Chương 6: Tôi Là Thần
Nó là một con báo, cơ thể tựa như loài báo bình thường, khác ở chổ có lớp da màu xanh dương đậm, hai con mắt màu đỏ tươi.
Khi vừa thấy nó lộ ra nguyên hình, khác với đợt trước lần này Thánh Vũ không vội tiến lên mà nhìn sang Đường Trường Sinh.
Thấy vậy Đường Trường Sinh nhìn con báo đó vài giây liền đoán ra được.
“Lôi Minh Báo, chủng loại Lôi Báo, tu vi Tam Giai Trung Kỳ, có khả năng phóng điện, tốc độ duy chuyển trung bình 1000m/s, có thể thông qua hấp thụ sấm sét để gia tăng tốc độ,…”
Nói xong Đường Trường Sinh liền giơ hai tay ra làm biểu cảm bất đắc dĩ.
“Tôi chủ tu là Ma Pháp Sư chuyên về Lôi Hệ, Lôi Minh Báo lại có thể hấp thụ Lôi Điện để gia tăng tốc độ, lần này phiền rồi đây.”
Nghe vậy Thánh Vũ, Hoắc Hàn Nhi không nhịn được hơi nhíu mày một chút. Người mạnh nhất trong cả ba gặp phải khắc tinh.
Còn chưa để cả ba nói gì thêm, chỉ thấy Lôi Minh Báo hoá thành một tia sét màu xanh dương, nó lao về phía cả ba người.
“Cẩn thận!”
Lập tức Thánh Vũ quát lớn, dù không theo kịp được tốc độ Lôi Minh Báo nhưng miễn cưỡng tập trung cao độ nhìn được.
Không nói nhiều lời liền giơ khiên ra chắn trước cả ba quát lớn.
“Quang Chi Thuẩn!”
Chiếc khiên trên tay Thánh Vũ phát sáng, tạo ra một chiếc khiên bằng Linh Lực màu vàng nhạt chắn trước cả ba.
Tia sét đâm vào chiếc khiên, cả người Thánh Vũ lập tức bị đẩy lùi vài sau vài bước, nhưng vẫn đẩy văng tia sét thành công để nó quay về hình dạng Lôi Minh Báo.
Ngay lúc này Đường Trường Sinh chỉ tay về phía Lôi Minh Báo bình tĩnh nói.
“Động Đất”
Trong vòng bán kính xung quanh 100m Đường Trường Sinh đứng, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội khiến hai người Thánh Vũ, Hoắc Hàn Nhi cùng Lôi Minh Báo đằng xa khó thể duy chuyển.
Tiếp đấy Đường Trường Sinh búng tay lần nữa khẽ nói.
“Dây Leo”
Từ dưới chân Đường Trường Sinh hai cộng dây leo khổng lồ mọc lên, chúng quấn lấy cơ thể Thánh Vũ cùng Hoắc Hàn Nhi rồi ném hai người ra xa.
Lập tức Đường Trường Sinh liền nói.
“Động Đất đã khiến Lôi Minh Báo khó duy chuyển, nhân cơ hội lấy mạng nó”
Nghe vậy trên không trung Thánh Vũ cùng Hoắc Hàn Nhi đồng thời gật đầu.
Chỉ thấy Thánh Vũ vứt chiếc khiên xuống đất, hai tay nắm chặt thanh kiếm, tiếp đó liền truyền lượng lớn lính lực vào thanh kiếm quát lớn.
“Viêm Trảm!”
Vung mạnh thanh kiếm bằng cả hai tay, hắn chém ra một nhát chém được bao phủ bởi ngọn lửa hình Bán Nguyệt về phía Lôi Minh Báo.
Bị Động Đất cản trở Lôi Minh Báo không duy chuyển được chỉ dung cơ thể nhận lấy đòn đánh, dù trên Thánh Vũ một tiểu cảnh giới nhưng Lôi Minh Báo là chủng loại Ma Thú thiên tốc độ nên không khỏi nhận một lượng sát thương không nhỏ.
“Hoắc Hàn Nhi đứng nhìn đó làm gì? Cậu làm gì đó đi chứ?”
Thấy bản thân t·ấn c·ông còn Hoắc Hàn Nhi Đứng yên, khuôn mặt Thánh Vũ lộ ra chút khó hiểu.
Hoắc Hàn Nhi không trả lời, trên tay nàng xuất hiện 6 thanh đoản kiếm, ném nó lên trời. Tiếp đó dùng linh lực truyền vào chung rồi búng tay một cái.
Sáu thanh đoản kiếm nghe theo mệnh lệnh lao về phía Lôi Minh Báo, chúng được điều khiển vô cùng hoàn hảo mà cắt đứt các bộ phận trọng yếu của Lôi Minh Báo.
Lập tức nó không nhịn được mà gào lên lớn tiếng một tiếng.
Thấy cảnh này Thánh Vũ lộ ra vẻ sững sờ.
“Cô ta sử dụng Linh Lực vừa rồi cảm giác còn ít hơn mình, nhưng lại khiến Lôi Minh Báo nhận sát thương lớn hơn mình?”
Đang đứng quan sát từ xa Đường Trường Sinh ánh mắt lộ ra chút bất ngờ.
“Thủ pháp không tệ đấy, nhắm vào các cơ quan yếu điểm nhất của Lôi Minh Báo mà đánh. Uy lực dù thấp hơn Thánh Vũ nhưng sát thương thì nhiều hơn.”
Khi đã nói xong Đường Trường Sinh búng tay một cái nữa, tạo ra thêm hai sợi dây leo điều khiển chúng bay lên trời lôi hai người Thánh Vũ, Hoắc Hàn Nhi còn đang lơ lững trên không trung xuống đất.
Tiếp đó hắn liền chéo hai tay sau lưng, từng bước một tiến về phía Lôi Minh Báo đang nằm gục dưới mặt đất nhưng vẫn còn sinh mạng.
Vì ở sau lưng Đường Trường Sinh cộng khoảng cách khá xa nên hai người Thánh Vũ, Hoắc Hàn Nhi không thể thay biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Chỉ thấy khuôn mặt Đường Trường Sinh lộ ra biểu cảm tiếc thương nhưng.
“Thật đáng thương làm sao, đừng trách hay hận vì ta đã g·iết ngươi nhé? À mà… Dù có hận thì ngươi sẽ làm gì đây Hạ Đẳng Sinh Vật?
Giọng nói của hắn dù bình thường, nhưng ẩn sâu trong đó có thể nghe thấy được sự chế giễu cùng kiêu ngạo tột cùng.
Sau khi nói xong Đường Trường Sinh không nhiều lời nữa, giơ lòng bàn tay về phía Lôi Minh Báo. Từ giữa lồng bàn tay phóng ra một ngọn lửa hàng trăm độ C trực tiếp thiêu cháy Lôi Minh Báo không còn lại xác.
Khi đã giải quyết Lôi Minh Báo xong, hắn quay lại nhìn xem hai người Thánh Vũ, Hoắc Hàn Nhi mỉm cười nói
“Hai cậu làm tốt lắm.”
Khi đã kết thúc lượt hai xong, cả ba người vẫn như trước ngồi xuống hấp thụ Linh Lực xung quanh để Linh Lực trong cơ thể bản thân hồi phục.
Tuy nhiên, khi vừa trải qua hai mươi phút thì cảnh cửa ở phía đối diện liền mở ra.
Thấy vậy, lập tức Thánh Vũ lộ ra khuôn mặt tràn đầy sững sờ.
“Chuyện gì thế? Không phải vừa trôi qua 20 phút sau.”
Tuy nhiên, dường như đã dự đoán trước được việc này Đường Trường Sinh liền giải thích.
“Tôi quên nói cho các cậu, khi lượt một kẻ chưa bắt đầu chúng ta có thời gian Bốn Mươi Phút. Đến lượt hai là ba mươi, suy ra được mới lượt chúng ta sẽ bị giảm mười phút”
Nghe được lời này hai người Thánh Vũ, Hoắc Hàn Nhi khuôn mặt lộ ra biểu cảm sững sờ.
Bỗng nhiên Thánh Vũ đoán được gì đó lớn tiếng nói.
“Lượt ba là hai mươi, bốn là mười… Vậy không phải lượt năm là sau khi lượt bốn kết thúc liền bắt đầu?!”
“Bingo, chúc mừng đoán chính xác nhưng đáp án chính xác này tệ thật.”
Nghe được lời này Đường Trường Sinh vỗ tay chúc mừng Thánh Vũ đoán đúng, nhưng dù tình hình kém thế khuôn mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh.
Lúc này một tiếng kêu vang lên, từ bên trong cánh cửa một thứ gì đó phóng lên trời.
Nó là một con đại bàng có thể tích 5m, toàn thân được bao phủ bộ long xanh lá, móng vuốt cùng chiếc mỏ sắc nhọn.
Vừa nhìn thấy nó Đường Trường Sinh liền đoán ra thân phận.
“Ma Thú Tam Giai Hậu Kỳ, tên là Phong Ưng Điểu, tốc độ lên trung bình từ 600-800m/s, có khả năng điều khiển gió, móng vuốt sắc nhọn hơn cả sắt,….”
Khi đang phân tích một hồi Đường Trường Sinh ánh mắt lộ ra chút quái dị khẽ nói.
“Tam đến Tứ Giai làm gì biết bay? Nói mình mới để ý, mỗi lượt cấp bậc Ma Thú lại lên một bậc nhỏ, nếu vậy lượt năm không phải là Tứ Giai Ma Thú sao?”
Nhưng còn chưa để cả ba người phản ứng, ở trên trời Phong Ưng Điểu đã quơ cánh phóng ra từng lưỡi đao gió sắc bén hình Bán Nguyệt.
Thấy vậy Thánh Vũ liền giơ khiên lên quát lớn.
“Quang Chi Thuẩn!”
Chiếc khiên trên tay Thánh Vũ phát sáng, tạo ra một chiếc khiên năng lượng màu vàng khổng lồ chặn lại đòn đánh.
Tuy nhiên, ngay lập tức khi vừa chặn vài đòn liền bị phá hủy, cả người Thánh Vũ b·ị đ·ánh văng ra xa đâm vào bức tường sau lưng.
Thấy vậy Đường Trường Sinh liền biết Thánh Vũ tới giới hạn, hắn nhìn sang Hoắc Hàn Nhi nói.
“Tôi sẽ dụ con chim ngu ngốc này, nhân cơ hội sử dụng phi đao chém đứt cánh nó.”
Nghe vậy Hoắc Hàn Nhi gật đầu biểu thị đồng ý.
Thấy vậy Đường Trường Sinh gật đầu, hắn búng tay một cái. Từ sau lưng hắn tầm mười thanh thanh kiếm được tạo ra bởi năng lượng có màu xanh dương xuất hiện, chúng đồng thời được phóng về phía Phong Ưng Điểu.
Lập tức Phong Ưng Điểu liền dùng tốc độ của mình để né tránh, nhưng dù thế chúng vẫn bám theo mãi không tha.
Cuối cùng nó chỉ đành dừng lại trên bầu trời, đập mạnh hai đôi cánh tạo ra một c·ơn l·ốc x·oáy nhỏ, c·ơn l·ốc x·oáy thành công phá hủy mười thanh kiếm.
“Món chính ở đây này.”
Từ sau lưng Phong Ưng Điểu, Đường Trường Sinh xuất hiện, hắn búng tay một cái từ sau lưng xuất hiện bốn cộng xích sắt màu xanh dương trực tiếp trối chặt lấy người nó.
Bị xích trối lại, dù cố gắng nhưng Phong Ưng Điểu khó thể cử động, Nắm bắt thời cơ từ bên dưới mặt đất Hoắc Hàn Nhi phóng sáu thanh phi kiếm bay về phía Phong Ưng Điểu thành công cắt cổ nó.
“Nên nói mình may nhỉ? Con Phong Ưng Điểu này thiên về tốc độ, nó bỏ qua việc luyện cơ thể cùng móng vuốt. Nếu nó dùng móng vuốt có thể phá xích của mình thành công, lúc đó muốn g·iết khó hơn, nên nói nó đen vì mình cũng chủ tu tốc độ.”
Đường Trường Sinh liếc nhìn xác Phong Ưng Điểu, không khỏi cảm thấy vận may mình không tệ.
Lúc này từ xa Thánh Vũ cũng chạy tới, dù là Kỵ Sĩ nhưng mới Tam Giai Sơ Kỳ. Ăn một đòn từ Tam Giai Hậu Kỳ đủ để khiến cậu b·ị t·hương không nhẹ.
“Xin lỗi, tôi gây phiền phức cho hai người rồi.”
Khi vừa chạy tới Thánh Vũ liền cúi người thành tâm xin lỗi.
Thấy vậy, Đường Trường Sinh đặt tay lên vai Thánh Vũ mỉm cười đáp.
“Không sao, ai mà không có sai bao giờ đừng nghiêm túc thế.”
Bên cạnh hắn Hoắc Hàn Nhi cũng không chủ động nói gì.
Thấy vậy Thánh Vũ không khỏi cảm thấy có chút may mắn.
“Đường Trường Sinh, anh ta tính cách dễ chịu thật. Nên nói mình may mắn nhỉ?”
Khi giải quyết Phong Ưng Điểu xong, ba người lại tiếp tục ngồi chờ Ma Thú lượt bốn, lần này khác với vài lần trước, Thánh Vũ đang ngôi hấp thụ Linh Lực để hồi phục cơ thể.
Lúc này Hoắc Hàn Nhi lần đầu lên tiếng.
“Đường… Trường Sinh ta gọi tên ngươi như thế… Đúng chứ?”
Nghe vậy Đường Trường Sinh khuôn mặt lộ ra có chút bất ngỡ, tiếp đó mỉm cười đáp.
“Chính xác, có chuyện gì sao?”
Chỉ thấy Hoắc Hàn Nhi có hơi ngại ngùng một chút, tiếp đó hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Ta muốn hỏi là… Ma Pháp Sư thông thường chỉ sử dụng một loại nguyên tố nhiều là hai, mỗi Ma Pháp Sư đều thiên về một loại hình…. Vì sao ngươi có thể vừa công, hỗ trợ, sử dụng bốn loại nguyên tố khác nhau?”
Nghe vậy Đường Trường Sinh thản nhiên đáp.
“Vì tôi không phải con người mà là Thần.”
Lời này của hắn trực tiếp khiến Hoắc Hàn Nhi im lặng không biết nói gì, nàng tin lời này sao? Đáp án dĩ nhiên là không.