Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 47: Ai?




Chương 47: Ai?

Máu đã chảy, mũi thương cũng đã đâm vào ngực. Nhưng trước khi nó đâm đến chỗ trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, Mặc đã đưa hai bàn tay ra đỡ, để b·ị đ·âm thủng qua cả hai lòng bàn tay. Đau điếng, đau khủng kh·iếp, đến mức đầu hắn muốn nổ tung. Phổi của hắn cũng đã b·ị đ·âm xuyên. Nếu không phải Mặc là một Tu Tiên Giả, hắn hẳn đã bị c·hết ngạt trong chính máu của mình chứ không chỉ tràn máu từ miệng như hiện tại.

Dù thế, Mặc cũng còn may mắn chán.

Vì chỉ cần thêm một chút nữa, tim của hắn đã b·ị đ·âm thủng. Nếu thế thì toàn bộ những bộ phận còn lại có nguyên vẹn cũng chẳng có ích gì.

“Chú Mặc!”

“Đừng…” Mặc cố nói bằng những hơi ngắn ngủi còn sót lại trong lòng ngực trước khi để máu lấp đầy cổ họng trước khi nói gì thêm. “Chạy khỏi… đây! Mau!”

“Ư…”

Dù không muốn, nhóc An cũng làm theo. Dù không cùng suy nghĩ với Mặc ở khá nhiều chuyện, nhưng nó vẫn biết nghe lời.

Và dù tình thế trước mắt có tồi tệ đến mức nào, nó vẫn tin người chú của mình vẫn có thể chiến thắng. Vì dó là điều mà người nhà họ Viêm đã luôn làm suốt vài chục năm qua, tồn tại và đánh bại bất kì kẻ thù nào.

Lần này nhất định cũng sẽ thế. Nhóc An tin thế. Vậy là nó chạy, để người chú vẫn trừng mắt nhìn kẻ thù trước mắt.

Mũi thương ngay lập tức bị rút ra. Máu lại tuôn như đê vỡ. Nhưng chỉ với một động tác nhỏ để vận động linh khí, toàn bộ v·ết t·hương của Mặc đã lành trở lại như chẳng có việc gì.

Dù cho cơn đau vẫn còn nguyên ở đấy.

Thế mà còn chưa kịp làm gì thêm, cả cơ thể gã Luyện dược sư ngay lập tức bị cứng đơ một lần nữa. Hắn lại bị điểm huyệt từ lúc nào không biết!

Mặc vội vã phá giải ngay lập tức và lần này may mắn hơn, hắn đã né được mũi thương linh khí vốn định đâm xuyên qua trán của mình bằng cách ngã người ra sau.

Rồi lại một lần nữa, hắn bị điểm huyệt, rồi né đòn. Cái vòng lặp đó phải được diễn ra đến hơn hai chục lần, tất cả chỉ diễn ra trong khoảng độ mười giây thì mới tạm chấm dứt. Bởi lão già Hắc Ưng Hội kia đã chủ động dừng lại.

Mặc ước gì còn đủ sức thì đã lấy mạng lão già khốn kh·iếp kia ngay lập tức. Chỉ tiếc là hắn không thể. Vẻn vẹn mười giây, Mặc đã mệt lả cả người. Dù có là cơ thể của một Thiên tài thì trận chiến đêm qua cũng đã quá ngưỡng chịu đựng, giờ lại phải chiến đấu với một kẻ có kỹ năng đáng sợ này thật sự là không thể. Đường thắng - và cũng là đường sống duy nhất của gã họ Viêm - là phải lý giải được vì sao mình lại bị điểm huyệt một cách bí ẩn thế này.

Hắn có ba manh mối.

Thứ nhất, là Lập Hồn Trận, trận pháp ngay dưới chân của Mặc ngay lúc này. Công dụng của nó vốn cực kì đơn giản - giam giữ mục tiêu ở trong trận pháp. Nếu kẻ bị giam cố ý rời đi, linh hồn của kẻ đó sẽ bị thiêu đến hồn xiêu phách lạc, nhận một c·ái c·hết mãi không thể siêu thoát hay đầu thai chuyển kiếp. Dù không rõ thực tế loại trận pháp này có thật sự đáng sợ đến thế không, Mặc cũng chẳng dám mạo hiểm để tìm câu trả lời. Bởi lẽ làm gì có kẻ nào dính phải trận pháp này mà còn sống để kể đâu. Những gì được ghi chép, truyền miệng về các loại Ma Thuật, Ma Pháp Trận hết chín phần đều là suy đoán dựa trên quan sát của người ngoài. Còn với kẻ sử dụng chúng, một là không bao giờ kể bí mật của mình, hoặc là chẳng hiểu bản thân đang làm cái quái gì.

Đối phó với những kẻ Ma Đạo quèn chỉ dùng vì thấy hiệu quả luôn đơn giản hơn là những tên thật sự hiểu mình đang làm gì. Và nhìn thế nào, Mặc cũng thấy lão già kia không phải loại dùng chiêu bừa bãi.

Nên Mặc luôn tự thắc mắc về ý nghĩa của Lập Hồn Trận.

Cách thứ hai là người ta có thể điểm huyệt từ xa. Theo phương pháp thông thường, người ta cần phải tác động vật lý lên huyệt để điểm huyệt đạo bằng chính tay của mình. Đây là cách đơn giản nhất, nhưng vẫn cần rất nhiều kỹ năng, tốc độ và độ chính xác. Một người không được huấn luyện kỹ càng, tập luyện thường xuyên thì khó mà có thể thành công dù với cách đơn giản nhất này. Đặc biệt là khi đối thủ là một đối thủ như Viêm Mặc. Tuy vậy, người ta vẫn có thể điểm huyệt từ xa như cách Mặc đã làm với Vũ Thanh hôm qua. Để làm được như vậy, ngoài việc thành thạo toàn bộ kỹ năng của các thông thường thì còn cần nhiều hơn thế. Độ chính xác, khả năng phán đoán và kinh nghiệm chiến đấu đóng vai trò chính yếu. Đối diện Mặc vốn là một lão già, hoàn toàn tự tin chiến đấu với hắn dù biết rõ hắn là ai, có thể làm gì. Chỉ thế cũng có thể đoán được lão già Hắc Ưng Đạo kia hoàn toàn có thể thực hiện được cách này.

Nhưng cũng không đúng lắm! Dù có dùng cách điểm huyệt từ xa, lão già ấy vẫn phải ném một vật, hay phóng linh khí về Mặc. Thế mà chẳng có gì được ném hay phóng ra từ kẻ kia trừ những mũi lao vốn được tạo ra để đ·âm c·hết đối thủ cả. Những tia linh khí quá nhỏ đến mức mắt không thể thấy lại quá yếu để có thể điểm huyệt.

Chắc chắn là không phải rồi.

Về cách thứ ba, khi đã đạt đến mức độ cao siêu hơn của bộ môn này, người ta có thể điểm huyệt bằng linh khí thông qua việc tự tích tụ linh khí tại nguyệt đạo. Ngặt nỗi cách này chỉ để tự điểm huyệt bản thân, vô dụng với người ngoài.

Thế là hết ba cách mà Mặc - truyền nhân chỉ pháp nhà họ Viêm biết đến. Cách thứ ba bị loại đầu tiên, hai cách còn lại cũng chẳng mấy khả thi.

Không lẽ là còn cách thứ tư?

Nếu có thì nhà họ Viêm, những chuyên gia về chỉ pháp đáng lẽ phải biết được, hoặc nói một cách tự mãn hơn thì lẽ ra họ phải là người sáng chế ra những chiêu thức đó. Thế mà Mặc không biết. Vậy điều đó là không thể!

Điều ấy dẫn đến câu hỏi thứ ba.

Tại sao lão ấy không t·ấn c·ông?

Quả thật Mặc đã bị điểm huyệt, bị phóng lao vào người liên tục. Sau hai giây nghỉ ngơi thì cái vòng lặp ấy lại tiếp tục, hắn phải vừa né vừa suy luận về cuộc chiến hiện tại. Nhìn hắn lúc này chẳng có vẻ gì là không bị t·ấn c·ông cả.



Nhưng còn lão già ấy lại là vấn đề khác. Giống hệt như cái xác đang nằm bất động bên cạnh Mặc, gã này không hề làm gì mà chỉ đứng yên một chỗ, nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt vô hồn không chớp lấy một lần.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Tốc độ của những đòn đánh dần tăng lên. Mặc cũng bắt đầu quen với lối chiến đầu có một không hai này. Dưới đôi mắt của một đứa trẻ chưa phải là Tu Tiên Giả, nhóc An thấy chú của mình di chuyển liên tục không hề ngừng nghỉ chứ chẳng thể nhận ra kẻ ấy thỉnh thoảng vẫn phải đứng hình trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cứ thế này Mặc sẽ c·hết.

Có lẽ lão già Hắc Ưng Đạo cũng biết nên mọi thứ cứ được tiếp diễn mà chẳng có lấy một đòn kết liễu nào. Còn về phía Mặc, hắn cũng hiểu rõ tình cảnh của mình hơn bất kì ai hết. Thế mà hắn không làm gì, bởi lẽ hắn không thể làm gì cả. Hắn không thể bỏ chạy khỏi Lập Hồn Trận. Linh khí trong người còn quá ít để mạo hiểm phản công từ xa; lão già kia chắc chắn có thể né được.

Việc duy nhất mà Mặc có thể làm là quan sát. Và chờ đợi. Cho dù điều đó có khiến cơ thể hắn bị huỷ hoại đến mức nào đi chăng nữa.

Vì suy cho cùng, chiến thắng cuối cùng - còn sống mới là quan trọng nhất.



Một mũi lao sượt qua vai, Mặc tuy tránh thành công nhưng khi nghĩ đến việc nhóc An cũng đang trốn ở hướng đó nên bất giác quay đầu lại kiểm tra. Đôi mắt màu đỏ của hắn trông đáng sợ như loài thú săn mồi đang c·hết đói. Chỉ khi nhìn thấy đứa cháu gái lẫn con chó có đôi cánh của loài côn trùng luôn kề cạnh con bé vẫn an toàn, hắn mới yên lòng. Thế mà chỉ trong một khắc ngắn ngủi, hắn lại thấy một điều khác lạ.

Ở phía ngôi nhà gỗ tạm bợ đã bị phá tan nát của hắn, ánh sáng màu tím bỗng len lỏi xuất hiện từ mặt đất, ngoe nguẩy cố vươn lên khoảng không ở giữa nơi nó xuất hiện và bầu trời, chỉ để tan biến mất vào không khí. Linh khí ngay lập tức dồn đến đôi mắt đỏ một lần nữa. Dù không sở hữu Lục Nhãn, Mặc cũng như bao Tu Tiên Giả khác vẫn có thể dùng linh khí để tăng cường thị giác, giúp người sử dụng nhìn thấy được những chi tiết nhỏ nhất cũng như có như một tầm nhìn xa chẳng kém loài chim săn mồi. Trong tình thế hiện tại, Mặc cũng chẳng cần thấy một thứ gì đó đến tận một cây số, hắn chỉ cần hai mươi mét là quá đủ.

“Hự…”

Trong lúc chú tâm đến điều khác lạ đó, Mặc đã bị dính đòn. Một mũi lao đã đâm xuyên qua đùi trái của hắn. Đau đớn kinh khủng. Nhưng hắn lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ra là thế.

Vì hắn đã nhìn thấy thứ đó. Thứ có thể lý giải toàn bộ ba câu hỏi mà hắn đã đặt ra.

Mặc không chờ lấy một giây, mũi lao ở đùi hắn ngay lập tức được rút ra, v·ết t·hương lành lại như chẳng hề gì. Thật ra hắn đã chẳng còn quá nhiều sức lực nữa. Linh khí của hắn cứ được truyền khắp Kinh mạch như một đại lộ đầy ắp những chiếc xe thồ chở hàng nhưng lại chạy với tốc độ của bọn ngựa chiến chỉ để giữ Huyệt đạo được lưu thông. Phần linh khí còn lại chỉ đủ để hắn tăng cường tốc độ, sức mạnh mà né đòn, thậm chí là còn chẳng đủ.

Nếu cứ tiếp tục, Mặc sẽ cạn linh khí mà c·hết nên hắn phải thật dứt khoát.

Lần đầu tiên trong hai phút kể từ khi máu bắt đầu đổ, Mặc đã phản công, ngay trước khi cơ thể hắn đến cực hạn. Chiếc nhẫn quý trên ngón trỏ tay phải phát sáng lên thật rực rỡ. Linh khí vốn được dùng để tăng cường sức mạnh của hắn dồn hết lại một chỗ, đẩy vào đầu ngón tay đang b·ốc c·háy.

Không một lời nói, không một thông báo hay tuyên bố gì thêm về đòn đánh, ngón tay của Mặc bắn ra một tia lửa độc nhất, bay thẳng đến lão già Hắc Ưng Đạo.

Đó là đòn đánh để kết thúc trận đánh này.

“Tiếc thật, ta đã mong chờ nhiều hơn ở Viêm Ma đấy.”

Thế mà lão già ấy lại mỉm cười. Lần đầu tiên sau hai phút dài đằng đẵng, chủ nhân của Lập Hồn Trận dưới chân Mặc đã cười nói, như thể lão ta mới là người chiến thắng dù cho bản thân chẳng hề có ý định tránh tia lửa của Mặc.

Nếu trúng phải đòn đó, ai cũng sẽ c·hết.

Thế mà tia lửa ấy không được bắn ra để g·iết người.

Nó thậm chí còn chẳng bay được đến chỗ lão già Hắc Ưng Đạo đang dửng dưng đón chờ đòn t·ấn c·ông của Mặc.

Nó rơi xuống mặt đất, ngay trước mặt lão ta.

Bùng cháy.

Ngọn lửa đó không dùng để thiêu c·hết kẻ địch của Mặc. Mục đích của nó là để đốt cháy mặt đất, thiêu trụi bức màn đang che giấu sự thật mà hắn đã tìm kiếm. Trước mặt của gã Luyện dược sư là một Lập Hồn Trận khác, ở ngay dưới chân lão Hắc Ưng Đạo. Điều đó khiến nụ cười trên môi lão tắt lịm đi.

Mà không, nụ cười ấy không tự sinh ra cũng không tự mất đi, mà đã chuyển từ trên mặt lão Hắc Ưng Đạo sang Viêm Mặc.

“Ngươi mong chờ điều này lắm phải không?”

Hắn đã ở ngay trước mặt lão già, một tay b·óp c·ổ, nhấc bổng kẻ địch ra khỏi vòng Ma Pháp Trận dưới chân, đập lão ấy xuống đất, bóp nát bộ phận kết nối đầu và phần dưới của thân một cách tàn bạo.



Linh khí của Mặc đã cạn, thế nên hắn buộc phải dùng đến sức mạnh cơ bắp. Nếu không phải đây là cách duy nhất, hắn cũng chẳng làm chuyện khó coi này.

Việc này khiến hắn trông chẳng khác gì bọn Ma Đạo.

“Hừm… Ra đi.”

Mặc nhìn về phía khu rừng mà gọi. Và bỗng dưng từ trong ấy lại xuất hiện ra một bóng người khác. Một lão già trọc thấp bé với chiếc lưng gù, mặc áo đen và đội mũ chim.

“Không những hiểu ngay ý nghĩa của Lập Hồn Trận là kết nối cơ thể của hai kẻ trong trận pháp, cậu lại còn phát hiện ra được ta. Quả là Viêm Ma, ta bất ngờ đấy.” Lão ta mỉm cười, một nụ cười tự nhiên đến đáng sợ. Đặc biệt là khi nụ cười đó cứ như được dán lên vẻ mặt của cái xác ngay dưới chân Mặc. “Và cậu có vẻ không bất ngờ gì lắm nhỉ?”

“Không. Với bọn Ma Đạo các ngươi thì bất ngờ chỉ khiến ta m·ất m·ạng. Ngươi có xuất hiện bao nhiêu lần đi nữa thì ta cũng sẽ g·iết hết.”

“Ha ha. Một kẻ không còn tí linh khí nào như cậu mà lại mạnh miệng quá nhỉ.”

Chưa thể kết thúc câu, đầu của lão già đã bị bóp nát.

Và cũng chẳng đến một giây sau, lại một lão già khác lại xuất hiện.

“Chà… Thật tàn bạo. Cậu đúng y hệt như ta đã được kể.”

Thân thể của lão bị cắt làm ba ngay sau khi kết thúc câu nói.

Và lại một lão già khác xuất hiện.

“Kẻ duy nhất đã phá huỷ toàn bộ Chiêu Hồn Phái, Viêm Ma, ngọn lửa phục thù của Viêm Thánh. Ta vốn không tin câu chuyện đó cho đến khi gặp cậu.”

Lão ta bị đấm bay đầu.

“Ngẫm ra thì vẫn là một con người, một Tu Tiên Giả chứ không phải Ma hay Thánh, cậu cũng thật sự không phải một kẻ tầm thường.”

Lão ta b·ị đ·âm xuyên cổ bằng hai ngón tay.

“Một kẻ quá đặc biệt, quá mạnh để trở nên quá cô đơn sau lỗi lầm của mình.”

Lão ta bị chẻ làm hai.

“Thật tiếc cho một thiên tài. Một thiên tài không còn lý do để tồn tại.”

Lão ta bị bẻ cổ.

“Nhưng cậu biết gì không Viêm Ma? Ta có thể cho cậu lý do để sống tiếp mà không phải làm một tên bất cần nữa.”

Lão ta bị chẻ đôi người.

“Anh của cậu còn sống.”

Lão ta không bị g·iết.

Mặc dừng lại ngay trước mặt lão già Hắc Ưng Đạo, đôi mắt rực đỏ của hắn nhìn xuống trông thật dữ dội. Hắn chẳng khác nào ngọn lửa sẵn sàng đốt trụi bất kỳ tổ chim nào trong khu rừng mà không thèm phân biệt hay suy nghĩ gì.

Nhưng hắn dừng tay lại, chỉ để nói một câu.

“Nếu ngươi muốn làm ta thấy nổi điên lên thì đã thành công rồi đấy.”

Viêm Minh, anh trai của Mặc đ·ã c·hết. Chính hắn đã được nhìn thấy xác. Chính hắn đã chôn anh mình. Chính hắn đã khóc và tức giận đến nhường nào. Chính hắn đã tàn sát cả ngàn người vì chuyện ấy. Thế mà lão điên này lại bảo rằng anh của hắn còn sống?



Lão ta bị thiêu cháy, một c·ái c·hết không nhanh gọn và đau đớn, một c·ái c·hết mà Mặc chỉ dành cho những kẻ mà hắn nghĩ rằng không xứng đáng được khoan dung. Nhưng lão không la hét hay cầu xin, lão ta chỉ mỉm cười.

“Thế thì tiếc thật, ta không có ý…”

“...Chọc giận ai cả.”

Lời nói của lão ta như được truyền qua một lão khác lại bước ra từ khu rừng. Mặc ngay lập tức lao đến lão ta như thường lệ, lần này lại nhanh hơn gấp bội.

“Ta chỉ muốn cho cậu một lý do để tồn tại, lý do để chiến đấu.”

Thế mà gã họ Viêm đã bị đẩy ra, chỉ bằng một bàn tay yếu ớt nhỏ bé của lão già Hắc Ưng Đạo.

Khốn nạn…

Mặc nằm đo đất chỉ với một đòn ấy. Hắn không thể ngờ rằng một lão già chẳng có chút cơ bắp lại có thể mạnh đến vậy. Là Ma Thuật? Hay cơ thể lão ta đang được cường hóa bởi đan dược?

“Cậu không thấy bất công sao Viêm Ma? Người xứng đáng được sống phải là anh trai của cậu chứ không phải cậu - một kẻ không hề có lý do để tồn tại đúng không?”

Mặc cố gắng gượng dậy. Hắn không đau bởi cả cơ thể đã tê dại. Mà cũng vì quá tê dại, hắn chẳng thể đứng dậy nổi. Cuộc chiến hôm qua, cộng với bao lần g·iết lão già kia đã khiến cơ thể hắn đến giới hạn.

Hắn giờ chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, đến một con chim già yếu cũng có thể đoạt mạng hắn một cách dễ dàng.

Không lẽ phải dùng đến…

“Nào nào. Bình tĩnh.” Lão già ngay lập tức nhận ra ý định của Mặc mà hất văng viên thuốc trong tay hắn.

Mặc đã phải thót tim. Nếu viên thuốc ấy vào tay bọn Ma Đạo…

“Đừng lo, ta không hứng thú với loại thuốc trước sau gì cũng khiến mình phải m·ất m·ạng ấy. Nếu phải nói thì ta không thật sự là đồng bọn của đám Hắc Ưng Đạo kia. Mặc áo đen và đội cái mũ chim này là để ta ở đây, tìm kiếm một thứ quan trọng hơn gấp vạn lần. Nói cách khác, ta không phải kẻ thù của cậu.”

Mặc không đáp lại bất kì lời nào. Lão già ấy cũng biết Mặc không hề có ý định đó nên mới nói tiếp. Đằng nào thì điều lão sắp nói cũng chẳng phải một lời nói thông thường, đó là một lời đề nghị điên rồ đến đáng sợ.

“Ta có thể hồi sinh anh của cậu.”

“Hồi sinh?”

Mặc không khỏi rùng mình khi nhắc lại hai từ đó. Một điều điên rồ, trái tự nhiên, trái luôn cả trật tự luân hồi, đó là điều…

“Không thể nào.”

“Có chứ Viêm Ma, có chứ.” Lão già lại cười, trông nó thật tự tin. “Cậu là Tu Tiên Giả cũng hiểu mà đúng không? Quy luật tự nhiên vốn sinh ra để con người chúng ta phá vỡ. Thế thì hồi sinh đã là gì? Luân hồi đã là gì? Trong khi Độ kiếp thành Tiên còn là sự thật cơ chứ?”

“Dù có thế ngươi cũng chẳng thể làm được. Anh của ta đã mất hai năm, chắc chắn giờ đã được chuyển kiếp…”

“Nếu ta bảo anh của cậu chưa chuyển kiếp gì sao?”

Lão già bỗng lấy ra một viên đá thuỷ tinh màu xanh lam, chỉ to bằng một đốt ngón tay ra. Mặc chẳng biết đó là thứ gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được một cảm giác ấm áp đến kì lạ. Một cảm giác thân thuộc giống hệt như là…

“Anh của cậu đấy Viêm Ma. Viêm Thánh đấy.”

“Ta đang giữ linh hồn của anh cậu.”

“Và ta có thể hồi sinh được anh của cậu.”

“Tất cả những gì mà cậu cần làm…”

“Là giúp ta g·iết một người.”

“Một mạng đổi một mạng, đơn giản quá phải không?”

Tim Mặc đập nhanh đến mức không tưởng.

Hắn nhìn viên thuỷ tinh trong tay lão già kia, bộ não không thể suy nghĩ đến điều gì khác. Mà không, hắn cần gì phải suy nghĩ chứ?

“Ai?”