tiếng quát.

“Minh Hoàng Kiếm!”

Thanh kiếm năng lượng khổng lồ từ tên cao chém xuống Cự Linh Xà, trực tiếp cắt đôi nó là hai, đồng thời bộc phát ra năng lượng khổng lồ phá hủy mặt đất trong bán kính 10 dặm.

Vừa tung chiêu cuối xong, Thánh Vũ không khỏi gục một chân xuống thở đó. Tuy nhiên, vẫn vui mừng nói.

“Hay lắm nó bị hạ rồi!”

Nhưng còn chưa để hắn vui mừng lâu hơn, một bóng đen xuất hiện đằng sau lưng hắn, nó vung móng vuốt sắc nhọn về phía cổ hắn.

“Lôi Pháo”

Từ xa một tia sáng năng lượng màu xanh dương, được bao phủ bởi lôi điện bắn tới đánh văng sinh vật đó.

Vừa được cứu khỏi c·ái c·hết xong, Thánh Vũ nhận ra rằng bản thân đã quên khi nãy mới chỉ lượt bốn!

Ngay lúc muốn đứng dậy thì không được, đòn “Minh Hoàng Kiếm” vừa rồi đã khiến Linh Lực trong cơ thể hắn cạn kiệt.

Lúc này bóng đen cũng lộ nguyên hình, nó là một con thú có đầu rồng, đi bằng bốn chân không cánh, toàn thân được bao phủ một bộ giáp màu đen.

Vừa nhìn thấy nó Đường Trường Sinh không khỏi có chút bất ngờ.

“Địa Giáp Long? Ma Thú Tứ Giai Sơ Kỳ, sở hữu khả năng điều khiển đất, cơ thể được bao phủ bởi một bộ giáp tăng sức phòng thủ, móng vuốt sắc bén, trong người có Huyết Mạch Long Tộc,… Loại Ma Thú này thường phải ba đến bốn Tứ Giai mới có thể đối phó, bọn họ để học viên đối phó bị ngáo à?”

Lúc này đang quan sát trận đấu, Diệp Vũ Đồng cũng lộ ra chút bất ngờ.

“Thế mà thắng được Cự Linh Xà, không tệ nhiêu đó cũng dư sức vào lớp Truyền Kỳ rồi. Chỉ là liệu ngươi có thắng được Địa Giáp Long không? Nếu thắng được bổn toạ sẽ tặng cho các ngươi cơ hội đạt được Khải Hoàng Giáp.”

Lời nàng vừa dứt, ngay bên cạnh Bạch Đồng ánh mắt lộ ra khó tin được.

Khi đến Tứ Giai con người có thể dùng Linh Lực tạo ra hư ảnh áo giáp, còn đến Ngũ Giai có thể tự tạo ra một bộ áo giáp bằng năng lượng.

Nhưng đó chỉ là cách kém nhất, nếu đủ tiền có thể mua Khải Giáp, nó là các bộ giáp được tạo ra rồi phong ấn vào từng chiếc thẻ, khi sử dụng sẽ kết hợp với người dùng, tạo ra một bộ giáp dựa trên hư ảnh giáp mà người dùng tạo nên ở chất lượng cao, nhưng khác với giáp thường nó còn có “Kỹ Năng Đặc Biệt”

Cấp bậc Khải Giáp được chia ra làm: Hắc Thiết, Bạc, Vàng, Kim Cương cùng Hoàng Cực trên Hoàng Cực là Thần.

Từ giáp cấp Hoàng Cực có thể xưng là Khải Hoàng Giáp, cấp Thần mang nghĩa là Khải Thần Giáp.

Dù là cường giả Thất Giai cũng chỉ có thể đạt được Khải Giáp Kim Cương là cùng, Thập Giai cũng khó có thể có được Khải Hoàng Giáp, đằng này Diệp Vũ Đồng lai dám đem tặng Khải Hoàng Giáp?

Tựa như nhìn thấy suy nghĩ của Bạch Đồng, lập tức Diệp Vũ Đồng liền giải thích.

“Ngươi quên Khải Hoàng Giáp vì sao ít người dùng nhất chứ?”

Nghe vậy Bạch Đồng sững sờ, tiếp đó nhớ đến một việc vô cùng trọng yếu.

Nhìn thấy Bạch Đồng dường như đã hiểu, Diệp Vũ Đồng hài lòng gật đầu, nhưng vẫn giải thích.

“Hoàng Cực Khải Giáp đều có Linh Trí, Ý thức riêng, chúng có thể tự lựa chọn chủ nhân cho mình. Dù là Thập Giai Cường Giả cũng chưa chắc được chúng chấp thuận, nói gì đến mấy đứa nhóc Tam,Tứ Giai?”