Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 48: Hắc Kiếm Sĩ




Chương 48: Hắc Kiếm Sĩ

Tiếu Dương không tức giận. Căm ghét cũng không. Sợ hãi cũng chẳng phải. Cậu thiếu niên chẳng thể hiện điều gì ra trên gương mặt ngoài một đôi mắt mở to chằm chằm, khô thóc vì đã lâu không hề chớp lấy một lần. Đôi tay nắm chặt lấy thanh gươm màu bạc liên tục vung những cú chém như thể đó là sứ mệnh mà chúng phải thực hiện để tồn tại trên đời. Đôi chân cậu thiếu niên giẫm đạp lên không khí, đưa thân mình bay lên không trung dù trước đây chưa bao giờ cậu ta làm được điều ấy.

Tiếu Dương chiến đấu, như thể đây là lần cuối cùng, với gương mặt không chút cảm xúc ngoài sự tập trung cao độ nhất.

Không có chiếc răng nào bị nghiến lại. Không giọt mồ hôi nào có thể được tạo ra trong cuộc chiến điên loạn có thể cắt đứt cả mây và núi. Cậu thiếu niên sở hữu thanh gươm màu đen hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong. Đây thật sự là một trận chiến cân sức.

Họ chiến đấu như kẻ thù truyền kiếp.

Dù thực tế thì, hai kẻ đấy còn chẳng biết họ tên lẫn nhau.

Đây là lần đầu hai người họ gặp nhau. Trước đó, họ còn không biết đối phương tồn tại.

Thế mà họ chiến đấu, không chỉ là để tự vệ, mà để tiêu diệt, để g·iết c·hết kẻ trước mặt mình.

Với Tiếu Dương, cậu ta thậm chí còn chẳng hiểu vì sao họ lại đánh nhau. Bình thường cậu ta sẽ cố dùng lời lẽ để giải quyết. Làm sao mà cậu nhóc họ Bạch, đứa trẻ đến từ thôn Tam Viên, kẻ tự nhận mình là một Tu Tiên Giả “tốt” không hề làm chuyện trái với lẽ phải lại muốn g·iết người mà không hề có lấy một lý do? Cậu ta không biết. Chẳng ai biết cả.

Vậy mà cơ thể của cậu ta vẫn tự cử động, tự vung kiếm, tự chiến đấu như thể đó là mục đích tồn tại của nó. Tiếu Dương cần g·iết c·hết kẻ này. Không, cậu ta “phải” g·iết c·hết đối thủ của mình. Cậu ta chỉ biết thế và nhất định phải làm thế dù không ai nói, không ai yêu cầu.

Họ chẳng khác nào hai kẻ săn mồi, hai chúa tể dũng mãnh, lao vào nhau, chiến đấu để quyết định xem ai mới thật sự là kẻ đứng đầu.

Một con hổ trắng.

Và một con chim ưng đen.

Chỉ một trong hai được phép tiếp tục tồn tại. Đó là quy luật tự nhiên.

Luôn luôn chỉ có một kẻ mạnh nhất.



“Điên thật… Không ngờ tên đó đánh ngang tên nhóc họ Bạch.”

“Không ngờ có người đủ sức giao đấu với Ngài ấy lâu vậy.”

Vũ Thanh nhìn Mỹ Oa, cô yêu tinh ếch cũng nhìn lại cô gái con người.

“Tên kiếm đen thật sự mạnh thế à”

“Tên nhóc kia mạnh đến mức nào thế?”

Hai người họ lại hỏi cùng lúc với nhau. Bốn mắt lại nhìn nhau mà không biết nói gì tiếp. Phải một lúc sau, cả hai lại đồng thanh.

“Mạnh khủng kh·iếp!”- Vũ Thanh đổ mồ hôi hột đáp.

“Mạnh không tưởng tượng nổi luôn!”- Còn đây là câu trả lời của Mỹ Oa.

Mạnh đến mức thấy bản thân mình như vô dụng!

Đột nhiên họ lại rưng rưng nước mắt, nhìn nhau đầy đồng cảm.

Rốt cuộc thì có sở hữu Lục Nhãn hay có khả năng thôi miên đáng gờm đến đâu, nếu so với hai tên thiếu niên như thể đang muốn cắt cả trời xanh kia thì cũng đều là tép riu cả. Hai “con tép riu” cuối cùng cũng tìm thấy người hiểu cảm giác của mình.

“Đẹp thật phải không?”

“Hả?”

Vũ Thanh nhìn sang Mỹ Oa sau khi nghe cô yêu tinh ếch bỗng dưng nói một câu thật kì quặc. Cô ta đã nghĩ hẳn mình đã nghe lầm. Dù Mỹ Oa giờ đang bị trói bởi sợi dây linh khí của Vũ Thanh, cô ta cũng chẳng hề lơ là gì trong việc áp giải tù nhân của mình. Thế mà khi nghe câu hỏi bất thường này, Vũ Thanh phải nhướng mày lên chờ câu trả lời.

“Cô không cảm nhận được sao? Vẻ đẹp khi chứng khiến điều gì đó thật vĩ đại.”

Đôi mắt của loài lưỡng cư trông thật lấp lánh. Đó có thể là do cơ chế tiết nước để giữa ẩm đặc trưng của chúng. Vũ Thanh không biết liệu đó là điều bình thường hay không, nhưng cô ta biết cô yêu tinh này đang thấy vui sướng thật.

“Giống như chúng ta nhìn thấy một ngọn núi cao đến tận trời xanh. Giống như nhìn ra đại dương vĩ đại rộng mênh mông. Giống như khi nhìn đến vùng cực băng tuyết phủ trùm vạn dặm. Giống như khi nhìn những dãy n·úi l·ửa p·hun t·rào hàng tá dung nham, nhấn chìm lục địa dưới chân. Tự nhiên vĩ đại biết bao, chúng ta cũng vô tri đến nhường nào. Những kẻ như chúng ta mãi mãi không thể sánh bằng, mãi mãi không thể chinh phục được. Giờ đây có tận hai người như thế, cùng tồn tại và chiến đấu. Trông thật đẹp phải không?”

Vũ Thanh chau mày. Cô ta có thể hiểu cảm giác của Mỹ Oa. Cô ta có thể biết được thế nào là một kẻ thật nhỏ bé so với những thứ vĩ đại. Nhưng khi nghe đến cụm “những kẻ như chúng ta” Vũ Thanh không khỏi thấy khó chịu.

“Không.”

Cảnh tượng ấy làm Vũ Thanh vô thức siết chặt bàn tay, đôi môi cũng mím chặt lại. Những lời cô nói ra thật quá yếu ớt, quá nhỏ để bất kỳ ai ngoài chính cô ta có thể nghe được trong khi một trận chiến điên cuồng vẫn diễn ra ở ngay trên đầu.

“Ta chỉ thấy thật bất công thôi.”

Vũ Thanh lại nhìn lên bầu trời, nơi mà hai tên thiếu niên có tuổi đời có lẽ kém xa cô đang chiến đấu. Người chứng kiến cảnh tượng này có thể thấy sợ hãi, lo lắng hay vui sướng như Mỹ Oa. Nhưng với cô gái họ Lâm, cô ta chỉ thấy tức giận.

Và ghen tỵ.



Người đời có một câu thế này: “Với hai kẻ mạnh như nhau, kinh nghiệm sẽ là thứ quyết định kết quả.”



Với Tiếu Dương, một cậu thiếu niên mang sức mạnh khủng kh·iếp như t·hảm h·ọa tự nhiên chưa bao giờ có một trận tử chiến. Cậu ta đã chiến đấu với kẻ địch mạnh, với những kẻ thật sự muốn lấy mạng cậu. Nhưng với một trận mà cậu ta chủ động muốn tiêu diệt kẻ địch thì chưa bao giờ, lại càng không có cơ hội gặp một kẻ có sức mạnh ngang ngửa, nếu không muốn nói là còn hơn mình thế này.

Ngược lại, ở phía bên kia, cậu thiếu niên sở hữu thanh kiếm đen lại biết rõ mình nên, phải và sẽ làm gì. So với từng nhát chém không hề có gì ngoài uy lực của Tiếu Dương, những đòn đánh của cậu thiếu niên này thật sự mượt mà, chính xác và rõ ràng. Chúng giống như những đợt gió lốc, tuy hỗn loạn và điên rồi nhưng vẫn tồn tại những quy tắc, đó là xoay quanh một tâm điểm duy nhất, một mục tiêu duy nhất: hủy diệt mục tiêu của mình.

Dù những người đang chứng kiến cuộc chiến này khó mà có thể nhìn ra bất thì thứ gì ngoài những tia sáng, chớp ẩn hiện trên bầu trời. Hay họ chẳng thể nghe thấy gì ngoài những t·iếng n·ổ, tiếng kim loại va đập đến chói tai. Trong thực tế, Tiếu Dương rõ ràng là người đang thất thế. Những đòn đánh tuy uy lực đến mức rung trời lở đất, tất cả chúng đều bị đối thủ cản phá, thậm chí bật ngược như một trò đùa vô hại. Mặt khác, Tiếu Dương tuy có thể đỡ được vô số đòn t·ấn c·ông như vũ bão, nhưng không có nghĩa là cậu ta có thể cản được tất cả. Những v·ết t·hương liên tục mở, khép lại và lành liên tục. Máu tươi văng ra bao nhiêu cũng bị t·hiêu r·ụi mất bởi nhiệt lượng được tạo ra từ những cú va đập.

Trên ấy nóng như ở cạnh mặt trời vậy.

Từ một trận chiến dùng sức để triệt tiêu đối thủ, giờ đây đã trở thành một trận đọ sức bền. Nếu Tiếu Dương không còn linh khí, khả năng chiến đấu và phục hồi của cậu ta sẽ không còn. Nếu kẻ sở hữu kiếm đen hết linh khí, cậu thiếu niên ấy cũng trở thành một kẻ vô hại. Kẻ hết linh khí trước sẽ là kẻ thua cuộc.

Cả hai bọn họ đều biết điều ấy.

Nên họ dùng tất cả mọi thứ mình có để khiến đối thủ kiệt sức.

Tiếu Dương sẽ dùng toàn bộ sức mạnh để hất bay linh khí của kẻ địch, như một cái chày muốn giã nát mọi thứ. Cậu thiếu niên mà Hắc Ưng Hội gọi là “Ngài” lại muốn tỉa gọt từng lớp sức mạnh một của đối thủ, như một con dao bén dần cạo lớp vỏ dày một cách chậm rãi. Để khi lớp vỏ đã đủ mỏng, đòn đánh chí mạng sẽ được tung ra.

Lưỡi gươm toả ra làn hơi đen ngầu bỗng thu, rút toàn bộ linh khí nó đã tạo ra như thể nó đang hít một hơi sâu quá mức. Lưỡi kiếm đục ngầu giờ trở nên bóng loáng như một tấm gương dù nó chẳng thể phản chiếu lại bất kỳ thứ gì, thế mà lưỡi gươm lại trông thật mềm lại, chẳng khác gì một tấm lụa thượng hạng - một tấm lụa có thể cắt đứt cả không khí. Lưỡi kiếm ấy đưa đến đâu, không gian như bị chia lìa làm hai như một con thuyền nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, tạo ra hai cơn sóng đập vào hai bên bờ. Trông thật nhẹ nhàng.

Chỉ có điều, cơn sóng không khí này lại tạo ra một cơn bão táp đủ sức hất bật gốc những cây cổ thụ già cỗi nhất Hắc Lâm, khiến mặt đất trống trải chẳng khác nào một bình nguyên dù nó vốn là một khu rừng già không lâu trước đó. Cơn sóng ấy còn đủ khả năng thổi bay toàn bộ mây, để lại một bầu trời xanh biết chẳng còn gì ngoài mặt trời. Lưỡi kiếm cắt ngang trời xanh và mặt đất ấy cũng đủ sức hất bay thanh gươm trong tay Tiếu Dương đi một cách nhẹ nhàng.

Cậu nhóc họ Bạch cũng chẳng nao núng. Chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì trong đầu. Điên tiết? Gương mặt ấy quá điềm tĩnh để làm một kẻ điên cuồng. Nhưng chắc chắn, Tiếu Dương không hề tỉnh táo.

Bởi chẳng kẻ nào còn tỉnh táo lại dùng một tay chụp lấy lưỡi một thanh kiếm như thế cả.

Ba ngón tay bị cắt đứt lìa ngay lập tức. Máu không chảy, v·ết t·hương cũng ngay lập tức khô lại như thể cậu nhóc đã bị cụt ngón từ chục năm trước.

Thế mà Tiếu Dương không dừng lại. Cánh tay còn lại của cậu nhóc thu lại thành một nắm đấm, toàn bộ linh khí bao bộc khắp cơ thể như dồn cả vào đấy, tạo thành một tấm màn màu bạc đặc quện như sữa lên men cả nửa năm trời. Cú đấm ấy nhằm thẳng vào mặt kẻ địch mà nện.

Cậu thiếu niên kia ngay lập tức giơ tay lên đỡ. Kết cục là cả thảy hai mươi bảy khúc xương trên bàn tay bị vỡ nát. Xương cổ tay cũng tan tành, cẳng- cánh tay bị đứt hẳn làm đôi. Nhẹ nhàng xương vai, xương đòn cũng trật lệch ra khỏi vị trí vốn có của nó.

Toàn bộ khớp nối đều chẳng còn tồn tại.

Vậy mà kẻ ấy chẳng tỏ ra bất kì thái độ nào, mặc cho cơn đau kinh khủng đang dần được đưa lên não bộ. Cánh tay lành lặn còn lại phải hành động thật nhanh! Thanh kiếm màu đen lại vung tới Tiếu Dương.

Cậu trai họ Bạch không né. Cậu ta biết thừa mình chẳng né được với kiếm pháp của kẻ địch. Cậu ta lao thẳng tới như một con thiêu thân ngu ngốc. Một con thiêu thân bị cắt lìa một tay và chân.

Nhưng nó vẫn còn một tay. Cánh tay ấy đấm thẳng vào cổ tay đang cầm kiếm của kẻ địch.

Thanh kiếm màu đen rơi ra.

Chủ nhân của nó cố thu lại bằng linh khí.

Tiếu Dương lại đấm một phát vào giữa mặt tên thiếu niên.

Cậu trai họ Bạch bị đập một phát vào ngang người.

Tiếu Dương lao thẳng đến hất đối thủ khỏi không trung.

Linh khí của họ lao vào đ·ánh đ·ập nhau như một trận đại chiến kinh khủng.

Chẳng còn ai còn dùng linh khí để giữa bản thân bay trên bầu trời nữa. Họ tung hết mọi thứ để tiêu diệt đối phương mà chẳng còn thèm đếm xỉa đến bản thân.

Họ rơi, rơi tự do từ hơn một trăm mét.

Họ đ·ánh đ·ập lẫn nhau suốt một trăm mét đường rơi ấy.

Mặt đất vỡ vụn tan nát tạo ra cả một lỗ trũng đủ sâu để hoá thành một Hồ Đông Bình thứ hai.

Họ vẫn không dừng lại.

Tiếu Dương một tay một chân vẫn lao đến.

Tên thiếu niên kia gãy sạch xương chưa kịp lành cũng chẳng hề có ý thoái lùi.

Họ lại đánh nhau.

Nhưng lợi thế thuộc hẳn về một người.

Thanh gươm đã thu lại được về, cánh tay phải của kẻ sở hữu linh khí đen cũng đã lành trở lại.

Một chân của kẻ ấy đạp lên ngực Tiếu Dương để cố định. Dù có bị đấm liên hồi vào, dù muốn tan xương nát thịt, bàn chân ấy vẫn không di chuyển.

Thanh gươm chém xuống, không gian lại một lần nữa bị xé toạc như tận thế.

Mạng Tiếu Dương coi như đã tận.

Ầm!

Hoặc không.

Tên thiếu niên cao hơn Tiếu Dương gần hai tất bị đẩy văng đi. Đó là một v·ụ n·ổ. Một v·ụ n·ổ tuy nhỏ nhưng lại đủ để hất bay bất kì kẻ nào không giữ vững trọng tâm.



Lửa.

Chủ nhân thanh kiếm đen nhìn vạc áo bị cháy xém của mình trước khi lại nhận thêm một vài chục v·ụ n·ổ khác. Nếu không nhờ linh khí đã bao bộc lại toàn bộ cơ thể, tên thiếu niên đã tan xác.

“Loạn Tiễn.”

Nhưng thế không có nghĩa người mà cả Hắc Ưng Đạo tôn thờ chẳng hề hấn gì. Sức mạnh của y đã tiêu tốn rất nhiều kể từ khi trận chiến này bắt đầu. Lớp khí màu đen quanh “Ngài” bị thiêu cháy cùng với lớp áo vải được cường hoá vốn rách nát. Tên thiếu niên di chuyển. Y né, cắt đứt những mũi tên rơi loạn xạ xuống mặt đất như một cơn mưa của lửa.

Chưa từng ai có thể tránh né khỏi Loạn Tiễn của Mặc. Nó được tạo ra không chỉ để tiêu diệt một số lượng lớn kẻ địch, kỹ năng này còn dùng để tóm gọn một kẻ địch duy nhất, cố định và tiêu diệt dần trong một cơn mưa không ai có thể né.

Thế mà tên thiếu niên kia né được.

Y nhanh, lắc léo hơn cả hàng trăm vạn mũi tên kia cộng lại. Y mạnh đến độ có thể thổi bay toàn bộ kỹ năng ấy chỉ với một nhát kiếm.

Và tự lúc này, y đã tiếp cận ngay cạnh gã Luyện dược sư họ Viêm.

Thanh gươm màu đen được vung tới, ngón tay mang chiếc nhẫn ngọc bích được giơ ra.

Người nhanh hơn là người đã chuẩn bị trước. Vụ nổ mang sắc màu của l·ửa b·ùng l·ên một cách bất chợt. Nó không lan ra, tan đi như một v·ụ n·ổ thông thường, ngọn lửa ấy như đang nhảy múa, uốn lượn, bao bọc lấy chủ nhân thanh kiếm đen. Ngọn lửa ấy như một con chó đói hơn cả tháng, nhào tới, cắn xé cơ thể mục tiêu một cách không khoan nhượng.

Thanh kiếm đen lại một lần nữa rơi khỏi tay chủ nhân của nó. Thứ kết nối một thanh Phi Kiếm với chủ nhân của nó là linh khí, Mặc biết rõ điều đó nên đã cho ngọn lửa của mình đốt sạch toàn bộ sắc đen quanh cánh tay phải của kẻ địch. Phần còn lại của ngọn lửa được dùng để t·ấn c·ông điên cuồng vào lớp linh khí đen bọc quanh phần còn lại của cơ thể.

Tên thiếu niên có hai sự lựa chọn, dồn linh khí về cánh tay để thu hồi món v·ũ k·hí để phản công, nhưng lại để phần còn lại của cơ thể trong thế nguy hiểm, có thể b·ị t·hương tổn trầm trọng. Hoặc, tập trung phòng thủ thay vì cố làm chuyện có thể khiến mình m·ất m·ạng.

Y chọn cách thứ ba - cách mà Tiếu Dương đã làm.

Hắn đấm ngọn lửa đang cố thiêu đốt mình bằng cách tay trái. Linh khí màu đen bao bọc quanh chỗ v·a c·hạm bị t·hiêu r·ụi, ngọn lửa hoang dại kia cũng bị mất đi một phần đáng kế. Thế là y tiếp tục đấm, đấm, đấm, đấm…

Đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm, đấm!

Đấm! Đấm! Đấm! Đấm!

Đấm! Đấm!

Đấm đến khi ngọn lửa kia tan theo mây khói. Đấm đến khi chính nấm đấm ấy bị bỏng đến biến dị.

Y vẫn đứng vững.

Và thanh kiếm đen lại được thu về tay.

Đôi mắt màu đen ngầu nhìn về phía Mặc, chủ nhân ngọn lửa khốn kh·iếp kia như lời cảnh báo rằng gã Luyện dược sư chắc chắn sẽ m·ất m·ạng.

Mặc không phản ứng gì. Hắn cũng đứng yên, cách tên thiếu niên ba trăm mét, không hề có ý định bỏ chạy.

Gã thiếu niên lao đến. Mặc còn chưa kịp nghe thấy tiếng va đập của bàn chân lên mặt đất đã thấy “Ngài” thu hẹp khoảng cách. Tốc độ của y phải sáng ngang với vận tốc âm thanh.

Mặc hoàn toàn không thể đẩy bản thân lên tốc độ đó được.

Nhưng hắn biết rằng mình sẽ thắng.

“Lập Pháp Trận!”

Mặc la lên. Trên bầu trời bỗng hiện ra tám tia sáng màu lam lẫn lục bắn thẳng xuống mặt đất. Chúng là linh khí nhưng uyển chuyển di chuyển như những con rắn, trườn khắp mặt đất tạo ra một hình bát quái ngay trong tích tắc.

Tám Tu Tiên Giả ở trên bầu trời, tất cả đều mặc bộ quần áo màu trắng tinh với viền màu lam hoặc lục. Cả thảy đều truyền linh khí vào mặt đất. Và cả thảy đều có một hình bát quái hiện ra ở dưới chân, mang màu sắc của viền áo mà người ấy sở hữu.

“Huyễn Sương Pháp!”

Mặt đất cũng rung chuyển rào rú như một sinh vật sống. Từ bên dưới ấy phóng lên tám cột nước và toả ra như một cơn mưa phùng. Toàn bộ mặt đất từ một vùng hoang tàn hoá thành biển lửa, giờ đây lại chìm trong màn sương mù dày đến lạnh lẽo.

Thanh kiếm đen chém trượt mục tiêu.

Không gian lại bị cắt đôi nhưng màn sương chẳng vơi đi dù chỉ một chút.

Tên thiếu niên nhận ra ngay đây là một Pháp Trận, một loại Trận Pháp được thực hiện bởi một số người nhất định. Những kẻ ấy sẽ liên tục dùng phép thuật t·ấn c·ông, phòng thủ, tăng cường,... mọi thứ cùng nhau để đạt hiệu quả tốt nhất. Mà để cho mọi thứ tốt nhất thì phải theo quy luật ngũ hành.

Màn sương này là Thuỷ. Vậy tiếp theo là Mộc.

Chủ nhân thanh kiếm đen ngay lập tức nhảy lên. Dù màn sương này có dày đến đâu, nó cũng chẳng thể che đến tận trời cao được. Cây cối muốn xuất hiện cũng phải trồi lên từ mặt đất. Thế nên việc bay lên là sự lựa chọn duy nhất và đúng đắn nhất.

Ngoài ra còn một lý do, đó là tám kẻ lập nên Pháp Trận này đang bay trên trời.

Y sẽ tiêu diệt hết bọn chúng.

“Hự!”

Nhưng đang bay lên, chủ nhân thanh kiếm đen lại đập đầu vào một thứ gì đó. Cổ y gãy hẳn sang một bên, cánh tay trái chẳng mất quá một giây để bẻ mọi thứ lại như cũ.



“Cây?”

Từ lúc nào? Và bằng cách nào mà cả bầu trời hoá thành một tấm gỗ khổng lồ?

Y cũng chợt nhận ra màn sương đang dần tan đi, để lộ ra cả một vùng không gian rộng như một toà thành, cao hơn trăm mét đã hoá thành một cái hộp gỗ khổng lồ.

Và từ xa xa, y thấy một chớp đỏ.

Cả cái hộp gỗ hoá thành một chiếc hộp lửa khổng lồ. Nó còn bắt đầu thu nhỏ lại với một tốc độ không tưởng.

Thanh kiếm đen vung lên, ngọn lửa vội vã nuốt sạch linh khí đen như bữa ăn sáng.

Thế mà y không để bản thân mất bình tĩnh. Tên thiếu niên hít một hơi thật sâu trước khi không khí trở nên quá nóng để hít thở. Y đang nạp càng nhiều linh khí từ tự nhiên nhất có thể.

Và y còn huy động toàn bộ linh khí mình có đang giữ trong Đan Điền, tụ hợp tất cả vào cánh tay phải. Sắc đen tuôn ra, tụ lại đậm đặc đến độ bắt đầu lấp lánh như một viên pha lê. Sắc màu ấy phủ đầy lên lưỡi kiếm, lan ra cả cánh tay chủ nhân của nó.

Lửa đã lan tới với chiếc hộp thu lại gần kề, chủ nhân thanh kiếm đen vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Y vung kiếm.

Không chỉ chiếc hộp lửa, không chỉ Pháp Trận kia, mà cả khu rừng bị cắt ra làm đôi, mặt đất rẽ hẳn sang hai bên. Cả ngọn núi cách nơi đó mười dặm cũng bị chẻ làm đôi như một nhát cắt ngọt lịm trên quả dưa lê mềm mọng. Đường cắt ấy sâu đến độ dung nham từ sâu trong lòng đất cũng trồi lên, cố bắn những dòng chất lỏng sôi ùng ục ấy lên mặt đất, khiến mọi thứ trông hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Y đã thoát ra.

Với cái giá là toàn bộ linh khí của mình.

Chủ nhân thanh kiếm đen cố hít thở một cách khó khăn để nạp năng lượng một cách nhanh nhất. Nhưng khi tám vòng bát quái lại xuất hiện trên bầu trời, thản nhiên như thể nó sẽ còn được lập lại thêm một trăm lần nữa, y mới nhận ra là mình khó mà thắng được trận này.

Nhưng không có nghĩa là không thể.

Y lại đánh, lao vào kẻ địch. Thanh kiếm màu đen vẫn chém đứt được mọi thứ mà nó chạm tới. Máu kẻ thù vẫn rơi, kèm theo đó là chính máu của y.

Y vẫn đánh, như thể đó là sự lựa chọn duy nhất.

Đánh đến mắt mờ, đánh đến tê dại, đánh đến ngã quỵ xuống.

Y vẫn thở, cậu thiếu niên vẫn tỉnh, vẫn cố gượng.

Đánh đến nát người, đánh đến điếc tai, đánh đến bất động.

Y không cho phép bản thân ngã xuống.

Chủ nhân thanh kiếm đen không thể né được tia lửa đang lao đến mình nữa. Linh khí bao bọc quanh người cũng tắt lịm.

Nếu trúng đòn y sẽ c·hết.

Đây đã là giới hạn rồi.

Nhưng kẻ ấy vẫn không bỏ cuộc. Y nuốt nước bọt, cố hấp thụ linh khí từ chính thứ dịch mà cơ thể mình tạo ra. Y tự cắn vào lưỡi, để cơn đau khiến bản thân được tỉnh táo.

Phải tránh được đòn này.

Chính y tự nhủ với bản thân như thế, và y nhất định sẽ làm được.

Nhưng không làm được.

Dù cố thế nào, y vẫn chẳng thể làm được.

Một cú gõ đầu nhẹ vào gáy, chủ nhân thanh kiếm đen, kẻ chẻ núi, cắt đất đã ngã xuống.

“Được rồi. Ngài không cần cố nữa đâu.”

Lão già thấp bé có cái lưng gù nhẹ nhàng giơ một tay ra, vẫy, ngọn lửa đang lao đến ngay lập tức tiêu biến mất như thể nó chưa từng tồn tại.

“Chúng ta thua rồi. Đành phải rút thôi.”

Lão huơ bàn tay, tên thiếu niên được bọc quanh một màu tím đậm u ám rồi lơ lửng giữa không trung. Cả hai người họ ngay lập tức biến mất, những gì còn lại chỉ là một vòng Ma Pháp Trận màu tím lấp lánh.

Ở trên cao, tám vị trưởng lão của Thi Dược Phái chẳng chần chừ mà ngay lập tức phá giải Pháp Trận của họ. Kẻ địch đang bỏ chạy. Họ phải đuổi theo. Nhưng Mặc lại xuất hiện ngay trước mặt họ, giơ một tay lên ra hiệu, nói một cách điềm tĩnh.

“Không cần đuổi theo.”

Vừa dứt lời, Mặc lại nhìn xuống mặt đất, một cái xác… à không, Tiếu Dương mất một tay một chân nằm bất động.

Cậu nhóc họ Bạch vẫn còn sống.

Tốt. Mọi thứ đúng theo kế hoạch.

“Kẻ địch có thể giăng bẫy. Nếu đuổi theo sẽ rất nguy hiểm. Hãy lo chữa thương những ai b·ị t·hương đi. Rồi mau rời khỏi đây.”

Tám người kia nhìn thế nào cũng là bậc trưởng lão, bề ngoài phải nói là đáng tuổi cha chú của Mặc. Thế mà cả tám người, đủ tám người đều chắp tay, cúi đầu, thành kính, đồng thanh đáp:

“Vâng thưa Viêm Thánh Đại Trưởng Lão.”

Cái chức danh c·hết tiệt.

Nhưng chí ít nó đã có ích, nhất là trong tình thế này.