Chương 49: Vạn Thất Tháp Tầng 15 (1)
Đó là một căn phòng hoàn toàn được chạm khắc bằng loại gỗ thượng hạng có thể tỏa ra hương thơm thoải mái giúp người nghỉ ngơi trong ấy được thư thả đầu óc. Màu nâu đậm bóng loáng màu hồng sậm đặc trưng không đâu có trông thật sang trọng, khiến căn phòng lấp lánh như được mạ một loại kim loại nào đó chứ chẳng phải gỗ. Một loại chất liệu kì diệu đáng giá cả một gia tài. Loại gỗ ấy là Cẩm Lai. Nhưng cũng chẳng phải loại Cẩm Lai bình thường, đó là Hồng Cẩm Lai - một loại cây quý chỉ mọc ở Phúc Dược Sơn - vùng đất kì bí vốn được bảo vệ cẩn mật bởi Thi Dược Phái.
Khi hắc đến Phúc Dược Sơn, cũng đồng nghĩa với việc nhắc đến vô số lời đồn, câu chuyện, huyền thoại về ngọn núi này. Những loại thực vật có thể chữa bách bệnh, những loài sinh vật huyền bí mang bao phép màu không hề tồn tại ở bất kì đâu kể cả vạn Cõi khác, hay lời đồn về cảnh cổng đến Minh Giới - nơi linh hồn n·gười c·hết sẽ tồn tại ở đây. Kể cả sự tồn tại của loại gỗ Hồng Cẩm Lai đã xây nên căn phòng này cũng chỉ là truyền thuyết, chứ chưa thật sự xuất hiện ở nơi nào, kể cả cung điện của Hoàng Đế. Ở một khía cạnh khác mà nói thì chính Phúc Dược Sơn còn chưa chắc là có thật, vị trí của nó có thể được xem như nằm ở một nơi nào đó khác hoàn toàn chứ chẳng còn ở Thất Quốc. Thiên hạ thường đồn, chỉ có đệ tử chân truyền của Thi Dược Phái đổ lên mới được bước chân đến ngọn núi thiên này và tận hưởng sự vĩ đại của nó.
Hoặc là người đ·ã c·hết.
“Đây là đâu?”
A Mãnh chẳng là ai trong hai trường hợp trên cả.
Cậu ta giương đôi mắt thao láo nhìn khắp nơi trong căn phòng, bối rối chẳng biết vì sao mình lại được ở một nơi sang trọng còn hơn cả phòng của đệ tử nội môn Mạc Giả Cốc - môn phái hùng mạnh nhất Tề Quốc. Và câu hỏi còn quan trọng hơn là tại sao Tiếu Dương lại nằm ngay trên người cậu ta? Lại còn ngủ say đến mức chảy cả nước dãi lên ngực của A Mãnh nữa.
“Hả?”
Sao tay của anh Dương bé tẹo vậy?
Như tay của một đứa tám tuổi. Tay phải của Tiếu Dương trông như của một đứa tám tuổi, trong khi những gì còn lại của cậu ta lại là mười sáu.
A Mãnh thật sự chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nữa.
Đây có lẽ là một giấc mơ. Một giấc mơ kì lạ và cậu ta đang đinh ninh là mình vừa ngủ một giấc hơi quá đà.
Hay anh Dương đang chữa trị cho mình?
Chẳng hiểu vì sao cậu ta lại có cái suy nghĩ này. Thật tình là ngay cả A Mãnh cũng thấy hơi kỳ vì mình vừa nghĩ một chuyện mà chẳng ai tin được.
Nhưng khi nghĩ đến hình ảnh cuối cùng mình nhớ trước khi nằm ở căn phòng kỳ quặc này, A Mãnh cũng hiểu phần nào lý do.
“Con rắn đó đã nổ tung à?”
“Ừ, sau đó ngươi b·ất t·ỉnh vì trúng độc. Nếu không phải vì là một Hồ Tộc thì ngươi đ·ã c·hết ngay tức khắc rồi.”
Đứng ngay cửa ra vào là người vừa trả lời câu hỏi của A Mãnh. Cậu trai cao to cố ngước đầu dậy để cúi đầu nhưng vì Tiếu Dương còn nằm kia, lại không dám động mạnh kẻo tỉnh dậy nên mọi hành động nó khó khăn cực kì.
Như hiểu vấn đề là gì, người thanh niên cao ráo có đôi mắt đỏ nhấc bổng Tiếu Dương lên bằng hai cánh tay được tạo bởi linh khí. Với A Mãnh, cậu ta vẫn chưa trở thành Tu Tiên Giả nên chẳng thể thấy hay hiểu chuyện gì. Những điều A Mãnh thấy là Tiếu Dương đang bay lơ lửng, nhẹ nhàng được nằm xuống ngay cạnh cậu ta. Chỉ thế, cậu trai cao lớn da ngăm ấy lại buộc miệng cảm thán:
“Vô Hình Thủ?”
Đó là một kỹ năng khá tiện dụng dù không quá thông dụng. Với một Tu Tiên Giả, việc họ chỉ có hai cánh tay đôi khi không đủ để làm nhiều việc cần được giải quyết cùng lúc, đặc biệt là với những Luyện Dược Sư hay Luyện Khí Sư - những nghệ nhân chế tác trong giới Tu Luyện. Việc có thêm những cánh tay được tạo hoàn toàn bởi linh khí, lại còn có thể cử động, hoạt động như sức ba người trưởng thành với mỗi cánh là quá cần thiết. Vấn đề duy nhất của kỹ năng này là người dùng phải nắm rõ, thuần thục việc điều khiển linh khí, lại còn nắm cách sử dụng những cánh tay mới như tay thật của mình. Thành ra, những ai dùng được nó chắc chắn không phải hạng tầm thường, gần như ai cũng có chỗ đứng khá khẩm.
Hay còn một lý do khác, là chẳng kẻ mới tu tiên nào lại muốn tập luyện một kỹ năng vừa khó vừa chẳng tác dụng gì trong chiến đấu.
“Ta tưởng ngươi không phải là Tu Tiên Giả?”
Nghe người kia tò mò hỏi, A Mãnh mới thấy hình như mình vừa mạo phạm, liền đứng dậy gãi, cúi đầu.
“Tại tôi có ước mơ được tu luyện nên có tìm hiểu đôi chút thôi. Chứ cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.”
Tuy không phải là một Tu Tiên Giả, A Mãnh luôn muốn trở thành một vị như vậy. Thành ra khi vừa thấy cách mà Tiếu Dương được nâng lên hạ xuống như thế, cậu trai Hồ Tộc đã nhận ra ngay. Dù thế những gì A Mãnh biết đều thông qua lời nói, kể, nghe lởm mà biết. Đâm ra, cậu ta cũng mù mờ về những thứ cơ bản như người thường.
Nhưng có biết thì đã ăn đứt Tiếu Dương rồi.
“Tôi, A Mãnh xin được tạ ơn cứu mạng của đại ân nhân.” Bỗng A Mãnh ngay lập tức quỳ gối, gập đầu trước mặt người thanh niên vừa bước vào kia. “Lại còn cứu mạng cả anh Dương của tôi nữa. Tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp!”
…Một tên Hồ Tộc đang quỳ lạy mình?
Người thanh niên tầm cuối đôi mươi có đôi mắt đỏ, Viêm Mặc hoàn toàn cứng họng khi chứng kiến cảnh tượng này. Cặp mày của hắn nhướng cao đến độ hắn không ngờ mình có thể làm được thế.
Và hắn lại bắt đầu hiểu được lý do vì sao cái bộ ba Tiếu Dương - Vũ Thanh - A Mãnh này lại được tạo ra.
Bọn chúng đều là một lũ quái dị cả.
…
“Vậy ra cánh tay của anh Dương đã b·ị c·hém bay nên giờ đang được chữa trị bằng cách mọc lại cánh tay mới à? Còn chân thì nhờ ghép lại thành công nên không cần?”
“Ừ. Với tốc độ phục hồi của thằng nhóc đó thì tầm ba ngày nữa là lành lặn trở lại.”
“Mà trên đời có người đánh thắng anh Dương sao?”
“Ừ.”
Dù cũng chẳng muốn tin lắm, Mặc cũng đã chứng kiến chuyện ấy diễn ra trước mặt mình. Không chỉ đã đánh bại Tiếu Dương, tên thiếu niên kia còn gây ra không ít khó khăn cho cả tám Trưởng lão thuộc Thi Dược Phái. Nếu không phải nhờ trợ giúp đến kịp lúc thì có lẽ chẳng còn ai ở U Thôn còn sống được.
“Nếu thế liệu chúng ta có thể đánh bại kẻ đó không?”
A Mãnh tuy không phải dạng hèn nhát. Thế nhưng một kẻ như thế nằm ở phe địch thì quả là đáng ngại.
“Không sao.” Mặc xua tay ngay khi A Mãnh vừa tỏ ra lo ngại. “Không phải là chuyện không giải quyết được. Đằng nào bọn ta cũng đã cho thằng nhóc đó một bài học rồi.”
“Ồ ngài mạnh đến thế à?”
“Không phải ta, mà là nhờ những trưởng lão khác ở Thi Dược Phái.”
Đi đoạn, cả hai rời khỏi vùng rừng cây, đến được một thị trấn nho nhỏ với những ngôi nhà gỗ khang trang chẳng khác nào khu nghỉ dưỡng mà A Mãnh vừa rời khỏi khi nãy. Nơi đây tuy không quá hoành tráng với nhiều toà toà kiến trúc san sát nhau như ở Lâm Truy, nhưng với toà nhà nào cũng được xây dựng bởi gỗ quý, chạm khắc cầu kỳ thì lại khiến A Mãnh còn choáng ngợp hơn cả khi không thấy thủ đô nước Tề.
Số người qua lại cũng lại là một thứ không phải để so sánh. Nơi đây nhìn qua nhìn lại, A Mãnh chỉ thấy được một người là cùng. Còn lại là tầm mười đến hai mươi hình nhân bằng gỗ đang liên tục làm việc. Từ vận chuyển đồ đạc, cho gia súc như gà, bò, lợn ăn đến tưới hoa, tỉa cành cây đều được các hình nhân thực hiện một cách rất chuyên nghiệp, uyển chuyển chẳng kém gì người thật. Điều khác biệt duy nhất có lẽ là hình dạng bằng gỗ và không hề có mặt mũi gì của chúng.
Còn người sống duy nhất ở trong thị trấn nhỏ ấy. Là một người đàn ông ngồi trên một phiến đá, xếp bằng vô tư thế tu luyện. Với A Mãnh đó là một hình ảnh khá kì lạ, vì đa số những người mà cậu ta biết đều sẽ chọn một nơi kín đáo để bế quan tu luyện an toàn hơn là giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Có lẽ do đó là phương pháp của Thi Dược Phái? A Mãnh không rõ nên cậu ta cũng tháy hơi tò mò.
Đặc biệt là về tên tuổi của nơi này.
“Ồ… hình nhân tự động kìa. Mà đây thật sự là Phúc Dược Sơn sao Viêm đại ân nhân?”
Viêm đại ân nhân?
“Ừ.” Mặc khẽ chau mày khi nghe đại từ nhân xưng kì quặc mà A Mãnh vừa phun ra. Song, hắn cũng chẳng có vấn đề gì khi trả lời thật lòng. “Việc nhóm ba người các ngươi, cụ thể là cô gái họ Lâm kia trở thành mục tiêu của bọn Hắc Ưng Đạo quả thật rất đáng quan tâm. Nên nếu để các ngươi ở nơi không an toàn thì sớm muộn cũng m·ất m·ạng.”
“Hắc Ưng Đạo? Là cái bọn tôn thờ một con quái vật từng xâm chiếm Thất Quốc vào năm trăm năm trước à?”
“Ừ. Và cái tên kiếm đen đã đánh “anh Dương” của ngươi ra nông nỗi này có vẻ là một kẻ rất quan trọng với bọn chúng.”
Nói đến đây, Mặc phải dừng lại một chút để dò xét nét mặt của A Mãnh. Thấy cậu thiếu niên cao to có gương mặt của một gã trung niên vẫn đang chú tâm lắng nghe thì mới nói tiếp.
“Dạo gần đây, bọn ta có nhận thấy việc yêu quái hoá hình khắp Tề Quốc với tần suất cao không tưởng. Khi điều tra, có vẻ việc này có sự nhúng tay của bọn Hắc Ưng Đạo.”
Mặc nói, đưa tay ra hiệu đi theo mình vào trong thị trấn.
“Như con cửu vĩ xà ở ngoại vi Hắc Lâm?” A Mãnh bất giác hỏi khi chạy theo một cách vội vã.
“Theo kết quả điều tra cũng như kết luận từ phía người của Thi Dược phái thì, đúng là thế.” Mặc gật đầu đáp. “Cùng lúc đó cũng có không ít những trường hợp tương tự. Như việc con Thỉ Tinh ở gần Mạc Giả Cốc.”
“Ồ…”
A Mãnh nghe đến con Thỉ Tinh thì chợt nhớ ra đó chính là con yêu tinh đã hoá hình mà mình đã giao chiến không lâu trước đây. Theo như trưởng lão Trương Uy Liêm từng nói thì việc con Thỉ Tinh hoá hình là việc ngoài dự đoán. Vào thời điểm đó họ cũng không rõ lý do vì sao.
Bây giờ thì có vẻ mọi thứ đã rõ ràng hơn rồi.
Vậy ra mình và anh Dương đã dính vào bọn Hắc Ưng Đạo từ lúc nào cũng chẳng hay…
Trong đầu A Mãnh nghĩ vậy rồi thở dài. Cậu ta vốn định đi một mạch đến nước Sở để bắt đầu trở thành Tu Tiên Giả. Thế mà gặp chuyện này, cậu ta cũng chẳng thể nhắm mắt làm ngơ, coi mình là người ngoài cuộc được.
“Viêm ân nhân! Nếu cần phải chiến đấu với bọn Hắc Ưng Đạo đó thì tôi nguyện lòng được giúp sức!”
“Ta biết ngươi sẽ giúp được nên mới dẫn đi theo đây.”
“Dạ? Giúp ngay bây giờ?” A Mãnh tròn xoe mắt nhìn Mặc đi cạnh.
Đó cũng là lúc Mặc dừng chân lại, ngay trước một cánh cửa một tòa tháp cao lớn với hai hình nhân được trang bị v·ũ k·hí đứng canh giữ. Nhìn thế nào A Mãnh cũng biết đây là một nơi rất quan trọng và chẳng phải là chỗ cho bọn “người ngoài” như mình bước vào.
“Ngay bây giờ.”
Mặc đi đến trước cửa toà tháp, một tay đẩy nhẹ rồi bước vào.
Trong ấy tối như một đêm không trăng, hay tệ hơn là như thể đó là một hang sâu không có bất kì tia sáng nào lọt vào. Từ ngoài nhìn vào, A Mãnh cũng thấy hơi lo sợ. Cậu trai da ngăm to lớn chưa từng thấy điều nào như thế này. Ngay cả khi ở trời đang độ giữa trưa và cánh cửa thì đang mở toang, cậu ta vẫn chẳng thể thấy được bất cứ thứ gì trong đó.
“Vào đi.”
“Dạ!”
Thế mà chỉ bằng lời nói vọng ra của Mặc, A Mãnh ngay lập tức chạy vào mà không hề nao núng. Cậu ta vốn đã quá quen với việc bị ra lệnh, đến mức cứ hành động như thể đó là bản năng.
Đến khi bước vào thấy tối thui thì A Mãnh mới thấy hơi lo lắng.
“Lần đầu có hơi sốc chút.”
“Lần đầu?”
Mặc không đáp lại câu hỏi của A Mãnh, hắn chỉ đơn thuần giơ nhẹ một tay lên, nói với một giọng trầm, chậm, rõ ràng nhất có thể.
“Tầng mười lăm, phòng khách.”